"Thanh Đường, dậy đi." Diệp Thần Diễm véo má Dư Thanh Đường, khẽ khàng lắc lắc, "Tỉnh tỉnh"
"Ưm" Dư Thanh Đường hé hé mắt ra một khe, ngơ ngác nhìn hắn, "Ngươi sao lại ở trên giường ta?"
"Sai rồi." Diệp Thần Diễm chống cằm, cười tủm tỉm nhìn cậu, "Là ngươi ở trên giường ta."
"Ồ." Dư Thanh Đường lại an nhiên nhắm mắt, "Thì ra là ta ở trên giường ngươi... ừm?"
Cậu đột nhiên bật dậy, giật chăn lên che ngực, rồi đưa tay ra sau sờ sờ mông mình.
Diệp Thần Diễm hơi mở to mắt, nửa cười nửa không nhìn cậu: "Sờ gì đó?"
Xác nhận mông mình vẫn còn nguyên vẹn, Dư Thanh Đường thở phào, lại ngả người xuống: "Nhớ ra rồi, đêm qua là ta tự tìm đến ngươi, hù chết ta..."
Cậu vừa nói vừa lim dim muốn ngủ tiếp, Diệp Thần Diễm vội kéo cậu dậy: "Này này, ngươi quên hôm qua ngươi bảo ta gọi dậy sớm rồi à?"
"Ta từng nói thế à?" Dư Thanh Đường vẻ mặt ngây ngô, mí mắt sắp sập, còn ngáp một cái, "Không thể nào, ta sao lại làm khó bản thân như thế được..."
Diệp Thần Diễm giơ tay lắc lắc đầu cậu: "Ngủ nướng nữa là để Tiêu Thư Sinh thấy đấy."
"Thấy thì sao?" Dư Thanh Đường lý lẽ hùng hồn, vòng tay ôm cổ hắn, "Hắn chẳng phải đã biết từ lâu rồi, ta sợ hắn biết gì?"
Diệp Thần Diễm nhướng mày, ánh mắt lóe lên ý cười, hắn ân cần kéo chăn lên cho cậu, nhẹ gật đầu: "Được, ngươi đã nói vậy, thì cứ ngủ thêm lát nữa đi."
Dư Thanh Đường nhắm mắt yên ổn ngủ tiếp, nhưng mới được mấy hơi thở, mắt cậu lại đột nhiên mở to: "Khoan đã, ngươi nói ai biết cơ?"
Cậu chầm chậm quay đầu, đối mắt với Diệp Thần Diễm: "Tiêu Thư Sinh á?"
Cậu lật người nhảy xuống giường, nhanh như chớp khoác áo ngoài vào, rồi cảnh giác chồm lên cửa sổ nhìn ra ngoài: "Phía trước an toàn, bên phải an toàn, bên trái an toàn"
Cậu quay đầu vẫy tay với Diệp Thần Diễm: "Ta đi đây"
"Này..." Diệp Thần Diễm còn chưa kịp giữ lại, Dư Thanh Đường đã mở toang cửa đúng lúc ấy, Diệp Thần Diễm mới hỏi, "Trên đầu thì sao?"
Dư Thanh Đường theo phản xạ ngẩng lên, liền thấy Tiêu Thư Sinh tay cầm một quyển sách, tay kia chắp sau lưng, miệng đọc lẩm bẩm, vừa nghe thấy động liền cúi đầu xuống vừa vặn chạm mắt với cậu.
Tiêu Thư Sinh sửng sốt: "Dư huynh?"
Hắn cười tươi: "Hiếm thấy Dư huynh dậy sớm như vậy... Khoan đã."
Ánh mắt hắn lóe sáng: "Ngươi từ phòng Diệp huynh ra? Áo mũ thì chỉnh tề thật đấy, nhưng mà..."
Dư Thanh Đường lặng lẽ lùi một bước, "rầm" một tiếng đóng cửa lại.
Cậu ngẩng đầu, vẻ mặt hoảng hốt: "Hắn không ngủ à?"
"Có ngủ." Diệp Thần Diễm gật đầu nhẹ, chỉ tay lên trời, "Chỉ là hắn có thói quen đọc sách lúc mặt trời mọc."
