Diệp Thần Diễm bị bịt miệng, nhưng vẫn còn nháy mắt với cậu một cái. Dư Thanh Đường lập tức rụt tay về như bị điện giật.
Cậu luống cuống lau tay, ho khan: "Khụ... Cái này... tốt nhất đừng nói linh tinh."
"Đi thôi, đi thôi."
"Ờ..." Nhạc Hoa Niên có vẻ không hiểu lắm, nhưng rất biết điều, ngoan ngoãn đi theo xuống lầu.
Ra đến cửa, nàng đứng lại chào tạm biệt hai người, ánh mắt nhìn Dư Thanh Đường tràn đầy quyến luyến: "Tiểu sư muội, tỷ đi đây. Nhớ phải tự chăm sóc bản thân thật tốt đấy."
Nàng nắm chặt tay Dư Thanh Đường, ghé sát tai cậu thì thầm: "Nhớ kỹ, an toàn là trên hết. Nếu thật sự không ổn, mình dắt cả môn phái bỏ trốn luôn cũng được. Dù sao cũng chẳng có tài sản gì nhiều."
Dư Thanh Đường: "......"
Lời này chân thành đến mức nghèo khó cũng lộ ra, khiến cậu cảm động mà vẫn phải bật cười.
Diệp Thần Diễm không nói gì, lặng lẽ chen vào giữa hai người, ho nhẹ một tiếng: "Đại sư tỷ, trời vẫn còn sớm, chi bằng đi luôn đi. Dạo gần đây Kim Châu hơi loạn."
"Ta cũng nghe nói rồi." Nhạc Hoa Niên cau mày, "Không biết là lũ chuột nhắt nào đang quậy phá Kim Châu nữa. Bọn ta về rồi cũng hỗ trợ điều tra một tay."
"Có điều nghe bảo đối tượng toàn là nữ tu Kim Đan. Mà ta thì đã là Nguyên Anh rồi, chẳng cần lo." Nói đến đây, nàng đắc ý ngẩng cao đầu, "Bọn họ mà dám đến thật, ta cho chúng biết thế nào là lễ độ!"
Diệp Thần Diễm nở nụ cười khách sáo, gật gù cho có lệ: "Ừm ừm, cẩn thận vẫn hơn."
Dư Thanh Đường thì nghẹn lời đại sư tỷ à, người ta đang mắng khéo đó! Hắn đang chê tỷ là Nguyên Anh mà yếu như Kim Đan đấy! Sao tỷ nghe không ra hả!?
Nhạc Hoa Niên đang định xoay người rời đi thật oai phong, thì tiểu nhị trong quán thò đầu ra: "Công tử, đồ mang đi đã gói xong rồi ạ!"
Nhân lúc Diệp Thần Diễm đi vào lấy, đại sư tỷ lại tranh thủ nhét cho cậu một cái bình nhỏ: "Cầm đi, đồ xấu sư phụ giấu tận đáy rương. Nghe nói tu sĩ Đại Thừa mà lỡ uống cũng ngã vật ra!"
Dư Thanh Đường tròn mắt: "Ghê vậy luôn á!?"
"Cất kỹ, gặp nguy thì dùng, giữ mạng là chính." Nhạc Hoa Niên nhìn quanh như đang làm chuyện mờ ám, liếc về phía trong quán, "Tranh thủ hắn chưa ra, tỷ chuồn trước đây!"
Nói xong cũng chẳng chờ phản ứng, quay đầu chạy mất dạng như vừa phạm lỗi lớn.
Diệp Thần Diễm vừa ra đến nơi, tay xách đồ ăn, ngạc nhiên hỏi: "Đại sư tỷ đi rồi à? Ta còn gọi thêm cho nàng hai món..."
"Haha" Dư Thanh Đường cười khan, tay nhanh như chớp nhét cái bình vào nhẫn trữ vật có tật giật mình là đây.
Nói thật, giờ cậu cũng hơi có tật.
Diệp Thần Diễm lắc đầu thở dài: "Thôi thì để hai ta ăn vậy."
