Dư Thanh Đường ngậm nửa cái bánh bao, cùng Diệp Thần Diễm ngồi lên đám mây trắng nhỏ của Thiên Cơ Tử.
Họ rõ ràng không đi theo đường thường, xung quanh là hư không, không giống phong cảnh bình thường.
Thiên Cơ Tử quay đầu dặn dò: "Nuốt nhanh đi, chớp mắt là xuống biển rồi, đến lúc đó bánh bao chấm nước biển cũng không biết ăn có được không."
Dư Thanh Đường vội nhét bánh bao vào miệng, phần còn lại nhét vào nhẫn trữ vật, mắt mở to đầy ngạc nhiên: "Nhạc Châu không phải xa lắm sao? Mới chớp mắt đã đến?"
"Xa." Thiên Cơ Tử cười mắt cong cong, "Xa đến mức người phàm sống cả đời cũng chẳng đến được, nhưng đến cảnh giới như ta thì chỉ là chuyện trong chớp mắt."
"Trong cõi này, giữa người phàm với tu sĩ, giữa tu sĩ với tiên nhân, khoảng cách chính là khác biệt như trời với đất."
Dư Thanh Đường nửa hiểu nửa không gật đầu, Thiên Cơ Tử cười khẽ, nhắc họ: "Cầm chắc Tị thủy Châu, ngừng thở đi."
Dư Thanh Đường làm theo, còn tiện thể nhắm luôn mắt lại.
Có người đặt tay lên vai cậu từ phía sau, kéo cậu vào lòng, Dư Thanh Đường quay đầu lại, mở mắt, đúng lúc đối mặt với ánh mắt của Diệp Thần Diễm.
Biển sâu xanh thẳm lập tức tràn ngập trong tầm nhìn, tóc bị dòng nước kéo bay nhẹ trong làn sóng, ánh nhìn bị nước biển làm cho trở nên dịu dàng và mơ hồ, Diệp Thần Diễm hình như mỉm cười, chỉ ra sau lưng cậu.
Dư Thanh Đường nắm chặt lấy áo hắn, rụt rè quay đầu lại đàn cá khổng lồ vì khách không mời mà tản ra như pháo hoa dưới đáy biển.
Một con cá hoảng loạn đâm thẳng vào họ, loạng choạng rồi lại phóng đi.
Dư Thanh Đường cười cong mắt, phì ra một chuỗi bong bóng.
Cậu vô thức che miệng lại, mới phát hiện ra viên châu này quả thật thần kỳ rõ ràng vừa há miệng mà chẳng có giọt nước nào tràn vào. Khi quẫy động tứ chi, dù cảm nhận được lực cản của nước biển, nhưng lại không giống đang ngâm mình trong nước.
Dư Thanh Đường thử lên tiếng: "Nghe được không?"
Diệp Thần Diễm gật nhẹ: "Có Tị Thủy Châu, ở dưới biển vẫn trò chuyện được."
Thiên Cơ Tử quay đầu cười híp mắt: "Thần kỳ chứ hả?"
Ông vẫy tay, lấy ra một con ốc biển, thổi vào đó một hơi, dưới đáy biển vang lên một tiếng long ngâm.
Ông cười với hai người, chỉ xuống dưới chân họ, hai người cúi nhìn, một con hắc long gào thét lao tới, thân thể khổng lồ xoay mình quấn lấy họ trong chớp mắt.
Dư Thanh Đường còn thấy nó tiện mồm táp luôn hai con cá.
"Đến rồi à?" Giọng trầm vang vọng, "Lề mề quá đấy."
"Chỉ có hai đứa họ cưỡi ta thôi à?"
Mắt nó to như đèn lồng, đánh giá hai người từ trên xuống dưới, dường như đang xét xem họ có đủ tư cách cưỡi rồng hay không.
Dư Thanh Đường có phần căng thẳng, Diệp Thần Diễm nhíu mày, liếc Thiên Cơ Tử.
"Nhanh lên chút." Thiên Cơ Tử rõ là thân quen với con rồng này, "Tộc trưởng nhà ngươi đang đợi đấy, chuyện lớn đấy, đừng có nhõng nhẽo."
"Ta có bảo không chở đâu." Hắc long hừ mạnh, phun ra hai luồng nước, "Tuổi tác và tu vi thế này, coi như tàm tạm."
