Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên

Chương 204

Thiên Cơ Tử cắn răng bỏ ít linh thạch, cuối cùng cũng được nếm món hải vị của Văn Thiên Hạ.

 

Ông híp mắt nhấp một ngụm rượu, cảm thán: "Rượu ngon, cua cũng ngon."

 

Ông tựa vào khung cửa sổ phòng Văn Thiên Hạ, đôi mắt say lờ đờ nhìn ra ngoài, thấy lá ngân hạnh trong viện đã ngả vàng rực, khẽ sững lại:
"Nhân gian vào thu rồi."

 

"Đúng dịp." Văn Thiên Hạ nhẹ nhàng gỡ vỏ cua, động tác không chậm chút nào: "Chính là mùa ăn cua mà."

 

"Có điều cua đồng vàng béo, ăn với rượu hoa cúc là hợp nhất, còn cua biển có lẽ nên phối với cái khác thì hơn."

 

Thiên Cơ Tử cười ha hả: "Cua cũng do ngươi bảo ta mua, không hợp cũng là do ngươi chọn, đâu liên quan gì đến ta."

 

Ông ngả người ra sau, dốc một ngụm rượu: "Vả lại, ta thấy cũng ngon đấy chứ, ít ra còn hơn đám nước rượu loãng như nước rửa chân mà Tĩnh Thủy Tông đào ở đâu lên."

 

Văn Thiên Hạ nhẹ lắc đầu: "Ngươi càng ngày càng giống một tên bợm rượu."

 

"Ta học đấy." Thiên Cơ Tử cười cong cả mắt: "Càng là kiểu ph*ng đ*ng không kiềm chế như thế này, thiên hạ càng tin là ta bói trúng."

 

"Huống chi, dù có hoàn mỹ cỡ nào, thì rượu cũng chỉ có một khoảnh khắc hợp vị." Ông chớp mắt với Văn Thiên Hạ: "Lần sau nếu ngươi chuẩn bị được rượu ngon hơn mà ăn cùng cua biển, chưa chắc đã ngon bằng hôm nay."

 

Ông cười ranh mãnh: "Trong này còn có tâm ý của bọn nhỏ nữa đấy, miệng ngươi không nói, nhưng trong lòng vui lắm phải không?"

 

"Lắm lời." Văn Thiên Hạ cụp mắt: "Có điều chúng có lòng, ta cũng đang tính sai người tìm ít cua đồng về cho chúng ăn với rượu hoa cúc xem sao."

 

"Chỉ tiếc là sau này sẽ phiền phức liên miên, chẳng biết đến khi mọi chuyện kết thúc, còn kịp mùa ăn cua nữa không."

 

Y quay đầu nhìn ra cửa sổ, sắc mặt khó dò.

 

"Chốn nhân gian, là thứ giữ chẳng được lâu nhất." Thiên Cơ Tử thở dài một tiếng: "Giờ vui thì cứ ăn ngon đi, nghĩ nhiều làm gì?"

 

Văn Thiên Hạ quay đầu nhìn ông: "Ngược lại ta muốn hỏi ngươi."

 

"Ngươi thật sự mưu tính không sót điều gì, trên đời này không có gì ngoài ý liệu của ngươi sao?"

 

"Nói gì ngớ ngẩn vậy." Thiên Cơ Tử liếc y một cái: "Ta sớm đã bảo ngươi rồi, mưu tính không sót là người ta thổi lên, ta chưa từng tự xưng thế cả."

 

"Chuyện ngoài dự liệu thì nhiều lắm, ta kể ngươi nghe năm xưa ta chẳng ngờ, cực khổ mới tìm được đứa con lai tiên ma thì nó lại là một cái mạng yếu đuối, càng chẳng ngờ, ta vốn ghét trẻ con từ nhỏ, cuối cùng lại vì thằng nhóc ấy mà chạy khắp thiên địa, phản bội sư môn, muốn cho nó một con đường sống."

 

Ông lắc đầu cười, tự rót cho mình ly rượu: "Ồ đúng rồi, ngươi khi xưa mắt mọc trên trán như thế, ta cũng không nghĩ được giờ ngươi có thể đào tạo đầy đệ tử như vậy."

 

Ông cười lớn, Văn Thiên Hạ cũng bật cười một tiếng: "Khi ta gặp ngươi, ngươi vẫn còn là kiếm tu, có lẽ là tên kiếm tu phóng túng nhất ta từng thấy."

