Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên

Chương 75

Diệp Thần Diễm nheo mắt lại, túm tay Dư Thanh Đường kéo về, làm bộ làm tịch đưa lên miệng muốn cắn.

 

Dư Thanh Đường lập tức ôm đầu k** r*n, động tác vô cùng lanh lẹ, từ trong giới chỉ lôi ra một gói giấy dầu, huơ huơ trước mặt y như ra hiệu đình chiến.

 

Diệp Thần Diễm quả nhiên dừng tay, nhướng mày nhìn cậu.

 

Dư Thanh Đường dâng gói giấy tới tận mũi y: "Cho ngươi nè."

 

"Không nhiều đâu, nhưng ngươi cũng biết rồi đó, ta chỉ có ngần ấy linh thạch."

 

Cậu bày ra vẻ tủi thân, xáp lại gần nhỏ giọng dò hỏi: "Không vui hả? Chẳng lẽ chê?"

 

"Vớ vẩn." Diệp Thần Diễm đưa tay nhận lấy, khẽ cười một tiếng, "Ngươi tiêu tiền mua mấy thứ này làm gì, muốn ăn cái gì bảo Xà thúc mang về là được rồi mà?"

 

"Nếu theo lý thuyết tiết kiệm thì đúng là nên vậy," Dư Thanh Đường lắc đầu như trống bỏi, "nhưng đây là tâm ý của ta, không giống nha"

 

"Sư tỷ Thiên Tâm nói, mấy khoản chi ở Nam Châu của ta thì Thủ Tinh Các lo, nhưng ở ngoài ta đâu thể cứ thiếu nhân tình của ngươi hoài được."

 

"Trước đó ta kiếm được một ngàn linh thạch từ chỗ Tiêu Thư Sinh, trên đường lại lượm được chút ít, tằn tiện mãi mới có ít tiền dư, mua chút đồ ăn vặt cho ngươi vẫn chịu được"

 

Dư Thanh Đường cười tươi rói: "Yên tâm, tiền dành mua giò heo đem về sư môn ta đã để riêng rồi"

 

"Về sau ta có ra ngoài chơi, cũng sẽ không quên mang đồ về cho ngươi đâu"

 

Diệp Thần Diễm bật cười, siết nhẹ gói đồ trong tay, cúi đầu từ tốn mở ra: "Ta có phải con nít đâu, chẳng lẽ vì không được đi chơi mà gây sự với ngươi chắc?"

 

"Không cần dỗ."

 

"Thật không đó?" Dư Thanh Đường xáp lại sát rạt, cười khúc khích, "Ngày mai ta lại đi chơi nữa nha~"

 

Tay Diệp Thần Diễm khựng lại một nhịp, bình thản đáp: "Hiếm khi bọn họ có mặt ở đây, đi chơi nhiều một chút cũng được."

 

"Nếu là ngày thường, để ngươi đi một mình, ta còn lo ở Nam Châu cá tạp long ngư, lỡ gặp phiền toái."

 

Y vừa nói vừa bỏ đồ ăn vặt vào miệng, tay dí trán cậu một cái: "Nhớ tối chịu khó tu luyện, kẻo mai đang chơi vui thì bị nghiệp hỏa thiêu mông đó."

 

"Ừm ừm." Dư Thanh Đường gật đầu liên tục, rón rén lại gần thì thầm, "Ngươi đoán xem mai tụi ta đi đâu?"

 

Diệp Thần Diễm chống cằm nghĩ nghĩ: "Ta cũng đâu có rành Nam Châu, ngẫm lại coi, có chỗ nào vui..."

 

Dư Thanh Đường cười tới là gian trá, ghé sát tai y thì thầm: "Ta với Xích huynh, Tiêu huynh đi ngâm suối lưu huỳnh đó"

 

Diệp Thần Diễm: "..."

 

Y từ tốn gấp lại gói đồ, thu vào giới chỉ, bình tĩnh phủi phủi vạt áo: "Biết rồi."

 

"Hả?" Dư Thanh Đường hết sức kinh ngạc: "Vậy thôi hả?"

 

Tiểu tử này... cũng bình tĩnh dữ ha

 

Diệp Thần Diễm nhướng mày liếc cậu: "Ngươi cố ý nói vậy cho ta loạn tâm thần, ta lại không ngốc."

 

Y xoay người một cái, "cộp" một tiếng bị chân bàn vướng té suýt nữa.

 

Dư Thanh Đường không nhịn được: "Phụt."

 

Diệp Thần Diễm nổi điên quay lại: "Cười cái gì?!"