Hắn thu gọn mấy món vào nhẫn rồi quay sang cậu: "Thiên Âm Tông đang lục soát khắp nơi, mấy thành gần đây đều cấm phi hành. Nhưng phạm vi cũng không rộng, cùng lắm nửa ngày là ra khỏi Kim Châu."
"Chúng ta đi nhanh một chút, hôm nay rời khỏi đây luôn."
Dư Thanh Đường đang định gật đầu thì sau lưng vang lên một tiếng cười khinh khỉnh: "Đứa nghèo nào mà dám chắn trước cửa Thiên Thượng Cư thế kia?"
"Xin lỗi." Dư Thanh Đường theo bản năng xin lỗi, kéo Diệp Thần Diễm tránh sang bên nhưng một cây quạt bất ngờ thò tới, nâng cằm cậu lên.
Dư Thanh Đường: "!"
Một tên nam tu tóc bóng loáng, mặt đầy phấn son cười tà mị với cậu:
"Ồ, mỹ nhân xinh ghê ha~"
Dư Thanh Đường: "......"
Mỹ nhân xinh ghê ha? Thật là một câu thoại... đói chữ và thiếu muối.
Cậu âm thầm lùi một bước, cây quạt kia lại theo sát một bước, thậm chí còn định lướt dọc theo cổ cậu xuống...
"Chát!" Cây quạt bị hất văng. Diệp Thần Diễm mặt lạnh như tiền chắn giữa hai người: "Các hạ đã quá phận, xin hãy tự trọng."
Dư Thanh Đường thấy lòng mình tê liệt dần.
Không có Diệu Âm Tiên thì sao? Mấy tình tiết trong nguyên tác giờ đổ hết lên đầu cậu à!?
Thật sự không cần thiết!
Cậu núp sau lưng Diệp Thần Diễm, rướn cổ đánh giá thử pháo hôi nào đây?
Gương mặt như vậy chắc chắn không phải nhân vật lớn. Phía sau chỉ có vài tên tiểu nhị, chẳng thấy tu sĩ nào. Nhìn là biết loại ăn hành không oan. Nhưng mà dám tác oai giữa địa phận Thiên Âm Tông, chắc chắn có chỗ dựa, chắc là nghĩ người khác không dám động đến hắn.
Càng nghĩ càng thấy hợp lý Ngô gia Kim Châu, Ngô Thiên Giao.
Từ cái tên là biết, hắn còn có một người anh tên Ngô Thiên Long.
Dư Thanh Đường từng đọc đến đây trong truyện cũng cạn lời ai mà đặt tên con chuẩn thế, vừa sinh ra đã đoán luôn đứa nào là rồng đứa nào là giao, ghi sẵn trong tên luôn. Nhưng được cái rõ ràng, nhìn tên là biết ai mạnh ai yếu.
Quả nhiên, dân vây xem thì thào đúng bài: "A! Lại là cái tai họa nhà họ Ngô"
"Nhìn chả thấy gì ghê gớm, sao ai cũng sợ hắn? Chỉ vì họ Ngô à? Kim Châu này chẳng phải Thiên Âm Tông mới là bá chủ sao?"
"Không đơn giản vậy đâu tuy Ngô gia không bì được Thiên Âm Tông, nhưng anh hắn Ngô Thiên Long mới tí tuổi đầu đã Kim Đan trung kỳ, nghe nói có thể sánh với Thánh nữ Thiên Âm Tông, hai bên còn định thông gia đó!"
Dư Thanh Đường: "......"
Kịch bản gốc nó phải như này cơ Long Ngạo Thiên đi đường cứu được Diệu Âm Tiên đang bị tà tu bắt, hai người nảy sinh tình cảm. Nàng giấu thân phận không về tông môn, cùng hắn đi khắp nơi.
Giữa đường gặp Ngô Thiên Giao giở trò, bị Long Ngại Thiên cho ăn đập. Ngô Thiên Giao tức quá về méc anh, còn đưa luôn chân dung Diệu Âm Tiên.
Anh hắn nhìn phát nhận ra vị hôn thê, giận dữ ra lệnh đuổi giết cả hai, chỉ để nữ lại.
Thế là đôi uyên ương trốn chạy, trốn mãi đến địa phận Biệt Hạc Môn, gặp cậu Dư Thanh Đường, người anh hùng ra tay tương trợ.
