Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên

Chương 99

Diệp Thần Diễm cùng mọi người vây chặt Xích Luyện yêu xà này trên người bảo vật không ít, thực lực cũng chẳng hề tầm thường, bị mấy người vây công mà vẫn cố chống đỡ được.

 

Hai phe nhân mã tuy mục đích riêng, nhưng không ai động thủ với nhau, ăn ý hợp tác, trước tiên tập trung đối phó với yêu xà.

 

Dư Thanh Đường đang đàn khúc nhập trận, bỗng cảnh giác quay đầu: "Làm gì đó"

 

Tiểu Long Vương vậy mà tiến về phía cậu hai bước.

 

Tiểu Long Vương nheo mắt đánh giá: "Tiểu tu sĩ mới kết anh mà cũng dám tới đây cướp bóc? Chẳng lẽ giờ Đại Hoang Sơn bị người ta coi rẻ đến thế rồi?"

 

Yêu tộc và tu sĩ nhân tộc tuy hệ thống tu luyện khác nhau, nhưng cũng thường dùng cảnh giới của nhân tộc để làm thước đo thực lực.

 

Dư Thanh Đường cảm nhận được áp lực trên người hắn, đại khái đoán ra cảnh giới, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Ngươi cũng chỉ nửa cân tám lạng thôi mà."

 

"Hừ" Tiểu Long Vương khinh miệt, "Ta là long tộc, yêu tộc Đại Hoang Sơn lẫy lừng, năm xưa dưới Long Thần Hoang Sơn, hai mươi ba vương đều phải cúi đầu trước long tộc ta. Nguyên anh của ta, tất nhiên không thể so với nguyên anh của ngươi"

 

"Ngươi cũng nói là năm xưa rồi." Dư Thanh Đường không thèm nể, "Thường thì kẻ nào yếu mới suốt ngày khoe tổ tiên từng vinh hiển."

 

Huống chi vừa ở trường đấu giá, Xích Luyện đã vạch trần hết vị này giờ là công tử ăn chơi khét tiếng của yêu tộc Đại Hoang Sơn, thực lực bình bình.

 

"Hừ" Tiểu Long Vương nheo mắt, ẩn ẩn lộ ý muốn ra tay: "Nguyên anh nhân tộc, trông yếu nhỉ, ta chắc đánh được."

 

Dư Thanh Đường: "..."

 

Cậu cũng biết mình yếu, nhưng nghe thế vẫn thấy khó tả là khó chịu, ngươi có cần thể hiện rõ đến mức ăn h**p kẻ yếu, sợ kẻ mạnh thế không

 

Diệp Thần Diễm cùng mọi người ở ngay bên cạnh, cậu chẳng hề sợ hãi, vẫn cố giữ hòa khí khuyên nhủ: "Chúng ta vốn là hai phe yếu nhất ở đây, đừng ganh đua mà tự đánh nhau nữa."

 

Tiểu Long Vương giận dữ: "Ai yếu nhất"

 

"Là ta, là ta" Dư Thanh Đường lập tức phối hợp gật đầu, thuận nước đẩy thuyền, "Ta yếu nhất, tha ta một mạng nhé."

 

Bước chân Tiểu Long Vương khựng lại: "Không hổ là nhân loại dám tới cướp bóc, thật là không biết xấu hổ."

 

"Chậc." Hắn chậc lưỡi, vẻ chán ghét lại khó xử, "Nhưng ngươi cầu xin tha mạng rồi, ta lại không nỡ ra tay."

 

Hai người còn đang câu giờ, bên kia đánh đến kịch liệt. Xích Luyện bị đánh lăn lộn, dù trên người mặc giáp vảy xà của nhị thúc, cũng suýt bị đánh đến phun cả mật xà.

 

"Chúng bây" Yêu xà giận dữ thét: "Các ngươi dám động thủ với đấu giá trường của ta, không sợ yêu vương sau lưng ta giết hết các ngươi sao"

 

"Aaaa"

 

Hắn hét thảm, ánh mắt lóe vẻ tàn độc, đột ngột giật nhẫn chứa đồ khỏi tay, ném thẳng vào giữa đám người.

 

Mọi động tác chững lại, đám thủ hạ long tộc lập tức chia hai, một nhóm lao tới đoạt nhẫn, một nhóm chặn đường Xích Luyện bỏ chạy.

 

Diệp Thần Diễm liếc nhìn mọi người, Cang Lăng lập tức tung cánh bay lên, xoay người vươn trảo, xé toang chiếc lồng nhốt Tử Vân.

 

Nàng hẳn vẫn còn hôn mê, bị động tác mạnh làm tỉnh giấc, cơ thể nhẹ bẫng, mang theo vài phần mê man mở mắt ra, phát hiện mình bị vuốt chim dữ khống chế, bay giữa không trung chẳng biết sẽ đi về đâu.

 

Tử Vân: "..."

