Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên

Chương 70

"Khụ." Dư Thanh Đường khẽ ho một tiếng, chỉnh lại tư thế, ngồi ngay ngắn như một bậc quân tử mẫu mực, nhưng ánh mắt thì vẫn không kìm được dõi theo món đồ ăn trước mặt, "Có món gì ngon vậy? Còn dám đem ra hối lộ ta? Đưa đây ta xem."

 

Diệp Thần Diễm đẩy đồ ăn qua, chống cằm cười nhìn cậu: "Thế nào?"

 

Dư Thanh Đường cắn một miếng, lén ngó hắn: "Nếu ta ăn rồi mà không hỏi nữa thì sao"

 

Diệp Thần Diễm nhìn cậu, thở dài: "Thôi được, ngươi đọc sách rồi, chắc cũng đoán ra. Kêu ngươi nghe thêm lần nữa vốn dĩ đã là làm khó."

 

Dư Thanh Đường lập tức nhắm mắt lại: "Ây da, thật ra ta cũng không đọc kỹ đến vậy, nhiều chi tiết quên mất tiêu, ngươi cứ nói đi"

 

"Thật không?" Diệp Thần Diễm được gật đầu xác nhận, mới mỉm cười, "Chắc ngươi cũng thấy nguyên anh của ta có điều bất thường rồi thân thế của ta hơi đặc biệt, là huyết thống tạp giữa Ma tộc và Nhân tộc."

 

Dư Thanh Đường sớm đã biết, nhưng nghe chính miệng hắn nói ra, cảm giác lại có chút khác biệt.

 

Đã hỏi rồi thì cũng phải diễn cho tròn vai, hắn vừa ăn vừa "ừ ừ" gật đầu ra hiệu cho Diệp Thần Diễm nói tiếp.

 

Diệp Thần Diễm thầm quan sát sắc mặt cậu thấy hắn hoàn toàn không để tâm đến dòng máu Ma tộc của mình, lúc này mới hơi thở phào nhẹ nhõm.

 

"Ma tộc vốn không sinh sống tại Nhân giới, bọn họ cư ngụ tại một vùng đất ma khí nồng đậm, gọi là Ma thổ. Nhưng sau trận đại chiến năm xưa, Ma thổ cùng nhiều tiên môn khác bị xóa sổ chỉ sau một đêm, đám đại năng thượng cổ, chân tiên, chân ma cũng không thấy tăm hơi."

 

Diệp Thần Diễm mím môi, "Từ đó Ma tộc chuyển về sống ở Nam Châu, mọi chuyện do Thủ Tinh Các quản lý."

 

"Phương pháp tu luyện của Ma tộc khác biệt, không dựa vào linh căn, mà là từ các đồ đằng ma thú thượng cổ để dẫn xuất lực lượng nguyên sơ, cường hóa bản thân."

 

"Khi ổn định tại Nam Châu, Ma tộc cũng lập ra tông môn riêng, không xem linh căn mà chỉ nhìn năng lực cảm ngộ với đồ đằng thông thường chỉ có thể cảm ngộ được một loại, nhưng kẻ mang huyết mạch Thiên Ma thì bao nhiêu loại cũng do thiên phú quyết định."

 

"Chỉ cần được cả bảy mươi hai bộ đồ đằng chấp thuận, thì sẽ trở thành Ma Tôn kế vị."

 

Dư Thanh Đường nghe tới đây, không tự chủ được mà nhai chậm lại: "Vậy đây là thử luyện của ngươi bây giờ?"

 

"Ừ." Diệp Thần Diễm đáp một tiếng, lấy từ giới chỉ ra một cái hũ, đổ ào ra một đống đá khắc hoa văn kỳ dị, "Là mấy thứ này."

 

Dư Thanh Đường tò mò lật xem, trên mỗi viên đều khắc đủ hình thú hình quái kỳ quái dị dị, hắn giơ một viên đá lên: "Chó con"

 

Diệp Thần Diễm buồn cười sửa lại: "Là Trì Lang."

 

Dư Thanh Đường lại lật một viên khác: "Con mèo à? Hay thỏ con?"

 

Diệp Thần Diễm bật cười: "Phỉ Phỉ."

 

Dư Thanh Đường tiếp tục bới móc: "Cái này là của tiền bối Chúc Cửu Âm phải không?"

 

Diệp Thần Diễm gật đầu: "Đúng rồi, là Đằng Xà."

 

Dư Thanh Đường lại hỏi: "Thế hôm nay ngươi chọn cái nào?"

 

Diệp Thần Diễm cười cười, mở tay ra cho cậu xem một viên đá khắc hoa văn cá nhỏ, ánh sáng mờ mờ như hô hấp, "Con cá nhỏ."

