Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên

Chương 200

Diệp Thần Diễm chậm rãi đóng cửa lại, đứng ngoài cửa, khẽ thở ra một hơi thật dài.

 

Phi Nham vẫn kiên nhẫn chờ ở cửa, thấy hắn cuối cùng cũng ra, mới lên tiếng hỏi: "Ngươi thật sự không mang hắn theo sao? Giờ hắn được Thiên Đạo che chở, mang theo có khi lại thêm phần may mắn."

 

Diệp Thần Diễm thu hồi ánh nhìn, khẽ lắc đầu: "Nếu như lúc đó hắn có mặt, vạn nhất viên Giới Thạch kia rơi trúng đầu hắn thì sao?"

 

Phi Nham cười khinh: "Làm gì có chuyện đó?"

 

"Sao lại không có?" Diệp Thần Diễm nhướng mày, nhìn hắn, "Lúc trước chỉ đi trên đường, cũng có tú cầu rơi đúng vào lòng hắn, thiên tài địa bảo thì tranh nhau lăn tới như được điểm danh."

 

"Mấy chuyện khác thì thôi đi, nhưng Giới Thạch chưa chắc đã là thứ tốt lành."

 

"Sao lại không tốt?" Phi Nham vẫn không hiểu, "Cầm được Giới Thạch là làm chủ cõi giới này, đây rõ ràng là chí bảo, còn gì tốt hơn nữa?"

 

Diệp Thần Diễm khẽ lắc đầu: "Xưng chủ một giới, thì phải gánh lấy trách nhiệm của cả giới đó, nào phải dễ gánh như vậy."

 

"Ừm, cũng phải." Phi Nham vậy mà dễ dàng bị thuyết phục, "Tộc trưởng thường nói, vạn vật trong thiên hạ đều có đạo, có trách nhiệm riêng."

 

"Nàng làm tộc trưởng, thì phải canh giữ Giới Thạch, giữ vững giới môn."

 

"Ngươi có đường ngươi đi, hắn cũng có con đường của hắn, đi thôi ta đưa ngươi qua đó."

 

Diệp Thần Diễm gật nhẹ, để Ma binh theo sau, lại lên kiệu nhỏ trên lưng Phi Nham.

 

Ly Cơ đã đợi sẵn nơi sâu nhất của biển Quy Hư, Nhậm Giang Lưu cũng chưa từng rời đi.

 

Hai người liếc nhìn nhau, Ly Cơ xác nhận: "Diệp Thần Diễm?"

 

Diệp Thần Diễm khẽ gật đầu: "Ừ."

 

Ánh mắt Ly Cơ lóe lên tia kinh ngạc: "Thiên Cơ Tử từng nói trên đời có loại đan dược như vậy, ta vốn không tin, thì ra thật sự thần kỳ đến thế."

 

Nàng quay lại nhìn về nơi sâu nhất trong Quy Hư hải: "Giới Thạch ở ngay cửa biển Quy Hư, yên tâm chỉ là đến gần chưa vào sâu, chưa đến mức biến thành phàm nhân."

 

"Tu sĩ nhân tộc dưới biển khó nhìn rõ vật, ta đã sai người chuẩn bị sẵn dạ minh châu cho ngươi."

 

"Ừm." Phi Nham đáp lời, lôi ra từ cổ một túi đựng đầy châu sáng.

 

Diệp Thần Diễm khẽ nhướng mày: "Sao không rải trước đi?"

 

Ly Cơ lắc đầu: "Biển Quy Hư không có ánh sáng, dù đổ hết số châu này xuống, cũng chỉ như đom đóm, chớp lóe một thoáng rồi tắt."

 

Diệp Thần Diễm hơi động dung, bật cười nhẹ: "Long cung đúng là giàu nứt vách."

 

"Không hẳn." Ly Cơ nhìn về biển sâu đen kịt, thấp giọng nói, "Chúng ta đều biết, việc này chỉ có thể dựa vào chính ngươi, nhưng nếu không làm gì cả, trong lòng lại khó yên."

 

"Dù chỉ là chiếu sáng một chút, cũng coi như chúng ta đã làm phần việc của mình."

 

Diệp Thần Diễm bật cười khẽ: "Ngươi cũng biết sợ?"

 

"Tất nhiên." Ly Cơ thở dài, hỏi hắn, "Ngươi nghĩ kỹ rồi sao? Thật sự muốn đi con đường này?"

 

"Hắn đến nơi này, là tình cờ, cũng là thiên ý, là Bất Dạ Thiên bày đủ mọi mưu kế, mới tìm được con đường tắt cho thế gian này."

