Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên

Chương 185

Trên không trung Thư viện Tứ Quý, bên dưới quyển Thánh Nhân Thư cạnh trận Thư Hải, mây sấm dày đặc thi thoảng lại nổi lên từng đợt, phát ra tiếng ù ù trầm đục như đang tích tụ lực lượng.

 

Lúc đầu, các đệ tử thư viện còn đứng lại vây xem, nhưng dần dà cũng thành quen giống hệt tình cảnh trước đây khi Diệp Thần Diễm đột phá tiểu cảnh giới tại võ đài, xem ra thiên tài tuyệt thế kia lại sắp đột phá rồi.

 

"Trong Thư Hải Trận, tốc độ thời gian khác với bên ngoài." Văn Xương Quân mặt mày khó chịu, ánh mắt lạnh lẽo quét qua: "Cũng chẳng có gì lạ thường đến thế."

 

Có đệ tử thở dài: "Ta vốn tưởng Tiêu Thư Sinh đã là kỳ tài hiếm có, ai ngờ núi cao còn có núi cao hơn, trên đời này lại có quái vật như Diệp Thần Diễm..."

 

Văn Xương Quân lập tức quay đầu lại: "Hai người họ không cùng đường, Diệp Thần Diễm chăm chăm nghiên cứu võ đạo, nên khổ luyện tiến bộ cũng là lẽ thường."

 

"Tiêu Thư Sinh lại là kiểu học khắp thiên hạ, giờ có thể thuận lợi liên tục thăng tiến, cũng là kết quả của việc tích lũy lâu ngày bộc phát."

 

"Ngươi nếu muốn dễ dàng mà đột phá, thì ngay từ đầu đừng bước vào thư viện Tứ Quý của ta"

 

Tiểu đệ tử im bặt, không dám nói thêm lời nào.

 

Điểm Tinh Trận nghiêng đầu nhìn hắn: "Ngươi chẳng phải ghét Tiêu Thư Sinh nhất sao?"

 

"Ghét là chuyện của ghét." Văn Xương Quân đứng chắp tay sau lưng, bĩu môi: "Hừ, nhưng nếu để người ngoài xem thường hắn, thì mặt mũi ta để đâu?"

 

Điểm Tinh Trận bật cười khẽ: "Các đệ tử thư viện các ngươi cũng thật thú vị."

 

Nàng ngẩng đầu nhẹ: "Hôm nay mây sấm còn dữ dội hơn mọi lần trước, có vẻ sắp giáng xuống rồi."

 

"Nếu thật sự giáng xuống..." Trong mắt Văn Xương Quân lóe lên ánh sáng: "Vậy có nghĩa hắn đã thật sự đột phá Hợp Thể rồi, có thể đấu ngang với Viện trưởng sao?"

 

Trận Điểm Tinh nửa cười nửa không liếc sang: "Thế là đã vượt mặt Tiêu sư huynh của ngươi rồi?"

 

Văn Xương Quân lập tức thu mắt, hừ lạnh một tiếng: "Ai rảnh đi so với đám chuyên đánh đấm ấy."

 

Sắc mặt hắn bỗng thay đổi: "Viện trưởng Văn lên rồi, chẳng lẽ..."

 

Điểm Tinh Trận cũng ngẩng đầu theo.

 

Mặc dù trước đó Viện trưởng Văn đã nói sẽ để hắn tu luyện đến Đại Thừa trong Thư Hải Trận, mọi người cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần nhìn thấy hắn một bước lên trời, nhưng khi thực sự chứng kiến một tu sĩ trẻ tuổi bước vào Hợp Thể kỳ, ai nấy vẫn không khỏi chấn động.

 

Điểm Tinh Trận thấp giọng cảm thán: "Thiên phú như vậy, dù đặt trong sử sách cổ kim, e rằng cũng xếp hàng đầu."

 

"Đi, đến gần xem thử."

 

Ngoài nàng ra, không ít đệ tử thư viện cũng có cùng ý nghĩ, cùng nhau bay đến gần trận Thư Hải để hóng chuyện.

 

Nhưng vừa đến gần, mới phát hiện Văn Thiên Hạ đã lập kết giới tại đỉnh thư viện, không thể tiếp cận.

