Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên

Chương 62

"Ta đi xem cái món kia sao còn chưa xong"

 

Dư Thanh Đường tiện miệng tìm bừa một cái cớ, chui ra khỏi nhã gian nơi các nữ tu đang ngồi, dựa vào hành lang dài mà thở hắt một hơi, đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán.

 

Cậu thò tay áo ra, lấy ra một đĩa thịt nướng đây là chiến lợi phẩm mà hắn chuồn đi được trong lúc lén lút quyết định đào tẩu.

 

Đã ra ngoài rồi thì dứt khoát không định quay về nữa, cậu chuẩn bị tìm một chỗ ngồi ung dung nhấm nháp thịt nướng xem kịch vui, ăn xong sẽ xuống đại sảnh dự tiệc lưu thủy, kiếm thêm vài món lót bụng, đợi đám Diệp Thần Diễm đến tìm.

 

Kế hoạch vạch ra như thần, ai ngờ mới đi được hai bước thì cửa nhã gian bên cạnh đột nhiên mở ra

 

"Biết rồi biết rồi, nghiệp hỏa, nghiệp hỏa gì đó, Tiêu Thư Sinh ngươi giữ hắn lại đi, ta ra ngoài lấy ít giải tửu đan." Diệp Thần Diễm qua quýt đối phó mấy câu, thuận tay đóng sập cửa, nhốt luôn tiếng nói mơ hồ của Xích Diễm Thiên bên trong.

 

Vừa quay người lại, liền đối diện ngay với Dư Thanh Đường.

 

Hai người đều sững sờ, ánh mắt Diệp Thần Diễm hơi trượt xuống, dừng lại ở miếng thịt nướng trong tay cậu, nhướng mày khẽ cười: "Chẳng lẽ nàng bê hết thịt nướng trên bàn đó đi rồi?"

 

"Sao có thể!" Dư Thanh Đường chối bay chối biến, "Ta chỉ lấy một chút thôi"

 

Cậu tò mò hỏi, "Bên ngươi xảy ra chuyện gì vậy?"

 

Diệp Thần Diễm chỉ tay ra sau: "Xích Diễm Thiên uống say rồi, chắc tửu lâu có chuẩn bị giải tửu đan, ta đi lấy mấy viên."

 

"Chỗ nàng cũng có thể thủ sẵn vài viên."

 

"Ồ." Dư Thanh Đường gật gù, "Vậy ta đi với ngươi lấy chút về luôn."

 

Vừa đi, hắn vừa tiện tay nhét một miếng thịt vào miệng, Diệp Thần Diễm nhìn sang, không nhịn được nở nụ cười.

 

Dư Thanh Đường nhồm nhoàm nhai, mơ hồ hỏi: "Ngươi cười cái gì?"

 

Diệp Thần Diễm mỉm cười quay mặt đi: "Không có gì."

 

Dư Thanh Đường híp mắt, đột nhiên tiến lên một bước, nhét luôn một miếng thịt vào miệng hắn.

 

"Hử?" Diệp Thần Diễm hơi mở to mắt, có chút do dự mà cắn lấy, ánh mắt khẽ rung, "Sao... sao vậy?"

 

"Khách khí gì." Dư Thanh Đường vỗ vai hắn, "Bây giờ ngươi cũng là đồng phạm rồi, không được cười nữa."

 

Diệp Thần Diễm lắc đầu bật cười, nuốt miếng thịt xuống: "Ta không phải cười chuyện đó."

 

"Ta chỉ thấy cảnh tượng này có chút quen thuộc."

 

Hắn cúi đầu, ánh mắt mang theo ý cười lẫn chút hoài niệm: "Ta nhớ năm đó ở hậu sơn Vạn Tiên Các, nàng cũng vậy, bưng một đĩa bánh đào lao thẳng vào rừng đào."

 

Dư Thanh Đường kinh hãi: "A? Khi đó ta bưng gì mà ngươi còn nhớ à?"

 

Ngay cả bản thân hắn cũng quên béng rồi!

 

"Ừm." Diệp Thần Diễm nhìn hắn thật sâu, "Ấn tượng rất sâu sắc."

