Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên

Chương 83

Xích Diễm Thiên lập tức phanh gấp, hơi ngờ vực: "Á? Chưởng quầy, ngươi... ngươi ổn chứ?"

 

"Hừ!=" Chưởng quầy hừ lạnh một tiếng, bày ra tư thế, "Đây là Nam Châu đấy, còn phức tạp hơn các ngươi tưởng ngọa hổ tàng long khắp nơi"

 

Hắn hô lớn: "Mau vác đồ ra"

 

Một tiếng hô vang, cả bếp chính lẫn tiểu nhị thái rau đều nhấc nồi niêu xoong chảo, ầm ầm xông ra, đúng là một lòng đồng tâm đánh giặc.

 

Xích Diễm Thiên trợn mắt: "Á? Các ngươi... chơi hội đồng hả?!"

 

"Ai lại nói đạo nghĩa giang hồ với kẻ đến gây sự chứ" Chưởng quầy dẫn đầu đám tiểu nhị vây chặt lấy Ứng Vô Quyết, chính mình xung phong lao lên trước: "Tiểu tử thối, tiếp chiêu đây!"

 

Hắn hất mạnh bàn tính trên quầy, hạt bàn tính lách cách b*n r* như đạn pháo, nhắm thẳng vào mặt Ứng Vô Quyết, còn khung bàn tính thì nhấc lên vung thẳng vào đầu người ta.

 

Xích Diễm Thiên không muốn đánh hội đồng, đành cầm hai thanh đao đứng tại chỗ, tạm thời chờ họ đánh xong rồi tính.

 

Đám người chưởng quầy tu vi lộn xộn, tổng thể không bằng Ứng Vô Quyết, nhưng phối hợp lại cực kỳ ăn ý, lấy đông h**p ít, đánh cũng ra hình ra dáng lắm.

 

Tiếu Hồ Điệp tung người nhảy về, ngồi vắt vẻo trên lan can, chân đung đưa, vẻ mặt hả hê: "Đệ tử Mật Tông đấy, chẳng lẽ còn bị đánh úp được sao?"

 

"Không đâu." Xích Diễm Thiên khoanh tay, xem cũng khoái chí, "Rõ ràng hắn đang giấu chiêu, không muốn thật sự ra tay. Có đánh hay không, còn xem hắn nhịn được bao lâu."

 

"Ta nghe nói..." Tiêu Thư Sinh phe phẩy cây quạt xếp, "Người Mật Tông có quy củ, không động thủ nếu không có danh chính ngôn thuận."

 

"Nói cho vui thôi." Tiếu Hồ Điệp không tin, "Thật có người giữ quy củ? Nếu thế, lần trước bọn họ muốn bắt Dư Thanh Đường, sao chẳng nhớ cái đó?"

 

"Họ đã ra tay thì chắc chắn nghĩ mình đang phù trợ thiên đạo." Tiêu Thư Sinh ánh mắt lóe sáng, "Vừa nãy các ngươi chắc cũng nghe hắn nói một nửa rồi, gọi Dư huynh là ngoại vực...'"

 

Tiếu Hồ Điệp híp mắt, nghiêng đầu: "Hử? Sao ta không nghe thấy gì?"

 

Xích Diễm Thiên quay đầu lại: "A, ta nghe! Hắn đúng là nói ngoại vực...'"

 

"Khụ." Tiếu Hồ Điệp lập tức ngắt lời, tay xoay xoay kim ngân, cười tươi rói,
"Tiểu thư sinh, ta nhắc ngươi, ăn nói bậy bạ cẩn thận bị đốt cháy lông mày."

 

"Tứ Quý Thư Viện các ngươi tồn tại đến nay, chẳng phải cũng vì biết cái gì nên nói, cái gì không à?"

 

Nàng cười càng ngọt ngào, nhưng tay thì rút binh khí ra đe dọa: "Ngươi mà dám nói bậy, ta rút lưỡi ngươi đó"

 

Rồi nàng chỉ sang Xích Diễm Thiên: "Còn ngươi nữa"

 

Xích Diễm Thiên tròn mắt: "Hả?"