Dư Thanh Đường quay đầu nhìn hắn: "Ngươi biết?"
"Ừm." Diệp Thần Diễm bật cười, "Bọn ta đều biết, chỉ có ngươi là không."
"Dù sao thì..."
Hắn nhéo mũi Dư Thanh Đường cười nói: "Lúc ngươi thức thì hắn đã đọc xong từ đời nào, nên không gặp được."
Dư Thanh Đường hít sâu một hơi: "Vậy nếu ta dậy đúng giờ, còn lâu mới đụng phải hắn."
"Nhưng ta dậy sớm, lại đụng ngay."
Cậu ngẩn người lẩm bẩm: "Không phải nói chim dậy sớm thì có sâu ăn sao? Sao ta thành con sâu bị chim mổ vậy..."
Diệp Thần Diễm bật cười, Dư Thanh Đường lập tức liếc sang, nheo mắt túm lấy vạt áo hắn: "Không đúng, ngươi biết hắn dậy sớm, mà không nhắc ta"
Diệp Thần Diễm làm vẻ vô tội: "Ta gọi ngươi dậy khi hắn còn chưa tới cơ mà, nếu ngươi không ngủ nướng, dậy ngay thì chẳng sao hết."
Hắn nhướng mày: "Là ngươi tự ngủ nướng đấy nhé, trách ta sao được?"
Dư Thanh Đường nghiến răng nghiến lợi.
Diệp Thần Diễm lại bật cười: "Hắn đến rồi."
Quả nhiên cửa bị gõ, giọng Tiêu Thư Sinh vang lên từ ngoài: "Dư huynh, Diệp huynh."
Dư Thanh Đường nhảy dựng lên, trốn ra sau lưng Diệp Thần Diễm, lẩm bẩm trốn đời: "Bảo là ta không có ở đây."
Diệp Thần Diễm quay lại nhìn cậu: "Hắn tin nổi không?"
"Với lại, ngươi sợ hắn làm gì?"
"Ta không phải sợ." Dư Thanh Đường ngẩng đầu, "Ta chỉ... còn muốn giữ thể diện."
Diệp Thần Diễm bật cười, bước lên trước mở cửa ra, Dư Thanh Đường lấm lét bám sát sau lưng hắn, định giấu cả người đáng tiếc đúng kiểu bịt tai trộm chuông.
Tiêu Thư Sinh cúi người nhìn ra sau Diệp Thần Diễm: "Dư huynh..."
"Không có ở đây." Diệp Thần Diễm nhún vai, "Là chính miệng hắn nói đấy."
Dư Thanh Đường: "..."
Tiêu Thư Sinh ngẩn ra một chốc, sau đó như bừng tỉnh đại ngộ, ánh mắt cười cong: "Ồ"
"Ta hiểu rồi hiểu rồi, là không có ở đây."
Hắn phe phẩy cây quạt: "Chắc hẳn tối qua cũng chẳng có gì xảy ra, vẫn như mọi khi, sóng yên biển lặng."
"Chỉ là với Diệp huynh mà nói, có lẽ là một đêm khó quên."
Diệp Thần Diễm nhướng mày: "Có tuyệt diệu hay không thì khó nói, chứ khó quên thì chắc rồi."
"Hử?" Tiêu Thư Sinh hứng thú hẳn, ghé lại gần hỏi, "Kể ta nghe đi?"
Diệp Thần Diễm cúi xuống liếc mắt nhìn, cố ý ghé sát: "Ta nói ngươi nghe, tối qua hắn..."
"Khụ khụ" Dư Thanh Đường rốt cuộc không nhịn nổi, lên tiếng rồi siết chặt đai lưng hắn.
Diệp Thần Diễm hơi nghiêng người, mắt mày cười cợt, Tiêu Thư Sinh hiểu ý, cố tình xoay một vòng tại chỗ: "Kỳ lạ nhỉ, ta như vừa nghe thấy giọng Dư huynh... Dư huynh chẳng phải không có ở đây sao?"
Dư Thanh Đường: "..."