Nhưng mà hiện tại ở đây không có Diệu Âm Tiên.
Dư Thanh Đường gãi cằm nghĩ giờ Ngô Thiên Giao đi méc, lỡ đâu Ngô Thiên Long lười quá chẳng thèm ra tay thì sao? Còn đang nghĩ, Ngô Thiên Giao đã bị Diệp Thần Diễm đập cho một cú lăn lông lốc đến chân cậu.
Hắn lồm cồm bò dậy, chỉ vào hai người hét: "Các ngươi cứ đợi đó! Dám đánh ta, ta khiến các ngươi không ra khỏi Kim Châu nổi!"
Dư Thanh Đường: "Khoan đã."
Ngô Thiên Giao tính bỏ chạy, nhưng mũi thương của Diệp Thần Diễm đã kề lên cổ, ép hắn đứng yên.
Dư Thanh Đường nghiêng đầu nhìn hắn: "Ngươi định đi luôn vậy á?"
Cậu thấy lạ pháo hôi kiểu gì mà không tự giác? Không biết để lại đạo cụ rồi mới đi à?
Ngô Thiên Giao cảnh giác lùi lại: "Ngươi còn muốn gì nữa!?"
Dư Thanh Đường chìa tay ra.
Diệp Thần Diễm hình như thấy trò này vui, khoanh tay đứng xem, còn thuận tiện ấn đầu thương xuống thêm chút.
Ngô Thiên Giao r*n r* móc đồ, rút ra một cái túi thơm, cắn răng ném sang, còn cố nói cứng: "Coi như bản thiếu gia hôm nay bố thí cho chó... á!"
"Bốp!" Một cú gõ thẳng vào miệng, cán thương của Diệp Thần Diễm ra tay không lưu tình.
Dư Thanh Đường mở túi ra nhìn mấy viên linh thạch. Cậu lắc đầu, tiếc nuối nói: "Không phải cái này, haizz..."
Không hiểu nổi đám vai phụ bây giờ, chẳng có tí tự giác nào, Dư Thanh Đường đành tự thân vận động, giật lấy cây quạt trong tay đối phương: "Cái này, là của ta rồi. Còn ngươi, cút."
"Ngươi muốn cái đó á?" Ngô Thiên Giao ôm miệng, có vẻ hơi đơ, "Cái... cái này ta viết mà."
Dư Thanh Đường gật đầu đầy lý lẽ: "Sao? Không phục à?"
Cậu lùi một bước, đứng cạnh Diệp Thần Diễm, vênh mặt nhấc cây thương của hắn lên hù dọa: "Hửm?"
Ngô Thiên Giao co cổ lại, bị dọa cho khiếp: "Ta cho ngươi đó! Lấy đi!"
Hắn cắm đầu bỏ chạy, còn không quên ngoái lại hét to: "Lấy được bút tích của bổn công tử, coi như coi như ngươi may mắn!"
Thấy người xung quanh ngày càng đông, Diệp Thần Diễm kéo tay Dư Thanh Đường: "Nơi này người nhiều, chúng ta cũng đi thôi."
Ra khỏi thành, Diệp Thần Diễm mới dừng lại: "Ra khỏi đây là ổn rồi."
Hắn nghiêng đầu nhìn Dư Thanh Đường vẫn đang cúi đầu nghịch cây quạt.
"Khụ." Diệp Thần Diễm làm bộ lơ đãng hỏi: " Dư cô nương thích cái quạt đó à?"
Ánh mắt hắn lướt qua: "Chữ hắn viết xấu lắm."
"Ờ, xấu thật." Dư Thanh Đường cuối cùng cũng ngẩng đầu, đưa ra một vật vừa gỡ xuống từ quạt: "Nè, cái này cho ngươi."
"Hử?" Diệp Thần Diễm ngẩn người, vô thức nhận lấy.
Một miếng ngọc hình giao long, mát lạnh trong tay, chất ngọc thượng hạng. Nhưng đặc biệt hơn là nó khiến tâm thần tỉnh táo, tinh thần sảng khoái.
Diệp Thần Diễm ngạc nhiên lật qua lật lại: "Trên này có khắc trận pháp, giúp tâm thanh ý tĩnh, dễ nhập định tu luyện."