 

"Giờ gặp lại..." Diệp Thần Diễm nhướng mày, "Cũng tính là khắc ghi tâm rồi."

 

Dư Thanh Đường chột dạ quay mặt đi: "Khụ."

 

Giờ đã khắc cốt ghi tâm rồi, sau này nếu biết cậu là nam nhân, đừng có biến thành hận đến thấu xương nha.

 

Cậu cúi đầu lí nhí: "Cũng, cũng không cần nhớ rõ thế đâu, mơ hồ một chút... cũng được mà."

 

Diệp Thần Diễm đang định nói tiếp, cánh cửa sau lưng bất ngờ bật mở, Tiêu Thư Sinh gọi: "Diệp huynh! Ủa?"

 

Tiêu Thư Sinh trông thấy hắn, mắt sáng lên đầy vui mừng: "Dư cô nương cũng ở đây à, mau vào, mau vào"

 

Diệp Thần Diễm lúc này mới lùi lại nửa bước, kéo giãn khoảng cách với Dư Thanh Đường, hỏi hắn: "Không cần giải tửu đan nữa à?"

 

"Không cần!" Tiêu thư sinh cười ha hả, "Xích huynh ngủ rồi, thay vì bắt hắn tỉnh lại, chi bằng để yên cho hắn ngủ."

 

"À đúng rồi, các ngươi..."

 

Ánh mắt y đầy ẩn ý liếc Diệp Thần Diễm một cái, chỉ tay về phía cửa sổ, hướng tòa Thiên Hương Các của Khoái Hoạt Môn.

 

Diệp Thần Diễm: "..."

 

Ánh mắt hắn khẽ chấn động, "Khụ, vào ngồi chút nhé? Bên ta thịt nướng cũng còn nhiều."

 

"Ấy chà sao dám!" Dư Thanh Đường miệng khách khí, chân thì thoăn thoắt bước vào phòng.

 

"Ê..." Tiêu thư sinh hận sắt không rèn thành thép, trừng mắt liếc hắn một cái, hạ giọng nhắc nhở, "Diệp huynh"

 

Diệp Thần Diễm quay mặt đi, lầm bầm: "Cũng phải để hắn ăn no."

 

Ba người vừa ngồi xuống, không biết Tiêu Thư Sinh lại nghĩ ra ý tưởng gì, một mạch tự rót rượu uống. Vài chén rượu mạnh trôi vào bụng, gò má đỏ bừng, phe phẩy quạt xòe, giơ tay thề thốt: "Sau này ta nhất định phải viết ra tác phẩm còn ăn khách hơn cả Cửu Châu Mỹ Nhân Bảng của sư phụ ta"

 

Động tác nâng chén của Diệp Thần Diễm hơi khựng lại, hiển nhiên là nhớ tới vài ký ức không mấy tốt đẹp.

 

Dư Thanh Đường cắn miếng thịt nướng, thuận miệng nói: "Vậy ngươi viết luôn cái Cửu Châu Mỹ Nam Bảng đi."

 

"Rắc" Diệp Thần Diễm ngồi im như tượng, ly rượu trong tay liền nứt toác thành hai mảnh.

 

Dư Thanh Đường hoảng hốt: "Ly của ngươi nứt rồi, không sao chứ?"

 

"Không sao." Diệp Thần Diễm chậm rãi lau tay, sâu sắc nhìn hắn một cái Dư Thanh Đường vẻ mặt vô tội, rõ ràng là chẳng biết gì về cái gọi là Cửu Châu Công Tử Bảng.

 

"Ngươi không biết đấy thôi." Tiêu Thư Sinh chống đầu thở dài, "Năm xưa Tứ Quý Thư Viện đúng là từng soạn ra một cuốn Cửu Châu Công Tử Bảng, nhưng bảng còn chưa phát hành đã suýt gây họa lớn."