 

"Ngươi thật sự muốn bỏ qua tất cả, chọn con đường trăm khó vạn khổ đó sao?"

 

Diệp Thần Diễm không trả lời ngay.

 

Hắn bất chợt bật cười: "Ngươi sợ chết sao?"

 

Ly Cơ gật nhẹ: "Dĩ nhiên."

 

"Sống chết vốn là chuyện ai cũng sợ, dù là người coi cái chết nhẹ tựa lông hồng, cũng không hoàn toàn vô úy, chỉ là trong lòng có điều gì đó, lớn hơn cả nỗi sợ."

 

"Ta vốn không sợ." Diệp Thần Diễm hơi nghiêng đầu, nở nụ cười, "Giờ thì ngược lại, ta bắt đầu sợ rồi."

 

"Ngày tháng tốt đẹp mới bắt đầu, ai nỡ chết?"

 

Hắn hít sâu một hơi: "Nhưng ta càng sợ hắn chết."

 

"Không chỉ sợ hắn chết, còn sợ hắn buồn, hắn đau khổ, hắn bị thương."

 

Ly Cơ bật cười nhỏ: "Ngươi thật lòng thích hắn đến thế sao?"

 

"Dĩ nhiên rồi." Diệp Thần Diễm không hề giấu diếm, vẻ mặt thản nhiên mà ngay thẳng, chỉ là đôi tai lại hơi ửng đỏ.

 

"Ta có tư tâm, ta không nỡ để hắn chết."

 

"Nhưng ta cũng từng nghĩ, nếu không phải hắn, là người khác, là bạn ta, hay một kẻ chẳng liên quan gì, liệu ta có thể thản nhiên nhìn người đó vì thiên hạ mà chết?"

 

Ánh mắt Nhậm Giang Lưu lóe lên vẻ không đành lòng: "Dù chẳng liên quan gì đến ngươi, thì cũng là người thân của ai đó, luôn có người không nỡ xa rời."

 

Ly Cơ rũ mắt: "Cho nên Thiên Đạo mới chọn hắn."

 

"Hắn đến từ ngoại vực, nói trắng ra, với thế giới này, thật sự là không vướng bận gì."

 

"Hừ." Diệp Thần Diễm hừ lạnh, "Người trên đời không nỡ xa hắn thì nhiều lắm."

 

"Nếu phải nói, ta mới là người phù hợp để làm việc này hơn."

 

Hắn bật cười như chẳng còn gì sợ hãi: "Phụ mẫu ta đều ở thiên ngoại, nếu chết nơi đó, nói không chừng lại là đoàn tụ."

 

Ly Cơ nhìn hắn sâu sắc, khẽ lắc đầu: "Nhưng vẫn có người chờ ngươi."

 

"Ít nhất là hắn, sẽ chờ."

 

"Ta biết." Diệp Thần Diễm giơ tay triệu hồi Ma binh, lấy ra bình trúc xanh lượn quanh tiên khí, quay đầu nhìn lại một cái, mỉm cười: "Cho nên, ta sẽ trở về."

 

Hắn bước về phía Quy Khư hải, Phi Nham giật túi châu phát sáng trên cổ, những dạ minh châu giá trị liên thành rơi xuống như từng giọt nước mắt của biển cả, trong khoảnh khắc chớp lóe lên ánh sáng yếu ớt giữa đáy sâu đen kịt.

 

"Thế gian này đâu thiếu người nguyện làm anh hùng." Diệp Thần Diễm mượn ánh sáng xé sóng mà đi, tiên khí ma khí quấn quanh, sắc đen của Quy Khư Hải như bị chẻ ra làm đôi, dạt về hai phía.

 

"Mặc hắn tính kế thế nào, viết mệnh ta ra sao..." Hắn ngẩng đầu, mái tóc bị nước cuốn tung ra phía sau, ánh mắt vẫn kiên cường không sợ, "Ta không tin số mệnh."

 

Giữa lòng biển đen ngòm, một khối khoáng thạch màu đen xù xì nằm im lìm trên lớp cát mịn dưới đáy. Nếu không phải tiên ma khí trong tay có phản ứng, suýt nữa Diệp Thần Diễm đã bỏ qua.

 

Hắn đứng trước Giới Thạch, quan sát kỹ càng, không dám khinh thường, vận toàn bộ linh lực trong thân thể hiện tại, giơ tay ấn xuống Giới Thạch.

 

Chỉ cần nhấc nó lên

 

Diệp Thần Diễm hít sâu, cố sức lay động khối đá đen tưởng chừng bình thường kia.