 

Nàng kinh hoảng trợn to mắt, bốn chi mềm nhũn vẫn gắng sức giãy giụa: "Thả ta xuống"

 

"Chậc" Hiện tại nàng chẳng có sức lực, công kích càng chẳng dọa được ai, chỉ thêm vướng víu, Cang Lăng quát khẽ: "Không muốn chết thì đừng loạn động"

 

Tử Vân càng giãy giụa, gắng sức biến về nguyên hình Lôi Cực Báo, muốn liều mạng với bọn họ.

 

Nàng bị ném lên linh thuyền đang lơ lửng. Nếu thường ngày, dựa vào thân thủ linh hoạt, hẳn nàng có thể đáp bốn chân nhẹ nhàng, nhưng giờ chỉ có thể té chỏng vó lên trời.

 

Bên cạnh vang lên giọng ôn hòa: "Ngươi hung dữ thế làm gì? Biết là cứu người, không biết còn tưởng bắt cóc đấy"

 

Cứu người?

 

Tử Vân lắc đầu mệt mỏi, cố gượng đứng dậy, hạ thấp người, nhe răng gầm gừ: "Gừ... "

 

Dư Thanh Đường nhanh tay nhét miếng thịt khô vào miệng nàng vẫn là đồ Hỏa Miêu từng chia cho cậu.

 

Tử Vân theo phản xạ nhai mấy cái, muốn nhổ ra thì đã muộn, nàng âm thầm hối hận, trước đây cũng bị bắt vì lỡ ăn phải đồ ăn gài bẫy, lần này sao lại dính chiêu y hệt

 

Nhưng miếng thịt trong miệng thơm nức, tuy nhạt nhẽo, song thịt thượng hạng, mà nàng đã đói lâu, cuối cùng vẫn nuốt ực xuống.

 

Dư Thanh Đường ôm mạn linh thuyền, nhắc nhở: "Người cứu được rồi, rút"

 

Mọi người chẳng hề lưu luyến, bỏ mặc Xích Luyện, không thèm nhìn nhẫn chứa đồ mà bỏ chạy.

 

Tiểu Long Vương trợn mắt: "Cái gì? Các ngươi..."

 

Hắn vô thức quay đầu, nhìn bóng lưng Dư Thanh Đường cướp Lôi Cực Báo, lái linh thuyền biến mất vùn vụt: "Chẳng lẽ bọn họ thật sự tới đòi lại công đạo?"

 

Diệp Thần Diễm đáp xuống cuối linh thuyền, cất thương sau lưng, xa xa đối diện ánh mắt tiểu Long Vương, cười rạng rỡ, ôm quyền: "Phần còn lại giao cho ngươi"

 

Tiểu Long Vương sững lại: "Có ý gì?"

 

Trên linh thuyền, Dư Thanh Đường nghiêm túc: "Các vị, ta chuẩn bị bắt đầu, xui rủi bao lâu không biết, trông cả vào mọi người rồi."

 

"Yên tâm" Xích Diễm Thiên vỗ ngực, khí khái hiệp nghĩa: "Ngươi cứu người, làm việc tốt, vận xui sẽ không quá nặng đâu"

 

Cang Lăng vẫn chưa hiểu: "Rốt cuộc các ngươi định làm gì?"

 

Tiêu Thư Sinh quạt phe phẩy, đắc ý cười: "Khiến bảo vật mọc chân, tự mình theo chúng ta."

 

Dư Thanh Đường lấy ra tụ bảo bồn, thành khẩn nhắm mắt, dốc cạn linh lực đổ vào bồn này chẳng khác nào hố không đáy, bao nhiêu linh lực cũng nuốt được.

 

Cậu hiếm khi bỏ vào miệng mấy viên hoàn khôi linh lực, rồi khẽ lắc ba cái, đọc câu chú: "Bảo bối, bảo bối, vào bồn của ta"

 

Thuộc hạ tiểu Long Vương toàn tay cừ của long tộc, sau một hồi chiến đấu mới khống chế được Xích Luyện, l*t s*ch nhẫn chứa đồ trên mười ngón tay hắn.

 

Thuộc hạ dâng nhẫn lên Tiểu Long Vương, hắn thong thả nhón một chiếc, lật qua lật lại trong tay: "Long Cốt Ngọc ở nhẫn nào?"

 

Xích Luyện nhắm nghiền mắt, chẳng đáp lời.

 

"Hừ." Tiểu Long Vương mất kiên nhẫn, trực tiếp mở nhẫn chứa đồ, thoáng chốc nắm chặt tay không tin nổi, quăng ngay nhẫn cho thủ hạ.

 

"Thiếu chủ" Thuộc hạ chưa hiểu chuyện, nghi hoặc nhìn hắn.

 

"Rỗng trơn" Tiểu Long Vương nổi giận, không cam tâm lại nhặt nhẫn khác, rồi lại phẫn nộ ném đi: "Vẫn rỗng, tất cả đều rỗng"

 

Hắn bỗng nhớ tới đám tu sĩ nhân tộc vừa cướp người, khựng lại: "Chẳng lẽ... không thể nào, rõ ràng bọn chúng chưa từng đụng vào nhẫn này"

 

Hắn nghiến răng, chỉ tay xuống động: "Xuống tra kỹ, có phải chúng giấu dưới đó rồi không. Những người khác, đuổi theo, chúng chưa chạy xa, mau đuổi"

 

Mọi người lập tức tản đi, có kẻ dè dặt liếc hắn, hạ giọng: "Nếu không đuổi kịp thì sao, thiếu chủ?"

