Diệp Thần Diễm cuối cùng cũng giãy ra khỏi sự kiềm chế của Thiên Cơ Tử, vội vã giật lại con búp bê gỗ, xoay lưng lại: "Đồ chơi hồi nhỏ thôi, chẳng có gì đáng xem."
"Thằng nhóc này..." Thiên Cơ Tử cười toe toét, còn định buông lời trêu chọc thì đã bị Diệp Thần Diễm đưa tay bịt miệng.
Diệp Thần Diễm mỉm cười quay đầu lại: "Nơi này xem xong rồi chúng ta đi nơi khác... hửm?"
Một tia sáng trắng xẹt qua trước mắt mọi người, vừa kêu "chít chít" vừa nhào thẳng vào lòng hắn.
Hắn bất đắc dĩ cười cười: "Thiểm Điện, sao thế?"
Con chồn tuyết béo tròn lông trắng bóng mượt, mắt đen tròn vo như hạt đậu, lanh lẹ lấy móng vuốt cào cào lên giới chỉ trữ vật của hắn, phát ra từng tràng chít chít đáng thương.
Dư Thanh Đường phản ứng lại: "Có phải nó ngửi thấy mùi Lôi Linh Thảo rồi không?"
Diệp Thần Diễm nhướng mày, nhấc con chồn lên bằng gáy: "Hay lắm nhỉ, không phải nhớ ta, hóa ra là thèm ăn mới mò đến."
"Đồ vô lương tâm."
"Chít chít" Ánh mắt lấp lánh như sắp khóc của con chồn khiến người ta mềm lòng.
Ngay sau lưng nó, một tiếng hô lanh lảnh vang lên: "Nó học từ huynh đấy!"
Một cô nương áo hồng bước vào, mặt mày xinh xắn, trừng Diệp Thần Diễm: "Huynh về mà không nói một tiếng, cũng là đồ vô lương tâm!"
Dư Thanh Đường tròn mắt, đoán đây hẳn chính là Tiểu sư muội của Quy Nhất Tông, hòn ngọc quý trong tay Thiên Nhất Kiếm Tôn Lý Linh Nhi.
"Có gì mà tiếc Lôi Linh Thảo không cho Thiểm Điện ăn chứ?" Lý Linh Nhi hất cằm, ném một túi trữ vật có treo túi thơm sang, "Coi như bổn cô nương mua cho nó!"
Diệp Thần Diễm bật cười, ném túi trả lại: "Ai cần muội bỏ tiền?"
Hắn lấy Lôi Linh Thảo ra, đưa cho Thiểm Điện: "Để ta xem, có bị nuôi ốm đi tí nào không?"
"Không đời nào!" Lý Linh Nhi chống nạnh, "Ta nuôi nó kỹ lắm đó, mới dùng Linh Sa bện thành cổ hoa cho nó nữa, mấy thiên kiêu của môn phái khác chưa chắc đã được đãi ngộ thế này đâu!"
Diệp Thần Diễm nhìn cái cổ hoa màu hồng nhạt buộc trên cổ con chồn, biểu cảm méo mó, rốt cuộc không nhịn được mà bật cười.
"Huynh cười cái gì!" Lý Linh Nhi trừng mắt, rồi bỗng xoay người nhìn Dư Thanh Đường từ trên xuống dưới với vẻ không mấy thiện cảm: "Ngươi chính là cái tên lừa..."
Chưa kịp nói xong, Diệp Thần Diễm đã nhấc cái ấm trà trên bàn nhét vào miệng nàng, mặt tươi cười: "Tiểu sư muội đi đường vất vả, uống miếng trà nào."
"Phì!" Lý Linh Nhi tức muốn nổ phổi, lau miệng: "Ai đời uống trà lại uống trực tiếp từ miệng ấm? Với lại trà này... huynh có thay từ lúc rời đi không đó? Đừng nói là từ tháng trước nhé?"
Diệp Thần Diễm chột dạ ngước mắt nhìn trời: "Ờ..."