 

Dư Thanh Đường: "..."

 

Cậu nhìn chằm chằm viên đá, rồi lại liếc nhìn Diệp Thần Diễm.

 

"Ta vượt qua thử luyện của con cá này, được nó chấp thuận truyền thừa. Ngươi xem, ta còn không bị thương, chứng tỏ rất hợp với loài cá."

 

Dư Thanh Đường nghiêng đầu đi, giả bộ không hiểu: "Vậy... vậy chúc mừng!"

 

Cậu lại hỏi: "Ngày mai còn đi không?"

 

"Đi." Diệp Thần Diễm cụp mắt xuống, "Đã bắt đầu thử luyện thì không được dừng, trong vòng ba ngày phải tiếp tục thử thách tiếp theo, cho đến khi hoàn tất bảy mươi hai đồ đằng."

 

"Hôm nay ta không bị thương, mai vẫn có thể tiếp tục."

 

Hắn cố ý nói: "Ít nhất ngươi cũng phải ở đây với ta bảy mươi hai ngày. Nếu ta tranh thủ vượt qua mỗi ngày một lần, ngươi còn có thể sớm được thả ra."

 

Dư Thanh Đường cúi đầu lật lật đống đá: "Không sao, ta cũng không vội. Ngươi mệt thì nghỉ chút cũng được, ta coi như ở đây ăn sạch cá nướng Nam Châu."

 

Diệp Thần Diễm bật cười thành tiếng, Dư Thanh Đường cảnh giác ngẩng đầu: "Nhưng ngươi không được giở trò kéo dài đó!"

 

"Dứt khoát." Diệp Thần Diễm cong mắt cười, đưa tay ra, "Một lời đã định."

 

"Sao còn đòi ngoéo tay." Dư Thanh Đường miệng thì lầu bầu, tay thì ngoan ngoãn đưa ngón út ra, "Ngươi ngày mai còn phải đi thử luyện, ngủ sớm đi."

 

"Ta không ngủ được." Diệp Thần Diễm rướn lại gần, "Ta mấy hôm nay mới biết rõ chuyện cũ, không ai để nói cùng."

 

Hắn chống cằm, nghiêng đầu nhìn sang Dư Thanh Đường.

 

Dư Thanh Đường: "..."

 

Cậu cũng đành chống cằm theo: "Được rồi, ta nghe."

 

"Sao hôm nay nghe lời vậy?" Diệp Thần Diễm thò tay chọt má hắn, "Không sợ ta được nước lấn tới à?"

 

"Không còn cách nào." Dư Thanh Đường thở dài vẻ đạo mạo, "Ăn của người thì phải cúi đầu."

 

"Ta nhớ ngươi từng nói mình là ngũ linh căn?" Diệp Thần Diễm nghiêng đầu, "Hồi ta mới nhập môn chưa từng đo linh căn, vốn là được sư phụ nhặt về."

 

"Hắn nói ta là kim thiên linh căn, ta cũng tin thật. Dù sao hồi đại hội tông môn năm đó, ta kiểm tra ra đúng là kim thiên linh căn."

 

"Ừ." Dư Thanh Đường gật đầu. Quả đúng là tình tiết năm đó ghi vậy.

 

"Nhưng đó là giả linh căn." Diệp Thần Diễm nhún vai bất đắc dĩ, "Lão đầu ấy vì muốn giấu ta, tự tay bày ra một vở tuồng."

 

Hắn thở dài: "Mấy trò lừa thần đoạt quỷ ấy thì sư phụ ta là bậc thầy rồi."

 

Dư Thanh Đường nghĩ tới chuyện Thiên Cơ Tử từng giúp cậu đánh lừa cả Phi Tiên Bảng lẫn cái giọng thần bí từ Văn Thánh học phủ, rất đồng tình gật đầu: "Quả thực là bậc thầy."

 

Cậu thuận miệng nói: "Nhưng ngươi có thể dùng tiên pháp, thì chắc vẫn có linh căn."

 

"Ừm." Diệp Thần Diễm sắc mặt hơi kỳ quái, "Bọn họ nói ta là hậu duệ của chân tiên và chân ma thời thượng cổ, trong cơ thể ẩn giấu một căn linh tiên."

 

"Chỉ là bị huyết mạch Ma tộc khắc chế, nên sức mạnh không phát huy được bao nhiêu."

 

Dư Thanh Đường im lặng.

 

Một cái linh căn phát huy không được bao nhiêu mà mạnh thế này đúng là sinh vật khác loài rồi.

