Nửa tháng sau, Dư Thanh Đường cùng Diệp Thần Diễm bước ra khỏi Thư Hải Trận.
Hai người vừa ra khỏi trận, còn chưa kịp hít một hơi khí trời bên ngoài, Thánh Nhân Thư liền có phản ứng, gọi Văn Thiên Hạ đến.
"Ra nhanh thế à?" Văn Thiên Hạ không bất ngờ lắm, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đang dần bị mây đen bao phủ, "Sắp thăng cấp rồi?"
"Hử?" Dư Thanh Đường cảm thấy cách hỏi của ông ta có gì đó lạ lạ, nhưng chắc chỉ là ảo giác, nên thành thật đáp, "Là sắp đột phá rồi."
"Còn nữa, Viện trưởng Văn, cái châu này của ta có phải bị hỏng rồi không? Ta bị bức tu luyện kiểu đốt cháy giai đoạn nghiêm túc thế kia, vậy mà giọt nước trong này không nhúc nhích chút nào"
Vừa nói, cậu vừa đưa viên châu đến trước mặt Văn Thiên Hạ.
Văn Thiên Hạ chỉ liếc qua: "Không hỏng."
"Sao có thể không hỏng được" Dư Thanh Đường trừng lớn mắt, kéo kéo Diệp Thần Diễm phía sau, "Hắn đã được một phần ba rồi, ta thì chẳng có gì, ngài không nói là liên quan đến thể chất sao? Nếu thế này thì ta sắp kim cương bất hoại rồi đó"
Văn Thiên Hạ quét mắt từ trên xuống dưới, khóe miệng nhếch nhẹ: "Có khi đúng là thế."
"Hả?" Dư Thanh Đường kinh ngạc, "Cái gì đúng là?"
Văn Thiên Hạ nhắc: "Liên Hoa Cảnh."
"Cái này cũng tính á?" Dư Thanh Đường ngẩn người, "Ta đã đạt cảnh giới nhân cảnh hợp nhất rồi hả?"
Nếu là trước đây, dù Văn Thiên Hạ có nói vậy, cậu cũng sẽ không tin, nhưng sau khi rời Thư Hải Trận, cơ thể đúng là không có gì thay đổi lớn, nên dù ông ta có tiền sử nói dóc, cậu cũng tin vài phần.
"Ngươi cuống cái gì." Văn Thiên Hạ liếc cậu, "Chẳng phải thế là tốt sao, có thể ở bên hắn lâu hơn một chút, không thì ta thấy thằng nhóc kia cũng chẳng yên tâm nổi."
"Sao lại thế được" Dư Thanh Đường đầy tự tin, chỉ tay về phía Diệp Thần Diễm, "Hắn nghiêm túc tu luyện lắm, đúng không?"
Cậu đối mắt với Diệp Thần Diễm, người kia chỉ nháy mắt một cái, không đáp.
Dư Thanh Đường nhấn mạnh lại: "Đúng không?"
Diệp Thần Diễm bật cười khẽ: "Khó nói."
Hắn cúi người, gác cằm lên vai cậu, liếc mắt cười: "Ngươi thấy ta có vẻ là người có định lực tốt lắm sao?"
Dư Thanh Đường: "..."
"Chậc." Văn Thiên Hạ thu lại ánh nhìn, "Cũng lạ là thư sinh như Tiêu Thư Sinh lại thích chơi với mấy đứa như các ngươi."
Diệp Thần Diễm cười nhạt, khoác vai Dư Thanh Đường, hỏi: "Không chạy à?"
Văn Thiên Hạ liếc hắn: "Chạy gì?"
Diệp Thần Diễm chỉ lên bầu trời, nơi mây đen đang tụ lại: "Không phải tu sĩ càng cao thì càng sợ lôi kiếp sao? Ngài không chạy, ta sợ lôi kiếp Hóa Thần của ta sắp biến thành lôi kiếp Đại Thừa mất."
Văn Thiên Hạ cười lạnh: "Ngươi tưởng vì ta mà nó tụ lại như thế sao?"
Ánh mắt ông sâu xa, hai tay đặt sau lưng, có ý riêng: "Chỉ có rất ít tu sĩ Hóa Thần mới có lôi kiếp, đều là thiên tài tuyệt thế."
"Hơn nữa, từ thời điểm Xuất Khiếu, ta đã thấy nó muốn bổ ngươi rồi, tích lũy đến bây giờ, đâu phải lôi kiếp thường đâu."
