Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên

Chương 22

Trên luyện kiếm đài, Lý Tầm Chân và Diệp Thần Diễm đứng đối diện nhau.

 

Lý Tầm Chân sắc mặt lạnh lùng: "Trước kia ngươi cứ miệng lưỡi không ngớt nhắc đến người ta, ta còn tưởng ngươi nhỏ tuổi đã mê đắm nữ sắc, khó tránh khỏi quá mức nhẹ dạ. Không ngờ ngươi lại thật sự đưa nàng về, coi như là toàn tâm toàn ý."

 

Dư Thanh Đường xoa mũi, trước ánh mắt trêu ghẹo của đám người xung quanh, khó xử nhếch khóe môi, nặn ra một nụ cười lễ phép mà ngượng ngùng.

 

Lý Tầm Chân quay đầu liếc nhìn cậu một cái, ánh mắt mang theo chút tiếc nuối: "Đáng tiếc, tuy là Kim Đan nhưng căn cơ còn hời hợt, thực chiến thì không có kinh nghiệm. So với thiên tài các đại môn phái thì không cần nói, ngay cả Kim Đan cùng cấp bình thường cũng khó có phần thắng."

 

Diệp Thần Diễm nhướng mày, ánh mắt liếc về phía Dư Thanh Đường.

 

Dư Thanh Đường lập tức ngồi nghiêm chỉnh, cúi đầu có chút chột dạ: "Xin lỗi thầy, con tu luyện lười biếng ạ."

 

Lý Tầm Chân lắc đầu: "Không, tuổi này đã đến Kim Đan, nói gì cũng coi như tư chất tốt. Chỉ là môn phái ngươi suy tàn, không có tài nguyên, không có ngoại lực hỗ trợ, mới yếu nhược thế này."

 

Dư Thanh Đường ngoan ngoãn gật đầu như gà mổ thóc: "Dạ dạ."

 

Lý Tầm Chân lắc đầu bất lực: "Ta nghe nói, nếu không phải Diệp Thần Diễm đi tìm ngươi, thì ngươi còn chẳng định tham gia Đại hội Kim Đan lần này?"

 

Dư Thanh Đường xấu hổ xoa mũi: "Con thấy tranh cao thấp cũng chẳng có ý nghĩa gì."

 

Lý Tầm Chân không đồng tình cau mày, Giang Tuyết Nhu bật cười khẽ, lên tiếng hòa giải: "Sư phụ, người và người đạo tâm khác nhau, có khi chính là vì Dư sư muội xem nhẹ danh lợi, nên ngược lại đạo tâm càng kiên định."

 

Lý Tầm Chân nghĩ ngợi, rồi gật đầu: "Cũng đúng, là ta thấy mầm tốt thì lòng quý trọng nhân tài nổi lên thôi."

 

Nói xong, nàng vẫy tay với Diệp Thần Diễm, thần sắc trở lại nghiêm khắc: "Ngươi, lên đây."

 

"Lần này ra ngoài, tu hành có lười biếng không?"

 

Diệp Thần Diễm chắp tay: "Không hề."

 

"Tốt." Lý Tầm Chân khẽ gật đầu, "Dư Thanh Đường thực lực yếu ớt, ngươi đã nhất quyết mang nàng theo dự Đại hội Kim Đan, thì phải bảo vệ được nàng."

 

Diệp Thần Diễm gật đầu: "Đệ tử ghi nhớ."

 

"Ghi nhớ thì không đủ." Lý Tầm Chân phất tay áo, "Ngươi phải mạnh hơn cả Kim Đan thông thường."

 

"Lấy một địch mười, lấy một địch trăm."

 

Nàng đứng giữa luyện kiếm đài, theo lời nói áp lực tăng dần. Thu thủy kiếm rút ra khỏi vỏ, làn sáng nước lấp lánh cuốn theo dòng linh lực vô hình quanh quẩn cả luyện kiếm đài, nàng quát nhẹ: "Ra chiêu!"

 

Diệp Thần Diễm không dám khinh thường, chiến ngân thương vào tay, xông thẳng vào trận.

 

Dư Thanh Đường ngẩng cổ nhìn hai người tỉ thí kịch liệt, hiệu ứng ngập trời, hoa cả mắt, cảm thấy có lẽ sau này mình phải chuẩn bị một cái kính râm.

 

Mới Kim Đan thôi đã rực rỡ thế này, sau này chẳng phải chói đến mù mắt sao?

 

Quả nhiên, giữa ánh mắt sững sờ của mọi người, Diệp Thần Diễm cưỡng ép đẩy lui Thu Thủy Kiếm của Lý Tầm Chân ba thước.

