Xích Diễm Thiên chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì, nhưng vẫn nghênh cổ, giằng lấy tay Dư Thanh Đường và Diệp Thần Diễm: "Không được! Hai người không được đi!"
"Vẫn chưa nghiên cứu ra cách dùng Nghiệp Hỏa để luyện khí mà!"
"Luyện khí? Nghiệp Hỏa?" Đồ Tiêu Tiêu ngẩn ra, phải mất một lúc mới hiểu được đầu đuôi câu chuyện.
Dư Thanh Đường chỉ vào Xích Diễm Thiên, vẻ căm phẫn: "Hắn suốt ngày chỉ nghĩ tới chuyện bắt ta đốt mông, ngươi nói có quá đáng không chứ"
"Quá đáng thật" Đồ Tiêu Tiêu lập tức bênh vực cậu, "Cho dù ngươi không thông suốt, cũng vẫn là một nam tử hán, tại sao ngày nào ngươi cũng chăm chăm nhìn vào mông nàng là thế nào!"
Nàng bá đạo khoác vai Dư Thanh Đường: "Đi, tránh xa bọn nam nhân thối này ra một chút."
"Ừm!" Dư Thanh Đường vẫn còn uất ức: "Hắn rõ ràng biết ta phải thủ giới, vậy mà còn cố dụ ta phá giới chỉ để nghiên cứu luyện khí bằng Nghiệp Hỏa!"
"Thật quá đáng!" Đồ Tiêu Tiêu gật đầu phụ họa lia lịa, mắt ánh lên tia sáng ranh mãnh, cúi người thì thầm: "Vậy ngươi cho ta xem thử cái Nghiệp Hỏa đó đi?"
Dư Thanh Đường khựng lại, chậm rãi quay đầu nhìn nàng.
Đồ Tiêu Tiêu tròn mắt, vỗ ngực cam đoan: "Ngươi đừng sợ, ta là Hỏa linh căn, không biết luyện khí đâu, ta chỉ muốn xem thử cái Nghiệp Hỏa ấy thôi"
Dư Thanh Đường chán chường quay đầu, ánh mắt vô hồn: "Ta sớm nên đoán được, các ngươi Thiên Hỏa Giáo toàn là một duộc Diễm Thiên chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì, nhưng vẫn nghênh cổ, giằng lấy tay Dư Thanh Đường và Diệp Thần Diễm: "Không được! Hai người không được đi!"
"Vẫn chưa nghiên cứu ra cách dùng Nghiệp Hỏa để luyện khí mà!"
"Luyện khí? Nghiệp Hỏa?" Đồ Tiêu Tiêu ngẩn ra, phải mất một lúc mới hiểu được đầu đuôi câu chuyện.
Dư Thanh Đường chỉ vào Xích Diễm Thiên, vẻ căm phẫn: "Hắn suốt ngày chỉ nghĩ tới chuyện bắt ta đốt mông, ngươi nói có quá đáng không chứ"
"Quá đáng thật" Đồ Tiêu Tiêu lập tức bênh vực cậu, "Cho dù ngươi không thông suốt, cũng vẫn là một nam tử hán, tại sao ngày nào ngươi cũng chăm chăm nhìn vào mông nàng là thế nào!"
Nàng bá đạo khoác vai Dư Thanh Đường: "Đi, tránh xa bọn nam nhân thối này ra một chút."
"Ừm!" Dư Thanh Đường vẫn còn uất ức: "Hắn rõ ràng biết ta phải thủ giới, vậy mà còn cố dụ ta phá giới chỉ để nghiên cứu luyện khí bằng Nghiệp Hỏa!"
"Thật quá đáng!" Đồ Tiêu Tiêu gật đầu phụ họa lia lịa, mắt ánh lên tia sáng ranh mãnh, cúi người thì thầm: "Vậy ngươi cho ta xem thử cái Nghiệp Hỏa đó đi?"
Dư Thanh Đường khựng lại, chậm rãi quay đầu nhìn nàng.