"Nàng..." hắn nhìn cậu, "Nàng nhắm vào cái này nên mới đòi cây quạt cho ta?"
Theo nguyên tác, miếng ngọc này đáng lý phải do Ngô Thiên Giao chủ động đưa ra xin tha vì bên trong có tinh huyết của hắn, người nhà họ Ngô có thể lần theo vị trí.
"Ngươi cầm đi." Dư Thanh Đường chột dạ, né tránh ánh nhìn không có thứ này thì mạch truyện sau không mở ra được.
Diệp Thần Diễm vuốt nhẹ mặt ngọc, bật cười rồi sải bước đi theo: "Thế cái quạt đâu? Nàng giữ lại à?"
"Ừ." Dư Thanh Đường gật đầu, mắt thì lén lút tìm kiếm dấu vết quanh rừng dù trình tự tình tiết đã lệch, nhưng địa điểm thì đúng rồi. Diệu Âm tiên tử đáng lẽ đang ở khu rừng này.
Diệp Thần Diễm khoanh tay sau lưng, thong thả đi bên cạnh: "Cái quạt đó xấu òm. Nàng thích thì ta viết cho cái mới."
"Ta đâu có nói là thích" Dư Thanh Đường vừa đi vừa làu bàu, "Nhưng vứt thì phí của trời."
"Ồ!" Diệp Thần Diễm kéo dài giọng, đột nhiên ghé sát hỏi: "Thanh Đường cô nương, đang tìm gì thế?"
"Tìm...?" Dư Thanh Đường suýt trượt miệng, "A? Không tìm gì hết! Ta... ta đang chăm chỉ đi đường!"
Diệp Thần Diễm mắt cong như trăng non: "Thật không đó?"
"À... Ừm" Dư Thanh Đường đảo mắt né tránh, "Thật ra ngươi cũng giúp ta tìm thử đi?"
Tốt nhất tách hắn ra một chút, giờ điều kiện đủ cả rồi, có khi mình kích hoạt được tình tiết Diệu Âm.
Diệp Thần Diễm cực kỳ phối hợp: "Tìm gì?"
"Thảo dược, linh thảo." Dư Thanh Đường bịa rất nghiêm túc, "Màu vàng, tám cánh, sư tỷ ta bảo mùa này trong rừng có, là đồ tốt."
"Thì ra vậy." Diệp Thần Diễm gật đầu có vẻ đã hiểu, nhìn quanh một vòng: "Vậy thì..."
Dư Thanh Đường đề nghị: "Chúng ta chia ra tìm, tìm chút thôi, không có thì đi tiếp."
Diệp Thần Diễm thoải mái đồng ý: "Được."
Hắn cố tình quay lưng, đi xa ra một đoạn, rồi bất ngờ quay lại cầm một nhành hoa lên hỏi: "Thanh Đường cô nương, cái này phải không?"
"Không đúng." Dư Thanh Đường ngó qua, "Hoa phải màu vàng."
"À." Diệp Thần Diễm lại quay người tiếp tục, lát sau lại hỏi: "Cái này thì sao?"
"Cũng không đúng, phải có tám cánh cơ!" Dư Thanh Đường đáp xong, âm thầm kéo giãn khoảng cách.
Không lẽ cậu định chuồn? Diệp Thần Diễm bật cười. Càng lúc càng xa, rõ ràng quá rồi. Hắn vừa quay lại, liền hơi nhướng mày ngạc nhiên hoa vàng tám cánh, thật sự có.
Mang theo một tia bất ngờ, hắn hái bông hoa rồi quay lại: "Thanh Đường cô nương, ta tìm đượ.....hử?"
Phía sau... chẳng còn ai.
Cùng lúc đó.
Dư Thanh Đường bị bịt mắt, bị người ta vác trên vai chạy như bay, xóc đến mức muốn ói:
"......"
Cậu thì cũng muốn kích hoạt tình tiết thật, nhưng ai ngờ lại là kiểu này chứ!!
.......................................
Tác giả có lời muốn nói:
Dư Thanh Đường: Cứu... cứu với... (giơ tay kiểu Nhĩ Khang)