Lý Linh Nhi run run chỉ tay vào hắn: "Huynh... ta đi méc cha ta!"
"Thôi thôi thôi!" Thiên Cơ Tử vội giơ tay cản lại: "Linh Nhi tới đúng lúc, sư thúc có việc giao cho con."
Ông hất cằm về phía Dư Thanh Đường: "Người ta mới đến, con dẫn Dư cô nương đi dạo một vòng."
"Con? Con dẫn hắn đi dạo? Con..." Lý Linh Nhi nghiến răng, níu chặt tay áo Thiên Cơ Tử, "Con dẫn hắn dạo một vòng ở điện Diêm Vương thì có!"
"Khoan đã!" Nàng bỗng giật mình phản ứng, "'Dư cô nương'?"
Nàng bĩu môi hỏi bằng khẩu hình: "Vẫn chưa vạch trần hả?"
Thiên Cơ Tử mỉm cười lắc đầu, chỉ Diệp Thần Diễm, rồi lắc đầu nhún vai, tay chân phối hợp vô cùng mượt mà.
Lý Linh Nhi nghẹn lời, quay ngoắt đầu lại nhìn chằm chằm Dư Thanh Đường.
Dư Thanh Đường lùi một bước, trong lòng cảnh báo cấp độ đỏ chớp loé.
Cậu nhớ trong nguyên tác có đoạn nữ thần và tiểu sư muội tranh nhau vì một nam chính, được fan mê mệt nhưng cậu không muốn diễn đâu.
Dư Thanh Đường ho khan: "Không cần phiền Lý cô nương đâu..."
"Không phiền!" Lý Linh Nhi vung tay dứt khoát, nở nụ cười thân thiện giả tạo, "Ngươi là tiểu sư muội của Biệt Hạc Môn, ta là tiểu sư muội của Quy Nhất Tông, đều là tiểu sư muội cả, vậy thì ta dẫn ngươi đi dạo."
"Mời đi, Dư tiểu sư muội."
Dư Thanh Đường: "..."
Người này rõ ràng không có ý tốt.
Cậu lén nhìn Diệp Thần Diễm, thấy hắn mỉm cười kéo tay Lý Linh Nhi dặn: "Không được ra tay."
"Yên tâm." Lý Linh Nhi phẩy mũi, lạnh lùng cười: "Ta xưa nay đều dùng trí để thắng."
Diệp Thần Diễm nhíu mày, định nói lại thôi.
"Đi đi đi." Thiên Cơ Tử vẻ mặt hóng drama rõ ràng, "Vừa hay ta với đồ nhi cũng có chuyện cần bàn."
"Để con lo!" Lý Linh Nhi phấn chấn vẫy tay gọi Dư Thanh Đường, "Đi theo ta, để ngươi mở mang tầm mắt về cách Quy Nhất Tông tiếp đãi khách quý!"
Đợi bóng hai người khuất hẳn, Thiên Cơ Tử mới thu lại vẻ cười cợt, phủi tay áo ngồi xếp bằng: "Đi chuyến này, dò xét được gì chưa?"
Diệp Thần Diễm thu ánh mắt lại, ngồi xuống đối diện: "Người này..."
Hắn cúi đầu cân nhắc từ ngữ: "Tu vi tàm tạm, tâm tính..."
Hắn hơi tránh ánh mắt: "Cũng được."
Thiên Cơ Tử đợi mãi, rướn người hỏi: "Chỉ vậy thôi hả?"
Diệp Thần Diễm liếc xéo: "Không lẽ còn đòi gì nữa? Chưa hỏi tội người đó, chẳng phải bảo sẽ đích thân xem xem hắn có phải tà ma ngoại vực không à? Kết quả làm trò gì?"
"Vạch chuyện xấu của ta, cười nhạo ta, rốt cuộc ông theo phe nào?"