 

"Cười ngươi cứng miệng thôi mà." Dư Thanh Đường không thèm che giấu, hậu quả là bị Diệp Thần Diễm trực tiếp vác lên, quẳng xuống giường.

 

Ngay giây đó, Dư Thanh Đường không hiểu sao lại nhớ tới câu "ngoan không?" của Tiếu Hồ Điệp, sợ hãi giãy dụa: "Làm gì làm gì đó"

 

"Tu luyện." Diệp Thần Diễm vẫn cười tươi rói, nhưng Dư Thanh Đường giờ đã phân biệt được nụ cười này không phải vui vẻ gì đâu.

 

Nói trắng ra, đó là kiểu cười nguy hiểm tới nơi rồi.

 

"Ngươi chẳng phải sắp đi chơi à?" Diệp Thần Diễm nhéo má cậu, giọng nhẹ nhàng, "Còn đi ngâm suối với Xích huynh, Tiêu huynh nữa, không phải nên tu luyện cho tốt sao?"

 

"Không ta sợ ngươi đi chưa kịp ngâm, đã bị nghiệp hỏa nấu chín, ba đứa thành một nồi lẩu."

 

"Khụ" Dư Thanh Đường nín cười cố gắng nói nghiêm túc: "Ta cảm thấy chắc không cần tu luyện đâu."

 

"Ngươi xem á, huynh đệ trong Đạt Ma Viện cũng hay đi tắm chung mà, lâu lâu còn có va chạm chút ít, cũng đâu đến mức phá giới ha?"

 

Cậu nghiêm túc giơ ngón tay lên phân tích: "Hơn nữa giới luật của Đạt Ma Viện chỉ nói là không gần nữ sắc thôi."

 

"Nên rất có thể..."

 

Cậu gằn từng chữ: "Phật tổ không phạt hảo huynh đệ!"

 

Diệp Thần Diễm: "..."

 

Y im lặng một lúc, kéo Dư Thanh Đường từ trên giường lên, gần như chạm trán cậu, nhìn thẳng vào mắt: "Hảo huynh đệ?"

 

Dư Thanh Đường chớp chớp mắt: "Ta có hảo huynh đệ Xích Diễm Thiên, hảo huynh đệ Tiêu Thư Sinh, còn có..."

 

Diệp Thần Diễm nheo mắt lại, Dư Thanh Đường lập tức nói vèo: "Hảo tỷ tỷ Tiếu Hồ Điệp, còn có hoà thượng Bảo Sơn sắp thành hảo huynh đệ"

 

Cậu nhanh tay lăn một vòng trốn vào chăn, la lớn: "Ta có nói ngươi là huynh đệ đâu"

 

Diệp Thần Diễm không chịu buông tha, đưa tay chọt vào hông cậu, Dư Thanh Đường lập tức tru lên: "Khoan khoan khoan, ngươi học cái này ở đâu ra, sao biết ta sợ chiêu này"

 

Diệp Thần Diễm mặt mày rạng rỡ: "Tất nhiên là ngũ sư huynh ngươi dạy ta."

 

Dư Thanh Đường không thể tin được: "Sư huynh ta dạy ngươi cách chỉnh ta?"

 

"Ừ." Diệp Thần Diễm gật đầu rất thành khẩn, đổi hướng chọt tiếp, "Còn bảo, ngươi giỏi nhất là bày vẻ đáng thương xin tha, lúc đó phải mạnh tay, để ngươi nhớ đời."

 

Dư Thanh Đường khóc không ra nước mắt: "Ngũ sư huynh huynh hại ta rồi"

 

Diệp Thần Diễm lại đè con cá mặn đang lăn lộn trên giường xuống, cúi đầu hỏi nhỏ: "Ngươi thật muốn đi?"

 

Dư Thanh Đường liếc nhìn y, ho nhẹ một cái: "Muốn chứ."

 

Diệp Thần Diễm thả tay ra, cúi đầu nhìn cậu.

 

Dư Thanh Đường rón rén bò lại gần, ngước mắt nhìn biểu cảm của y, rồi giơ tay làm động tác phân bua: "Là phòng đơn nha, một người một thùng, giữa có bình phong, còn có trận pháp nữa, chỉ là có thể nói chuyện với nhau thôi."

 

Cậu lắc lư cái đầu: "Hiện tại ta là kiểu như Schrödinger's bend, để bảo toàn danh tiết của hai huynh ấy, ta chắc chắn không thể tắm chung đâu."

 

(Schrödinger's cat (mèo của Schrödinger) là thí nghiệm giả tưởng nổi tiếng: một con mèo được đặt trong hộp kín, và cho đến khi hộp được mở, con mèo đó vừa sống vừa ch.ết - tồn tại ở cả hai trạng thái cùng lúc cho đến khi có người quan sát)

 

Diệp Thần Diễm cụp mắt nhìn cậu: "Ta thật ra cũng đoán được."