"Quái thật quái thật." Tiêu Thư Sinh vừa phe phẩy quạt vừa bước ra ngoài sân, đúng lúc Xích Diễm Thiên cũng từ phòng đi ra, vươn vai, gọi to: "Này, đi ăn sáng không? Ồ? Dư Thanh Đường cũng dậy rồi? Hiếm lắm nha, chẳng lẽ đồ ăn sáng ở Tứ Quý Thư Viện ngon dữ, ngươi phải tranh thủ tới sớm?"
Dư Thanh Đường: "..."
"Hử?" Tiêu Thư Sinh cố tình hỏi tiếp, "Dư huynh đâu? Sao ta không thấy?"
Xích Diễm Thiên trông như gặp ma, chỉ vào Dư Thanh Đường đang cúi rạp sau lưng Diệp Thần Diễm: "Đó, ở đó chứ đâu, thế mà ngươi không thấy được?"
"Ờ... quả thực ta không trông thấy." Tiêu Thư Sinh nhìn qua rồi lại quay đi như không có gì, "Kỳ lạ, kỳ lạ, ha ha."
Hắn vừa cười vừa rảo bước ra ngoài viện.
Xích Diễm Thiên nhíu mày khó hiểu, gãi đầu lẩm bẩm: "Không sao chứ hắn..."
Hắn bước tới trước mặt Diệp Thần Diễm, chỉ vào sau lưng hắn: "Ngươi nhìn thấy hắn chứ?"
Diệp Thần Diễm cố nín cười: "Tất nhiên."
"Xì" Xích Diễm Thiên càng thêm nghi hoặc, ngồi xổm xuống nhìn Dư Thanh Đường, "Ngươi trúng chú à? Có phải loại cổ Nam Châu gì khiến người ta không thấy được không?"
Dư Thanh Đường: "..."
Cậu chột dạ quay mặt đi: "A..."
"Sao không nói gì?" Xích Diễm Thiên như gà mắc thóc, lại quay sang hỏi Diệp Thần Diễm, "Hắn làm sao vậy?"
Diệp Thần Diễm bật cười, kéo Dư Thanh Đường ra ngoài: "Thân thể dậy rồi, não còn chưa tỉnh."
"Ngươi đợi lúc hắn tỉnh hẳn rồi hãy hỏi."
Dư Thanh Đường: "..."
Hiếm hoi dậy sớm, Dư Thanh Đường cũng theo đi ăn sáng tại Tứ Quý Thư Viện.
Phải nói, đồ ăn ở đây quả thực rất phong phú, chỉ có điều phần lớn các học trò đều tay cầm sách, đồ ăn cũng toàn loại tiện mang đi, vừa đi vừa ăn.
Trong không khí như thế, Dư Thanh Đường hai tay bưng bát trông chẳng khác nào phạm nhân.
"Đừng hoảng." Tiêu Thư Sinh cười tủm tỉm đưa cho cậu một cái bánh hoa cuốn, "Trước đây có vị sư huynh vì học hành quên cả ăn ngủ, được coi là gương mẫu trong viện, thế là ai cũng bắt chước, thành ra nhà ăn mới thành ra thế này."
"Nhưng mà..."
Hắn ngoái đầu nhìn lại, khẽ cười lắc đầu: "Bao nhiêu người thật sự muốn học, lại có bao nhiêu chỉ vì sợ mình lạc lõng, học cho có lệ. Sách thì chẳng đọc được bao nhiêu, chỉ tổ bôi mỡ lên sách mà thôi."
Dư Thanh Đường lặng lẽ cúi đầu, hơi chột dạ: "Bọn họ chí ít còn biết thấy giỏi thì noi theo, ta thì..."
Cậu đảo mắt một vòng, cắn đại một miếng bánh hoa cuốn, lẩm bẩm:
"Ta tuy chột dạ, nhưng cũng chỉ biết chột dạ mà ăn cơm cho đàng hoàng."
Tiêu Thư Sinh cười ha hả: "Chẳng phải cũng là một loại tâm tính kiên định đó sao?"
Diệp Thần Diễm xé một cái bánh bao, đưa ra cho cậu nhìn: "Nhân đậu đỏ quế hoa, ngọt đấy, ngươi ăn không?"