 

Tiêu Thư Sinh cười khổ: "Không phải... ta..."

 

"Ồ~" Tiếu Hồ Điệp đảo mắt lả lướt, "Quên mất là ngươi còn biết viết chữ, vậy thì ta chặt luôn tay ngươi cũng được"

 

"Cô Hồ Điệp" Tiêu Thư Sinh vội vàng ngắt lời, đối nàng chắp tay thi lễ, "Ta đâu dám nói bậy? Chỉ vì thấy chúng ta ở đây đều đáng tin nên mới hỏi một câu sau này phải làm sao."

 

"Giờ quan trọng không phải bịt miệng ta," hắn chỉ xuống dưới, "mà là bịt miệng hắn."

 

"Vả lại, ta và Dư huynh quen biết không phải ngày một ngày hai, tất nhiên hiểu rõ tính khí của huynh ấy..."

 

Tiếu Hồ Điệp hừ lạnh: "Ai biết được, mấy người các ngươi danh môn chính phái, ngoài mặt nghiêm trang, trong bụng toàn mưu mô lắt léo"

 

Xích Diễm Thiên vặc lại: "Các ngươi thì tốt hơn chắc?"

 

"Tất nhiên rồi" Tiếu Hồ Điệp đắc ý nhướng mày, "Dù huynh ấy là ai, chỉ cần chúng ta nhận là người mình, thì kẻ khác khỏi mơ động vào."

 

"Khoan đã" Xích Diễm Thiên bỗng nhớ ra, "Lúc trước cô bảo hắn là nửa người mình"

 

Tiếu Hồ Điệp nghẹn họng.

 

Xích Diễm Thiên lặp lại lời nàng: "Trừ phi hai người họ nấu cơm sống thành cơm chín, mới tính thật sự là người mình."

 

Đồng tử hắn co lại: "Hai người họ..."

 

Tiêu Thư Sinh suýt đánh rơi quạt, thở dài một tiếng: "Trật rồi."

 

Ánh mắt hắn đầy tiếc nuối: "Xích huynh à, lần này ngươi khai khiếu rồi đấy, đầu óc nhạy bén, còn nhanh hơn ta tưởng. Chỉ tiếc, hiểu nhầm chỗ."

 

Xích Diễm Thiên khó hiểu: "Hả?"

 

Tiêu Thư Sinh kiên nhẫn giải thích: "Rõ ràng là tiểu Hồ Điệp coi Dư huynh là bằng hữu, nên mới xem như người một nhà..."

 

"Này" Tiếu Hồ Điệp lườm hắn, "Bớt nói nhảm đi"

 

"Chẳng qua ta thấy năm xưa Ma tộc chúng ta cũng bị người người đuổi giết, giờ thấy người khác vì thân phận đặc biệt mà bị Mật Tông đuổi theo, ta không ưa nổi thôi."

 

"Ồ..." Xích Diễm Thiên nghe hiểu hay không cũng chẳng rõ, nhưng vẫn gật đầu, "Ngoại vực thì sao chứ? Hắn vẫn là hắn là được rồi."

 

"Chỉ tiếc sao lúc hắn tới không mang theo mấy cục khoáng..."

 

Tiếu Hồ Điệp: "..."

 

Nàng lầm bầm: "Nói chuyện với đồ ngốc như ngươi đúng là vô ích."

 

Tiêu Thư Sinh cười nói: "Xích huynh, đúng là tâm như trẻ nhỏ."

 

"Chỉ cần hắn vẫn là hắn, thì những cái khác chẳng đáng kể. Chỉ là... có người nhìn không thấu thôi."

 

Hắn nhìn xuống dưới lầu. Bên dưới đánh nhau rầm rầm, Ứng Vô Quyết vẫn chỉ né tránh, mày hơi nhíu lại, lướt qua lướt lại nhưng không hề phản kích hay phá vây.

