"Khụ."
Một lần đột phá thất bại, Ôn Như Băng thân là trận nhãn, đành phải gánh phần lớn thương tổn. Khóe môi trào máu, y ngồi xuống vận công trị thương.
"Hề hề." Gã đạo sĩ áo vàng cười càng thêm ngông cuồng: "Ôn Như Băng, ngươi mà cứ thử vài lần thế này, đến lúc thân mang trọng thương, coi chừng ngay cả kết anh cũng vô vọng đấy."
Gã tỏ vẻ khuyên nhủ đầy thành ý: "Chi bằng sớm đột phá, bằng không Quy Nhất Tông các ngươi e là một bước cũng khó đi nổi."
"Đường đường là đại phái đứng đầu Thanh Châu, nếu để trắng tay trong Đại hội Kim Đan, chẳng phải bị thiên hạ cười vào mặt sao?"
"Cho dù ngươi không để tâm, thì cũng nên nghĩ đến các sư đệ sư muội phía sau. Họ gọi ngươi một tiếng sư huynh, đương nhiên muốn được ngươi che chở."
Ôn Như Băng sắc mặt trắng bệch, nhắm mắt không đáp.
"Ôn huynh, hà tất phải gắng gượng lúc này?" Từ nãy vẫn im lặng, Thương Thuật đan tu đứng đầu Hỏa Đỉnh Tông lên tiếng, thở dài: "Vốn dĩ chúng ta cũng chẳng muốn ép người, nhưng Quy Nhất Tông các vị hành sự quá mức, định lấy cảnh giới Đại viên mãn ép tất cả thiên kiêu cùng thế hệ, chúng ta buộc lòng phải tính toán khác."
"Chi bằng thế này." Hắn cười, "Ôn huynh hôm nay kết anh, ta biếu một viên Cố Nguyên Đan, cũng xem như bù đắp một chút."
Ôn Như Băng vừa mở mắt, chưa kịp lên tiếng, thì Lý Linh Nhi cùng mấy đệ tử đã rút kiếm chắn trước người y.
"Ta phi" Lý Linh Nhi giận dữ chỉ kiếm: "Một đứa hát vai thiện, một đứa giả ác nhân, giở trò gì chẳng ai đoán được chắc? Rõ ràng là tâm địa rắn độc"
Nàng cắn răng, mắt đỏ hoe: "Đại hội Kim Đan là nơi so tài công bằng, nếu thua vì không bằng người ta, dù các ngươi có đông người, chúng ta cũng cam tâm chịu"
"Nhưng chưa từng có kẻ nào như các ngươi, cố tình cắt đứt tiên lộ của người khác, ngoài Phi Tiên Bảng, cửu châu đạo hữu đang nhìn, các ngươi không sợ mất mặt à?!"
"Ha ha." Thương Thuật cười nhạt, khẽ lắc đầu: "Thật ngây thơ."
Hắn chắp tay sau lưng, cười nhàn nhạt: "Hỏa Đỉnh Tông ta đan đạo độc nhất thiên hạ, chỉ cần tu sĩ còn phải xin đan, sẽ không ai dám cười nhạo ta."
"Kẻ yếu thịt nát xương tan, xưa nay vốn thế." Kim Dương Tử thản nhiên tiếp lời, "Cho dù hôm nay ta giết hắn, ngươi có thể làm gì?"
Ôn Như Băng chau mày, khẽ nói: "Linh Nhi, lui xuống."
"Không" Lý Linh Nhi cắn chặt răng, "Phụ thân ta từng nói, chúng ta kiếm tu chỉ cần lòng có kiếm, pháp bảo hay kỳ ngộ đều là vật ngoài thân, không cần thì không lấy"
Nàng nghẹn ngào, cố giữ vẻ mạnh mẽ: "Sư huynh đừng để tâm, dù thế nào cũng không được kết anh"
"Haiz." Ôn Như Băng khẽ thở dài.
Y chống kiếm đứng dậy, ngẩng đầu nhìn dãy núi che trời, từ từ nhắm mắt lại.
Áo bào trắng bay phần phật, không gió tự bay, áp lực vô hình từ y tỏa ra, khiến tinh thần mọi người chấn động.
"Sư huynh" Các đệ tử Quy Nhất Tông đau đớn nhìn y, nhưng bị cơn gió dịu đẩy lui, không thể đến gần.