Đồ Tiêu Tiêu tròn mắt, vỗ ngực cam đoan: "Ngươi đừng sợ, ta là Hỏa linh căn, không biết luyện khí đâu, ta chỉ muốn xem thử cái Nghiệp Hỏa ấy thôi"
Dư Thanh Đường chán chường quay đầu, ánh mắt vô hồn: "Ta sớm nên đoán được, các ngươi Thiên Hỏa Giáo toàn là một giuộc."
"À mà... các ngươi ăn gì chưa?" Đồ Tiêu Tiêu vẫn chưa chịu từ bỏ, "Trước khi đến đây ta có gói sẵn mấy món ngon, nhiều rượu lắm, ta mời!"
Dư Thanh Đường: "..."
Đúng là đến bản đồ nước Yến cũng ngắn như nhau.
Cậu quay đầu nhìn về phía Diệp Thần Diễm, ánh mắt cầu cứu.
Diệp Thần Diễm khẽ bật cười, đưa tay kéo cậu về bên cạnh mình, ung dung chen vào giữa, đổi chủ đề: "Khụ, nói mới nhớ, sao người của Thiên Hỏa Giáo lại tụ họp ở đây?"
"À cái đó." Đồ Tiêu Tiêu tiếc nuối thu ánh nhìn lại, chỉ tay xuống đất đáp: "Bọn ta đi ngang qua thì phát hiện khu vực này có Hỏa linh lực bốc lên rất mạnh, đúng là nơi lý tưởng cho Hỏa tu bọn ta tu luyện nên mới cắm trại ở đây."
"Ta chia đệ tử thành hai nhóm, luân phiên ra ngoài tìm cơ duyên, còn lại thay nhau ở đây tu luyện. Nhưng hôm nay ta gọi hết bọn họ về rồi."
Nàng hơi cau mày: "Chúng ta đã hấp thu không ít linh lực ở đây, dạo gần đây lại thấy linh khí giảm hẳn, thay vào đó lại xuất hiện một thứ Hắc Hỏa kỳ quái."
"Hắc Hỏa?" Xích Diễm Thiên lộ vẻ trầm ngâm, hứng thú hẳn lên: "Thứ chưa từng thấy sao, theo cổ tịch ghi chép, có vài loại Dị Hỏa..."
Đồ Tiêu Tiêu lắc đầu: "Không giống, cứ thấy có điềm chẳng lành."
"Ta lo..." Nàng có chút khó xử, "Lo là nơi này vốn là pháp trận do một vị đại năng Hỏa hệ bố trí, linh lực mà chúng ta hấp thu chính là linh khí duy trì đại trận."
"Bây giờ linh lực cạn kiệt, e là bên dưới có thứ gì đó không tốt sắp trồi lên."
Nàng chăm chú nhìn xuống lòng đất: "Nếu đúng là như vậy, thì đây chính là họa do chúng ta gây ra, không thể không lo hậu quả."
"Nếu là đại trận, mà linh lực đã phân tán, chắc cũng chẳng trụ được bao lâu." Xích Diễm Thiên lắc đầu, "Nhưng đã gặp thì cứ phải xem cho rõ."
Hắn hiếm khi có dáng vẻ nghiêm túc giống một "Thánh tử" như vậy: "Ta đi xem thử gần đó, ngươi nhắc nhở đệ tử dừng tu luyện, cẩn thận với Hắc Hỏa kia."
"Ừ." Đồ Tiêu Tiêu không cãi, "Ta biết rồi."
Diệp Thần Diễm cũng có chút hứng thú: "Ta cũng đi xem. Thanh Đường, nàng theo Tô cô nương đi nhé."
"Ừm." Dư Thanh Đường ngoan ngoãn gật đầu: "Ngươi cẩn thận đó."
Diệp Thần Diễm khựng bước, bất ngờ quay lại nhìn cậu.
Dư Thanh Đường ngơ ngác trừng mắt, tưởng mình nói sai:
"Sao vậy?"
