Dư Thanh Đường vẫn còn luyến tiếc cuốn sổ đánh giá tửu lâu của Kim Lộ Lộ, nói thật thì, đối với đề nghị của Diệp Thần Diễm, cậu cũng thấy hơi động lòng.
Nhưng cậu vẫn giữ chút dè dặt, ho nhẹ một tiếng: "Đã ăn nhiều lắm rồi..."
Hay là ăn nhẹ thêm chút nữa thôi, ăn sạch cả Thanh Châu thì hơi quá.
Giọng nói uy nghi trong đại điện cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người.
"Thiên đạo hằng thường, vạn vật luân hồi."
Dư Thanh Đường ngẩng đầu, dựng tai lên nghe, nhanh chóng nhận ra giọng nói này có chút quen tai hình như là cái giọng ở trong học đường hôm trước.
Cậu chột dạ sờ mũi, lần trước cái giọng đó trông có vẻ không ưa cậu lắm, không biết giờ thì sao.
"Năm tháng trôi qua, anh kiệt xuất hiện."
Theo giọng uy nghi đó, một bảng vàng khổng lồ trải ra trong đại điện, từ dưới lên trên, kim quang lấp lánh, từng hàng chữ lần lượt hiện lên tên của các thiên kiêu từ các môn các phái.
Bảng này có hệ thống đánh giá riêng, tổng hợp biểu hiện trong cổ cảnh học phủ và sức mạnh thực tế để chấm điểm, sắp xếp thứ hạng.
Trong nguyên tác dĩ nhiên không liệt kê hết tất cả tên, chỉ nhắc đến Kim Dương Tử đứng đầu, Diệp Thần Diễm thứ hai, rồi mới có trận chiến Kim Đan đỉnh cao giữa họ.
Nhưng lần này trận chiến ấy đã diễn ra sớm, hẳn là bảng xếp hạng cũng sẽ bị xáo lại.
Dư Thanh Đường tò mò thò đầu ra nhìn, cũng tranh thủ trải nghiệm cảm giác chờ công bố bảng vàng như sĩ tử thời xưa.
Tuy nhiên cậu không phải lo lắng vì thứ hạng của mình, mà là sợ tên mình không có trên bảng.
Dù sao Thiên Cơ Tử cũng từng bảo cậu hơi đặc biệt.
Đúng lúc từng hàng tên lần lượt hiện lên, ngọc bài đeo bên hông Dư Thanh Đường lặng lẽ lóe sáng, tên cậu lặng lẽ bổ sung vào dòng cuối của bảng vàng.
Mắt Dư Thanh Đường sáng bừng lên, thở phào nhẹ nhõm, có tên là được
Xem ra ngọc bài của Thiên Cơ Tử quả thật lợi hại, không chỉ lừa được Phi Tiên Bảng, còn qua mặt được ý chí của cảnh giới cổ học phủ.
Xác nhận không bị lộ, Dư Thanh Đường yên tâm hẳn, vui vẻ quay sang hóng hớt tên của người khác.
Diệu Âm Tiên thứ hạng không cao, thật ra toàn bộ Thiên Âm Tông đều không được xếp hạng cao lắm nhưng nghĩ lại thì cũng hợp lý, âm tu vốn không thích ganh đua.
Ngược lại, người của Thiên Hỏa Giáo và Quy Nhất Tông lại xếp hạng khá cao một bên là hỏa tu, công pháp bá đạo, một bên là kiếm tu, chiến lực cường đại, đều rất được trọng dụng.
Khiến cậu bất ngờ nhất là Tiêu Thư Sinh lại xếp cao hơn cả Xích Diễm Thiên.
Diệp Thần Diễm nhướng mày, bảng vàng học phủ gần như đã hiện hết, tên của hắn cuối cùng cũng từ từ xuất hiện nhưng vẫn còn một người ở phía trên.
Giữa muôn vàn ánh nhìn, tên Ôn Như Băng chậm rãi hiện ra, đè bẹp quần hùng, chiếm giữ ngôi đầu bảng.
Xung quanh lập tức vang lên những lời bàn tán xôn xao, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía hắn.
"Là thủ đồ của Quy Nhất Tông, áp lực từ người này đã là Nguyên Anh rồi"
"Không chỉ thế, người xếp thứ hai cũng là của Quy Nhất Tông, hầy, năm nay đại hội Kim Đan, Quy Nhất Tông lại nổi danh rồi!"