"Ta đã được tông môn dưỡng dục, đồng môn kính trọng," Ôn Như Băng nhắm chặt hai mắt, kiếm lơ lửng trước người, "Tự nhiên phải bảo hộ đồng môn, gìn giữ Quy Nhất."
Linh khí trào dâng khắp thung lũng, gã đạo sĩ áo vàng mừng rỡ: "Hắn sắp kết anh rồi"
Cang Thuật mắt lóe sáng, cười: "Kim Dương Tử, Kim Quang Môn các ngươi và Quy Nhất Tông thù hận đã lâu, không bằng dứt khoát một lần cho xong."
Đạo sĩ áo vàng cười khoái trá: "Ồ? Các hạ muốn...?"
Thương Thuật cười nhạt, búng tay rải mấy viên đan dược.
Mấy viên Lôi Hỏa Đan tầm thường rơi xuống đất liền phóng đại, oanh tạc vách núi, đá lở ầm ầm.
"Sư huynh" Các đệ tử Quy Nhất Tông đỏ hoe mắt, rút kiếm chắn đá rơi.
Thương Thuật lắc đầu: "Lấy trứng chọi đá."
Hắn lại tung ra thêm nhiều viên Lôi Hỏa Đan.
Đúng lúc đó, Ôn Như Băng vọt lên không, kiếm quang xoẹt qua, khiến đan dược phát nổ giữa không trung. Nhưng y mặt tái hơn, linh khí chấn động dữ dội, đành nửa quỳ trên không, chống kiếm gắng gượng.
Thương Thuật định nói gì đó, thì một cây trường thương xé gió bay tới, đập thẳng hắn vào vách đá.
Trên mũi linh thuyền, Diệp Thần Diễm mặt lạnh như sương, đứng sừng sững.
"Ta nói rồi mà" Xích Diễm Thiên hoàn toàn không hiểu bầu không khí, hớn hở xoa tay, "Thương này quả nhiên mạnh"
Dư Thanh Đường lo lắng kéo hắn lại: "Im ngay, còn nói bậy nữa, coi chừng lát nữa hắn đánh cả ngươi luôn đấy"
Khói tan, cây Chiến Ngân Thương sau khi được luyện lại xuyên thẳng qua bụng Thương Thuật, ghim hắn vào vách núi.
Lý Linh Nhi mừng rỡ: "Diệp sư huynh"
Nàng òa lên khóc: "Diệp sư huynh đánh chết bọn ác nhân này đi"
Ôn Như Băng sững người: "Diệp sư đệ..."
Y cau mày: "Đi đi, đừng liều mạng"
"Khụ" Thương Thuật mặt mũi vặn vẹo, run rẩy muốn rút thương ra, chẳng còn để ý đến phong độ, gào lên giận dữ: "Còn đứng đó làm gì, giúp ta mau"
Diệp Thần Diễm khẽ vung tay, trường thương sạch bóng máu liền quay về tay hắn.
Thương Thuật rơi bịch xuống đất, cuống quýt nuốt đan dược, không dám chần chừ.
Diệp Thần Diễm mỉm cười, nụ cười nhìn thế nào cũng đầy nguy hiểm: "Ta thích nhất bọn đan tu."
"Chỉ cần chưa chết, thì có thể đánh thêm mấy lần."
Thương Thuật run lên, vết thương đau nhói, hắn quay phắt sang Kim Quang Môn: "Kim Dương Tử, Hoàng Thiên Đạo các ngươi còn định nhìn mãi à?!"
"Vô dụng." Kim Dương Tử khẽ lắc đầu, thân hình lơ lửng, nhìn chằm chằm Diệp Thần Diễm: "Ngươi mà không đến, Quy Nhất Tông chưa chắc đã bị tiêu diệt."
"Ta mà không đến," Diệp Thần Diễm xoay thương, cười ngông cuồng, "Thì ai dạy ngươi viết chữ 'chết'?"
Phía trước căng như dây đàn, Dư Thanh Đường liếc sang Tiêu Thư Sinh vẫn đang cắm đầu ghi chép: "Ngươi viết gì thế?"
"Ác khẩu thoại." Tiêu Thư Sinh ngượng ngùng cười, gãi đầu bằng bút: "Sư phụ bảo ta thông minh có thừa, khí phách lại thiếu. Giờ gặp hai người giỏi khoản này, phải học thôi."