 

"Ngươi cố ý nói để chọc ta, nhất định là đã nghĩ sẵn cách giải quyết."

 

Dư Thanh Đường nghiêng đầu nhìn y.

 

"Nhưng ta vẫn thấy khó chịu." Diệp Thần Diễm cúi đầu như muốn ôm cậu vào lòng, giấu kỹ trong bóng tối.

 

Ngón tay y nhẹ vuốt qua má cậu, giọng nói khẽ khàng khô khốc: "Người ta nói ma tu tùy tâm sở dục, hành vi phóng túng, không đè nén dục niệm."

 

"Những ngày này ta không kiềm chế nổi cảm xúc ngươi đừng có chọc ta."

 

Dư Thanh Đường mở to mắt: "Ta... ta đâu có làm gì quá đáng đâu mà."

 

Diệp Thần Diễm chỉ im lặng, vẫn nhìn cậu chằm chằm.

 

Dư Thanh Đường bất ngờ vươn tay ra, nhéo mặt hắn: "Vậy ngươi đang tính giở trò gì thế hả? Khai thật đi, thành khẩn thì được khoan hồng"

 

Diệp Thần Diễm bất đắc dĩ, để mặc cậu nhào nặn mặt mình, thấp giọng nói:
"Muốn giấu ngươi đi, không cho ra ngoài, cũng không để người ta đến gặp ngươi."

 

Hắn chống tay lên mép giường, cúi xuống, trán tựa lên trán Dư Thanh Đường, như đang oán thán: "Sao ngươi lại đáng yêu đến vậy chứ?"

 

"Vị sư tỷ lần đầu gặp đã chịu chơi cùng ngươi, ngốc tử không tâm cơ lẫn đám thông minh bụng dạ rối rắm đều thích bám theo ngươi, ngay cả con nhóc điên điên khó đoán kia cũng thích chơi với ngươi."

 

Hắn nghiêng đầu nói tiếp: "Mà đó mới chỉ là Nam Châu thôi đấy."

 

"Nếu tính cả Thanh Châu nữa, thì lão đầu kia hận không thể đá ta đi để thu ngươi làm đồ đệ, còn sư huynh Ôn thì..."

 

Dư Thanh Đường húc đầu hắn một cái, cố tình chen lời: "Thiếu rồi, bên Nam Châu này đến cả Hỏa Miêu cũng thích ta."

 

Diệp Thần Diễm ngoảnh đầu nhìn cậu.

 

Dư Thanh Đường bật cười: "Ngươi cũng được người ta thích lắm đấy, có cần ta đếm cho ngươi nghe không?"

 

Diệp Thần Diễm nhìn vào mắt cậu: "Nhưng ta lại chẳng muốn được người khác thích."

 

Cứ mỗi lần hắn nhìn người như vậy, lại khiến người ta khó lòng chống đỡ nổi.

 

Dư Thanh Đường: "..."

 

Cậu âm thầm thụt lại một chút, đưa tay che mắt hắn: "Ta chịu thua, ngừng chiến"

 

Diệp Thần Diễm bật cười khe khẽ.

 

Dư Thanh Đường hiếm khi nghiêm túc, ngồi xếp bằng dậy: "Tu luyện thôi, ngâm mình trong phòng riêng với huynh đệ chí cốt thì không đến nỗi phá giới, nhưng mà ăn ngon thì hơi nguy hiểm, ta vẫn nên chăm tu luyện hơn."

 

"Không biết có phải ảo giác không, gần đây ta chăm chỉ tu luyện, cảm giác cảnh giới Liên Hoa của ta cũng mở rộng ra rồi ấy."

 

"Chứng tỏ có tiến triển rõ rệt." Diệp Thần Diễm chống cằm, "Đợi khi cảnh giới cao hơn nữa, nói không chừng sẽ tới cảnh giới rượu thịt qua ruột, Phật tổ vẫn trong lòng, đến lúc đó có phạm giới cũng chẳng sợ nghiệp hỏa đốt mông."

 

Dư Thanh Đường đầy hy vọng về tương lai tươi sáng: "Mong là vậy, mong là vậy."

 

Cậu ngồi xếp bằng trên giường tu luyện, mới được một lát, liền cảm thấy có ánh mắt luôn dán chặt trên người mình. Cậu khe khẽ hé mắt liếc nhìn: "Ngươi còn nhìn ta làm gì thế?"