 

Lý Linh Nhi kinh ngạc cảm thán: "Oa"

 

Giang Tuyết Nhu mắt lấp lánh: "Không hổ là Diệp sư đệ, Thu Thủy Kiếm của sư phụ ngoài mềm trong cứng, nổi tiếng phòng thủ mạnh mẽ. Dù đã áp chế tu vi, nhưng có thể ép sư phụ lui bước"

 

Lý Tầm Chân nhìn thanh kiếm trong tay, cuối cùng cũng lộ ra nụ cười, khẽ gật đầu: "Không tệ."

 

Diệp Thần Diễm chắp tay: "Đa tạ sư thúc chỉ giáo."

 

Lý Tầm Chân hỏi: "Ngươi thật sự không học kiếm?"

 

"Ờ" Diệp Thần Diễm xoa mũi.

 

Dư Thanh Đường nghiêng đầu, Lý Linh Nhi ghé sát tai cậu, nhỏ giọng kể: "Quy Nhất Tông tôn sùng kiếm đạo, sư huynh ta vốn học kiếm, còn được Thiên Cơ Tử sư thúc đích thân dạy nữa."

 

"Nhưng sư thúc ấy dạy cho một bộ Tuỳ Tiện Kiếm Pháp, nói là cứ thuận tay mà dùng. Năm xưa đại hội đệ tử, sư huynh dùng bộ kiếm pháp đó đánh bại tất cả tân đệ tử các núi."

 

Giang Tuyết Nhu ghé sang bên còn lại của Dư Thanh Đường, khẽ thở dài: "Đáng tiếc, trưởng lão giới luật xưa nay không thích Thiên Cơ Tử sư thúc phóng túng. Nhìn thấy kiếm pháp không theo quy củ của Diệp sư đệ thì càng bực, nói hắn dựa vào thân pháp thắng trận, không tính là kiếm tu, còn..."

 

Lý Linh Nhi bổ sung: "Còn mắng Thiên Cơ Tử sư thúc một trận."

 

"Sư huynh giận đen mặt tại chỗ, nói là ngay cả thân pháp của hắn cũng đánh không lại thì kiếm pháp của Quy Nhất Tông chẳng có gì ghê gớm. Sau này hắn không cần dùng kiếm nữa, cũng có thể làm thiên hạ chí tôn."

 

"Hắn giờ còn đang giằng co với trưởng lão giới luật đấy."

 

Giang Tuyết Nhu khẽ thở dài: "Thiên Cơ Tử sư thúc tính tình tùy tiện, cũng thật sự mặc kệ hắn, còn giúp tìm thương pháp, chế tạo ra cây chiến ngân thương kia."

 

Lý Linh Nhi tự hào nói: "Nhưng xương của Ngân Lang tứ giai là do sư huynh tự tay giết đấy!"

 

Giang Tuyết Nhu hơi lo lắng, ánh mắt dao động: "Pháp khí rèn từ Ngân Lang tứ giai, so với bình thường thì coi như không tệ. Nhưng đem ra so với những thiên kiêu được các phái dốc toàn lực bồi dưỡng e rằng không đáng gì."

 

"Nếu Diệp sư đệ kết Anh, cây thương này e là không đủ dùng."

 

Lý Linh Nhi hạ giọng: "Ta nghe nói, Kim Dương Tử của Kim Quang Môn đã có thể điều khiển trấn phái chi bảo của họ Kim Quang Kính, là linh khí nhất phẩm có linh tính đấy!"

 

"Kim Quang Môn xưa nay không hòa hợp với Quy Nhất Tông chúng ta, trận này chắc chắn sẽ đụng độ."

 

Dư Thanh Đường nghĩ tới cây đàn háo sắc trong nhẫn trữ vật của mình, lặng lẽ xoa mũi.

 

Ai mà ngờ, một con cá mặn như cậu cũng có linh khí nhất phẩm.

 

Tuy dùng một lần là ngất xỉu nửa ngày.

 

Ba người chụm đầu thì thầm, Diệp Thần Diễm trên trời thấy hết, hạ xuống đứng trước mặt họ, cười hỏi: "Nói gì đấy?"

 

Dư Thanh Đường lập tức nở nụ cười, giơ hai ngón cái: "Khen ngươi đó, lợi hại ghê."

 

"Thật không?" Diệp Thần Diễm nhướng mày, áp sát hỏi, "Không phải đang nói xấu ta chứ?"

 

Dư Thanh Đường còn chưa kịp trả lời, Lý Linh Nhi đã vội vã khoát tay: "Sao có thể, ta là phe ủng hộ huynh kiên định đấy!"

 

Nàng ra vẻ đáng tin, nghiêm túc gật đầu, còn tự mình "ừ" một tiếng.

 

Dư Thanh Đường: "......"