Diệp Thần Diễm ngẩng đầu nhìn, sắc mặt bình tĩnh: "Ta vốn cũng không giống những tu sĩ Xuất Khiếu bình thường."
"Hừ, thằng nhãi con, kiêu ngạo thật." Văn Thiên Hạ cười nhạt, "Lôi kiếp thông thường là để rèn luyện tu sĩ, còn cái này, ta thấy là định bổ chết ngươi."
Diệp Thần Diễm hơi nghiêng đầu: "Vậy ngài nghĩ, nó làm được không?"
Văn Thiên Hạ mắt hơi nheo lại, cười nhẹ: "Ai biết được, cứ thử xem đi, dù sao đánh cược là mạng ngươi."
Ông quay người, "Thiên Cơ Tử tính ngày không sai tí nào, vừa đúng lúc ta cho học sinh Tứ Quý Thư Viện mở mang tầm mắt lôi kiếp hiếm thấy."
Ông vung tay một cái, từ Tứ Quý Thư Viện bay ra từng hàng học sinh, ngồi xếp bằng trên không trung, đồng loạt ngẩng đầu nhìn họ với vẻ háo hức.
Diệp Thần Diễm: "..."
Dư Thanh Đường: "Đông thế này, ta hơi áp lực thần tượng rồi."
Cậu lùi một bước nhỏ, "Thế thì sân khấu này để hắn đi, ta tìm ch* k*n kín chút."
"Khoan đã." Văn Thiên Hạ giơ tay cản, cười híp mắt: "Ngươi cũng sắp đột phá mà?"
"Ta chỉ lên Xuất Khiếu thôi, nhiều người nhìn ngại lắm." Dư Thanh Đường xua tay lia lịa, "Hơn nữa, hắn sắp lôi kiếp..."
Diệp Thần Diễm ngẩng đầu nhìn trời, hiếm khi không ngăn cản cậu, nhưng Văn Thiên Hạ lại không cho đi.
Ông ấn cậu ngồi xuống chỗ cũ: "Ngươi cũng đừng đi, tranh thủ đột phá ở đây, ké ké lôi kiếp của hắn."
Diệp Thần Diễm biến sắc: "A?"
Dư Thanh Đường càng khiếp sợ: "Ké lôi kiếp? Cái này ké được á? Ta còn muốn sống mà?"
"Yên tâm, có Liên Hoa Cảnh, không chết được đâu." Văn Thiên Hạ vỗ vỗ vai cậu, "Ta nói rồi mà, liên hoa cảnh của ngươi đã gần như kim cương bất hoại, để lôi kiếp rèn luyện chút là vừa."
"Đợi khi ngươi lên đến Hóa Chân, có khi còn lấy Liên Hoa Cảnh che cho hắn, đỡ được lôi kiếp cho hắn nữa ấy chứ."
Dư Thanh Đường vô thức quay sang nhìn Diệp Thần Diễm: "Vậy... ngươi có muốn vào đây trốn sét không?"
Diệp Thần Diễm sững người, định đáp, nhưng Văn Thiên Hạ đã lắc đầu: "Giờ chưa được, lôi kiếp này hắn chịu nổi, để hắn chịu thêm vài phát, rèn cho thân thể cứng cáp hơn."
"Yên tâm, mấy thằng nhãi kiểu hắn bị đánh không chết đâu, lát nữa lại sống nhăn."
Diệp Thần Diễm: "..."
Dư Thanh Đường há miệng th* d*c: "Sao ta thấy tiền bối không coi bọn ta là cùng loài thế..."
"Tất nhiên." Văn Thiên Hạ chắp tay sau lưng, "Thiên Cơ Tử nói rồi, ngươi là người khác giao phó, phải chăm sóc cẩn thận, còn hắn..."
Ông liếc nhìn Diệp Thần Diễm, "Nói là giờ còn đánh được thì cứ đánh, cho nó khổ thêm tí cũng tốt."
Diệp Thần Diễm cười mỉm: "Ta ghi nhớ cả rồi."
"Ầm"
Một tia sét xé toạc bầu trời, chớp bạc tím rực rỡ giáng xuống, Dư Thanh Đường dù đã xếp bằng khởi động sẵn Liên Hoa Cảnh vẫn giật mình co cổ.
Sét rõ ràng nhắm thẳng vào Diệp Thần Diễm, hắn hơi liếc sang Dư Thanh Đường một cái, sau đó chủ động nghênh đón sấm sét giữa trời.
Văn Thiên Hạ đứng trước học sinh Tứ Quý Thư Viện, ngẩng đầu, khẽ cười: "Cũng được, bị đánh mà còn nhiệt tình thế."