 

Tiêu Thư Sinh nheo mắt: "Quái lạ."

 

Xích Diễm Thiên ghé lại: "Chỗ nào?"

 

"Hắn né tránh dư sức, nếu không muốn đánh, muốn thoát thân cũng không khó." Tiêu Thư Sinh trầm ngâm, "Thế mà đến giờ vẫn chưa ra tay, cũng chưa rút lui..."

 

"Người Mật Tông giỏi suy đoán thiên cơ, e là hắn đang chờ gì đó."

 

Lời còn chưa dứt, Dư Thanh Đường đã đẩy xe lăn của sư tỷ Thiên Tâm xông vào cửa quán, mừng rỡ hét lớn: "Ta đưa cứu binh về rồi"

 

"Ối trời." Tiếu Hồ Điệp che mắt: "Thì ra là đợi cái tên ngốc kia tự chui đầu vào rọ."

 

Thiên Tâm sư tỷ được Dư Thanh Đường đẩy như gió cuốn, chưa rõ tình huống, chỉ nghe hắn nói Mật Tông đến.

 

Lúc dừng trước cửa quán kỳ vật, không thấy mùi máu, khí tức trong nhà vẫn ổn, nàng liền bình tĩnh mở miệng: "Phiền đôi bên dừng tay."

 

Chưởng quầy dường như đánh hăng quá, chẳng nghe thấy gì, vẫn vác bàn tính nhắm thẳng đầu Ứng Vô Quyết.

 

Thiên Tâm thở dài, giơ tay. Từ tay vịn xe lăn bật ra mấy cây côn dài đen nhánh, sượt qua người mấy người mà ghìm họ đứng yên tại chỗ.

 

Ứng Vô Quyết thoáng động sắc mặt, tránh được cây côn sượt sát bên mình, nghiêng đầu nhìn nàng: "Định Tinh Mộc."

 

"Ngươi là đệ tử Thủ Tinh Các, Thiên Tâm."

 

Thiên Tâm không đổi sắc: "Các hạ là ai? Thủ Tinh Các ta phụ trách trông nom sự vụ lớn nhỏ ở Nam Châu, có người báo ngươi tới gây rối, có nhận không?"

 

"Mật Tông, Ứng Vô Quyết." Ứng Vô Quyết vẫn lễ độ, thấy nàng mù cũng không thất lễ, "Ta không gây rối, chỉ là xác nhận hắn làm sao khiến vật độc kia hóa giải độc tính, bảo hắn chứng minh..."

 

"Mật Tông sao." Thiên Tâm khẽ thở dài, "Ngươi ra ngoài một mình à?"

 

"Mật Tông nhân sĩ sống ẩn thế gian, lại tu Vô Tình Đạo, thường cứng nhắc khó dung tình, nếu phải xuống núi, thường phải do ngoại môn đệ tử rành đường hoặc trưởng bối từng du lịch thế gian đi cùng."

 

"Sao ngươi lại một mình?"

 

Ứng Vô Quyết trầm mặc.

 

Thiên Tâm như có điều suy nghĩ: "Lén chạy xuống núi?"

 

Ứng Vô Quyết hình như quyết tâm im lặng đến cùng.

 

Dư Thanh Đường giật mình thảng thốt: "Á? Bỏ nhà đi bụi thật à?!"

 

Cậu nói rồi mà, vốn tên này không nên xuất hiện ở đoạn này chứ

 

Tình tiết bỏ nhà đi bụi, đệ tử Mật Tông các ngươi cũng học theo nữa hả?

 

Thiên Tâm khẽ lắc đầu: "Hắn mở quán ở đây cũng đã hơn ba trăm năm, lại có ta và Thủ Tinh Các đứng ra bảo chứng..."