 

Văn Thiên Hạ hơi cúi đầu nhìn xuống họ: "Hợp Thể kỳ đột phá lôi kiếp mà các ngươi cũng dám xem, có phải không biết sợ chết là gì không?"

 

Trên trời sấm chớp ầm vang, mây đen cuồn cuộn che kín bầu trời, như muốn bao trùm cả Trung Châu.

 

Giữa tầng tầng lớp lớp mây đen là ánh chớp xanh bạc ẩn hiện, thi thoảng có tia sét hình nhánh cây lóe qua, khiến người ta nghẹt thở.

 

Văn Thiên Hạ đứng chắp tay, áo bào tung bay trong gió.

 

Bỗng một cụm mây trắng từ xa lững lờ trôi đến, ánh mắt ông rơi lên đó, vẻ nghiêm trọng trên mặt giãn ra đôi chút, bật cười: "Cuối cùng cũng tới."

 

"Lão Văn à, lâu rồi không gặp ha ha" Thiên Cơ Tử cưỡi mây trắng, xuyên qua tầng tầng mây sét, đáp xuống trước mặt ông, cười to: "Rộn ràng thật đấy, đúng là đệ tử thư viện Tứ Quý, gặp cảnh này mà không bỏ chạy, còn dám kéo nhau đến xem."

 

"Nếu là tông môn bình thường thấy cảnh thế này, e rằng tưởng đã xúc phạm thiên đạo, tưởng tận thế tới nơi, chạy mất dép rồi"

 

Văn Thiên Hạ liếc mắt: "Lâu không gặp, cái mồm ngươi vẫn đáng ghét như vậy, trách gì Mật Tông đá ngươi ra ngoài."

 

"Ngươi đừng ăn nói ngược ngạo" Thiên Cơ Tử trợn mắt râu dựng: "Khi đó là ta cho họ mặt mũi nên mới để họ gọi ta là Mật Tông vứt bỏ đệ tử, thật ra chẳng phải do ta bỏ Mật Tông sao?"

 

Hắn bay tới gần Văn Thiên Hạ, lúc này mới lộ ra con báo sấm sét nằm rạp bốn chân trên mây, tai cụp sát đầu.

 

Văn Thiên Hạ nhìn chằm chằm nó: "Đây là linh thú truyền thuyết Lôi Cực Báo? Nhìn hơi nhỏ nhỉ?"

 

"Hết cách rồi, trong tộc nó cũng thiếu người, kẻ thì già, kẻ thì non, con này là tạm ổn nhất rồi." Thiên Cơ Tử thở dài, "Huống hồ, những Lôi Cực Báo khác chưa chắc đã chịu giúp, con này còn có giao tình với hai đứa nhỏ kia, nên sẽ tận tâm hơn."

 

Lúc trước trong đấu giá ở Đại Hoang Sơn phía Nam Châu, Tử Vân Lôi Cực Báo từng xuất hiện, giờ dưới áp lực trên không, nó căng thẳng tới mức muốn chui luôn vào mây, toàn thân co rúm lại.

 

Nó run rẩy lên tiếng: "Này... không phải ngươi nói ngươi là sư phụ bọn họ, dắt ta ra ngoài ăn đồ ngon sao? Ăn cái gì cơ?"

 

"Ta nói ta là sư phụ của Diệp Thần Diễm, chứ có bảo là của cả hai đứa đâu." Thiên Cơ Tử cười tít mắt sửa lại, rồi chỉ lên trời, "Đó, dắt ngươi đi ăn sét, với giống loài Lôi Cực Báo các ngươi thì chẳng phải đặc sản vô thượng sao?"

 

Tử Vân rên một tiếng, cụp chặt đuôi: "Sét kiểu này nhìn là muốn chẻ người ra làm hai ấy ai mà dám ăn, lôi kiếp này của ai mà đáng sợ như vậy, chẳng lẽ là kẻ ác khét tiếng..."

 

Thiên Cơ Tử giơ tay: "Của Diệp Thần Diễm."

 

"Không thể nào?" Tử Vân sững người, "Hắn gây ra chuyện to đến vậy sao?"

 

"Chờ nó ra thì biết." Thiên Cơ Tử thản nhiên chỉ vào trận Thư Hải: "Sắp rồi đấy."

 

Quả nhiên, lời vừa dứt, một thân ảnh từ trong trận bước ra.