 

Y lắc đầu cảm thán: "Không biết ai làm rò rỉ bản thảo in thử, kết quả là yêu vương Khổng Tước ở Đại Hoang Sơn phương Nam nghe nói trong bảng chẳng có tên mình, nổi giận đùng đùng giết một đường tới tận đây"

 

Diệp Thần Diễm lạnh nhạt mở lời: "Viện trưởng Văn xưng hùng một phương, hẳn không sợ."

 

"Nếu hắn tìm sư phụ ta gây chuyện thì dĩ nhiên không sợ." Tiêu Thư Sinh cười khổ, "Nhưng tên yêu vương đó lại chẳng có chút liêm sỉ của đại năng, hắn không động vào trưởng bối, chỉ nhằm vào đám đệ tử Thư Viện mà ra tay"

 

Tiêu Thư Sinh ôm đầu, nét mặt bi thương, "Hắn l*t s*ch y phục của đệ tử nam trong nội viện, treo lủng lẳng trước cổng Thư Viện, còn nguệch ngoạc lên người họ mấy chữ Diện mạo thế này, cũng xứng tuyển mỹ nam?"

 

Dư Thanh Đường trợn tròn mắt, hít một ngụm khí lạnh, ánh mắt đầy đồng cảm nhìn sang Tiêu Thư Sinh: "Vậy, vậy ngươi chẳng lẽ cũng bị..."

 

"Không không" Tiêu Thư Sinh vội thanh minh, "Lúc đó ta còn chưa vào nội viện Thư Viện Tứ Quý ta đối xử bình đẳng, ai vào cửa cũng bắt đầu từ ngoại viện, phải qua nhiều kỳ khảo thí mới được thăng cấp."

 

"Ta cũng phải thi đỗ liên tiếp mới được làm đệ tử nhập môn của Viện trưởng Văn."

 

Ánh mắt Dư Thanh Đường nhìn y càng thêm thương cảm: "Ách? Vậy thì cũng khổ quá rồi..."

 

"Lợi hại chứ?" Tiêu Thư Sinh mặt đầy thỏa mãn, "Từ sau khi thành đệ tử nhập môn của sư phụ, ta không cần thi cử nữa, cũng chẳng còn cơ hội được xếp hạng đầu các kỳ khảo hạch."

 

Ngữ khí y thế mà lại có chút tiếc nuối.

 

Dư Thanh Đường: "......"

 

Xin lỗi, là ta đường đột, ta thật sự không thể hiểu được niềm vui của học bá.

 

"Khụ." Diệp Thần Diễm sắc mặt có chút vi diệu, "Vậy quyển sách đó thì sao?"

 

"Khổng Tước yêu vương nói, một chút tôn nghiêm của đệ tử Tứ Quý Thư Viện, đổi lấy việc hắn được tăng một bậc trên Cửu Châu Công Tử Bảng." Tiêu Thư Sinh thở dài, "Nhưng sư phụ ta không chịu nhượng bộ ông ấy nói yêu vương ấy tuổi quá cao, có đẹp mấy cũng không xứng lên công tử bảng, trừ phi sau này mở riêng một tạp chí chuyên mục lão niên."

 

Y thở dài vỗ tay một cái: "Thế là gây đại họa rồi"

 

"Khổng Tước yêu vương không chịu thừa nhận tuổi già, đòi quyết chiến với sư phụ ta tất nhiên là thua rồi. Nhưng hắn không phục, nói nếu sư phụ không giết hắn, thì chỉ cần còn thở, hắn nhất định báo thù Tứ Quý Thư Viện , trừ phi hắn được đứng đầu công tử bảng."

 

Dư Thanh Đường biểu cảm vi diệu: "Một con công tự luyến thật chấp nhất."

 

"Nói chung là, tờ tạp chí đó bị hắn phá cho tan nát." Tiêu thư sinh thở dài thườn thượt, "Sư phụ ta hứa với hắn, chừng nào hắn còn sống, ông ấy sẽ không phát hành cuốn bảng đó."

 

Diệp Thần Diễm cau mày: "Nói vậy, Cửu Châu Công Tử Bảng cuối cùng các ngươi không xuất bản?"