 

Chưởng quầy mặc kệ bản thân còn đang bị định tinh mộc đen sì đóng thẳng giữa đất, cố vươn cổ lên hô: "Phải đó phải đó! Cái tên không có mắt kia nghe cho kỹ vào"

 

"Khụ." Thiên Tâm bất đắc dĩ lắc đầu, "Chỉ là chuyện lão Kim Báo đánh khách cũng không phải lần đầu"

 

Chưởng quầy biến sắc: "Lần này ta không có nóng nảy à nha, những kẻ trước đây chê đồ ăn dở, nháo nhào làm quá, còn có kẻ bảo ta xấu như quỷ, quán như hắc đ**m, ta đều nhịn hết đó"

 

"Chỉ là cái tên này, rõ ràng không định ăn, lại cứ khăng khăng bắt ta chứng minh, ta đây..."

 

"Được rồi, ta đã rõ." Thiên Tâm giơ tay ra hiệu, chưởng quầy lập tức ngậm miệng, không dám hó hé thêm nửa câu.

 

"Người Mật Tông đến Nam Châu, cũng phải theo luật Nam Châu ta mà làm việc." Giọng nàng bình tĩnh, "Ngươi phá rối sinh ý nhà người ta, phải bồi thường, có chịu không?"

 

Ứng Vô Quyết chậm rãi gật đầu: "Đã có Thủ Tinh Các bảo chứng, ta nhận."

 

"Và còn..." Thiên Tâm thở dài, "Ngươi đã vu oan cho chưởng quầy, cũng nên xin lỗi đàng hoàng."

 

Ứng Vô Quyết còn chưa kịp nói gì, chưởng quầy đã nghển cổ lên phản pháo: "Ta không nhận"

 

"Người sống trên đời ai chẳng có mấy mối thù. Giờ ta với hắn kết thù rồi đó, sau này hễ gặp đệ tử Mật Tông, ta thấy một đánh một"

 

"Ta còn phải treo biển lên cửa đệ tử Mật Tông và những kẻ kỳ thị Ma tộc, Yêu tu, miễn vào"

 

Thiên Tâm đau đầu day trán.

 

Dư Thanh Đường nghiêng đầu nghĩ ngợi: "Hay là để hắn thử món của ngươi một miếng?"

 

"Gì cơ?" Chưởng quầy giật nảy, "Ta cho heo ăn còn không thèm cho hắn đụng tới"

 

Đầu bếp gãi đầu: "Lão bản, ta là Yêu heo mà."

 

Chưởng quầy lập tức sửa lời: "Vậy cho chó ăn..."

 

Tiểu nhị vô tội ngoái đầu lại: "Lão bản, ta..."

 

"Ái chà" Chưởng quầy vội xua tay, "Ý là vậy thôi"

 

Dư Thanh Đường nhướng mày: "Ngươi không phải tức vì hắn chưa ăn đã chê đồ nhà ngươi sao? Còn ngươi, cũng chưa có bằng chứng gì đã nghi ngờ thức ăn người ta không sạch."

 

"Cổ nhân có Thần Nông nếm trăm loại thảo dược, nay ngươi coi như đệ tử Mật Tông nếm trăm độc, hẳn là có cái này chịu đi"

 

Ứng Vô Quyết ngước mắt nhìn thực đơn treo trên tường, hơi nhíu mày, nhưng rồi cũng gật đầu.

 

"Nếu ngươi ăn xong, xác nhận không độc lại ngon miệng, thì phải viết một bức thư xin lỗi, nói mình có mắt không tròng, lỡ miệng xúc phạm, còn phải tán dương món ăn ấy thật đậm đà"

 

Dư Thanh Đường quay sang gọi: "Tiêu Thư Sinh, học viện các ngươi có tạp chí gì bán chạy ở Nam Châu không?"

 

"Thì đem đăng lời xin lỗi hắn lên số sau luôn"

 

Tiêu Thư Sinh phe phẩy quạt: "Dễ thôi, chỉ cần hai bên đều đồng ý, ngày mai là lên kệ."