"Lên đi."
Nó cúi đầu xoắn lại, hai người mới phát hiện trên lưng nó có một cái kiệu nhỏ, chỉ có một cái ghế hơi rộng.
Dư Thanh Đường và Diệp Thần Diễm nhìn nhau.
"Sao keo kiệt vậy trời?" Thiên Cơ Tử tặc lưỡi, "Long cung của các ngươi không tìm ra cái ghế thứ hai à?"
"Ai biết mấy vị cứu thế lại thành đôi mà tới?" Hắc long nói như đúng rồi, "Cả hai cũng đâu có béo, chen một chút đi, không thì một đứa ngồi lên đùi đứa kia."
Dư Thanh Đường: "..."
"Khụ." Diệp Thần Diễm ho nhẹ một tiếng, "Ta ngồi dưới."
Dư Thanh Đường từ từ quay đầu nhìn hắn.
"Thế mới đúng." Hắc long có vẻ vừa ý hắn, "Người làm nên việc lớn không câu nệ tiểu tiết."
"Vào trong nhớ kéo rèm nước lại, không là sẽ bị sặc đấy, tu sĩ nhân tộc yếu ớt dưới đáy biển lắm, phải cẩn thận."
"À mà, muốn nói chuyện với ta thì phải kéo rèm ra, không thì ta không nghe được."
Nó lầm bầm, "Hình như là tộc trưởng cố tình dựng kết giới như thế cái ghế vốn dĩ chỉ ngồi được một người, chẳng lẽ có ai định lẩm bẩm một mình mà không muốn ta nghe à? Vô lý"
"Bên ngoài không nghe thấy bên trong nói gì, bên trong cũng không nghe thấy bên ngoài nói gì." Thiên Cơ Tử nửa cười nửa không, "Có khi nào kết giới này là để ngăn ngươi, sợ con rồng lắm chuyện như ngươi làm phiền khách?"
Hắc long: "Phì"
Nó phun một cột nước về phía Thiên Cơ Tử, bực mình: "Có đi hay không?"
"Đi đi" Dư Thanh Đường vội vàng leo lên, cảm giác con rồng này như một bác tài nhiều chuyện, nếu không có rèm ngăn chắc nói chuyện đến đáy biển cũng chưa xong.
Cậu quay đầu nhìn Thiên Cơ Tử: "Tiền bối không đi à?"
Thiên Cơ Tử cười nhẹ: "Ta còn phải giúp các ngươi bịa chuyện, kẻo bị phát hiện hai đứa trốn đi."
Ông nhìn Dư Thanh Đường dịu dàng: "Tiểu tử, ta đã hứa với sư phụ ngươi sẽ đưa ngươi bình an trở về, nhớ cẩn thận mọi việc."
Diệp Thần Diễm liếc ông, Thiên Cơ Tử lại cười: "Ngươi thì ta không lo."
"Trước kia liều mạng như chẳng có gì đáng sợ, giờ có người trong lòng rồi, cũng biết quý mạng rồi nhỉ?"
"Lắm chuyện." Diệp Thần Diễm lầm bầm, gãi gáy, kéo luôn Dư Thanh Đường đang vẫy tay với ông vào trong kết giới.
"Ngồi cho vững" Hắc long hô một tiếng, quẫy đuôi, phá sóng nước, lao thẳng xuống đáy biển sâu như một vệt đen.
Thiên Cơ Tử nhìn theo họ, rồi cũng lặng lẽ biến mất dưới làn nước.
Dư Thanh Đường và Diệp Thần Diễm chen nhau trong cái ghế nhỏ, Diệp Thần Diễm quay sang nhìn cậu, Dư Thanh Đường nghiêm túc lắc đầu:
"Ta không ngồi lên đùi ngươi đâu"
Diệp Thần Diễm: "Ta đâu có định nói vậy."
"Hả?" Dư Thanh Đường nghiêng đầu, "Vậy ngươi muốn nói gì?"
Diệp Thần Diễm đứng dậy, nhường chỗ cho cậu: "Có kết giới, ngồi dưới cũng ổn, không cần ghế."
Hắn ngồi khoanh chân đối diện Dư Thanh Đường: "Ngươi ngồi đi."
"Hả?" Dư Thanh Đường gãi đầu, "Nhưng như thế trông ta cao hơn ngươi nhiều quá..."