"Hừ, kiếm tu giai đoạn đầu dễ chiếm lợi thế thôi, về sau thì còn chưa biết"
Ôn Như Băng không kiêu ngạo cũng không khiêm tốn, lời bàn tán xung quanh dường như chẳng ảnh hưởng gì đến tâm trí hắn, chỉ bình thản đứng phía trước người Quy Nhất Tông.
Nhưng thứ hạng trên bảng vàng chưa phải là phán quyết cuối cùng. Giọng uy nghi một lần nữa vang lên:
"Kẻ nào không phục, có thể tự mình khiêu chiến."
Dư Thanh Đường còn đang hóng chuyện, mới chợt nhớ ra theo nguyên tác, sư huynh lúc này vốn đã không còn trong cảnh giới học phủ, lẽ ra phải là Diệp Thần Diễm khiêu chiến Kim Dương Tử hạng nhất.
Nhưng giờ Kim Dương Tử không có mặt, người đứng đầu là sư huynh...
Cậu len lén liếc Diệp Thần Diễm một cái.
Diệp Thần Diễm hơi nhíu mày, dường như cũng hơi khó xử.
"Ta không phục!"
Diệp Thần Diễm còn chưa kịp mở miệng, Xích Diễm Thiên đã trừng mắt quát to.
Dư Thanh Đường lại quay sang hóng chuyện bên này thứ hạng Xích Diễm Thiên vốn đã khá cao, nhưng vẫn bị đè trên đầu không ít người, không biết hắn muốn khiêu chiến ai...
Trong ánh mắt mong chờ của cậu, Xích Diễm Thiên đưa tay chỉ thẳng về phía cậu, trừng trừng nhìn bảng vàng:
"Tại sao nàng ấy lại đứng cuối! Bảng gì mà rác rưởi thế này!"
Sắc mặt Dư Thanh Đường cứng đờ: "..."
Mọi người đồng loạt quay đầu nhìn về dòng cuối bảng vàng, dừng lại ở ba chữ Dư Thanh Đường.
Dư Thanh Đường: "..."
Cậu thật không ngờ, đứng cuối còn nổi bật hơn cả vị trí đứng đầu trong truyền thuyết.
Một giọt mồ hôi lạnh lăn xuống trán cậu, cậu lí nhí nói:
"Có... có khi nào ta xứng đáng thật?"
"Không thể nào" Xích Diễm Thiên còn bức xúc hơn cả cậu "Vỏ rùa nhà nàng cứng như thế"
Dư Thanh Đường đưa tay che mắt: "..."
"Đúng vậy." Ôn Như Băng mở mắt, "Tiếng đàn của Dư cô nương tuyệt diệu, không thể nào là cuối bảng."
"Bảng vàng học phủ này, lẽ nào chỉ dựa vào hiếu thắng?"
"Trên người nàng có truyền thừa bí pháp Phật môn là Liên Hoa Cảnh, sao có thể xếp ở vị trí như vậy?" Giữa đám đông có một vị tỳ kheo ni bước ra, thoạt nhìn còn khá trẻ, nhưng gương mặt lại hiền từ, khiến người khác không nảy sinh địch ý.
Nàng khẽ mỉm cười với Dư Thanh Đường:
"Dư cô nương, bần ni là Thiên Tuệ của Bạch Vân Am."
Trong lòng Dư Thanh Đường khẽ rúng động xong rồi, địch nhân của Đạt Ma Viện tới rồi.
"Trước tiên phải nói rõ trước." Diệp Thần Diễm chặn trước mặt cậu, nhướng mày, "Nàng vốn dĩ đã không ưa gì bí truyền Phật môn của các ngươi, Liên Hoa Cảnh trả cho ai, các ngươi tự thương lượng với Đạt Ma Viện, đừng đến tìm hắn gây phiền phức."
Dư Thanh Đường lập tức gật đầu phụ họa.
"Ta đưa cho ai cũng được, các ngươi tự thương lượng đi."
Đừng bắt ta làm trọng tài nhé, ta nào dám xử vụ kiện giữa đám đại nhân vật thế này, lỡ không cẩn thận là thành mâu thuẫn đổ máu giữa tông môn luôn rồi!
