Bảy năm trước, khi Dư Thanh Đường mới mười hai tuổi, chỉ vừa chạm ngưỡng Luyện Khí kỳ, cây đàn cổ của cậu còn yếu ớt đến mức chỉ gảy ra vài tiếng lẻ tẻ, ngay cả chuyện đuổi gà trong môn cũng chưa tới lượt ra tay.
Cũng đúng năm đó, Đại hội Kỳ Kỹ – sự kiện mười năm một lần dành riêng cho nữ tu thi múa gảy đàn, múa kiếm, phóng hoa bày trận đã diễn ra, và Biệt Hạc Môn cũng nhận được thiệp mời tham dự.
Nhưng bọn họ đại khái ai nấy đều rưng rưng mà vắng họp.
Rốt cuộc Dư Thanh Đường vẫn nhớ rõ, cái đại hội Kỳ kỹ của tiên môn này, hình như còn có một đoạn truyện thú vị. Khi ấy Long Ngạo Thiên còn nhỏ, đuổi theo con linh thú chồn tuyết rồi lạc vào sân thi đấu, vì trông nó đáng yêu quá nên mấy chị nữ tu vây quanh nắm tay véo má, rồi còn với cả tiểu thánh nữ Mật Tông đang giả dạng đi chơi, hai người nhìn nhau như đã quen từ kiếp trước.
Dĩ nhiên đoạn này chẳng dính gì đến Biệt Hạc Môn họ. Hơn nữa, Dư Thanh Đường liếc thiệp mời, đọc kỹ mới biết, mỗi môn phái phải cử từ bốn đến tám nữ tu tham gia. nghe cứ như đi tuyển người cho cuộc thi sắc đẹp vậy!
Thực bất hạnh, Biệt Hạc Môn thì từ trên xuống dưới, tổng cộng chỉ có ba nữ tu.
Chưởng môn Nhàn Hạc đạo nhân nhìn thiệp mời mà như nhìn tờ nợ, còn mặt dày vỗ vai đại sư tỷ an ủi: "Đừng buồn, sang năm sư phụ nhất định sẽ nghĩ cách... bắt – à không, tìm một tiểu sư muội về cho con."
Dư Thanh Đường cũng phối hợp gật đầu lia lịa, làm ra vẻ buồn rầu.
Đại sư tỷ Nhạc Hoa Niên chống nạnh trước đại điện, ánh mắt sáng rực, nghiêm giọng tuyên bố: " Không được, Không thể để chuyện này qua loa thế được!"
Dư Thanh Đường bỗng dưng sinh ra một dự cảm chẳng lành.
Nhạc Hoa Niên quay đầu, ánh mắt quét từ trên xuống dưới, rồi nở nụ cười vừa hiền lành vừa đáng sợ: "Tiểu sư đệ ~~"
Dư Thanh Đường chớp mắt lia lịa, linh cảm thấy có gì đó không đúng, bèn lặng lẽ lùi hai bước, chui thẳng vào sau lưng Nhàn Hạc đạo nhân, níu tay áo ông không buông, mở to hai mắt cảnh giác: "Đại sư tỷ đừng cười nữa, đệ sợ chết mất"
"Đừng sợ mà~ lại đây, ăn kẹo nè."
Nhạc Hoa Niên cười rạng rỡ, móc trong túi ra một viên kẹo, thân mật chìa tay ra. Dư Thanh Đường vừa lắc đầu vừa né tránh, hai người liền chạy vòng vòng vây quanh Nhàn Hạc đạo nhân.
Dư Thanh Đường né trái né phải, bám chặt đạo nhân Nhàn Hạc không dám thả tay vừa chạy vừa kêu lên thảm thiết: "Dù bây giờ tỷ có tốt với đệ thế nào, đệ cũng không thể tự dưng biến thành tiểu sư muội được đâu!"
"Hừ hừ." Nhạc Hoa Niên nhướng mày, nụ cười đầy tự tin: "Chuyện đó thì chưa chắc đâu nha."
Nói xong, nàng thản nhiên giơ tay, nhét viên kẹo vào miệng Nhàn Hạc đạo nhân một cách vô cùng tự nhiên. Ông liền bỏ rơi Dư Thanh Đường, cười tươi nhìn đại sư tỷ lôi cậu đi.