Cậu đổi tư thế, nằm nghiêng để ngang tầm mắt với hắn: "Hay ta nằm vậy nhé?"
Diệp Thần Diễm bật cười, đưa tay nhéo má cậu: "Ngươi thấy thoải mái là được."
Hắn ngập ngừng, ánh mắt khẽ dao động: "Lần trước ngươi đột phá... sư phụ ta có nói gì với ngươi không?"
"À." Dư Thanh Đường thở dài, nhìn l*n đ*nh kết giới, ánh mắt mông lung, "Cái lần ta bị lừa đó hả?"
Diệp Thần Diễm cúi đầu, chống thương lầm bầm: "Ngươi đâu phải thích tu luyện, sao lại nghe lời lão ấy mà vội vã đột phá như vậy?"
Hắn ngẩng đầu nhìn cậu: "Hơn nữa khi đó, nét mặt ngươi cũng không đúng."
Dư Thanh Đường không nói gì.
"Lúc trước chẳng phải nói rồi sao." Diệp Thần Diễm áp sát mặt cậu, "Trời có sập cũng là ta đỡ, ngươi hoảng cái gì? Ngươi không tin ta gánh được trời nữa sao?"
Dư Thanh Đường chớp mắt mấy cái, có chút chột dạ liếc hắn, kéo dài giọng:
"Không có..."
Diệp Thần Diễm nhéo má cậu: "Vậy ngươi mạnh miệng làm gì?"
Dư Thanh Đường đảo mắt, nghĩ không ra lý do nào hợp lý, đành nói thật:
"Ta ngốc."
"Thiên Cơ Tử tiền bối dỗ vài câu, ta cứ thấy như thiên đạo đang nhắm vào ngươi..."
Cậu gật đầu đầy đau khổ: "Quan tâm nên loạn."
Diệp Thần Diễm bật cười khẽ.
Dư Thanh Đường lại liếc nhìn hắn: "Hơn nữa..."
Cậu thì thào: "Ta mạnh thêm một chút, cũng đâu có gì xấu... Dù sao Mật Tông cũng đã để mắt tới ta rồi."
Cậu dịch lại gần, ngẩng đầu nhìn hắn.
Diệp Thần Diễm khẽ thở dài, vuốt đầu cậu: "Là ta kéo ngươi xuống núi, là ta cố chấp kéo ngươi vào chuyện này, mới khiến ngươi gặp nhiều rắc rối như vậy."
Hắn nhẹ nhàng lướt tay qua gò má cậu: "Đáng lẽ đây không phải là trách nhiệm của ngươi."
"Cho nên..."
Dư Thanh Đường dụi đầu vào tay hắn: "Đừng lo nữa."
"Ta đâu phải kiểu mạnh mẽ gì cho cam? Nếu ngươi gặp rắc rối lớn, ta chạy còn nhanh hơn ai hết."
Diệp Thần Diễm bắt lấy mặt cậu, nhướng mày: "Tốt nhất là giữ lời đấy."
Dư Thanh Đường khẽ cười, lén nhìn hắn: "Có điều..."
"Cũng không thể vô ơn thế được."
Diệp Thần Diễm nhìn cậu chằm chằm.
Dư Thanh Đường chớp mắt ngây thơ: "Ta cũng phải làm gì đó chứ?"
"Dù sức lực ta chẳng đáng kể, chỉ là cái đuôi theo sau trời sinh chí tôn..."
Cậu thở dài: "Nhưng ít ra ta phải có mặt chứ."
"Chẳng lẽ đánh nhau thiếu người, ăn cơm lại thừa một miệng, nghe thôi đã ngại rồi."
"Ngại gì?" Diệp Thần Diễm lại gần, "Đã bảo ngươi là tướng quân hưởng phúc rồi mà."
Dư Thanh Đường liếc hắn: "Ta muốn ở cạnh ngươi thôi."
Diệp Thần Diễm: "..."
Hắn nghẹn họng, không nói nổi gì.
Dư Thanh Đường thì thầm: "Ta có thể không cầu tiến, có thể ngốc nghếch, nhưng đâu thể để các ngươi liều mạng che chắn phía trước mà ta chẳng làm gì..."
"Ta cũng có chút lương tâm chứ."