"Ơ hay, còn trách ta?" Thiên Cơ Tử phì cười, "Ta nói rồi, người này lai lịch bí ẩn, trong mệnh bàn đoạn mệnh cũng nhìn không ra sâu cạn, tám chín phần không phải người của cõi này."
"Còn tà ma ngoại vực..."
Ông cười khẽ: "Tam thiên thế giới, luôn có kẻ bên ngoài dòm ngó. Những kẻ có dã tâm mưu đồ mới gọi là tà ma. Nếu hắn không có ý xấu, chẳng qua là hồn khách lạc vào thế giới này thôi, không phải người xấu thì cũng không gọi là ma."
"Nhưng ban đầu không phải sư phụ nói..." Diệp Thần Diễm nhíu mày, "Nói ta là trời sinh chí tôn, lấy Tử Tinh Đế làm trung tâm, lấy tất cả các vì sao làm chỗ dựa, từ sau lần gặp hắn lúc nhỏ, vận mệnh thay đổi, tất cả các vì sao làm chỗ dựa đều sụp đổ."
"Đúng mà." Thiên Cơ Tử rút cái hồ lô từ ngực áo ra, "Dựa trên những dị biến trên người ngươi, hắn đích thị giống tà ma cướp đi vận may ngươi."
Diệp Thần Diễm hít sâu: "Lúc thì bảo có, lúc thì bảo không, rốt cuộc có chắc chắn không?"
"Không chắc." Thiên Cơ Tử vô cùng đàng hoàng trả lời, "Chính vì không chắc nên mới bảo ngươi tự mình đi xem một lần."
"Nếu hắn thật sự là kẻ cướp khí vận của ngươi, chỉ một lần gặp mặt lúc nhỏ đã có ảnh hưởng lớn vậy, giờ đồng hành lâu như thế, e rằng ngươi khó mà giữ nổi cái mạng, chín chết một sống cũng còn nhẹ!"
Diệp Thần Diễm nhíu mày, ra chiều suy nghĩ.
Thiên Cơ Tử cười híp mắt gật đầu: "Nhưng ta thấy sắc mặt ngươi hồng hào, thần khí ổn định, linh lực còn tinh thuần hơn trước chắc là vui vẻ lắm đúng không."
Diệp Thần Diễm mặt không cảm xúc nhìn ông.
"Được rồi được rồi, không chọc nữa." Thiên Cơ Tử uống một ngụm rượu, "Tự ngươi nói đi, thấy sao?"
Diệp Thần Diễm chống cằm, quay mặt đi: "Cũng coi như có vài kỳ ngộ."
"Quả nhiên." Mắt Thiên Cơ Tử sáng rực, "Hai ngươi gặp nhau, tất cả các vì sao phụ trợ nhất định sẽ bị kéo về."
Ông cố ý hỏi: "Nhìn dáng vẻ của ngươi, chắc là đè đầu hắn suốt chặng đường, đoạt hết khí vận về đúng không?"
Diệp Thần Diễm biểu cảm kỳ quặc: "Đoạt..."
Hắn hơi lúng túng, nhưng vẫn nói thật: "Thay vì nói đoạt, chi bằng nói là hắn tự dâng tới. Dược thảo thiên tài địa bảo, bảo vật cơ duyên, hắn hình như đều cố ý tặng ta."
"Ồ?" Thiên Cơ Tử hứng thú rõ rệt, giả vờ hỏi tiếp: "Vậy là hắn phẩm hạnh cao thượng lắm ha, tại sao chỉ đánh giá là cũng được?"
Diệp Thần Diễm cười mà như không cười, bất ngờ rút ra một quyển sách dưới bàn ném lên mặt bàn: "Vậy người thấy sao?"
Trang vừa lật ra, dừng ngay lại ở hình vẽ Dư Thanh Đường cầm tu mặc áo xanh, gảy đàn dưới trăng, dáng vẻ tiêu dao thanh thoát như thoát tục, phía dưới là bốn chữ bình luận Tịnh nguyệt thanh phong.
Tranh thì không vấn đề, vấn đề là ở sách.