 

Thiên Cơ Tử khẽ lay chén rượu, mắt say mờ mịt: "Chuyện ngoài ý muốn, kể mãi không hết."

 

"Không ngờ Quy Nhất Tông lại thu ta nhập môn lần nữa, còn thay ta cản sứ giả của Mật Tông, ngay cả mấy đồng môn từng không ưa ta cũng tận tình bảo vệ."

 

"Cũng không ngờ vị tiên nhân kia chẳng truy cứu gì, cứ để mặc ta nhảy nhót dưới mắt hắn, giờ ta phá hoại chuyện lớn như vậy, chẳng biết hắn có thấy bất ngờ không?"

 

Ông cười tùy ý: "Điều bất ngờ nhất, là thằng đồ đệ nhỏ của ta năm xưa ta bảo nó ngăn cản Cơ Như Tuyết gặp Dư Thanh Đường, nó lại bảo đã phải lòng một vị tiên tử, ta còn cảm thán vận mệnh trêu người, tưởng đâu lại quấn lấy cô nương nào của Mật Tông..."

 

Ông đập bàn cười lớn: "Không ngờ nó lại phải lòng thằng nhóc mặc váy"

 

Văn Thiên Hạ liếc ông: "Ngươi cũng không nói rõ sự thật, cứ để nó ngốc như vậy?"

 

"Nói thế nào giờ?" Thiên Cơ Tử nhún vai, nói đầy đạo lý: "Tình ái là chuyện phải tự mình nếm trải."

 

"Các ngươi Tứ Quý Thư Viện dạy trò nhiều quá, ngươi xem đệ tử của ngươi kìa, toàn thích xem người ta yêu đương, đến mức thấy mình yêu thì chẳng còn gì mới mẻ"

 

Văn Thiên Hạ: "..."

 

"À đúng rồi." Thiên Cơ Tử thần thần bí bí ghé lại gần, thì thầm: "Ngươi biết tại sao chuyện ngoài ý muốn nhiều như vậy, mà thiên hạ vẫn nghĩ ta mưu lược vô song không?"

 

Văn Thiên Hạ đã bóc gần hết con cua, gật đầu: "Nói nghe thử xem."

 

"Hễ gặp chuyện ngoài ý, đừng hoảng." Thiên Cơ Tử nghiêm túc giơ một ngón tay: "Cũng đừng thừa nhận, cứ cười."

 

Văn Thiên Hạ dừng tay, lặp lại: "Cười?"

 

Thiên Cơ Tử cười ha hả, ngả người ra sau: "Cười cho tùy ý, phóng khoáng, như thể chẳng có chuyện gì, thong dong bình thản, rồi nói với người ta, ngươi cứ chờ mà xem"

 

Văn Thiên Hạ: "Sau đó thì sao?"

 

"Trời mới biết sau đó thế nào." Thiên Cơ Tử tựa đầu cười, "Ngươi cứ để họ tự suy đoán đi, dù sao mặt mũi lúc đó cũng giữ được rồi."

 

Văn Thiên Hạ nhắm mắt: "Vớ vẩn."

 

"Không hổ là Viện trưởng Văn." Thiên Cơ Tử lắc ngón tay, "Ta thấy hai chữ này rất hợp với ta."

 

"Lát nữa ta viết tặng ngươi." Văn Thiên Hạ ăn xong cua, từ tốn lau tay: "Ngươi cứ treo lên cổng núi Tùy Tiện Phong của ngươi đi."

 

"Ngươi tặng thì ta treo." Thiên Cơ Tử cười cong cả mắt, bỗng xoay đầu nhìn lên không trung, cười hỏi: "Đám thiên giới sứ của Mật Tông vẫn còn bận rộn chứ?"

 

"Tất nhiên." Văn Thiên Hạ liếc hắn: "Chuyện tốt ngươi làm ra đấy."

 

"Chúng muốn liên minh với các tiên môn, kết quả vừa hỏi tới, mười phần thì chín phần không tìm được lệnh chưởng môn, suýt nữa rối thành một nồi cháo."

 

"Heh he." Thiên Cơ Tử cười đầy giảo hoạt: "Không phải ta làm đâu, tính lên đầu Nhàn Hạc Đạo nhân ấy."

 

Ông duỗi lưng: "Bên ủng hộ Mật Tông, với mấy kẻ giữ trung lập, giờ hầu hết đã bị kéo về rồi."