 

Giới Thạch không nhúc nhích, dù rót bao nhiêu linh lực vào, cũng như trâu đất xuống biển, không một phản ứng.

 

Lông mày hắn khẽ nhíu, ánh mắt chợt lóe hung quang nếu Thiên Cơ Tử thấy, chắc chắn sẽ nhận ra bộ dạng cứng đầu này của hắn lại tái phát.

 

Hắn nhắm mắt, không dùng linh lực nữa, mà thay vào đó vận tiên trúc và ma binh trong tay, hai dị bảo khẽ run lên, rồi bay vọt lên, mỗi bên vẽ một đường cung, sau đó ghim xuống hai phía Giới Thạch, muốn cùng hắn bẩy nó lên.

 

Giới Thạch không có phản ứng, nhưng cả vùng biển lập tức cuộn trào.

 

Nhậm Giang Lưu suýt nữa bị nước cuốn đi, hoảng hốt nhìn quanh, kinh hãi nói: "Tiên ma khí đâu phải dùng thế này"

 

Ly Cơ hóa nguyên hình, thân rồng khổng lồ hiện ra, linh lực bao phủ vùng biển, khiến nước sôi như được trấn an, dần yên lại.

 

Nhưng nàng cũng chỉ có thể giữ vững nơi này, giúp Diệp Thần Diễm thì không được.

 

Đôi mắt rồng khẽ chớp, nàng nhìn bóng dáng hắn giữa tâm xoáy Diệp Thần Diễm đang lấy thân mình xoay chuyển cả Quy Khư hải, tâm là Giới Thạch, một vòng xoáy khổng lồ hình thành, vây lấy hắn.

 

Có thể thấy, Giới Thạch không phải không phản ứng với tiên ma khí, mà đang liều mình chống cự.

 

Hai bên giằng co tạo nên thế cân bằng kỳ dị, nếu Diệp Thần Diễm gục trước, thì sẽ bị xé vụn trong tích tắc. Còn nếu Giới Thạch chịu không nổi trước, bị hắn ép nhấc lên bằng tiên ma khí, thì hắn sẽ là chủ nhân của giới này.

 

Ánh mắt Ly Cơ lóe sáng: "Có lẽ... hắn thật sự có thể một mình xoay chuyển cả trời đất."

 

Nhậm Giang Lưu hé miệng, chẳng muốn thừa nhận nhưng vẫn hừ khẽ, coi như gật đầu: "Người này đúng là kiêu ngạo, dù có đổi thân thể ai, vẫn khiến người ta khó ưa, nhưng mà..."

 

Ly Cơ nghiêng đầu nhìn sang, hắn giật nảy mình: "Nhưng mà ngươi không được thích hắn đâu đấy"

 

Ly Cơ: "......"

 

Nàng còn tưởng hắn sắp nói điều gì chính đáng cơ.

 

Im lặng thu hồi ánh nhìn, nàng thấp giọng dặn Phi Nham: "Nếu có gì bất trắc, cố gắng cứu hắn."

 

"Được" Phi Nham như lâm đại địch, cuộn chặt thân mình, sẵn sàng nhào vào bất cứ lúc nào.

 

Tất cả ánh mắt đều dồn về phía Diệp Thần Diễm trong tâm xoáy nước.

 

Kế giấu trời qua biển của họ đã giấu được Thiên Đạo, che được mắt trời, nhưng dường như lại không qua mắt được Giới Thạch trước mặt.

 

Chạm tay lên, Diệp Thần Diễm dường như cảm nhận được một loại cảm xúc từ Giới Thạch nó đang cố gắng phản kháng.

 

Nó không chấp nhận hắn là Trời sinh chí tôn.

 

Diệp Thần Diễm hít sâu, không hề hoảng loạn, lệnh bài Khoái Hoạt Môn bay lên từ thắt lưng, cùng với vô số lệnh bài kết minh của Cửu Châu lấp lánh hào quang, một loại lực lượng dị thường khó thấy bằng mắt thường hòa vào tiên ma khí, cùng nhau bẩy Giới Thạch.

 

Hiệu quả có vẻ rõ rệt hơn, Giới Thạch khẽ rung lên, như sắp bật ra khỏi đất.