"Ta nghĩ lại thôi bỏ đi." Diệp Thần Diễm đưa tay nắm lấy cổ tay cậu, ánh mắt cong cong: "Vẫn là tự ta trông nàng mới an toàn nhất."
"Hả?" Dư Thanh Đường còn chưa kịp phản ứng đã bị hắn kéo theo, cùng chạy về phía Xích Diễm Thiên đang dò xét tình hình bên dưới.
"Này..." Đồ Tiêu Tiêu phía trên gọi với theo: "Cẩn thận đấy!"
Dư Thanh Đường bị Diệp Thần Diễm kéo đi, vừa chạy vừa cố nhớ lại tình tiết cốt truyện.
Gần đây tình tiết loạn xì ngầu, chẳng theo trình tự thời gian gì cả, cậu suýt nữa quên mất sự tồn tại của Đồ Tiêu Tiêu.
Vốn dĩ, Đại hội Kim Đan lần này là sân khấu chính của nàng và Diệu Âm Tiên, hai người âm thầm ganh đua rồi hóa giải thành bằng hữu. Còn giờ thì...
Dư Thanh Đường nhìn xa xăm, Diệu Âm Tiên đến giờ vẫn chưa gặp mặt Đồ Tiêu Tiêu.
Đồ Tiêu Tiêu vừa nhắc đến, cậu mới nhớ ra còn cái hố to của hệ Hỏa đang chờ kìa.
Đáng lẽ đây là đoạn Đồ Tiêu Tiêu và Diệu Âm Tiên hóa thù thành bạn, cũng là lúc nàng thổ lộ tâm ý với Long Ngạo Thiên, còn tiết lộ chút bí ẩn về thân thế của hắn nữa.
Và ngay lúc này, dưới cái hố đó, có một vị tiền bối tẩu hỏa nhập ma đang chờ người tới cứu.
Xích Diễm Thiên đã xuống tới đáy hố, sai Xích Diễm Tê Ngưu khịt khịt đào đất, tìm nơi có linh khí Hỏa hệ nồng đậm nhất.
Dư Thanh Đường lén liếc nhìn phía trên, phía Đồ Tiêu Tiêu còn có một cơ duyên nữa, phải tìm cách kéo nàng xuống.
Còn chưa kịp mở lời, Xích Diễm Thiên đã hét toáng lên: "Tiêu Tiêu, là cái Hắc Hỏa này sao?"
Đồ Tiêu Tiêu bảo đệ tử Thiên Hỏa Giáo tản ra, rồi theo họ xuống đáy hố:
"Đúng, chính là nó!"
"Hắc Hỏa này gần như hòa làm một với linh khí Hỏa hệ." Xích Diễm Thiên đưa tay ra, "Không lẽ là Dị Hỏa đặc biệt nào đó, để ta thử xem."
Hắn tóc đỏ rực như cháy, mắt bừng bừng lửa, đưa tay tiếp cận Hắc Hỏa.
"Khoan đã!" Dư Thanh Đường vội vàng ngăn lại, "Không được chạm vào"
Cậu còn chưa nói xong, Hắc Hỏa đã bùng phát, cuộn trào ập đến.
Xích Diễm Thiên rút song đao, Đồ Tiêu Tiêu vung roi dài, Diệp Thần Diễm xoay thương, còn Dư Thanh Đường nấp ra sau Diệp Thần Diễm.
Nói chung, mỗi người một kiểu đối phó.
Lửa đen cuồn cuộn tràn đến, bên dưới đột nhiên vang lên một lực hút dữ dội, như miệng vực khổng lồ nuốt chửng cả bốn người.
Dư Thanh Đường cảm thấy, kiếp trước Xích Diễm Thiên tám phần là một cái áo, nếu không sao lại có thể dẫn cậu ngày ngày trải nghiệm cảm giác giặt xoáy trong máy giặt.