 

"Ta nói rồi mà." Diệp Thần Diễm chống cằm, ánh mắt chưa từng rời khỏi cậu, "Ma tu vốn sống theo bản tâm. Hôm nay ta lại thêm một đạo đồ đằng lên người, tâm trạng vô cùng xao động, khó mà bình lặng được."

 

"Càng kiềm nén lại càng khó chịu."

 

"Giống như theo đà ma khí trong cơ thể tăng lên, sức mạnh cũng mạnh hơn, thì các loại suy nghĩ trong đầu cũng càng khó kiểm soát."

 

Hắn bật cười, ánh mắt lấp lánh như sao không tắt: "Giờ ta muốn nhìn ngươi, thì chỉ có thể thuận theo lòng mình, nhìn cho thật kỹ."

 

Dư Thanh Đường: "..."

 

Cậu lặng lẽ lôi cây Long Hạc cầm ra từ nhẫn trữ vật: "Ngươi đây là tâm loạn, ta gảy cho ngươi khúc thanh tâm."

 

Diệp Thần Diễm vươn tay ấn lên dây đàn: "Thi thoảng lòng rối một chút cũng có sao đâu."

 

Hắn ngẩng đầu nhìn cậu: "Để nó rối một lúc đi."

 

Dư Thanh Đường nhìn tay hắn, lại nhìn Long Hạc cầm, hỏi: "Nó không gặm linh lực của ngươi à?"

 

"Có." Diệp Thần Diễm bình thản, "Kệ nó."

 

Dư Thanh Đường lập tức hất tay hắn ra: "Vẫn nên quản nó đi"

 

Cậu rất nghiêm túc gảy một khúc thanh tâm cho Diệp Thần Diễm. Tuy Diệp Thần Diễm bảo là có tác dụng, nhưng chính cậu cũng cảm thấy lần này mình chơi không tốt lắm.

 

Cúi đầu nhìn cây đàn trong tay âm thanh phát ra uể oải như bị bắt đi làm tăng ca, hoàn toàn khác hẳn ngày xưa.

 

Dư Thanh Đường nheo mắt lại, xoay đầu Diệp Thần Diễm đi: "Ngươi đợi ta chút."

 

"Hử?" Diệp Thần Diễm mơ màng, nhưng vẫn ngoan ngoãn quay lưng lại chờ.

 

Sau lưng vang lên tiếng sột soạt khe khẽ, như vải vóc cọ vào nhau, ánh mắt Diệp Thần Diễm khẽ dao động, như nhận ra điều gì, vành tai từ từ ửng đỏ.

 

Hắn nghi hoặc mà thấp thỏm: "Ngươi..."

 

Dư Thanh Đường lên tiếng: "Xong rồi"

 

Diệp Thần Diễm ngoảnh lại, quả nhiên cậu lại mặc váy.

 

Mới mấy hôm không thấy Dư Thanh Đường nữ trang, vậy mà Diệp Thần Diễm lại cảm thấy vừa lạ vừa quen, tựa như cậu chẳng khác gì trước đây, mà lại có gì đó không giống chút nào.

 

Dư Thanh Đường đưa ngón tay lướt nhẹ qua dây đàn, lập tức cảm nhận được Long Hạc cầm vui mừng linh lực cuồn cuộn, liền cười lạnh một tiếng.

 

Cậu biết ngay mà, cây đàn rách nát này chính là mê gái, dù biết rõ cậu là đàn ông, chỉ cần mặc váy vào là nó lại vui, Dư Thanh Đường cũng không biết nên gọi đó là mê gái chân thành hay là hoang đường.

 

Cậu vừa ngẩng đầu định nói, liền chạm ngay ánh mắt của Diệp Thần Diễm.

 

Động tác Dư Thanh Đường khựng lại, chậm rãi nghiêng tới gần, hỏi: "Sao vậy?"

 

Cậu híp mắt, đầy ẩn ý: "Không lẽ ngươi cũng giống cây đàn này, thật ra vẫn thích người ta mặc váy "

 

"Ta không giống nó." Diệp Thần Diễm tiến lại gần, mắt cười cong cong, đầu ngón tay lướt qua yết hầu cậu, dừng lại bên cổ áo, "Ta thông minh hơn nó, phân biệt rõ bên dưới bộ váy này, rốt cuộc là ai."

 

........................................

 

Tác giả có lời muốn nói:
Đại sư tỷ Biệt Hạc Môn từ nơi xa:
" Nhìn thì giống mà lại không giống, là bởi thiếu lớp trang điểm tinh xảo của ta. Trang điểm của ta, đồ trang điểm của ta...."

Bình Luận (0)
Comment