"Chúng ta đương nhiên sẽ không làm khó Dư cô nương." Tỳ kheo ni tự xưng là Thiên Tuệ vẫn cười hiền hòa, "Thật ra Phật môn giảng duyên, Liên Hoa Cảnh rơi vào tay Dư cô nương, hiển nhiên là có duyên với Phật môn."
"Dù có không trả cũng chẳng sao, chỉ cần đừng đưa cho cái lũ trời đánh Đạt Ma Viện kia."
Dư Thanh Đường: "..."
Sư phụ này cười rất hiền, giọng cũng nhẹ nhàng, nhưng mỗi khi nhắc đến Đạt Ma Viện thì nghiến răng nghiến lợi, mùi thuốc súng nồng nặc.
Ở bên kia đám đông, các đệ tử Đạt Ma Viện mà Dư Thanh Đường tìm khắp cảnh giới học phủ cuối cùng cũng xuất hiện.
Dẫn đầu là một vị hòa thượng đầu tròn vo, ngũ quan thanh tú, gương mặt hình quả dưa, hoàn toàn không hợp với thân thể cường tráng như tượng đồng có loại mỹ cảm khó tả kiểu Kim Cang Barbie.
Kim Cang Barbie hòa thượng chắp tay thi lễ với cậu.
"Thí chủ, bần tăng Bảo Định, rốt cuộc cũng gặp được rồi."
Hắn hơi nghiêng đầu, liếc sang Thiên Tuệ.
"Đã đến Đại hội Kim Đan, nếu có tranh đoạt, thì lên diễn võ đài phân cao thấp."
"Bạch Vân Am cho rằng Đạt Ma Viện chúng ta không xứng có được Liên Hoa Cảnh, vậy thì lên đài, phân thắng bại."
"Được thôi." Cả hai người đều cười rất ôn hòa, nhưng bầu không khí lại căng thẳng đến cực điểm. Thiên Tuệ nhìn về phía Ôn Như Băng, mỉm cười nói, "Nhưng Liên Hoa Cảnh chưa chắc thuộc về hai ta."
Ánh mắt nàng lóe sáng, mỉm cười nhìn Dư Thanh Đường.
"Trong hai ta, ai có thể đoạt giải nhất Đại hội Kim Đan, thì mới có tư cách nhận truyền thừa của nàng, đưa Liên Hoa Cảnh trở về."
Bảo Định hơi nhíu mày, liếc nhìn Ôn Như Băng, sau đó giơ tay hướng về phía Thiên Tuệ, "Được."
"Mời."
Hai người phi thân lên đài, mở màn cho trận chiến đầu tiên của Kim Đan đại tỷ.
Có hai người họ dẫn đầu, không ít thiên kiêu khác cũng nối tiếp khiêu chiến, nhảy lên không trung, chín tòa diễn võ đài đồng thời mở trận, đánh đến hoa cả mắt, náo nhiệt vô cùng.
Dư Thanh Đường nhìn chăm chú vào tổ nội chiến Phật môn, ghé sang hỏi Diệp Thần Diễm: "Hai người đó có đánh lại sư huynh không?"
Diệp Thần Diễm nhướng mày, khẽ cười khẩy. "Hai người liên thủ thì còn có khả năng, riêng lẻ thì..."
Hắn lắc đầu.
Dư Thanh Đường càng thêm kinh hãi: "Vậy ý tứ của Thiên Tuệ đại sư là sao?"
Diệp Thần Diễm nhìn họ thật sâu, bật cười khẽ: "Người như tên, rất thông minh."
"Bạch Vân Am vốn không mạnh về chiến đấu, còn Đạt Ma Viện rèn luyện thân thể, gần như đạt đến thân kim cương bất hoại. Nàng ta đa phần không đánh lại Bảo Định, nhưng cũng không muốn để hắn mang đi Liên Hoa Cảnh, mới nghĩ ra hạ sách này."
Quả như hắn nói, trên diễn võ đài, Thiên Tuệ liên tục xuất chiêu, nhưng rõ ràng không phá nổi phòng ngự của Bảo Định, cả hai nhanh chóng rơi vào thế giằng co.
Diệp Thần Diễm nghiêng đầu, ghé sát tai Dư Thanh Đường, khẽ nói: "Dù sao cô ta cũng nghĩ rằng, miễn là không đưa cho Đạt Ma Viện, thì đưa cho nàng cũng còn tạm chấp nhận được."