Cậu choáng váng mặt mày, nhưng lần này vẫn nhớ tới bí pháp truyền thừa không dùng thì phí, cố gắng ngồi xếp bằng, dưới thân kim liên đài nở rộ, đập vào vách hang vang lên tiếng kim thiết, mấy cú va chạm sau cùng "bụp" một tiếng dập xuống đất, khắc ra hình bông sen, cuối cùng cũng dừng rơi.
Dư Thanh Đường vừa mở mắt, còn chưa kịp đứng dậy, đã thấy Xích Diễm Thiên hét lớn lao thẳng vào mình, giật mình ngồi phệt xuống.
"A ..." Xích Diễm Thiên không kịp thắng, đập thẳng vào kim liên đài, khiến Dư Thanh Đường bị đè thêm ba tấc, nhưng không bị thương tí nào.
"Xì" Xích Diễm Thiên ôm đầu nghiến răng nghiến lợi: "Lại là cái mai rùa chết tiệt này"
"Á á..." Đồ Tiêu Tiêu cũng rơi xuống theo, vung roi dài, Xích Diễm Thiên nhanh tay kéo nàng vào lòng.
"Đoàng" một tiếng, hắn mượn lực từ liên đài, lại dập thêm Dư Thanh Đường ba tấc.
Diệp Thần Diễm đúng là nam chính danh bất hư truyền, rơi xuống còn tự tìm điểm tựa bằng cây thương, vội vã chạy về phía họ.
Dư Thanh Đường vừa thở phào, thì mắt bỗng mở to đầy hoảng sợ:
"Á á á... Hỏa Miêu!"
Phía sau bốn người, một thân hình to lớn nặng cả trăm cân, chính là Hỏa Miêu đang gào khóc tuyệt vọng, bốn chân quơ loạn, rơi thẳng xuống.
"Hỏa Miêu!" Xích Diễm Thiên thét lớn, đứng tấn định đỡ, Đồ Tiêu Tiêu vung roi quấn cổ hắn kéo sang bên: "Đồ ngốc! Né ra!"
"Rầm" một tiếng, Hỏa Miêu thành công đập liên đài lún sâu xuống đất.
"Hỏa Miêu!"
"Dư Thanh Đường!"
Diệp Thần Diễm hoảng hốt, đẩy đống thú cưng nặng nề đang r*n r* sang một bên, chạy đến chỗ Dư Thanh Đường.
Dư Thanh Đường mặt không cảm xúc ngẩng đầu lên, xuyên qua đóa Kim Liên chói lóa nhìn họ: "Bây giờ ta thấy cái bí truyền này cũng không tệ lắm đâu."
Ít ra thì cũng tránh cho cậu một kết cục bi thảm chết dưới mông Tê Ngưu.
Dư Thanh Đường ánh mắt mỏi mệt mà bình tĩnh: "Giúp ta kéo lên một chút, đa tạ."
Đồ Tiêu Tiêu và Xích Diễm Thiên vốn trong lòng áy náy, lập tức nhào tới, phối hợp như nhổ củ cải mà đào cậu ra khỏi đất.
Dư Thanh Đường sờ sờ mũi: "Người ta nói tu sĩ có thể dời non lấp biển, lên trời xuống đất. Lên trời thì ai cũng từng lên trời, nhưng thực sự xuống đât được như ta, chắc chẳng có mấy ai."
"Nàng..." Diệp Thần Diễm cười khổ một tiếng, đưa tay lau bụi trên mặt cậu, "Vừa nãy chẳng phải nàng còn nắm lấy tay ta sao? Sao lại buông rồi?"
Dư Thanh Đường tự tay lau loạn mặt mình, càng lau càng lem luốc.
Cậu buông tay chịu thua, ngoan ngoãn để Diệp Thần Diễm giúp lau mặt, nhỏ giọng lầm bầm: "Ta đã học xong cảnh giới Liên Hoa, định thử dùng một lần, sợ kéo theo ngươi lại cùng nhau đập vô tường, trên người ngươi in ra dấu hoa sen thì không hay cho lắm."