......
Mười ngày sau, bốn nữ tu của Biệt Hạc Môn đã đặt chân đến Vạn Tiên Các gồm đại sư tỷ Nhạc Hoa Niên, nhị sư tỷ Sư Miểu Miểu, thập lục sư tỷ Khúc Minh Cầm, cùng với... Tiểu sư muội Dư Thanh Đường.
Dư Thanh Đường mặc váy vàng lụa mỏng, mặt đơ như tượng gỗ, bước đi cứng ngắc, suýt ngã vì vấp tà váy.
Nhạc Hoa Niên nhanh tay túm cổ cậu, cười khúc khích, nhìn xung quanh không ai để ý, rồi kéo Dư Thanh Đường mặt như cá chết tiến vào cổng.
Bề ngoài trông nàng rất bình tĩnh, nhưng thực ra lòng cũng hồi hộp bởi khi tới nơi mới biết, Vạn Tiên Các để tránh mấy nam tu mưu mô trà trộn vào, đã đặt một pháp khí canh giữ ở cửa.
Ngay trước cửa, có một tảng đá phát sáng gọi là Vạn Vật Thông Giám, nghe tên thì đoán chắc đây là máy soi an ninh phiên bản tu tiên. Không chỉ phát hiện được nam tu trà trộn, mà còn soi ra xem ai mang theo vật gì nguy hiểm. Dư Thanh Đường căng thẳng như dây đàn, mấy sư tỷ bên cạnh còn căng hơn, bốn người chen chúc nhau, cố nhét Dư Thanh Đường vào giữa để lách qua cái "máy soi" kia.
Dư Thanh Đường bị đám người ép chặt đến mặt biến dạng, ánh mắt trống rỗng nhìn quanh: "Có hiệu quả thật không nhỉ?"
Nếu chỉ bằng cách đơn giản thế này mà qua được thì cái pháp khí kia cũng hơi mất mặt đấy.
"Không thử sao biết!" Nhạc Hoa Niên hạ giọng, vỗ vỗ vai cậu như muốn an ủi: "Thanh Đường à, nghe nói món này có thể nhìn thấu nguyên thần người ta, tên với hồn dính liền nhau, nên không được dùng tên giả đâu."
Dư Thanh Đường nhắm mắt lại, tặc lưỡi thôi thì chịu khó dùng tên thật cho bỏ ghét vậy.
Nhị sư tỷ Sư Miểu Miểu không kìm được run rẩy, lí nhí hỏi: "Không... không biết cái thứ đó thật sự có nhìn ra được nguyên thần là nam hay nữ không nữa."
Nhạc Hoa Niên trầm mặc.
Nàng nhẹ nhàng xoa đầu Dư Thanh Đường, quyết tâm nói như đã sẵn sàng cùng cậu chung số phận: "Nếu lỡ bị phát hiện thì tỷ và đệ cùng nhau ôm chân họ mà khóc!"
Dư Thanh Đường: "......Chúng ta thật sự phải vào à?"
Thập lục sư tỷ Khúc Minh Cầm vốn luôn ít nói, chậm rãi an ủi: "Yên tâm đi, ta đã điều tra rồi, trước đây cũng từng có nam tu trà trộn vào, cũng không bị đánh chết đâu."
Dư Thanh Đường thở phào nhẹ nhõm.
Khúc Minh Cầm lúc này mới sau khi nói xong nửa câu: "Nhiều lắm chỉ đánh gãy một chân."
Dư Thanh Đường trợn mắt: "!"
Đại sư tỷ liền hỏi lại: "Chân nào vậy? "
Khúc Minh Cầm chậm rãi trả lời: "Chân... giữa."
Dư Thanh Đường câm nín: "......"
Trời ơi bão táp mưa sa!!!!!
Cậu muốn chạy cũng không kịp, bị mấy sư tỷ kéo đi như kéo cún con sợ hãi tiến vào. Thoắt cái, nhóm họ vụt qua trước Vạn Vật Thông Giám như cơn gió, cố gắng qua nhanh trước khi nó kịp phản ứng.
Vạn Vật Thông Giám kia, bọn họ chẳng thấy nó có phản ứng gì cả. Bốn người bước vào mà còn chưa tin nổi, nhìn nhau đầy nghi hoặc.