Không phải truyền thuyết Cửu Châu Mỹ Nhân Bảng, mà là Cửu Châu Công Tử Bảng thứ Diệp Thần Diễm là khách quen, lần nào mua cũng được tặng kèm.
Hắn còn nhớ rõ cái ngày tiểu sư muội lén xem quyển này, bị hắn bắt quả tang tại trận.
Hắn khi ấy đứng sau lưng tiểu sư muội, đối diện gương mặt trong tranh kia như sét đánh giữa trời quang, tâm như tro tàn.
Đến giờ, trong toàn bộ Quy Nhất Tông, chỉ có hắn, tiểu sư muội và sư phụ biết thân phận thật của Dư Thanh Đường.
Diệp Thần Diễm mặt mày tối sầm, giơ quyển sách hỏi Thiên Cơ Tử: "Phẩm hạnh cao thượng?"
Thiên Cơ Tử nén cười: "Khụ."
"Hừ." Diệp Thần Diễm gập sách lại: "Nếu hắn thật là tà ma ngoại vực, ta tất vì an nguy cõi này mà tiêu diệt."
"Nếu không phải..."
Hắn cụp mắt nhìn cuốn sách.
Thiên Cơ Tử nhướng mày: "Ồ?"
Diệp Thần Diễm đột nhiên thu lại biểu cảm, ngẩng cằm: "Vậy là tư thù, cũng nên có cái kết."
"Ồ!" Thiên Cơ Tử cười sâu xa, "Thế hôn thư ngươi đưa chưa?"
"Đưa rồi." Diệp Thần Diễm khoanh tay, "Hắn bảo chờ ta lớn lên đến cầu hôn, ta đi rồi, thì sao?"
"Không sao." Thiên Cơ Tử cười tít mắt, "Chỉ là nhắc nhở đừng kể với chưởng môn, ông ấy còn chưa biết ta giả chữ ký của ổng đâu, ta không muốn bị tống vô Giới Luật Đường khi tóc đã bạc rồi."
"Biết rồi." Diệp Thần Diễm đứng dậy, bỗng quay đầu hỏi, "Người nhìn kỹ chưa, hắn thật là nam?"
Thiên Cơ Tử tay cầm hồ lô rượu khựng lại, nhìn hắn: "Ngươi theo hắn suốt chặng đường không nhận ra?"
Diệp Thần Diễm bĩu môi, xoay người rời đi, rồi quay lại: "Có khả năng nào hắn có một người chị em sinh đôi giống hệt."
Thiên Cơ Tử nhìn hắn không nói gì.
Ông đặt hồ lô xuống, bất ngờ bày ra phong thái sư tôn, nghiêm túc vỗ vai hắn: "Ngươi vẫn còn quá cố chấp."
"Hãy nhớ khẩu quyết của đỉnh Tùy Tiện chúng ta, thân xác phàm trần, cuối cùng cũng thành nắm đất. Giàu sang tột đỉnh hay bần cùng tận đáy, tùy duyên, tùy duyên."
"Cởi mở chút đi." Ông ngửa đầu tu rượu, "Nam hay nữ, cũng tùy duyên, tùy duyên."
Diệp Thần Diễm mỉm cười, ấn hồ lô rượu vào miệng ông: "Tùy không nổi."
"Ụa khụ!" Thiên Cơ Tử bị sặc, ho sặc sụa, "Nghịch đồ!"
Diệp Thần Diễm xoay người đi ra ngoài.
"Này " Thiên Cơ Tử vừa lau miệng vừa gọi, "Đi đâu đó?"
"Đi tìm hắn." Diệp Thần Diễm mặt mày u ám, "Sợ hắn bị tiểu sư muội dưỡng đến chết."
"Haha." Thiên Cơ Tử lắc đầu cười, "Để xem miệng ngươi cứng được tới bao giờ."
.......................................
Tác giả có lời muốn nói:
Thiên Cơ Tử: Quả là một vở kịch hay