Diệp Thần Diễm bật cười không thành tiếng: "Nàng nghĩ ta bị nàng đè là sẽ chết sao?"
Hắn nâng cằm Dư Thanh Đường, xoay mặt cậu lại: "Bên này, đừng nhúc nhích."
Đồ Tiêu Tiêu "chậc" một tiếng, đưa tay sờ gương mặt cũng chẳng sạch sẽ gì của mình, rồi nhấc chân đá Xích Diễm Thiên một cú: "Ngươi không biết đưa ta cái khăn tay à?"
Nàng quay đầu, liền thấy Xích Diễm Thiên đang ngồi xổm dưới đất, cẩn thận dùng khăn tay lau móng cho Hỏa Miêu đang r*n r*.
Đồ Tiêu Tiêu: "..."
Không nên kỳ vọng gì ở con khỉ này!
Nàng tức tối xoay người, theo bản năng vận chuyển linh lực, chợt nhíu chặt mày: "Này, các ngươi các ngươi có phát hiện không? Dưới lòng đất này không có linh khí!"
Nàng hoảng hốt ngẩng đầu: "Ta không thể hồi phục linh lực!"
Lúc này Xích Diễm Thiên mới nhận ra, cũng thử vận công, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm trọng: "Thật sự không được! Không đúng, không chỉ là không thể hồi phục, mà linh lực trong cơ thể ta đang tản mát dần!"
Dư Thanh Đường xoa xoa đan điền, gật đầu đồng tình: "Ta cũng vậy."
Diệp Thần Diễm nâng tay cảm ứng linh lực, lộ ra chút nghi hoặc: "Nhưng ta thì không sao? Còn đan dược thì sao?"
Đồ Tiêu Tiêu vội lấy đan dược từ giới chỉ trữ vật ra, vừa đổ ra mấy viên hồi linh đan, chúng liền như phong hóa, tan biến theo gió, hóa thành linh khí mờ nhạt bốc hơi.
"Chuyện này là sao..." Đồ Tiêu Tiêu nghi hoặc không yên, "Tu sĩ một khi bước vào đây, linh lực liền tiêu tán chẳng lẽ đây là Ma Thổ trong truyền thuyết?"
"Không thể nào." Xích Diễm Thiên theo phản xạ phủ định, "Ma Thổ là thứ tồn tại từ thời thượng cổ!"
Đồ Tiêu Tiêu chống nạnh cãi lại: "Nhưng Văn Thánh Học Phủ này cũng là di tích thượng cổ đấy thôi!"
"Thời thượng cổ, Chân Tiên, Chân Ma còn tồn tại, Ma Thổ là cấm địa ngay cả Chân Tiên cũng không dám đặt chân." Xích Diễm Thiên quan sát bốn phía, "Nếu thật là Ma Thổ, mấy cái Kim Đan như chúng ta vừa bước vào đã sớm hóa thành khói như mấy viên đan kia rồi."
"Huống hồ, Diệp Thần Diễm vẫn bình thường mà?"
Đô Tiêu Tiêu mím môi, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Cũng đúng, là ta quá cuống."
Diệp Thần Diễm hơi nhíu mày: "Đã vậy, các ngươi không thể hồi phục linh lực thì cứ theo sát sau lưng ta, phải tìm cách ra ngoài càng sớm càng tốt."
Lần này Dư Thanh Đường nắm chặt đai lưng của hắn, quyết tâm không buông nữa.
Diệp Thần Diễm nhìn cậu, vẻ mặt phức tạp, sau đó khẽ cười một tiếng: "Giữ cho chắc."
Hắn vừa bước lên một bước, đai lưng liền mọc thêm bốn cái tay.
Nụ cười trên mặt hắn cũng tắt lịm.
........................................
Tác giả có lời muốn nói:
Dư Thanh Đường: "Chào mọi người, ta là Dư Thanh Đường tu sĩ hệ underground, biệt danh: Tiểu cá mặn đợi vận may, cũng có thể gọi là 'Kẻ ngồi chờ nhân quả, không động cũng thành tiên'."