Dư Thanh Đường đưa tay nhận lấy: "Chia ta nửa cái, ta cho ngươi nửa cái bánh nhân rau."
Diệp Thần Diễm vừa định nhận lấy nửa cái nhân rau, thì Dư Thanh Đường bỗng rụt tay về: "Không được, ngươi ăn nhân khác đi, hôm nay công bố điểm rồi, 'rau' không cát lắm."
Diệp Thần Diễm: "..."
Hắn giơ tay cướp luôn nửa cái bánh nhân rau đang định bỏ vào miệng Dư Thanh Đường, nhét thẳng vào miệng mình, nhướng mày nhìn cậu: "Thi thì cũng thi xong rồi, kết quả đã định, liên quan gì tới hôm nay ta ăn nhân gì?"
Dư Thanh Đường tặc lưỡi lắc đầu, chỉ vào Diệp Thần Diễm nói với Tiêu Thư Sinh: "Thấy chưa, đây mới gọi là dầu muối gì cũng không thấm được đó."
Diệp Thần Diễm còn chưa kịp mở miệng, bỗng ngẩng đầu nhìn về phía cửa nhà ăn.
Toàn bộ đệ tử trong nhà ăn lập tức ngồi nghiêm chỉnh, người kia chậm rãi bước vào cửa chính, đảo mắt một vòng, đi tới cửa sổ, giọng trầm ổn vang lên: "Cho ta hai mươi cái bánh bao các loại."
Dư Thanh Đường há hốc miệng kinh ngạc: "Thùng cơm hả?!"
Nghe vậy, Văn Thiên Hạ chậm rãi quay đầu.
Dư Thanh Đường trợn tròn mắt, lắp ba lắp bắp giơ cái bát trong tay lên:
"Ta ta ta nói chính mình"
"Đúng đó." Xích Diễm Thiên gật đầu phụ họa, "Hắn là thùng bánh bao."
Văn Thiên Hạ: "..."
Vậy mà hắn lại khẽ bật cười, trong mắt còn lộ vẻ hoài niệm: "Bao lâu rồi ta chưa được nghe mấy trò đùa vô vị đến thế này nhỉ."
Dư Thanh Đường cười khờ khạo: "He he, đúng không?"
Văn Thiên Hạ mỉm cười gật đầu: "Đúng."
"Nhưng vẫn đáng bị đánh."
Hắn giơ tay lên, nhanh như chớp gõ lên đầu Dư Thanh Đường và Xích Diễm Thiên một cái.
Xích Diễm Thiên "á" lên một tiếng, còn Dư Thanh Đường chưa kịp giơ cảnh giới Liên Hoa ra, thì đã bị Diệp Thần Diễm kéo lệch người đi tránh đòn.
Văn Thiên Hạ hơi nheo mắt, cổ tay xoay nhẹ một cái, "cốc" một tiếng gõ thẳng lên đầu Diệp Thần Diễm.
"Xì" Diệp Thần Diễm nghiến răng, vừa bị gõ xong lại ăn thêm hai cú, Văn Thiên Hạ mỉm cười nói: "Thích giúp hắn hả? Vậy ngươi thêm hai cái nữa."
"Sư phụ ơi, được rồi được rồi" Tiêu Thư Sinh vội chạy lại can, "Bánh bao tới rồi, mau ăn thôi"
"Với lại, hai tên đó vốn đã không thông minh rồi, sư phụ gõ nữa, ngốc thêm thật đấy"
"Vật cực tất phản." Văn Thiên Hạ thu tay, nhận lấy bánh bao, phất tay áo ngồi xuống trước mặt bọn họ, "Biết đâu lại gõ ra chút tác dụng."
"Thật hả?" Dư Thanh Đường giơ lòng bàn tay lên trước mặt hai người, "Đây là mấy?"
Xích Diễm Thiên: "Năm đó"
Diệp Thần Diễm: "Không có ngốc."
Dư Thanh Đường thất vọng thu tay lại: "Hình như vẫn như cũ."
........................................
Tác giả có lời muốn nói:
Văn Thiên Hạ: "Thiên hạ nhiều người thông minh đến thế, bọn nó là nhặt ở đâu ra mấy đứa đần thế này hả?"