 

Cái gì mà đồng đội heo vậy!

 

"Ồ" Diệp Thần Diễm chỉ nàng: "Nói gì rồi?"

 

Lý Linh Nhi mắt đảo nhanh, húc một cái vào Dư Thanh Đường ra hiệu cứu trợ.

 

"Ơ?" Dư Thanh Đường mở to mắt giả ngơ, giúp lấp l**m: "Chỉ nói mấy chuyện hồi nhỏ thôi"

 

May mà Giang Tuyết Nhu mỉm cười nhẹ giọng nói: "Chỉ là nhớ chuyện thuở bé thôi, hình ảnh ngươi mới nhập môn vẫn còn rõ mồn một. Diệp sư đệ giờ trưởng thành quá rồi."

 

Dư Thanh Đường và Lý Linh Nhi gật đầu lia lịa: "Đúng đúng đúng."

 

Diệp Thần Diễm rõ ràng không tin: "Chuyện hồi nhỏ gì cơ?"

 

Hắn chợt xoay người chỉ vào Lý Linh Nhi: "Là muội khơi ra phải không?"

 

Dư Thanh Đường trong lòng run một cái, thầm kêu xong đời, tiểu tử này biết đánh từ điểm yếu!

 

Quả nhiên, Lý Linh Nhi không kịp trở tay, theo phản xạ đáp: "Thì... thì chuyện huynh cãi nhau với lão già giới luật ấy."

 

Nàng trợn tròn mắt bổ sung: "Ta còn chưa kể chuyện huynh ném lão quỷ thiên vị ở Minh Chiêu Phong vào chuồng lợn, đá Hổ Cô mê trận của Mê Tông Phong xuống băng tuyền đâu!"

 

Không khí lập tức im bặt.

 

Lý Tầm Chân biểu cảm phức tạp: "Thật là ngươi làm?"

 

Lý Linh Nhi lặng lẽ lùi một bước.

 

Diệp Thần Diễm ngoài cười nhưng trong không cười: "Không được chạy."

 

Lý Linh Nhi "oa" một tiếng gào lên, trốn sau lưng Dư Thanh Đường, coi cậu là cái khiên: "Cứu ta!"

 

Dư Thanh Đường giơ hai tay ra, sợ cây thương kia chọc vào mình: "Bình tĩnh! Giữ bình tĩnh!"

 

Giang Tuyết Nhu dở khóc dở cười kéo hai người ra, Lý Tầm Chân bất đắc dĩ hắng giọng: "Năm đó hai vị tiền bối kia cũng có chỗ không phải, chuyện này ta coi như chưa nghe thấy."

 

"Được rồi, đừng làm loạn nữa."

 

Lý Linh Nhi thấy có đường lui thì nhanh chóng lật bài: "Sư phụ ta đã nói bỏ qua cho huynh rồi, huynh cũng không được tính toán với ta! Nếu không thì ta và huynh sẽ cá chết lưới rách"

 

Diệp Thần Diễm nheo mắt, cười khẽ: "Nể mặt sư thúc, được."

 

Giang Tuyết Nhu thở phào, mỉm cười che miệng: "Được rồi được rồi, Linh Nhi xuống đi, ngươi làm lệch hết vạt áo của Thanh Đường rồi."

 

Nàng kéo Dư Thanh Đường qua, chỉnh lại cổ áo cho cậu. Tay vừa muốn vuốt xuống chỗ nhăn trước ngực, Dư Thanh Đường còn chưa kịp phản ứng, Diệp Thần Diễm đã kéo cậu lại, vỗ vỗ vai.

 

Giang Tuyết Nhu ngẩn ra, sau đó bật cười: "Ấy dà, Diệp sư đệ, ngươi đúng là..."

 

Lý Linh Nhi nhăn mũi: "Khiếp."

 

"Khụ." Lý Tầm Chân chen vào giữa hai người, sợ họ lại quậy: "Ngươi đã vượt qua khảo nghiệm, ta cũng nên ban thưởng cho ngươi."

 

Nàng nhìn Diệp Thần Diễm, ánh mắt lộ vẻ tiếc nuối người ngoài chỉ biết Diệp Thần Diễm là kỳ tài Quy Nhất Tông, nhưng không biết tông môn chẳng hỗ trợ cho hắn bao nhiêu.

 

Năm đó Thiên Cơ Tử nhặt hắn về từ cổ chiến trường, đến giờ vẫn còn tranh cãi.

 

Như lần đại hội Kim Đan này, người được tông môn dốc toàn lực bồi dưỡng là đại đệ tử Ôn Như Băng, không phải hắn.

 

Hắn dựa được, cũng chỉ có Thiên Cơ Tử.