 

"Ồ?" Thiên Cơ Tử tươi cười vẫy tay, "Đồ đệ ngoan, sao lại ra có một mình? Cãi nhau với Tiểu Dư rồi à?"

 

"Sao ngươi lại ở đây?" Diệp Thần Diễm ngạc nhiên, "Thứ thế này cũng dám xem, cẩn thận vạ lây."

 

Hắn ngẩng đầu nhìn lên mây sấm cuồn cuộn, vẻ mặt nghiêm túc: "Lôi kiếp này rất kỳ lạ, ta bảo hắn ở lại trong trận."

 

Ánh mắt Thiên Cơ Tử vượt qua hắn, nhìn về phía cửa trận Thư Hải.

 

Diệp Thần Diễm có cảm ứng, quay đầu nhìn theo nơi đó trống không chẳng có gì.

 

Thiên Cơ Tử ho nhẹ: "Khụ, ngươi nhìn gì thế? Chẳng có gì cả."

 

Diệp Thần Diễm không quay đầu lại, chờ vài nhịp thở, quả nhiên thấy Dư Thanh Đường lén lút thò đầu ra, cậu vẫn còn sợ chết không quên tự phủ hộ mình bằng giới liên hoa.

 

Diệp Thần Diễm: "......"

 

Hai người nhìn nhau, Dư Thanh Đường cứng đờ tại chỗ.

 

Diệp Thần Diễm nhướng mày, nghiêng đầu: "Không phải ta bảo ngươi trốn bên trong sao?"

 

"Thì ta có trốn mà?" Dư Thanh Đường chột dạ nhìn đi chỗ khác, "Ta chỉ xem náo nhiệt một chút, vừa thấy sét đánh xuống là ta chạy liền."

 

Diệp Thần Diễm tỏ vẻ nghi ngờ: "Thật không?"

 

Dư Thanh Đường nghiêm mặt: "Thật đấy, ta nhìn có giống không sợ chết không?"

 

Diệp Thần Diễm: "Cũng có lý."

 

Thiên Cơ Tử cười khẽ, gật đầu cảm khái: "Ta biết mà, Tiểu Dư không phải kẻ tham sống sợ chết, quả nhiên vậy."

 

Hắn mỉm cười nhìn về phía Dư Thanh Đường, đầy ẩn ý: "Đến lúc đó, hẳn là cũng không chui đầu làm rùa rụt cổ đấy chứ?"

 

Dư Thanh Đường chân thành lắc đầu: "Ta sẽ rút liền."

 

Cậu lùi lại một bước làm mẫu: "Đến lúc nghe thấy sấm, ta liền..."

 

"Ầm" sét rền vang trên trời.

 

Dư Thanh Đường lập tức rụt đầu vào lại.

 

Thiên Cơ Tử: "......"

 

Hắn vuốt vuốt râu, liếc Diệp Thần Diễm một cái, khẽ tặc lưỡi: "Quên mất là hắn không giống ngươi, phép khích tướng vô dụng."

 

Diệp Thần Diễm hừ khẽ cười, có vẻ vui vì người ta bị vạ: "Hắn giống ta làm gì? Giống chính mình chẳng phải tốt hơn sao."

 

Thiên Cơ Tử "chậc" một tiếng, tỏ vẻ chán ghét liếc hắn, rồi thấy Dư Thanh Đường lại lén nhìn ra ngoài, lập tức nặn ra vẻ mặt hiền từ, vẫy tay gọi:
"Tiểu Dư à, yên tâm, không cần sợ, ta mang viện binh tới cho các ngươi rồi."

 

Hắn xách gáy một con báo đen bên cạnh, kéo đầu nó lên khỏi tầng mây: "Ngươi nhìn xem, đây là Lôi Cực Báo chuyên chống lôi kiếp đấy."

 

Dư Thanh Đường há miệng: "Tử Vân?"

 

Tử Vân giãy giụa bốn chân, dường như muốn nhảy khỏi tay Thiên Cơ Tử, hướng về phía cậu tru lên một tiếng: "Ân công"

 

"Ơ, cái xưng hô này ngươi học từ đâu vậy?" Dư Thanh Đường nhìn Thiên Cơ Tử bằng ánh mắt phức tạp, "Nó trông còn sợ hơn ta, ngươi thật sự nỡ để nó chắn lôi kiếp à?"