 

"Nghe thì đúng là ghê gớm thật." Diệp Thần Diễm cúi đầu lẩm bẩm, "Nhưng ta hỏi mấy người đó chút chuyện cụ thể về hai vị đại nhân kia, chẳng ai nói nổi câu nào."

 

"Họ bảo là chuyện xưa quá lâu rồi, chẳng còn ai nhớ."

 

"Họ chỉ nói, trước trận đại chiến đó, ta vẫn còn trong bụng mẹ." Diệp Thần Diễm cau mày, "Nhưng trời đất nghiêng ngả, đại họa cận kề, hai người bọn họ đành hợp lực đặt ta vào một tiểu thế giới riêng, để trong đó tiếp tục được dưỡng thai."

 

"Chờ khi ta hấp thu đủ linh lực thì sẽ tự động ra đời."

 

"Mật Tông tính toán được thời gian ta xuất thế, cử người đến tìm. Kết quả lại bị sư phụ ta chặn trước một bước, ta thế là lớn lên trong Quy Nhất Tông."

 

Dư Thanh Đường gãi cằm, cẩn thận lên tiếng: "Thật ra..."

 

Cậu biết còn nhiều hơn cả hắn, định tiết lộ một chút thì Ầm ầm ầm, trời đột nhiên tối sầm, mây đen cuồn cuộn, sấm chớp đì đùng.

 

"Hử?" Diệp Thần Diễm ngẩng đầu nhìn trời, ngạc nhiên, "Thời tiết Nam Châu đúng là nói trở mặt là trở mặt... Ngươi sao vậy?"

 

Dư Thanh Đường trân trối nhìn mây sét cuồn cuộn như thể vừa nhìn thấy Cẩu Tiêu Sái đang đứng sau Cẩu Thiên Đạo, ỷ thế làm càn, trừng mắt ra hiệu cho cậu... cắt cổ.

 

Dư Thanh Đường run run lên tiếng: "Ngươi còn nhớ quyển sách ta đọc không?"

 

"Nhớ chứ." Diệp Thần Diễm thu lại ánh mắt, "Sư phụ ta sớm đoán được ngươi là người đến từ ngoài giới, chỉ là không ngờ thế giới của chúng ta trong chỗ khác lại chỉ là một quyển sách."

 

"Chắc đây là cái kiểu'một hoa một lá một thế giớ' bên Đạt Ma Viện vẫn nhắc đó."

 

Hắn nghĩ một chút rồi bổ sung: "Nhưng mà, sách thì chưa chắc cái nào cũng viết đúng!"

 

Dư Thanh Đường không còn tâm trạng triết lý, nhìn trời cảnh giác: "Ta thật ra biết rất nhiều, nhưng..."

 

Cậu chỉ lên trời: "Không cho ta nói."

 

Diệp Thần Diễm nheo mắt nhìn trời, khẽ "chậc" một tiếng: "Dựa vào đâu chứ?"

 

"Đúng rồi đó." Dư Thanh Đường lập tức nép sau lưng hắn, tận dụng ánh hào quang của vận mệnh chi tử, giơ tay chỉ trời, nhỏ giọng: "Dựa vào đâu không cho ta nói"

 

Rồi cậu vỗ vỗ vai hắn: "Thôi kệ, ngươi nói đi, nói tới đâu rồi?"

 

Diệp Thần Diễm bật cười: "Ngươi đã biết cả rồi, nghe ta nói chắc chán lắm."

 

"Sao lại chán?" Dư Thanh Đường lắc lắc túi đồ ăn trong tay, "Nghe người khác kể chuyện tám nhảm khác hẳn người trong cuộc kể mà, hương vị hoàn toàn khác nhau"

 

Diệp Thần Diễm nheo mắt, bỗng rướn người cắn mất một nửa đồ ăn trong tay cậu.

 

"Ê..." Dư Thanh Đường trừng mắt, "Còn nhiều mà giành của ta làm gì!"

 

Diệp Thần Diễm vừa cười vừa lảng sang chuyện khác: "Sư phụ bảo hồi đó ông ở cổ chiến trường, từng gặp tiền bối Chúc Cửu Âm, lúc đó Ma tộc cũng đang tìm tung tích của ta."

 

"Hai bên có động thủ, nhưng chưa đánh ra lửa thật, vì ta đúng lúc chui ra đời, yếu như sên, hoàn toàn không giống thiên chi kiêu tử kế thừa huyết mạch tiên ma oai phong lẫm liệt gì cả."

 

"Cha mẹ ta lúc lên kế hoạch rời đi cũng tính toán rất ổn, định để linh khí của tiểu thế giới nuôi dưỡng ta. Nhưng ai ngờ sau đại chiến, thiên địa biến đổi, linh lực suy tàn, tiểu thế giới đó cũng bị ảnh hưởng, linh khí cạn kiệt. Ta còn sống được tới ngày sinh ra đã là may mắn lắm rồi."