 

"Không xuất." Tiêu thư sinh thề thốt son sắt, "Nhưng có in vài bản, sư phụ vốn định cất vào Tứ Quý Văn Khố, ai ngờ mấy viện trưởng khác phản đối, bảo mất mặt."

 

"Á?" Dư Thanh Đường nhíu mày, "Là vì sợ Khổng Tước yêu vương lại tới gây chuyện à?"

 

"Không phải." Tiêu thư sinh mắt lim dim, "Là vì sư phụ ta tự xếp mình hạng nhất, mà bức họa chân dung ấy còn là tự tay ông ấy vẽ mấy viện trưởng khác chịu không nổi."

 

Dư Thanh Đường: "......"

 

"Về sau, bọn ta chọn mấy khách quen chuyên mua Cửu Châu Mỹ Nhân Bảng, lén lút tặng vài cuốn đi." Tiêu thư sinh tặc lưỡi cảm thán, "Không biết ai là người may mắn như vậy nữa."

 

Người may mắn đó Diệp Thần Diễm lại bóp nát một chén rượu lần nữa.

 

"Thế là mấy chục bản Cửu Châu Công Tử Bảng thành tuyệt bản, ta nghe nói có người mê sư phụ đến nỗi bỏ ra cả vạn linh thạch mua một quyển." Tiêu thư sinh lắc đầu thở dài, "Ta cũng muốn có một bản, không biết trong đó liệt kê những ai..."

 

Diệp Thần Diễm sâu xa liếc nhìn Dư Thanh Đường.

 

Đúng lúc Dư Thanh Đường cũng đang nhìn hắn.

 

Cậu hoàn toàn không nhận ra có gì bất thường, còn hăng hái tiến lại gần, gợi chuyện: "Ngươi đoán xem trong đó có ai?"

 

Diệp Thần Diễm nhìn chằm chằm hắn, nở nụ cười: "Nàng."

 

"Sao có thể..." Dư Thanh Đường cười hì hì xua tay, rồi bỗng sượng mặt, lắp bắp nói, "Đó... đó là công tử bảng mà!"

 

"Ồ." Diệp Thần Diễm mỉm cười bình thản, "Ý ta là, nếu nàng là nam nhân, ắt sẽ có tên trên đó."

 

"Ồ!" Dư Thanh Đường thở phào nhẹ nhõm, thuận miệng tâng bốc lại, "Vậy chắc cũng có tên ngươi."

 

Diệp Thần Diễm nhướng mày, đang định tiếp lời thì Tiêu Thư Sinh đột nhiên ôm bàn cúi rạp xuống: "Không ổn rồi, Diệp huynh, Dư cô nương! Hai vị mau đi!"

 

Dư Thanh Đường hoảng hốt: "Sao vậy! Trong thịt có độc à?!"

 

"Không..." Tiêu thư sinh run run mở miệng, "Ta sắp mất khống chế sau khi say, e là sẽ phát ra mấy tiếng khó nghe, mong hai vị lượng thứ, xin tránh đi, ọe...."

 

Diệp Thần Diễm lập tức đưa tay che mắt Dư Thanh Đường.

 

Hắn thở dài một hơi, như thể hạ quyết tâm điều gì, nói: "Ta dẫn nàng tới một nơi."

 

Dư Thanh Đường tò mò hỏi: "Đi đâu vậy?"

 

Diệp Thần Diễm đáp: "Thiên Hương Các."

 

"Hử?" Dư Thanh Đường vén tay hắn lên một chút, qua khe ngón tay, ánh mắt lấp lánh, "Có phải là cái Thiên Hương Các ta đang nghĩ đến không?"

 

Diệp Thần Diễm nhướng mày: "Nàng nghĩ là nơi nào?"

 

Dư Thanh Đường cười hì hì, hạ giọng nói: "Chính là cái quán cơm đồ ăn khó nuốt nhưng ông chủ thì tuấn tú ấy!"

 

Diệp Thần Diễm: "......"

 

Quả thật là nơi đó

 

Hắn nhắm mắt một cái: "Không phải đi ăn cơm."