 

"Ngươi nói xem, hắn còn tìm đến chúng ta không?"

 

"Sẽ." Văn Thiên Hạ quả quyết.

 

Thiên Cơ Tử ngồi thẳng dậy: "Ô kìa, Viện trưởng Văn cũng biết bói toán?"

 

"Mật Tông chưa từng từ bỏ con đường luyện đan vá trời." Văn Thiên Hạ thản nhiên: "Ngươi chặn con đường thứ nhất của hắn, tất nhiên hắn sẽ chọn con đường thứ hai, chẳng lẽ ngươi tưởng hắn sẽ bỏ cuộc, để mặc ngươi tung hoành?"

 

"Quy Nhất Tông, Tứ Quý Thư Viện, hắn đều sẽ tới."

 

"Kiếm Tôn Thiên Nhất, thân kiếm trời sinh, nữ nhi hắn thì là thể chất linh căn bẩm sinh, còn ngươi, thân mang thể vấn thiên."

 

Thiên Cơ Tử nhún vai, chỉ tay về phía y: "Các ngươi Tứ Quý Thư Viện cũng đâu kém."

 

"Văn nhân cốt, cờ si, họa hồn ... còn có cái tính tò mò chết người của ngươi."

 

Văn Thiên Hạ thản nhiên: "Chuyện nên đến, sẽ đến thôi."

 

Trước Thư Hải trận, mấy người ăn uống no nê, hoàn toàn không đặt vị giới chủ mới Diệp Thần Diễm vào mắt.

 

Xích Viêm Thiên khoác vai hắn, cười đến nghiêng ngả: "Vậy là ngươi cãi nhau với cái khối đá kia à? Giới chủ kiểu gì mà còn phải cãi nhau giành chức?"

 

Diệp Thần Diễm nhướng mày, mặt khó nói: "Cũng khó mà tính là thắng..."

 

"Hả?" Xích Viêm Thiên trợn tròn mắt: "Ngươi đừng nói là còn chưa cãi thắng nhé?"

 

"Khụ." Diệp Thần Diễm khẽ ho, định nói cho rõ, thì bỗng nhiên khựng lại, quay đầu nhìn lên không trung: "Có người đến."

 

Tiêu Thư Sinh cũng ngẩng đầu, vẫn cười: "Là có người đến? Hay có kẻ xấu đến?"

 

"Nhìn không giống người tốt." Diệp Thần Diễm đã đứng dậy, ma binh lập tức hiện vào tay.

 

Mọi người lập tức rút binh khí, sẵn sàng nghênh chiến chỉ có Tử Vân vẫn cúi đầu l**m mai cua.

 

Dư Thanh Đường nhìn không nổi, vỗ cô nàng một cái.

 

"Hử?" Tử Vân ngơ ngác ngẩng đầu, đảo mắt nhìn quanh, giật mình: "Gì thế?"

 

"Không có gì." Dư Thanh Đường thở dài, úp mai cua lên đầu cô nàng: "Ngươi giơ cái này lên làm khiên cũng được."

 

Trúc cô nương liếc nhìn cậu, sắc mặt hơi phức tạp.

 

Dư Thanh Đường mở to mắt: "Sao lại nhìn ta kiểu đó?"

 

Trúc cô nương im lặng một lúc, cuối cùng vẫn nói: "Học viên Linh Thú Phường từng dạy, nuôi linh sủng, không nên quá nuông chiều."

 

Dư Thanh Đường: "Nàng không phải linh sủng của ta, nàng độc lập đấy"

 

Tử Vân nghiêng đầu dụi sát vào cậu: "Nếu có đồ ăn, thì độc lập cũng được bỏ qua nha"

 

Diệp Thần Diễm từ từ quay đầu nhìn qua.

 

Dư Thanh Đường nghiêm túc ấn đầu lông xù của Tử Vân xuống: "Kẻ địch trước mắt, đừng làm rối loạn lòng quân."

 

Rồi lén xoa đầu thêm cái.

 

Diệp Thần Diễm: "..."

 

"Đây chính là thiên giới sứ được đồn đãi khắp nơi?" Xích Diễm Thiên hoạt động cánh tay, ánh mắt lóe sáng, hừ lạnh một tiếng: "Tu sĩ Hóa Thần kỳ, cũng chỉ đến thế mà thôi."

