Tiêu Thư Sinh thấy Thiên Tâm còn định mở miệng, vội vàng chắp tay xin tha:
"Thật sự không còn gì nữa rồi!"
Thiên Tâm khẽ gật đầu: "Xem như ngươi còn biết điều."
Dư Thanh Đường nghiêng đầu nhìn Diệp Thần Diễm, ánh mắt long lanh: "Ta có thể đi ra ngoài chơi một lát không?"
Diệp Thần Diễm hơi nhướng mày: "Muốn ra ngoài chơi mà còn hỏi ta à?"
"Dù gì thì ta cũng là do ngươi cứu về đây tránh nạn." Dư Thanh Đường lấy lòng, dúi một miếng thịt đen sì sì vào tay hắn, "Ngươi thì ra ngoài không được, ta lại vứt ngươi một mình mà đi chơi, cũng thấy có chút cắn rứt lương tâm..."
Cậu mắt lấp lánh nhìn hắn: "Nhưng mà ta muốn đi chơi lắm rồi."
Diệp Thần Diễm: "......"
Ánh mắt hắn khẽ xao động, bật cười khẽ: "Vậy thì đi đi, ta nào phải hạng nhỏ nhen."
"Chính xác" Xích Diễm Thiên lập tức hùa theo, "Đâu phải lúc nào cũng phải dính lấy nhau"
"Ăn nhiều chút đi Xích huynh." Tiêu Thư Sinh sốt ruột nhét thêm đồ ăn vào miệng y, "Ăn nhiều, nói ít, suỵt."
Dư Thanh Đường mắt sáng như sao, quay đầu nhìn về phía Thiên Tâm:
"Vậy Thiên Tâm sư tỷ, ta có thể ra ngoài chứ?"
"Tự nhiên." Thiên Tâm gật nhẹ, "Nơi này chỉ nhốt hắn, ngươi có thể ra vào tùy ý."
"Đã hẹn nhau rồi, vậy sáng mai ta đến đón ngươi."
Xích Diễm Thiên vừa định nói gì, đã bị Tiêu Thư Sinh nhét nguyên miếng bánh vào mồm, ghé sát thấp giọng uy h**p: "Xích huynh, nếu ngươi dám nói câu kiểu để tên mù đón người nữa, ta cũng không cứu nổi ngươi đâu đấy"
Xích Diễm Thiên nuốt miếng bánh một cách đau khổ, há miệng nói: "Ta chỉ định nói là bọn ta cùng đến đón!"
"Ồ." Tiêu Thư Sinh thở phào, "Hù ta hết hồn."
Hắn chợt nhớ ra gì đó, quay sang hỏi: "Đúng rồi, bọn ta một đường không nghỉ, phóng về Nam Châu cũng coi như đủ nhanh, không ngờ các ngươi còn đến trước cả bọn ta"
"Là Thiên Cơ Tử tiền bối đưa bọn ta đến." Dư Thanh Đường má phồng phồng, "Có chuyện hơi gấp, còn gặp phải..."
Cậu ngừng lại một lát, ghé sang nhỏ giọng hỏi Diệp Thần Diễm: "Chuyện của Mật Tông có thể nói không?"
"Ngươi cứ hỏi ta hoài làm gì." Diệp Thần Diễm bật cười nhướng mày, "Muốn nói thì nói, có gì mà không thể nói?"
Thiên Tâm nhận lấy chén trà Tiêu Thư Sinh đưa qua, nhấp một ngụm nhẹ rồi thong thả nói: "Hắn miệng thì nói thế, chứ trong lòng nghe ngươi hỏi lại vui như trẩy hội."
Diệp Thần Diễm sững người.
Dư Thanh Đường ghé sát lại nhìn gương mặt hắn: "Hả? Thật sao?"
"Khụ." Diệp Thần Diễm vội quay mặt đi, tiện tay nhét một miếng gì đó vào miệng cậu, "Ăn đi."
"Ai da." Tiêu Thư Sinh phe phẩy quạt, cười tít mắt: "Thiên Tâm sư tỷ à, có những chuyện, nhìn thấu là được, chớ nên nói toạc ra."
"Ta biết." Thiên Tâm nhẹ mỉm cười, "Nhưng ta lại thích nói toạc, thú vị."
Diệp Thần Diễm: "Trời cũng không còn sớm, mấy vị định khi nào mới đi?"
"Ồ." Thiên Tâm gật đầu thấu hiểu, "Thẹn quá hóa giận."
Diệp Thần Diễm hít sâu một hơi: "Sao lại thế được."
"Thật không?" Thiên Tâm mặt không đổi sắc.
Diệp Thần Diễm lập tức giương lên nụ cười hoàn mỹ vô khuyết: "Thật mà."
Thiên Tâm nhẹ gật đầu: "Vậy bọn ta ngồi thêm hai canh giờ nữa."