Dư Thanh Đường ngước nhìn cùng ông, có chút lo lắng: "Thật sự ổn chứ..."
Văn Thiên Hạ ấn cậu lại: "Không sao."
"Không được trốn vào đám đông, đừng để dẫn sét sang bên đó."
Dư Thanh Đường giật mình: "Ta sao mà dẫn được, ta đột phá có lôi kiếp đâu"
Văn Thiên Hạ nhìn cậu, khóe miệng như có như không: "Suỵt."
Dư Thanh Đường ngẩn ra cậu không hiểu hết ý ông, nhưng cũng lờ mờ đoán được, Văn Thiên Hạ không phải tùy hứng mới bảo cậu ở đây đột phá, có khi là đã tính trước rồi?
Cậu ngẩng lên nhìn Diệp Thần Diễm.
Hắn vừa hứng một đạo lôi kiếp chính diện, giờ còn vằn vện sét trên người, tay run nhẹ.
Dư Thanh Đường thì thào: "Đúng là con cưng của thiên đạo..."
"Hử?" Văn Thiên Hạ nhìn cậu kỳ lạ, "Sao lại nói vậy?"
Dư Thanh Đường ra vẻ nghiêm túc chỉ vào Diệp Thần Diễm: "Ngài xem, bị sét đánh mà tóc không loạn, người thường giờ này không phải biến thành con nhím xoăn rồi sao"
Văn Thiên Hạ: "..."
Ông liếc nhìn Diệp Thần Diễm, như có chút ý cười bên môi: "Tập trung mà đột phá đi, đừng luyên thuyên."
Dư Thanh Đường co cổ, ngoan ngoãn nhắm mắt điều tức.
Cậu vốn đột phá khá dễ, nhàn nhã thả Nguyên Anh ra ngoài dạo một vòng rồi quay về.
Tu sĩ đạt Xuất Khiếu mới có thể để Nguyên Anh rời thân thể, có người còn chuyên tu thần thức, luyện ra công pháp đặc thù.
Tu sĩ dưới Xuất Khiếu thì gần như không có khả năng chống đỡ kiểu tấn công đó.
May mà trước đây bọn họ chưa từng đụng phải dạng người như thế.
Dư Thanh Đường vừa thả hồn vừa thử điều khiển Nguyên Anh, dùng tầm nhìn Nguyên Anh lén quan sát Diệp Thần Diễm đang đột phá.
Cậu chưa lên Hóa Thần nên không biết người ta đột phá như nào, nhưng chắc không phải kiểu... đấu tay đôi với lôi kiếp chứ?
Tiểu nhân Nguyên Anh của cậu cũng bị cảnh tượng lôi kiếp làm giật mình, không như trước chạy loạn tìm Nguyên Anh nhà khác chơi, lần này thông minh chui thẳng ra sau lưng người mạnh nhất sân Văn Thiên Hạ, lén hút linh khí, rón rén đột phá.
Văn Thiên Hạ ngoái đầu nhìn nó một cái, bật cười, quay người lại, không đuổi.
Dư Thanh Đường đang thầm khen Nguyên Anh của mình lanh quá, thì chợt cảm nhận được gì đó cảm giác linh khí xung quanh rõ rệt hơn nhiều. Nếu là trước đây, cậu sẽ không phát hiện ra Nữ Tử Trong Trúc đang đứng cùng ba linh thú, lặng lẽ theo dõi họ giữa đám đông Tứ Quý Thư Viện.
Cả trước Thư Hải Trận cũng có biến, dòng chảy linh lực thay đổi có người sắp ra ngoài.
Dư Thanh Đường khẽ động dung, linh khí xung quanh bị hút nhanh về phía cậu, dần tạo thành một xoáy lớn, tụ về đây.
"Cẩn thận" Cậu mở mắt, nhắc nhở hai người vừa xuất hiện ở lối vào Thư Hải Trận, "Ngoài kia có sét đấy"
Gần như cùng lúc, giọng Xích Diệm Thiên vang lên: "Ha ha, ta cũng đột phá Xuất Khiếu rồi"
Hắn vừa bước ra một bước, thì một tia sét uỳnh xuống. Ngay sau đó, một đóa kim liên khổng lồ nở bung chắn trước mặt hắn, "bốp" một phát hất hắn trở lại trận, tiện thể tống luôn Tiêu Thư Sinh đi theo trở vào.