Dư Thanh Đường nước mắt lưng tròng: "Nhưng ta không muốn chấp nhận mà!"
Cái củ khoai nóng phỏng tay này, không phải ví von, nó thật sự sẽ thiêu cháy mông người ta!
Diệp Thần Diễm bật cười khẽ: "Hay là nàng nhờ sư huynh, để huynh ấy giả thua Bảo Định, giúp nàng đá văng củ khoai này?"
Dư Thanh Đường mắt sáng lên: "Ôn sư huynh chịu không?"
"Không chịu." Diệp Thần Diễm cười híp mắt, "Ôn sư huynh nổi tiếng cứng rắn, hễ dính đến chữ thi là tuyệt đối công tư phân minh, không hề thiên vị."
Dư Thanh Đường: "..."
Cậu tức đến bật ngửa, giơ tay đánh hắn một cái: "Vậy ngươi nói làm chi cho vui mồm hả!"
Cú đập đó giáng lên người Diệp Thần Diễm chẳng khác nào gãi ngứa, trái lại còn khiến hắn nhướng mày cười càng rạng rỡ.
Hắn ghé sát tai cậu, ho nhẹ một tiếng: "Vậy nên, nàng chỉ còn cách cầu xin ta thôi."
"Nàng cầu ta đánh bại sư huynh giúp nàng, sau đó ta sẽ giả thua cái gã hòa thượng kia, giúp nàng thoát nạn, thế nào?"
Dư Thanh Đường khựng lại, liếc hắn một cái, rồi lại len lén nhìn sư huynh, khẽ hỏi: "Ngươi... ngươi thật sự muốn khiêu chiến với sư huynh à? Huynh ấy đã là Nguyên Anh rồi."
"Có gì không thể?" Diệp Thần Diễm khoanh tay, vẻ mặt hoàn toàn không để tâm.
"Ta không có ý coi thường ngươi đâu nha." Dư Thanh Đường hơi lúng túng, "Ta chỉ thấy..."
Trong nguyên tác, Diệp Thần Diễm khiêu chiến Kim Dương Tử là vì gánh trên vai kỳ vọng của sư môn, là vì trả thù cho sư huynh.
Nhưng bây giờ nếu hắn khiêu chiến sư huynh nhà mình, thì tình hình đã hoàn toàn khác rồi.
Vốn dĩ trong Quy Nhất Tông, hắn đã ở thế nhạy cảm, giờ mà còn thắng luôn Ôn Như Băng...
Dư Thanh Đường kéo tay hắn: "Hay là thôi đi."
Diệp Thần Diễm nhướng mày: "Nàng sợ ta đánh không lại?"
"Ta sợ ngươi đánh thắng ấy" Dư Thanh Đường thở dài, "Trông chẳng đoàn kết hòa thuận chút nào, lỡ đâu người khác lại thấy gai mắt thì sao?"
Ánh mắt Diệp Thần Diễm lóe lên, gật đầu như suy ngẫm: "Nàng nói thế... rất có lý."
"Đến lúc đó mấy lão chấp pháp trưởng lão, mấy lão già cứng nhắc vốn chẳng ưa ta, nhất định sẽ nhân cơ hội mách tội, gây phiền phức cho ta."
"Đúng chưa!" Dư Thanh Đường gật đầu liên tục, "Cho nên..."
"Cho nên, đến lúc đó nàng phải nhớ dỗ ta." Diệp Thần Diễm khẽ cười, đột nhiên búng người nhảy lên không trung, ôm quyền với Ôn Như Băng, "Ôn sư huynh, có thể thỉnh giáo một trận chăng?"
Ôn Như Băng từ từ ngẩng đầu, nắm lấy chuôi kiếm, khẽ gật đầu: "Được."
Dư Thanh Đường trợn tròn mắt, chỉ vào hai người giữa không trung, lắp bắp: "Hắn... hắn..."
"Ta hiểu rồi." Lý Linh Nhi gật gù, vẻ mặt phức tạp, "Tên này thật sự quá thích thể hiện, y như con công trống đang xoè đuôi."
"Không chịu nổi luôn."
.......................................
Tác giả có lời muốn nói:
Dư Thanh Đường: Nhưng ta có cầu xin đâu! Sao hắn tự động lên đó rồi hả!