Nhạc Hoa Niên thúc bọn họ: "Thất thần làm gì, nhanh bước vào đi!"
Nàng vừa bước thì sau lưng vang lên tiếng: "Đứng lại đó".
Dư Thanh Đường chân mềm nhũn, thiếu chút nữa trực tiếp quỳ rạp xuống đất, bị các sư tỷ kéo lên.
Nhạc Hoa Niên quay lại, thấy người tới liền thở phào nhẹ nhõm: "À... là các ngươi."
"Ồ! Biệt Hạc Môn năm nay cũng đến à." Một nữ tu mặc đạo bào bước tới, vẻ mặt tươi cười, cố tình liếc mắt nhướng mày với Nhạc Hoa Niên, "Thật lạ, ta rõ ràng tính qua là các người không đủ bốn nữ tu mà."
Nàng cố ý liếc mắt nhìn Dư Thanh Đường một cái, "Này không phải là các ngươi đoạt tiểu cô nương nào trên đường đó chứ?"
"Nói bậy gì đó hả, đạo sĩ thúi!" Nhạc Hoa Niên chống nạnh phản bác, không cam lòng yếu thế, "Đây chính là Tiểu sư muội nhà ta hàng thật giá thật! Ngươi sợ thua thì cứ nói đại đi, còn bày đặt bịa chuyện! Tới tới tới, lên đài phân cao thấp!"
"Ta nói bao nhiêu lần rồi không được kêu ta là đạo sĩ!" Nữ tu mặc Đạo bào nghiến răng nghiến lợi, "Kêu ta là Mệnh Tiên!"
Hai người nhìn nhau như muốn đánh nhau, xắn tay áo đi đến bàn chơi bài. Đúng rồi, Đại hội Kỳ kỹ lần này là thi đánh mạt chược.
Dư Thanh Đường nhìn ba sư tỷ đều ngồi vào bàn, biết mình chỉ đến cho đủ người, không nên ở lâu, giao tiếp càng nhiều thì nguy cơ bị lộ càng cao. Cậu lén lút múc một đĩa điểm tâm, định tìm chỗ vắng để giấu mặt cho qua giờ thi đấu.
Ai dè...
Ở phía sau Vạn Tiên Các, Dư Thanh Đường lặng lẽ cúi đầu, nhìn thấy một thiếu niên nửa người thò ra từ một cái hang chó, mắt trợn tròn nhìn mình.
Từ gương mặt, khí chất không thể rời mắt, đến chiếc băng buộc tóc "Tiềm Long Lăng" trên đầu, Dư Thanh Đường nhận ra ngay đây hẳn là nhân vật chính của truyện, truyền thuyết Long Ngạo Thiên, Diệp Thần Diễm.
Long Ngạo Thiên... lại đi chui hang chó.
Dư Thanh Đường: "......"
Đây hẳn là con đường né gác, lẻn vào Đại hội Nữ tu của hắn sao. Đúng là một bậc đại trượng phu co được dãn được. Dư Thanh Đường thầm nghĩ trong lòng, mặt không cảm xúc, yên lặng lùi một bước.
"Đợi đã!" Diệp Thần Diễm cho rằng cậu muốn kêu người, lập tức cả kinh hô lên, nhanh nhẹn chui ra khỏi hang, ngay lập tức bịt miệng cậu lại.
Khoảng cách giữa hai người bỗng gần lại, Dư Thanh Đường ngẩng nhìn, quả thật, Long Ngạo Thiên cao hơn cậu nửa cái đầu. Hơn nữa, mới lần đầu gặp tiểu cô nương mà đã dám thân mật tiếp xúc tứ chi...
A! quả nhiên không hổ là Long Ngạo Thiên có tư chất mở hậu cung, tuổi trẻ khí thịnh, phong độ phong lưu, đã thấp thoáng thấy bóng dáng của một đời tình thánh.
Diệp Thần Diễm cúi đầu, không rõ là vì bị bắt quả tang đang chui hang chó mà cảm thấy thẹn, hay còn bởi vì chuyện khác mà ngượng ngùng.