Cậu đưa tay chạm ngực: "Dù chỉ là một chút, không nhiều."
Diệp Thần Diễm thở dài, nhẹ nhàng áp trán vào trán cậu, ôm lấy cậu.
Dư Thanh Đường hơi mơ hồ, nhưng vẫn ngoan ngoãn ôm lại, vỗ nhẹ lên lưng hắn, hơi mơ màng hỏi: "Sao vậy?"
"Nhớ kỹ lời đã nói nhé." Diệp Thần Diễm cười nhỏ, "Ngươi chỉ cần đi theo ta thôi."
"Ta làm chí tôn trời sinh, ngươi làm tướng hưởng phúc, không được cướp hào quang của ta, cũng không được tự làm đại nhân vật."
Hắn nâng mặt Dư Thanh Đường lên, cười khẽ nhưng ánh mắt chân thành, che giấu nỗi lo sâu kín sau những lời đùa cợt: "Trời để ta chống, anh hùng để ta làm, ngươi không được."
Dư Thanh Đường trợn mắt: "Ngươi đánh giá ta cao thế à? Ta có bản lĩnh đó à?"
Diệp Thần Diễm lắc nhẹ cậu: "Đồng ý không?"
"Được được." Dư Thanh Đường gật đầu lia lịa, giơ tay, "Có cần thề không?"
"Nếu ta không làm được"
Diệp Thần Diễm bịt miệng cậu: "Không được."
"Không được không làm được."
Hắn khẽ nói: "Ta nỡ nào phạt ngươi? Phạt rồi cũng chẳng có tác dụng."
"Cho nên... ngươi không được không làm được."
"Ừm..." Dư Thanh Đường ngoan ngoãn đáp, nghiêng đầu nhìn hắn:
"Vậy ngươi cũng phải hứa với ta một chuyện."
Diệp Thần Diễm nhìn cậu: "Chuyện gì?"
"Đợi đến khi mọi chuyện kết thúc, ngươi trở thành chủ nhân giới này." Dư Thanh Đường hiếm khi nghiêm túc, ngồi thẳng dậy, thoáng chốc lại trở nên có chút xa cách.
Ánh mắt cậu khẽ dao động: "Có thể giúp ta..."
Diệp Thần Diễm lập tức căng thẳng, trong đầu lướt qua hàng tá khả năng xấu, bất an hỏi: "Gì cơ?"
Dư Thanh Đường nhào sát mặt hắn: "Giúp ta ra sau núi bắt con heo rừng nướng lên."
Diệp Thần Diễm: "..."
"Ta phát hiện nó rất gian xảo." Dư Thanh Đường nghiêm nghị, "Hôm đưa ngươi đến Sơn Viễn Phong ta định dẫn đi xem, kết quả không thấy đâu"
"Ta tưởng nó dọn nhà rồi, nhưng sư phụ bảo nó vẫn ở đó, chỉ là biết tránh họa."
Cậu giơ ngón tay: "Nó ít nhất ủi ta ba lần, ngươi phải giúp ta ủi lại."
Diệp Thần Diễm im lặng một lát, lặp lại: "Ủi lại?"
Dư Thanh Đường đặt tay lên mũi, húc nhẹ vào Diệp Thần Diễm: "Như vầy nè."
"Răng trả răng, mắt trả mắt, ủi trả ủi"
Diệp Thần Diễm: "..."
Hắn đưa tay xoa trán.
"Gì đấy? Không đồng ý hả?" Dư Thanh Đường nheo mắt, "Chà, chưa làm chí tôn mà đã bắt đầu có gánh nặng tâm lý rồi à?"
"Ta..." Diệp Thần Diễm dở khóc dở cười.
Dư Thanh Đường cười khúc khích, chồm đến gần: "Ta tin ngươi sẽ thành chí tôn, cũng tin ngươi chống được trời."
"Ta chẳng hiểu gì mấy cái giới này giới nọ, nhưng ta theo ngươi, cáo mượn oai hùm."
Cậu ngẩng đầu, bắt chước hắn nhướng mày: "Trước đánh Mật Tông, sau xử heo rừng"
Diệp Thần Diễm: "Mật Tông xếp sau heo rừng?"
Hắn bật cười: "Cũng hợp lý."
..........................................
Tác giả có lời muốn nói:
Mật Tông: "?"
Heo rừng: "???"