Diệp Thần Diễm nghẹn lời: "Ngươi..."
Thiên Tâm bật cười khẽ: "Đùa chút thôi."
"Đã hẹn ngày mai gặp lại, chuyện hôm nay cũng không cần nói dài, trở về nghỉ sớm đi."
Đợi hai người theo Thiên Tâm rời khỏi, Dư Thanh Đường quay đầu lại, cười tủm tỉm liếc nhìn Diệp Thần Diễm đúng lúc bắt gặp ánh mắt của hắn.
"Sao vậy" Dư Thanh Đường cố tình kéo dài giọng, "Chẳng lẽ là không nỡ chia tay"
Diệp Thần Diễm bước lên một bước, nhíu mày trừng cậu: "Ngươi cố ý."
"Gì cơ?" Dư Thanh Đường ngoảnh mặt làm ngơ, "Nghe không hiểu."
"Ngươi rõ ràng biết ta không quen vị sư tỷ kia, càng không thể động tâm." Diệp Thần Diễm kéo tay cậu, nghiến răng nói, "Nhưng ngươi cứ cố tình lấy nàng ra làm cớ"
"Sao có thể" Dư Thanh Đường tiếp tục kéo dài giọng, rồi bất ngờ quay đầu, thừa nhận, "Đúng đó, ta cố tình đấy."
"Ngươi xem, trong sách ta đọc có viết người ngươi sẽ gặp, ngươi quả thực đã gặp. Điều đó chứng tỏ, có chuyện nếu nên xảy ra thì nó vẫn sẽ xảy ra."
Diệp Thần Diễm nhíu mày: "Nhưng ta đâu có..."
"Nhưng ngươi không thích nàng ấy, ngươi... ngươi nói ngươi thích ta rồi."
Dư Thanh Đường trong mắt ánh lên tia sáng nhẹ nhàng, "Cho nên ngươi cũng chẳng có vị sư tỷ nào để dựa vào, chỉ có thể bị ta bắt nạt."
Cậu dùng ngón trỏ và ngón cái búng thành một vòng, nhướng mày khiêu khích: "Đã nắm thóp."
Diệp Thần Diễm hơi trừng mắt.
Dư Thanh Đường lắc lư đầu, đắc ý bước đi được mấy bước, người kia đã đuổi theo, trong mắt ánh lên tia sáng khác thường, khẽ hỏi: "Ngươi ghen thật à?"
"Nói bậy" Dư Thanh Đường kinh hãi quay đầu, chỉ vào mình: "Ta chỉ là... rất giỏi thôi!"
Cậu dừng một chút, lại bổ sung: "Còn rất đáng ghét nữa"
Diệp Thần Diễm bật cười khẽ: "Ngươi mà đáng ghét hả?"
"Ngươi cười cái gì?" Dư Thanh Đường nghiêm mặt, cố gắng chứng minh: "Ta nói cho ngươi biết, trong tình cảm, ai động tâm trước là người thiệt. Mà ngươi đụng phải ta, thì là xui tận mạng luôn rồi đó!="
Cậu nheo mắt, ngón tay búng búng: "Hiểu chưa?"
Diệp Thần Diễm khẽ bật cười, nghiêng người ghé sát tai cậu thì thầm: "Còn gì đáng ghét hơn nữa không?"
"Hửm?" Dư Thanh Đường tròn mắt kinh ngạc, "Ngươi còn muốn ta đáng ghét hơn nữa?"
Lần đầu tiên cậu nghe thấy kiểu yêu cầu thế này.
"Ừ." Diệp Thần Diễm nhướng mày, "Ta thấy ngươi cũng chỉ đáng ghét vừa vừa, còn chưa tới mức khiến ta tâm phục khẩu phục. Có chiêu nào lợi hại hơn không, cho ta xem thử."
Dư Thanh Đường hít mạnh một hơi, chỉ tay vào hắn: "Ngươi đừng có khiêu khích ta"
"Đến lúc ngươi trốn vào rừng khóc thút thít, ta cũng chẳng thèm đưa khăn tay cho đâu"
Diệp Thần Diễm bật cười, nắm lấy ngón tay cậu, cúi đầu thì thầm: "Được, ta chờ."
Hai người nhìn nhau, Dư Thanh Đường là người dời mắt trước, rút tay lại nói:
"Thôi được rồi, hôm nay mệt rồi, để ngày mai ta lại đáng ghét tiếp, giờ về nằm nghỉ cái đã."
Diệp Thần Diễm cười khẽ, khoác vai cậu: "Về không được nằm, mai ngươi còn ra ngoài chơi, không chừng dính mùi son phấn phá giới, về phải tu luyện thêm một lát."
Dư Thanh Đường trố mắt quay đầu lại: "Ngươi là ác ma hả?"