Dư Thanh Đường: "......"
Học hành thật nghiêm túc đấy.
Cậu ngó quanh Kim Quang Môn, Hỏa Đỉnh Tông đông đảo, Quy Nhất Tông thì đều bị giam trong Phiên Sơn Ấn, chưa thể ra tay.
Diệp Thần Diễm một người gánh hết, cho dù là Long Ngạo Thiên cũng chịu không nổi.
Dư Thanh Đường liếc Xích Diễm Thiên còn đang chờ thử thương, lại nhìn Tiêu Thư Sinh.
Cậu ghé tai hỏi nhỏ: "Lát nữa đánh nhau, các ngươi giúp một tay không?"
"Ta muốn đánh Kim Dương Tử." Xích Diễm Thiên khoanh tay: "Nhưng hắn phải dành cho Diệp Thần Diễm thử thương. Còn lại thì thôi."
Tiêu Thư Sinh tặc lưỡi: "Sói rừng vây khốn, kẻ đến chẳng có ý tốt, không thể cứng rắn đấu, tốt nhất là cứu người rồi rút."
Dư Thanh Đường nhìn hắn bằng ánh mắt thân thiết: "Ta cũng nghĩ thế, có kế gì cứu người không?"
Tiêu Thư Sinh xấu hổ cười: "Không có."
Dư Thanh Đường lặng lẽ quay đầu: "......"
Hừ, đàn ông đều là thứ chẳng trông cậy được.
Trừ mình.
Cậu lại nhìn Diệp Thần Diễm đang một mình chống đỡ vòng vây thôi thì hắn cũng ngoại lệ đi.
"Diệp sư đệ..." Ôn Như Băng vẫn nửa quỳ giữa không trung, mặt mày đau đớn, "Đệ không nên tới, mau rút đi..."
"Đừng nói nhảm." Diệp Thần Diễm tập trung cảnh giác.
Kim Dương Tử vẫn chưa động thủ, đệ tử Kim Quang Môn và Hỏa Đỉnh Tông chứng kiến sức mạnh một thương vừa rồi, không dám cận chiến, chỉ tấn công vào thung lũng, ép hắn quay lại cứu người.
Dư Thanh Đường nhìn một lúc, bỗng siết chặt thành linh chu, xoay người đạp hai người kia rớt xuống.
"Ê" Hai người chưa kịp hiểu gì.
Dư Thanh Đường đột nhiên hét to: "Kim Dương Tử, hai tên này nói ngươi là đồ hèn"
Rồi lái linh thuyền vèo một cái chui tọt ra sau lưng Diệp Thần Diễm.
"Tiểu cô nương..." Tiêu Thư Sinh gào lên, mặt không thể tin được, "Sao nàng lại là người như vậy?"
"Hả? Ta nói lúc nào..." Xích Diễm Thiên còn mơ hồ, nhưng vòng kim luân của Kim Dương Tử đã bổ thẳng tới. Hắn biến sắc, "Lão tử dù có nói thì sao?!"
Diệp Thần Diễm ngẩn ra, bật cười: "Nàng..."
Dư Thanh Đường đã rút đàn ra, vẻ đầy nghĩa khí: "Ta đến giúp ngươi"
Diệp Thần Diễm ánh mắt dịu lại, khẽ đè tay cậu xuống, lắc đầu: "Không, ta chịu được."
Lần hiếm thấy hắn cúi đầu cầu xin: "Thanh Đường, làm phiền ngươi, đàn cho sư huynh Thanh Tâm khúc."
Dư Thanh Đường sửng sốt, quay đầu nhìn về phía Ôn Như Băng.
Trong nguyên tác, sư huynh Quy Nhất Tông bị trọng thương rút lui sớm, Diệp Thần Diễm một mình đại sát tứ phương, giành quán quân Đại hội Kim Đan, giúp tông môn rửa nhục.
Nhưng giờ có lẽ, vẫn chưa đến lúc báo thù.
Dư Thanh Đường đặt tay lên dây đàn, lần này để cậu chủ động thay đổi cốt truyện một lần.
Hắn nhắm mắt, hít sâu, tự gõ vai mình một cái, gật đầu: "Ngươi yên tâm, sư huynh ngươi giao cho ta."
Diệp Thần Diễm cong mắt cười: "Được."