 

Ngay lúc Diệp Thần Diễm tưởng như sắp thành công, một tiếng quát như sấm sét vang rền bên tai hắn: "Tiểu tử vô sỉ, đừng hòng lừa gạt lão phu"

 

Diệp Thần Diễm bỗng trợn to mắt, nhìn chằm chằm vào khối giới thạch trong tay. Tinh thần của hắn như bị kéo vào trong tảng đá, bốn phía tối đen như mực, không nhìn thấy gì cả, chỉ có một giọng nói mang theo tức giận vang rền như sấm, khiến tâm thần người ta run lên bần bật.

 

Nếu trong lòng có điều hổ thẹn, chỉ sợ sẽ lập tức quỳ rạp dưới uy áp ấy.

 

Diệp Thần Diễm cúi đầu liếc nhìn bàn tay của mình đúng là tay của hắn.

 

Quả nhiên bọn họ không lừa được giới thạch.

 

Hắn cũng không hoảng, chỉ ngẩng đầu, nheo mắt đáp lời:

 

"Ta lừa ngươi chỗ nào?"

 

"Còn dám ngụy biện" Giới thạch giận dữ đến cực điểm, uy áp càng lúc càng nặng, "Vạn người đồng tâm, ngươi lại chẳng đồng mệnh, thân thể chí tôn kia chẳng phải ngươ, khí tức tiên ma từ thời viễn cổ, ngươi chẳng có phong thái giới chủ"

 

Diệp Thần Diễm ngẩng cao đầu: "Ngươi cũng chẳng nói nhất định phải dùng thân thể của chính mình."

 

Giới thạch thế mà cứng họng trong thoáng chốc, rồi càng thêm giận dữ: "Cuồng vọng, ngươi tưởng làm chủ thiên hạ là trò đùa sao"

 

"Hừ." Diệp Thần Diễm cười lạnh một tiếng, đảo mắt nhìn quanh, đuổi theo thanh âm kia, "Mấy thứ phiền phức ngươi cần, ta đều tìm đủ cả rồi, biết điều thì tự mình thức dậy đi"

 

"Cuồng vọng" Giọng giới thạch lại ầm vang như sấm, sắc mặt Diệp Thần Diễm ngưng trọng, không gian tối đen trước mắt như đang sôi trào, dần dần có biến hóa.

 

Trời sáng đột ngột, ánh sáng chói rọi phá tan bóng tối, đôi mắt hắn từng gặp trên cửu thiên lại một lần nữa hạ tầm nhìn xuống.

 

Diệp Thần Diễm lập tức mở to mắt.

 

"Ngươi tưởng thật sự có thể giấu trời qua biển sao?" Đôi mắt kia không buồn không vui, từ trên thăm dò vươn tay xuống, muốn kéo hắn từ đáy biển lên, "Chuyện này không thể thành, ta chỉ để ngươi tự mình thử một lần."

 

"Ngươi rốt cuộc..." Ánh mắt Diệp Thần Diễm chấn động, "Ngươi rốt cuộc muốn làm gì"

 

Ánh mắt kia nhìn hắn thật sâu: "Con của cố nhân, cứu ngươi một mạng."

 

Bàn tay từ trên trời giáng xuống, muốn đưa hắn rời khỏi cõi ảo mộng này.

 

Diệp Thần Diễm vùng vẫy không thoát, cao giọng kêu lên: "Này, cái tảng đá chết tiệt kia, ngươi chỉ có thế thôi sao? Để người khác vào địa bàn ngươi cướp người?"

 

Ảo ảnh xung quanh lại bắt đầu chấn động, biển đen như mực từng chút xâm lấn ánh sáng trắng, giọng giới thạch từ xa truyền lại, giận dữ như sấm dậy: "Vô lễ"

 

"Ai dám"

 

Đôi mắt kia rốt cuộc cũng lộ ra chút cảm xúc, vội vàng rút tay về, muốn kéo Diệp Thần Diễm cùng rời đi, nhưng vẫn chậm một bước, bị tầng tầng lớp lớp thủy triều đen kịt ăn mòn sạch sẽ.

 

"Ngươi..."

 

Thanh âm to lớn của giới thạch gầm lên át hết tất cả: "Chỉ là một tên tiên nhân, cũng dám tưởng rằng có thể khống chế thiên đạo? Cút"

 

Diệp Thần Diễm ngửa đầu cười lớn: "Ai mới là kẻ ngông cuồng đây?"

 

"Ngươi mới chính là kẻ ngông cuồng nhất đấy"

 

Câu này, e là chỉ có một tảng đá như giới thạch mới dám thốt ra.

 

.........................................

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Diệp Thần Diễm: Ta thật ra cũng khá ưng tảng đá này, giao cho ta đi.

 

Giới thạch: Giao cho cái đầu nhà ngươi ấy

Bình Luận (0)
Comment