 

"Hai người kia thấy ta mới sinh ra đã sắp ngỏm, bèn dẹp ân oán sang bên, một người đi tìm Vu y Nam Châu, người kia tìm Lão Đan Vương, cùng nhau cứu mạng ta."

 

Dư Thanh Đường đánh giá hắn từ trên xuống dưới: "Ngươi giờ trông mạnh khỏe thế này, không ai nhìn ra hồi nhỏ ăn khổ nhiều vậy luôn đó."

 

"Cũng không tính là khổ." Diệp Thần Diễm cười, "Hồi đó ta còn chưa có ý thức, chỉ khổ người bên cạnh thôi."

 

"Muốn cứu ta cũng chẳng dễ, khi đó bao nhiêu nhân vật cỡ lớn sư phụ ta quen biết đều tụ lại, dốc lòng suy diễn thiên cơ, vắt óc nghĩ cách cứu sống."

 

"Đầu tiên là tìm một chỗ linh lực dồi dào, kèm theo dược liệu các loại mà nuôi điểm này thì các tông môn lớn đều đạt chuẩn."

 

"Thứ hai, công pháp Ma tộc quá bá đạo, thân thể ta khi ấy không chịu nổi, chỉ có thể chọn loại công pháp trung chính làm nền tảng tâm pháp Quy Nhất Tông là thích hợp nhất."

 

"Sau đó, ta tu tiên pháp để ổn định cơ thể, đợi đến khi kết anh xong thì quay về Nam Châu tiếp nhận truyền thừa của Ma tộc."

 

"Nếu chỉ tu tiên pháp, đến lúc linh lực bên trong lấn át ma khí, mất cân bằng triệt để thì..."

 

Dư Thanh Đường vội kéo tay hắn, nhẹ giọng lắc đầu: "Không đâu, sẽ không đâu."

 

Diệp Thần Diễm cười khẽ, cúi đầu nhìn tay mình: "Nguyên anh kỳ là giai đoạn thấy được bản thân rõ ràng nhất, cũng là lúc có thể hòa hai công pháp làm một, triệt để dung hợp."

 

"Đây là thời điểm mấu chốt, nên sư phụ mới vội đưa ta tới đây, sợ ta tự luyện sai lệch, linh lực vượt quá kiểm soát."

 

"Thực ra, ban đầu lúc kết anh, ông còn định đưa cho ta một món pháp khí Ma tộc để giữ thăng bằng."

 

Diệp Thần Diễm quay đầu nhìn cậu: "Chỉ là ai mà ngờ, ta lại học được một tâm pháp Ma tộc ở ngay trong Cổ Học Phủ nói đúng ra thì đúng là trời xui đất khiến."

 

Hắn nhìn Dư Thanh Đường, khẽ cười: "Mọi thứ đều là trời xui đất khiến."

 

Dư Thanh Đường thầm nghĩ, thật ra Thiên Cơ Tử thúc giục ngươi đến Nam Châu gấp còn có nguyên do khác kia mà...

 

Nhưng chưa kịp mở miệng, chợt nghe thấy có tiếng động, liền quay đầu: "Có người đến?"

 

Diệp Thần Diễm cau mày: "Bình thường chẳng ai vào được đây, vậy thì..."

 

"Diệp huynh!" Một giọng nói quen thuộc vang lên. Hai người quay ra, thấy có ba người đi tới, hai trong số đó trông rất quen mắt.

 

Tiếu Thư Sinh vừa định lên tiếng, bỗng nhìn thấy Dư Thanh Đường, lập tức đứng sững, miệng há ra, mắt liếc ngang liếc dọc. Sau đó 'phạch' một tiếng đóng quạt, vỗ vào tay như vừa ngộ ra chân lý: "A ha! Ta cứ tưởng Diệp huynh ở đây khổ tu, ai dè là... kim ốc tàng kiều" .( nhà vàng giấu người đẹp)

 

Hắn cười thật lòng: "Tốt tốt tốt! Là bọn ta đến không đúng lúc, ngày mai quay lại, ngày mai quay lại!"

 

Nói rồi hắn kéo người quay đầu tính rút, Xích Diễm Thiên thì đứng im như trời trồng, nhìn chằm chằm Dư Thanh Đường: "Khoan đã, sao ngươi mặc nam trang?"

 

....................................

 

Tác giả có lời muốn nói:
Dư Thanh Đường: Đừng đừng đừng đừng...

Bình Luận (0)
Comment