"Ta tin nàng."
Dư Thanh Đường hít sâu một hơi, moi ra một lọ hồi linh đan thật to, nhét đầy miệng, rồi nín thở vận khí, nói với cây đàn: "Đàn ca à, cố lên nhé, ít nhất gắng đến hết một khúc này"
Tờ kim phù của Diệu Âm Tiên hiện ra, lần này cậu không gảy Thanh Tâm Khúc, mà là Vấn Tâm Khúc
Ôn Như Băng tâm loạn như ma, linh đài mù mịt, thân hình từ giữa không trung rơi xuống.
"Sư huynh!" Đệ tử Quy Nhất Tông vội đỡ lấy y, Lý Linh Nhi ngẩng đầu, nước mắt sắp trào: "Phải làm sao đây"
"Boong--"
Tiếng đàn vang lên.
Ôn Như Băng khẽ run, gắng gượng ngẩng đầu, biết Dư Thanh Đường đang giúp y kết anh, lập tức cố chịu đựng, ngồi xếp bằng ngay ngắn, đặt trường kiếm ngang gối.
Ngay lúc này, trong thức hải y đau đớn như xé rách, cuồn cuộn sóng dữ.
Trong biển khổ gào thét, một Nguyên Anh màu vàng chậm rãi tụ hình, nhưng hình thể mờ nhạt, như sắp tan biến theo gió bất cứ lúc nào.
y biết, đây là điều mình phải làm.
Thân là đại sư huynh Quy Nhất Tông, y phải cứu người, phải bảo vệ các sư đệ sư muội, đó là trách nhiệm thuộc về y.
Dù cho tiên đồ mịt mờ, dù biết rõ là bẫy...
Y vẫn không cam lòng.
"Ta vốn không nên, vốn không nên..."
Tiếng đàn vang vọng, biển khổ chấn động, cuồng phong rít gào đều bị ngăn cách bên ngoài, chỉ còn y đối diện Nguyên Anh.
Đối diện với chính tâm, nhìn lại con đường đã qua.
Thuở thiếu niên, y mơ hồ bước vào Kiếm Cốc, một thanh trường kiếm ngân vang, hấp dẫn y từng bước tiến tới.
Y rút thanh kiếm đó, đối diện với ánh mắt tán thưởng của Kiếm Tôn Thiên Nhất.
Y nhớ rõ, người ấy đã nói...
"Kiếm này tên là Chí Thành, hợp với ngươi nhất, cũng chỉ có ngươi mới nâng được nó."
Trong khoảnh khắc ấy, biển khổ lặng sóng, cuồng phong đình chỉ, kiếm Chí Thành lơ lửng trong thức hải, quét sạch tất cả tạp niệm.
Ôn Như Băng cuối cùng mở mắt.
Nguyên Anh uy áp cuồn cuộn phủ xuống, Phiên Sơn Ấn điên cuồng rung chuyển, sắp bị phá tan.
Y chậm rãi thở ra một hơi dài, như trút sạch mọi uất khí trong lòng.
Y đột ngột siết chặt kiếm, một chiêu chém ra, núi non lật tung, Phiên Sơn Ấn theo đó vỡ tan!
"Kiếm này chí thành, tâm này chí thành."
Ôn Như Băng cầm kiếm đứng thẳng, nghiêm trang cúi đầu hành lễ với Dư Thanh Đường ở xa: "Đa tạ cô nương, đàn âm vấn đạo vì ta."
Dư Thanh Đường cũng thở phào một hơi.
Cậu đã cứu một nhân vật trong sách, thay đổi hướng đi của cốt truyện mà không rõ sau này sẽ rối loạn tới mức nào nữa
Cậu ngẩng đầu, đối diện ánh mắt mỉm cười của Diệp Thần Diễm.
Mặc kệ đi.
Trời có sập thì Long Ngạo Thiên đỡ.
Dư Thanh Đường cũng nở nụ cười.
Ôn Như Băng chăm chú nhìn, thấy Dư Thanh Đường ôm đàn ngồi trên linh thuyền cười khẽ, tựa như thần tiên ngoài trời chỉ là trong miệng căng đầy, không biết nhét cái gì.
...........................................
Tác giả có lời muốn nói:
Dư Thanh Đường: Diễn biến lệch quẻ thì kệ nó, thôi được rồi, ta ngủ đây!