Diệp Thần Diễm cười tủm tỉm đáp: "Đúng là có một nửa huyết mạch Ma tộc."
Hôm sau, sư tỷ Thiên Tâm đến đúng hẹn, chờ Dư Thanh Đường cùng nhau xuất môn.
Diệp Thần Diễm ngoài mặt thì làm bộ chẳng quan tâm, khoanh chân ngồi trong nhà, nhắm mắt tu hành: "Để tránh ngươi lại lấy nàng ra giở trò, hôm nay ta sẽ không ra ngoài, càng không gặp nàng."
"Ngươi tự đi chơi đi."
"Không cần phòng bị chặt chẽ thế đâu nhỉ?" Dư Thanh Đường gãi đầu, "Vậy ta đi thật nha?"
"Ừ." Diệp Thần Diễm đáp lời một tiếng, đợi cậu bước ra khỏi trúc xá mới mở mắt.
Trong nhà mới yên tĩnh được một thoáng, cửa sổ trúc xá đột nhiên bị đẩy bật ra, Dư Thanh Đường liền ghé đầu vào cửa sổ, đưa tay vỗ vỗ đầu hắn: "Ta đi rồi nha, lúc về sẽ mang đồ ngon cho ngươi, ngoan, trước hết tặng ngươi cái này."
Cậu đưa cho hắn một quả nhỏ đen thui, Diệp Thần Diễm đưa tay nhận lấy, không nhịn được bật cười nhìn cậu.
Dư Thanh Đường ghé lên bậu cửa, ánh mắt tràn đầy mong chờ: "Ăn đi mà."
Diệp Thần Diễm nhìn cậu chằm chằm không chớp mắt, đưa quả vào miệng.
Dư Thanh Đường rướn cổ nhìn biểu cảm của hắn, Diệp Thần Diễm mày mắt cong cong: "Ngọt lắm, ngon thật."
Dư Thanh Đường trợn tròn mắt: "Hả?"
Diệp Thần Diễm cố ý nhướng mày hỏi lại: "Sao thế?"
Dư Thanh Đường quay người, lôi quả và sách ra đối chiếu, lầm bầm: "Không thể nào, rõ ràng cái này là..."
Sau lưng cậu đột nhiên thò ra một bàn tay, nhét thẳng quả vào miệng cậu.
"Ưm" Dư Thanh Đường giãy dụa không được, mặt nhăn thành xí muội.
Diệp Thần Diễm cười tít mắt bịt miệng cậu, ghé sát tai thì thầm: "Chiêu này, ta dùng với tà tu từ đời nào rồi."
Dư Thanh Đường lập tức trợn mắt, nhớ lại viên hồi linh đan chua không để đâu cho hết kia, bèn quay phắt lại, tay run run chỉ hắn: "Ngươi..."
Diệp Thần Diễm cười nghiêng đầu: "Chỉ có thế mà thôi."
Dư Thanh Đường nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi cứ chờ đó cho ta."
"Rầm" Cậu đóng sập cửa sổ lại.
Chiến này, Dư Thanh Đường đại bại. Cậu thở dài, đi đến bên sư tỷ Thiên Tâm, đưa tay đẩy xe cho nàng.
Thiên Tâm hỏi: "Thua rồi?"
Dư Thanh Đường thở dài đau đớn: "Là ta khinh địch."
Cậu bỗng mắt sáng rỡ: "Sư tỷ Thiên Tâm có cao chiêu nào không?"
Trong nguyên tác, vị này có thất khiếu linh lung tâm, thiên kiêu thủ hộ các vì sao, gần như là đỉnh cao trí lực.
Có nàng giúp, nhất định có thể đấu lại tên Long Ngạo Thiên kia
Thiên Tâm mỉm cười như có điều suy nghĩ, giơ nắm tay ra: "Tay."
Dư Thanh Đường chẳng hiểu ra sao, ngoan ngoãn cúi người đưa tay, Thiên Tâm thả vào tay cậu một viên kẹo.
"Ăn đi." Giọng nàng dịu dàng, "Giải chua."
"Ồ." Dư Thanh Đường ngoan ngoãn gật đầu, "Cảm ơn sư tỷ."
Thiên Tâm mỉm cười, đưa tay xoa đầu cậu: "Ngoan."
Dư Thanh Đường còn đang thấy kỳ lạ, bỗng nghe sau lưng "rắc" một tiếng, quay lại thì cửa sổ vẫn đóng kín mít, không có gì lạ thường.
Nhưng cậu là âm tu, tuyệt không nghe nhầm, vừa rồi rõ ràng có động tĩnh
Dư Thanh Đường nheo mắt như có điều suy nghĩ, Thiên Tâm rút tay về, hỏi: "Hiểu chưa?"