Dù sao thì mặt đỏ ửng, mắt không dám nhìn lung tung, nhưng tay vẫn ôm chặt cậu, nhẹ giọng dỗ: "Ta... ta không phải người xấu đâu, ta buông ngươi ra, ngươi đừng có kêu lên nhé."
Dư Thanh Đường liếc trái liếc phải, xác nhận không ai ở gần, lúc này mới đành cắn răng, khẽ gật đầu một cái.
Diệp Thần Diễm lộ ra một chút ý cười, nhẹ nhàng buông lỏng tay ra.
Dư Thanh Đường hé miệng định nói thì lại bị Diệp Thần Diễm một lần nữa bịt miệng chặt hơn, trông còn có chút ấm ức: "Ngươi nói không kêu lên mà!"
Dư Thanh Đường: "......"
Miệng cậu không chỉ để kêu thôi đâu.
Cậu đành đưa tay, nhẹ nhàng vỗ lên tay Diệp Thần Diễm, ánh mắt chân thành nhìn thẳng, lắc đầu.
Diệp Thần Diễm có một chút do dự, rồi cũng không ngăn cản khi Dư Thanh Đường lấy tay mình ra.
Dư Thanh Đường hít một hơi, hạ giọng: "Ta không muốn kêu, chỉ là muốn hỏi, ngươi vào đây làm gì? Nơi này không cho nam tu tiến vào."
Tuy rằng cậu cũng là nam tu trà trộn vào, nhưng hiện tại diện mạo vẫn rất chỉnh tề, không bị lộ chút nào.
"A?" Diệp Thần Diễm nhìn chằm chằm mặt cậu, tựa hồ có chút thất thần, đến khi hoảng hốt mới phản ứng lại: "Ta đuổi theo Thiểm Điện, đó là linh sủng của ta. "
Dư Thanh Đường nhẹ nhàng né tránh một chút: "Ngươi có thể thả ta ra trước được không?"
Diệp Thần Diễm ánh mắt hạ xuống, dừng lại trên tay đang ôm lấy eo cậu, bỗng nhiên mặt đỏ bừng, vội vã lùi ra, kéo tạo khoảng cách giữa hai người, rồi đem tay giấu sau lưng, dời tầm mắt đi, cúi đầu xin lỗi: "Xin lỗi! Ta... ta không cố ý."
Hắn cũng chẳng rõ mình đang nghĩ gì, bỗng quay đầu lại, ánh mắt vẫn còn chút ngây ngô non nớt, nhưng trên khuôn mặt lại toát ra vẻ kiên định của một soái ca tương lai, nói khẽ: "Ta sẽ chịu trách nhiệm với nàng!"
Dư Thanh Đường: " hả?"
Diệp Thần Diễm ánh mắt tỏa sáng nhìn cậu: " Tên Tiên tử là gì? Nàng thuộc môn phái nào vậy?"
Dư Thanh Đường: "......"
Không hổ là Long Ngạo Thiên.
Cậu nhếch môi cười gượng, gương mặt không có lấy một tia chân tình: "Ngươi đoán xem."
"Tu tiên cầu duyên, nếu chúng ta có duyên, tự nhiên sẽ gặp lại. Đến lúc đó, cứ tới cầu hôn ta là được."
Diệp Thần Diễm đôi mắt sáng rỡ, bỗng nhiên ngắt một nhành đào đưa cho cậu, ánh nhìn lấp lánh, phong lưu ngút trời, chỉ có đôi tai đỏ bừng là phá hình tượng: "Một lời đã định!"
Chợt một trận gió thổi tới, hoa đào rơi rào rạt như mưa xuân, phủ trắng cả đầu cậu.
Diệp Thần Diễm cúi đầu khẽ cười, bước lại gần, nhẹ nhàng phủi đi mấy cánh hoa trên đầu Dư Thanh Đường, sau đó cắm nhành đào kia lên búi tóc cậu.
Dư Thanh Đường sững người nhìn hắn.
Má ơi, thằng nhóc này chơi thiệt kìa!
Khoan đã, khoan đã... Không phải đây là tình tiết của tiểu thánh nữ Mật Tông à!?
-------------------------------------
Tác giả có điều muốn nói:
Diệp Thần Diễm: Năm đó, trong cơn mưa hoa đào, người nói... muốn gả cho ta QAQ