 

Chưởng quầy có hơi xiêu lòng, nhưng vẫn lầm bầm: "Ai... ai thèm hắn xin lỗi..."

 

"Chuyện đó lại khác nha." Tiêu Thư Sinh cười mắt híp lại, giúp hắn bồi thêm mấy câu, "Giờ xin lỗi chỉ có mấy người tụi ta nghe thấy. Nhưng nếu viết thành văn, trắng đen rõ ràng, ngàn năm sau người ta vẫn sẽ nhớ đệ tử Mật Tông ngu ngốc, mắt mù tâm mờ, giở trò khóc nháo trước cửa Kỳ Vật Lâu."

 

"Chỉ tiếc tiệc Bách Độc ngon mê ly, thịt mềm như mộng, thắng cả tiên trân đến đoạn tuyệt thất tình lục dục còn chẳng đoạn nổi khẩu dục..."

 

Dư Thanh Đường giơ ngón cái chen vào: "Câu kết, thơm thật"

 

Ứng Vô Quyết: "..."

 

Tiếu Hồ Điệp cười khúc khích: "Sợ là không dám cúi đầu nhận sai thì có~"

 

Ứng Vô Quyết nhắm mắt: "Ta nhận."

 

"Chỉ là ta đã đoạn tuyệt thất tình lục dục, bế ngũ cốc từ lâu, e rằng không nếm ra được mùi vị."

 

"Hừ." Chưởng quầy đột nhiên dấy lên hiếu thắng, "Dọa ai đó Tu Vô Tình đạo thì làm sao, cùng lắm là nhịn, chứ ngũ giác vẫn còn nguyên chứ gì?!"

 

Hắn xắn tay áo: "Tiểu nhị, mang dao của ta lại đây, hôm nay gia ta đích thân xuống bếp, nấu cho hắn một bữa, trông hắn cho kỹ, đừng để chạy mất"

 

Ứng Vô Quyết trầm mặc một lúc, chậm rãi nhìn sang Thiên Tâm: "Ta đến nơi này... không phải vì..."

 

Thiên Tâm ngắt lời: "Nam Châu ai cũng có thể đến, ta sẽ không đuổi ngươi."

 

"Chỉ là ngươi thân phận đặc biệt, hành tung về sau phiền ngươi để đệ tử Thủ Tinh Các theo dõi."

 

Ứng Vô Quyết lặng lẽ gật đầu: "Được."

 

Hắn lại nói: "Trước đó ta đã đưa bái thiếp, nhưng Thủ Tinh Các vẫn không tiếp kiến."

 

Thiên Tâm sư tỷ nhận lấy chén trà Dư Thanh Đường ân cần đưa tới, nhấp một ngụm: "Ngươi đưa bái thiếp cùng đề mục với lão trưởng lão Thủ Khuyết của Mật Tông tháng trước, Thủ Tinh Các ta một việc chỉ tiếp một lần, mong ngươi lượng thứ."

 

Ứng Vô Quyết liếc nhìn Dư Thanh Đường: "Ngươi cũng biết chuyện đó..."

 

"Biết." Thiên Tâm sư tỷ điềm nhiên đáp, "Ngươi không mang cậu ấy đi được."

 

Dư Thanh Đường vịn tay lên thành xe lăn, ngẩng đầu phụ họa y như thật.

 

"Không chỉ Thủ Tinh Các." Tiếu Hồ Điệp bay lượn nhẹ nhàng đáp xuống, "Còn phải tính cả Khoái Hoạt Môn ta nữa."

 

"Đây là áp trại phu quân mà môn chủ mới của bọn ta đoạt về đấy~"

 

Dư Thanh Đường đang gật gù theo, bỗng giật mình: "Hử?"

 

"Sao ta lại thành bị đoạt về rồi?!"

 

........................................

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Thiên Tâm: A Tinh nói đúng. Nhặt hai sư đệ về, đúng là náo nhiệt hơn hẳn...

Bình Luận (0)
Comment