 

"Ta biết." Dư Thanh Đường gật đầu phối hợp, "Chỗ đó đồ ăn dở, ta với ngươi chỉ đi ngắm ông chủ đẹp trai thôi"

 

Diệp Thần Diễm lạnh lùng ngắt lời: "Cũng không phải."

 

"Tóm lại, theo ta."

 

Hắn dắt Dư Thanh Đường nhảy thẳng qua cửa sổ, chẳng buồn đi cửa chính, hạ mình xuống viện sau của Thiên Hương Các.

 

Nữ tỳ trong viện dường như đã quen với cảnh này, nở nụ cười hồ ly hỏi: "Hai vị là đến rung chuông, hay là đến ăn?"

 

"Rung chuông hai trăm linh thạch một người, có kêu hay không cũng không hoàn tiền."

 

Tựa như đã chắc chắn rằng bọn họ không thể nào là tới ăn cơm.

 

Diệp Thần Diễm thanh toán bốn trăm linh thạch, thị nữ thu nhận thành thục, dẫn hai người tiến vào: "Hiểu rồi, mời hai vị."

 

Dư Thanh Đường vừa đi vừa kinh ngạc theo sau: "Rung cái chuông gì mà đắt dữ vậy?"

 

Mắt hoa lên một cái, cậu đã bước vào một không gian huyền diệu. Trước mắt là thiên la địa võng toàn dây đỏ giăng đầy trời, treo những chiếc chuông bạc nhỏ nhắn, cánh hoa đào phấn trắng không biết từ đâu bay lả tả, mà chuông lại hoàn toàn im tiếng.

 

Thị nữ dẫn họ vào trong trận, mỉm cười chỉ giữa sân: "Hai vị, lúc rung chuông phải đứng đúng trận nhãn, hai người đối diện, mỗi người nhìn vào bức tường chuông sau lưng đối phương."

 

Dư Thanh Đường tò mò đánh giá bốn phía, nơi này khí tức kỳ bí, nguyên tác cũng chưa từng nhắc tới, không rõ là chỗ nào.

 

Thị nữ giơ tay kéo hai sợi hồng tuyến, lần lượt buộc vào cổ tay Dư Thanh Đường và Diệp Thần Diễm.

 

"Như vậy là xong rồi." Nàng cười khẽ như hồ ly tinh, "Hai vị bây giờ có thể rung chuông, nhưng gia chủ của bọn ta từng nói Vấn tình chi chuông, không bằng vấn tâm chi ngôn."

 

"Muốn hỏi chuông, chi bằng hỏi người bên cạnh."

 

"Chuyện muốn nói, nên nói với người trước mặt. Chỉ có như vậy mới có thể vén mây thấy trăng, soi tỏ lòng mình."

 

Nàng cúi người hành lễ: "Chúc hai vị, tâm ý đều thành."

 

Vừa dứt lời, nàng xoay người, biến mất không một tiếng động.

 

"Ê?" Dư Thanh Đường có chút ngờ vực, nhưng lại thấy thời cơ vừa hay, liền hỏi: "Nơi này sẽ không có ai quấy rầy chứ?"

 

"Ừm." Diệp Thần Diễm gật đầu, trong mắt lộ ra vài phần phức tạp, "Không ai đến đâu, cho nên..."

 

"Vậy càng tốt." Dư Thanh Đường gật đầu, lấy từ giới chỉ ra cây Long Hạc Cầm, nhìn hắn mỉm cười, "Ta có chuyện muốn nói với ngươi."

 

"Trước đó ngẫm đi ngẫm lại, ngươi chăm sóc ta suốt dọc đường, ta cũng nên báo đáp ngươi một phen."

 

Hắn ngẩng đầu, mắt trong veo, không mang một tia tạp niệm: "Lấy cầm âm vấn tâm, ta giúp ngươi kết anh."

 

.....................................

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Diệp Thần Diễm: "...Hắn muốn giúp ta kết anh, trong lòng hắn nhất định có ta."

 

Dư Thanh Đường: "Ta nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là nên giúp hắn thăng lên Nguyên Anh mới chắc không bị đánh 0v0"

Bình Luận (0)
Comment