 

"Đừng ra tay vội, để ta đi gặp thử xem sao, tiện thể tiêu thực luôn"

 

Trên không trung, một nam tử áo dài bay bay, vẻ mặt lạnh lùng, mang theo khí chất Mật Tông, nhẹ nhàng hạ xuống đất, trong tay cầm một tấm lụa.

 

Xích Diễm Thiên nhìn thấy hắn liền tỏ vẻ không vừa mắt, chuẩn bị lao lên, nhưng có người nhanh chân hơn.

 

Chỉ thấy sau lưng thiên giới sứ kia đột nhiên có một mũi tên bắn tới, hắn ta lập tức ngã bổ nhào xuống đất, hôn mê bất tỉnh.

 

Mọi người đều sững ra, quay sang nhìn nhau: "Ngươi làm?"

 

"Không phải ta a"

 

Một bóng người từ phía sau bước ra, Ứng Vô Quyết ho nhẹ, sắc mặt tái nhợt hơn thường ngày, khẽ khom người: "Đã lâu không gặp, chư vị."

 

"Là ngươi" Xích Diễm Thiên biểu cảm cổ quái, "Khoan đã, ngươi tới là có ý gì?"

 

Vị đại đệ tử Mật Tông này, từ sau khi đột ngột ngộ ra chân lý tình yêu ở Nam Châu, từ vô tình chuyển thành hữu tình, mái tóc bạc hóa thành thanh tơ, rồi cũng biệt tăm biệt tích luôn.

 

Lúc này lại đột nhiên xuất hiện...

 

Tiêu Thư Sinh mỉm cười nhìn hắn: "Theo ta thấy, Ứng huynh hẳn chẳng phải tới đây với thân phận thiên giới sứ của Mật Tông đâu."

 

Trúc cô nương thì thấp giọng nhắc: "Hắn bị thương."

 

Ứng Vô Quyết trầm mặc một lát, ôm quyền khom người thi lễ với bọn họ: "Lần này ta đến, là mặt dày nhờ chư vị tương trợ."

 

Diệp Thần Diễm nheo mắt: "Giúp chuyện gì?"

 

"Để ta đoán thử." Dư Thanh Đường vuốt cằm, dựa theo truyền thống nối tuyến cốt truyện, giờ chắc đến đoạn ngẫu nhiên mà thành, tình cờ đánh vào Mật Tông rồi cứu luôn Cơ Như Tuyết.

 

Cậu tự tin ngẩng đầu, chỉ vào Ứng Vô Quyết: "Ngươi muốn bọn ta đi cứu Cơ Như Tuyết, đúng không?"

 

"Đúng vậy." Ứng Vô Quyết cười khổ một tiếng, rõ ràng đã chẳng còn sức xã giao, "Sư tôn muốn nàng dùng thân hợp đạo, bổ khuyết thiên đạo."

 

"Sư muội nay mới chỉ là Xuất Khiếu kỳ, hoàn toàn chưa đủ điều kiện để hợp đạo, sư tôn nói sẽ dùng tiên lực giúp nàng thành tựu..."

 

Hắn ho khan một tiếng, yếu ớt lắc đầu: "Nhưng việc này quá bất thường"

 

Trúc cô nương lập tức lặng lẽ hiện thân, nhặt vị thiên giới sứ vừa ngã xuống kia lên, liếc nhìn Ứng Vô Quyết đánh giá một phen: "Đều là Hóa Thần mà hắn một chiêu đánh ngất đối phương, không thể xem thường."

 

"Xem ra Ứng huynh, cũng có kỳ ngộ." Tiêu Thư Sinh cười khẽ, "Việc này đúng là có điểm kỳ lạ, nhưng chuyện của Mật Tông, bọn ta sao giúp cho được? Chẳng lẽ cứ thế đánh vào Mật Tông, cướp Thánh nữ nhà các ngươi về à?"

 

Dư Thanh Đường thì thào một câu: "Cũng không phải không thể"

 

Diệp Thần Diễm quay phắt đầu nhìn cậu.

 

Dư Thanh Đường ghé sát tai hắn, lén nhắc: "Mật Tông còn có kỳ ngộ, phải đi một chuyến."

 

Cậu dừng một chút, rồi nghiêm túc nói: "Còn có một cái trò nhảm nữa."

 

Diệp Thần Diễm lộ vẻ khó hiểu: "Hả?"

 

.........................................

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Dư Thanh Đường: Đi rồi ngươi sẽ biết.

Bình Luận (0)
Comment