Dư Thanh Đường gọi lớn: "Ra trễ chút đi, không thì bị sét đánh đấy"
Nói rồi, một đạo lôi điện bạc tím đã bị thu hút tới, né khỏi Diệp Thần Diễm, giáng thẳng vào Liên Hoa Cảnh của cậu.
Đóa kim liên khẽ rung, từng cánh như làm bằng lưu ly được bao phủ bởi tia chớp, trông lại càng thêm rắn chắc.
Dư Thanh Đường sửng sốt, vô thức quay sang Văn Thiên Hạ: "Thật sự có thể rèn luyện sao?"
Văn Thiên Hạ nửa cười nửa không nhìn hắn: "Ta thỉnh thoảng cũng nói thật vài câu."
Dư Thanh Đường: "Có thể đừng thỉnh thoảng được không?"
Lúc này, Diệp Thần Diễm đã đến thời khắc mấu chốt.
Tên kia đúng là không chịu nổi chút uất ức nào, bị sét đánh tới nơi mà vẫn từng chút từng chút leo lên, dù điện giật tứ tung khắp người cũng cắn răng chịu đựng, gần như đã chạm đến tầng mây lôi kiếp.
Văn Thiên Hạ ngoảnh đầu hỏi đám học sinh phía sau: "Đếm chưa?"
Văn Xương Quân lập tức đáp lời, nhíu mày: "Chín đạo lôi kiếp rồi, chín là cực số, theo lý thì nên kết thúc rồi, nhưng mà lôi vân này..."
"Đạo đó không tính." Văn Thiên Hạ chỉ về phía Dư Thanh Đường, "Đánh vào hắn rồi."
Sau lưng trận pháp lại dậy lên một trận dao động linh lực, Xích Diễm Thiên thò đầu ra hỏi: "Hắn xong chưa? Sao sét đánh mãi thế?"
Dư Thanh Đường vội túm lấy đầu hắn kéo vào phạm vi bảo vệ của Liên Hoa Cảnh, vừa dụ vừa dỗ: "Sắp xong rồi, chỉ còn tia cuối nữa thôi..."
"ĐOÀNG" một tiếng, lại một đạo lôi kiếp đánh xuống, giáng thẳng vào Liên Hoa Cảnh.
Dư Thanh Đường rụt cổ, trong lòng hơi bất an: "Thật sự không đánh vỡ được chứ?"
Tuy người khác đều có vẻ rất tin tưởng, nhưng trong lòng cậu thì chẳng có tí tự tin nào cả
Văn Thiên Hạ nhìn Xích Diễm Thiên, như có điều suy nghĩ: "Hay là ngươi cứ ngồi đấy đi."
"Có thể dẫn thiên lôi đến đây, đợi kết thúc rồi thì ngươi khỏi tranh giành nữa."
Dư Thanh Đường: "..."
Xích Diễm Thiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm lên trời, bỗng nhiên lóe lên linh quang, nắm chặt tay Dư Thanh Đường: "Này, ngươi nói thiên lôi đã có thể rèn luyện công pháp, vậy chắc chắn cũng có thể luyện khí đúng không"
Dư Thanh Đường quay đầu nhìn hắn như thấy quái vật: "Hả??"
Tiêu Thư Sinh cũng chui đầu ra: "Các ngươi ở ngoài nói gì thế? Ta ở trong chẳng nghe thấy gì cả."
Dư Thanh Đường chỉ Xích Diễm Thiên, rồi lại chỉ lên trời, vẻ mặt vô cùng khiếp sợ: "Tiêu huynh, bọn họ điên rồi, bọn họ định lấy thiên lôi để luyện khí"
"Hử?" Tiêu Thư Sinh ngẩng đầu theo, đúng lúc thấy một đạo thiên lôi nữa giáng xuống, đánh vào Liên Hoa Cảnh, khiến cánh hoa sen càng trở nên ngưng tụ, vừa nhìn đã biết không phải vật phàm.
Hắn hơi nhíu mày: "Chuyện này e là không dễ đâu?"
"Trong Liên Hoa Cảnh còn không nhét vừa cái lò luyện khí của ngươi ấy?"
Xích Diễm Thiên mắt sáng rực: "Ta luyện trong Thư Hải Trận, đến bước cuối cùng thì ném lò ra ngoài"
"Diệp Thần Diễm ngươi cố chịu thêm tí nữa, đừng để lôi kiếp kết thúc"
Nói xong, hắn vèo một cái đã chui tọt vào lại trong trận.
.......................................
Tác giả có lời muốn nói:
Lôi kiếp: "Ta là cái lôi kiếp rẻ tiền chắc?"