 

"Ta dĩ nhiên là nỡ." Thiên Cơ Tử cười mắt híp thành khe, buông tay cho Tử Vân trốn sau lưng mình, "Ta chỉ biết giống loài Lôi Cực Báo vốn có thiên phú kháng lôi, cảm giác đối với điện lôi cũng đặc biệt nhạy bén, nó chỉ cần liếc mắt một cái, liền biết cơn lôi nào chịu được, cơn nào chịu không nổi."

 

"Ta cũng đâu bắt nó liều mạng nếu nó cảm thấy không đỡ nổi, ta đương nhiên sẽ không làm khó."

 

Nghe hắn nói thế, Tử Vân lại rụt rè thò cái đầu lông xù ra từ sau lưng hắn, tai cụp ra sau, dè dặt ngẩng đầu nhìn lên trời.

 

Thiên Cơ Tử quay lại nhìn nó, cười như hồ ly: "Thế nào?"

 

Tử Vân bị dọa giật bắn, suýt nhảy dựng, nhưng cuối cùng vẫn thành thật đáp: "T-ta chắc là có thể giúp được... hơn nữa..."

 

Nó liếc Diệp Thần Diễm một cái, thì thào: "Bình thường lôi kiếp chỉ là khảo nghiệm, nhưng lôi kiếp lần này rõ ràng là muốn lấy mạng hắn, nếu ta không giúp, có khi hắn thật sự bị đánh chết ngay tại chỗ."

 

Dù nó nói nhỏ, nhưng tu sĩ có mặt ai nấy tai thính mắt tinh, đều nghe rõ mồn một.

 

Dư Thanh Đường biến sắc: "Hả?! Nghiêm trọng vậy sao?"

 

Diệp Thần Diễm khoanh tay hừ cười: "Vậy à?"

 

Hắn ngẩng đầu nhìn tầng lôi vân: "Ta lại nói, nó không lấy được mạng ta."

 

Dứt lời, hắn lập tức giương thương lao vút lên không, khí thế quanh thân dâng vọt lên, uy áp vô hình lan rộng, khiến thiên địa chấn động.

 

Lôi kiếp dồn nén đã lâu lập tức phản kích, tiếng nổ như muốn chấn thủng màng nhĩ, cột sét to như trụ trời giáng xuống, tựa hồ muốn đập nát tên cuồng ngạo dám khiêu chiến thiên đạo.

 

"Áu!" Tử Vân tại chỗ quay vòng, kêu lên, "Sao ngươi lại tự tìm chết hả!"

 

"A a a "

 

Nó ôm đầu bằng hai chân trước, rối rít chạy vòng vòng, cuối cùng nhắm mắt lao lên không trung, bốn chân giẫm gió, "Ai bảo ta lỡ hứa rồi chứ, liều mạng thôi, tránh ra, để ta tới"

 

Nó hóa thành một tia chớp đen tím, lao vút lên, giẫm lên vai Diệp Thần Diễm bay xẹt qua, gầm vang một tiếng, hóa thành yêu thú báo đen khổng lồ, há miệng cắn phập vào tia lôi tím bạc, cưỡng ép cắt đôi sấm sét vô hình.

 

Luồng điện cực mạnh quét qua thân thể nó, khiến từng sợi lông đen dựng ngược, cả người xù như trái cầu điện.

 

Tử Vân lắc mạnh một cái, hàng vạn tia điện tản ra trong không khí, sau một tràng nổ tí tách liền tiêu tán.

 

Nó há miệng thở hổn hển: "Rốt cuộc ngươi phạm phải thiên điều gì vậy, đây là luồng điện tê nhất ta từng ăn đó..."

 

Diệp Thần Diễm ngạc nhiên sờ mũi: "Hình như ta cũng không làm gì quá đáng mà..."

 

Thiên Cơ Tử thừa cơ chuồn đến cạnh Dư Thanh Đường, túm cậu ra khỏi Thư Hải Trận, nhắc nhở: "Còn đứng đực ra làm gì, hắn đột phá, ngươi cũng mau tranh thủ đi chứ"

 

.........................................

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Tử Vân: Miệng... tê quá...

Bình Luận (0)
Comment