 

Nghĩ đến vị đồng môn không đáng tin đó, Lý Tầm Chân thở dài, đưa ra một thanh tiểu kiếm vàng óng trên tay.

 

Dư Thanh Đường mắt sáng rực chính là thanh kiếm bảo vệ tính mạng cho Diệp Thần Diễm ở đoạn sau!

 

Cũng nhờ thanh kiếm này mà Lý Tầm Chân được phong là nữ nhân khiến người ta yên tâm nhất truyện.

 

"Người khác quan tâm ngươi bay cao cỡ nào, đi xa ra sao, chỉ có Lý sư thúc quan tâm ngươi có chết hay không."

 

Dư Thanh Đường nhìn bờ vai nàng dù không rộng nhưng lại cực kỳ vững chãi, thấy vô cùng đáng tin.

 

Tiếp theo, thanh kiếm này lẽ ra sẽ nhập vào người Diệp Thần Diễm...

 

Dư Thanh Đường trơ mắt nhìn thanh kiếm xé gió bay tới, phóng to trước mắt, "vút" một tiếng rồi biến mất không thấy.

 

Nụ cười của cậu đông cứng.

 

Cậu không thể tin nổi: "Cái quỷ gì vừa vút một cái bay qua?"

 

Lý Linh Nhi tưởng cậu chưa thấy bao giờ, hâm mộ giải thích: "Đây là hộ thể kiếm kim đó, ngươi yếu thế kia, lỡ bị người ta đánh chết, cái này có thể cứu mạng đấy!"

 

Dư Thanh Đường theo bản năng nhìn sang Diệp Thần Diễm.

 

Diệp Thần Diễm mỉm cười, cúi đầu tạ ơn: "Đa tạ sư thúc."

 

"Đi đi." Lý Tầm Chân gật đầu với Dư Thanh Đường, mang theo vài phần từ ái của trưởng bối: "Ngươi đã đến đại hội Kim Đan, thì phải biết nắm bắt cơ hội."

 

"Vài ngày nữa, cảnh giới cổ học phủ sẽ tái hiện, kỳ trân dị bảo đều là vật vô chủ, chiếm được bao nhiêu là do cơ duyên của ngươi."

 

Dư Thanh Đường ngẩn ngơ gật đầu.

 

Diệp Thần Diễm kéo cậu quay đi, cậu theo bản năng gãi trán cái đó có gỡ ra được không nhỉ!

 

Diệp Thần Diễm thấy vậy: "Sao thế? Có gì khó chịu à?"

 

"Không có." Dư Thanh Đường vội buông tay, lén hỏi: "Hộ thể kiếm kim này không phải nên là của ngươi à?"

 

"Ta?" Diệp Thần Diễm vác thương lên vai, "Ta không dễ chết vậy đâu. Còn ngươi thì cần chú ý nhiều hơn."

 

"Không sao." Dư Thanh Đường thần sắc ung dung, "Ta tuy đánh không lại, nhưng sư phụ dạy ta bí kỹ bảo mệnh."

 

Diệp Thần Diễm tò mò: "Bí kỹ gì?"

 

Dư Thanh Đường đung đưa đầu: "Đã gọi là bí kỹ"

 

"Cho ta xem đi." Diệp Thần Diễm xoay quanh cậu, "Hoặc miêu tả cũng được."

 

Dư Thanh Đường nhìn quanh không có ai, liền khẽ ho một tiếng, thì thào: "Ta biết cầu xin tha thứ."

 

Diệp Thần Diễm: " Thử một cái?"

 

Dư Thanh Đường lập tức chắp tay giơ lên trán, giọng mang theo nước mắt: "Xin lỗi ta yếu quá, ta không cố ý đâu, cầu xin ngươi đừng đánh ta"

 

Diệp Thần Diễm: "......"

 

Dư Thanh Đường vừa ngẩng đầu định hỏi có đáng thương chưa, thì một vạt áo trắng rơi xuống trước mắt, người mới đến quát lớn: "Dừng tay"

 

"Diệp sư đệ, sao có thể ức h**p kẻ yếu bừa bãi như vậy"

 

Dư Thanh Đường kinh ngạc nhìn vị tu sĩ áo trắng chắn trước mặt mình, lại nhìn Diệp Thần Diễm bên kia với nét mặt hơi tê liệt.

 

Xem ra, cậu diễn cũng đáng thương phết.

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Trước khi tới, Diệp Thần Diễm nói với Dư Thanh Đường: Ngươi nhìn xem, đây là Quy Nhất Tông của chúng ta.

 

Sau khi tới, Dư Thanh Đường nói với Diệp Thần Diễm: Ngươi nhìn xem, đây mới là Quy Nhất Tông của chúng ta.

Bình Luận (0)
Comment