Dư Thanh Đường như ngộ ra đạo lý lớn, đấm tay vào lòng bàn tay: "Hiểu rồi"
"He he." Cậu đẩy xe đưa Thiên Tâm ra khỏi mê tiên lâm, "Để về ta lại đấu với hắn hiệp nữa, sư tỷ, mình đi thôi"
Tiêu Thư Sinh và Xích Diễm Thiên đang đợi sẵn ngoài cửa, Thiên Tâm gật đầu với họ: "Đi đi, ta không đi cùng. Khi về thì đến tìm ta mở cấm chế."
Tiếu Thư Sinh vô cùng cung kính cúi người thi lễ: "Đa tạ sư tỷ."
Hiển nhiên chuyện lần trước bị nàng bóc mẽ vẫn khiến hắn sợ mất mật.
Dư Thanh Đường cũng đối với người thông minh bẩm sinh có sẵn sự tôn kính: "Bọn ta về sẽ mang đồ ăn cho sư tỷ."
Thiên Tâm đang định từ chối, lại đổi ý: "Cũng được, đến lúc đó về sớm chút, ghé Tinh Các ta ngồi chơi."
Dư Thanh Đường ngoan ngoãn đáp lời, lúc quay người đi còn lưu luyến không nỡ.
Xích Diễm Thiên hiếu kỳ hỏi: "Làm sao thế? Hai người khi nào thân vậy?"
Dư Thanh Đường ngửa mặt: "Nhớ sư tỷ của ta thôi."
Rồi lại hỏi: "Kim Châu bên nào vậy?"
"Phía Bắc." Tiêu Thư Sinh chỉ cho cậu một hướng, "Sao Dư huynh lại không phân biệt được phương hướng?"
Dư Thanh Đường xoay người về hướng Bắc, quay mặt về phía Kim Châu.
Xích Diễm Thiên tiện miệng hỏi: "Sư tỷ ngươi cũng mù... áu!"
Hắn hét thảm một tiếng, như thể bị ai đá một cú bay thẳng ra ngoài.
"Ây..." Tiêu Thư Sinh đau lòng nhắm mắt, "Xích huynh, ta đã nói rồi, cái miệng của ngươi..."
Dư Thanh Đường ngồi xổm bên cạnh hắn, vỗ vai đầy cảm khái: "Sư tỷ ta hoàn cảnh khác, dung mạo khác, tính tình cũng khác, nhưng không hiểu sao, nàng lại khiến ta nhớ tới."
Cậu thở dài, "Xem ra nỗi nhớ quê nhà, thực là bất chợt, chẳng có đạo lý gì."
Tiêu Thư Sinh định ngâm hai câu thơ tỏ lòng hoài niệm, nhưng Dư Thanh Đường đã hớn hở quay đầu: "Hôm nay chơi gì?"
"Ăn trước chứ? Ta chưa từng vào tửu lâu Nam Châu!"
Cậu móc ra số tiền tích góp trong tụ bảo bồn, cộng với nhuận bút lừa được từ Tiêu Thư Sinh, đắc ý nói: "Ta giờ có tí tiền rồi, không cần ăn chực nữa"
"Lát còn có thể mua ít đồ mang về cho Diệp Thần Diễm."
Tiêu Thư Sinh cười híp mắt, chẳng biết từ lúc nào đã móc ra sổ tay: "Hay, hay lắm, ta biết mà, ngươi đi chơi ngoài cũng vẫn nhớ tới hắn."
"Không được nói linh tinh." Dư Thanh Đường tò mò ghé lại xem sổ, "Ngươi viết gì vậy? Ta với hắn đều là nam nhân, đừng nói là còn định đưa bọn ta lên cái tạp chí gì gì đó nữa nhé?"
Tiêu Thư Sinh nở nụ cười ngày càng rạng rỡ: "Dư huynh, chính vì hai người đều là nam mới hay"
"Hả?" Dư Thanh Đường ngơ ngác nhìn hắn.
"Nếu hai người là nam nữ, ta chỉ có thể gửi bài cho Bình luận thần tiên ái tình cửu châu." Tiêu Thư Sinh mặt mày hớn hở, "Nhưng tạp chí ấy thành lập đã hơn năm trăm năm, tuyên ngôn ngày đầu sáng lập là ghi lại ái tình nam nữ khắp thiên hạ, lang tình thiếp ý, phong nguyệt vô song."
Hắn nắm chặt tay Dư Thanh Đường, mắt lóe sáng: "Nhưng hai người các ngươi đều là nam, trái với tuyên ngôn của tiền bối sáng lập, không thể lên báo được"
"Chuyện này hợp lẽ để ta tự lập tạp chí"
Ánh mắt hắn rực sáng như được khai thiên mở địa: "Vì tình yêu phá tan thế tục"
.........................................
Tác giả có lời muốn nói:
Tiếu Thư Sinh: Ta ngộ ra rồi! Con đường tu hành của ta... chính là ở đây!