 

Tiểu Long Vương nheo mắt, siết chặt quạt, lạnh giọng: "Đuổi không kịp? Ta nhớ rõ mặt chúng. Lấy bút đây, ta phải vẽ chân dung, dán khắp Đại Hoang Sơn, Khoái Hoạt Môn, Nam Châu Thành ta sẽ truy sát lũ điên đó nghìn dặm"

 

Thủ hạ há hốc: "Thiếu chủ họa công của ngài đáng tin chứ?"

 

Tiểu Long Vương chậm rãi quay đầu nhìn.

 

Thủ hạ lập tức cúi gằm: "Dạ"

 

Hắn thò tay vào nhẫn chứa đồ định lấy bút mực, bỗng sững lại giấy mực vẫn còn, nhưng cây Vạn Kim Bút linh lực sung mãn đã biến mất.

 

"Thiếu chủ..." kẻ kia hoảng hốt: "Linh thạch, đan dược, pháp bảo cũng mất hết rồi"

 

"Cả nhẫn của chúng ta cũng rỗng sao?" Tiểu Long Vương trợn tròn mắt: "Hắn..."

 

Hắn tức đến độ bay vọt lên, hóa nguyên hình lao đi, "lốp bốp" đâm sầm vào bức tường trong suốt, bị chặn đứng.

 

"Bảo vệ thiếu chủ" Thuộc hạ hốt hoảng kết trận, vây lấy hắn.

 

Rừng gió bỗng cuộn lên, hắc phong rít gào, lạnh thấu xương.

 

Xích Luyện vô thức giãy giụa: "Chủ nhân, cứu ta"

 

Một khắc sau, mắt hắn trợn tròn, bụng đau nhói, thét thảm yêu đan bị người ta móc sống.

 

Tiểu Long Vương ôm trán, mặt trầm trọng: "Ai?!"

 

Kẻ kia ung dung làm trò trước mặt họ, nhưng thân ảnh vẫn mờ như sương.

 

Cơn gió đen đảo chiều, một thủ hạ như bị tay vô hình bóp cổ kéo đi. Tiểu Long Vương vừa chạm eo toan rút binh khí, lại trống trơn, tức xì khói đành lao vào tay không.

 

Đối phương lập tức bỏ người kia, thuận thế xách hắn lên.

 

Khoảng cách gần trong gang tấc, Tiểu Long Vương cuối cùng nhìn rõ mặt, nghiến răng: "Là... ngươi"

 

"Thiếu chủ"

 

"Suỵt." Kẻ kia bịt miệng hắn, tựa hồ lấy làm lạ: "Ơ? Ngươi không mang long lân hộ thân bên mình?"

 

Tiểu Long Vương ú ớ, nếu nói được đã hét lên, đâu phải ta không mang, là bị trộm mất rồi.

 

Đối phương trượt tay xuống bụng hắn, chuẩn bị lấy yêu đan, thì một mũi thương ầm ầm bổ xuống, khí thế như phá trời diệt đất.

 

"Hửm?" Kẻ trong gió khẽ nghiêng người né đòn không phải sợ tiếp chiêu, chỉ là trực giác thấy thương này bất thường.

 

Diệp Thần Diễm đứng trên linh thuyền, nâng tay thu thương. Sau lưng, Dư Thanh Đường thò đầu: "Đồng nghiệp đây, chúng ta lại tới"

 

Tiểu Long Vương giãy giụa: "Ngươi là... ai mà đồng nghiệp với ta"

 

Phía sau họ, yêu hổ Hoa Di hí hửng gầm lên: "Đạp Tuyết Hồ Vương giá lâm đây, lũ tiểu yêu, không mau quỳ xuống chịu trói"

 

Dư Thanh Đường liếc nàng, trong lòng thầm nghĩ ta chỉ thấy cáo mượn oai hùm, nay lần đầu thấy hổ mượn oai cáo.

 

Đạp Tuyết Hồ Vương khẽ cười: "Đại Hoang Sơn dạo này náo nhiệt quá, lão già, trước mặt ta còn giấu tới giấu lui sao? Hiện nguyên hình đi."

 

Kẻ xách Tiểu Long Vương rốt cuộc lộ thân tóc dài đen xoăn rối bời, hai sừng dê quấn tròn, một sừng gãy nham nhở.

 

Hoa Di vừa đắc ý đã hoảng hồn, trốn sau Đạp Tuyết Hồ Vương: "Lại là yêu vương?"

 

Cang Lăng nặng nề: "Tứ Bình Dương Vương..."

 

Hắn thấp giọng nhắc nhở: "Yêu vương danh tiếng chẳng vang, nhưng đã là yêu vương, ắt có bản lĩnh."

 

"Thú vị." Lão Hồ Vương nheo mắt: "Thì ra đấu giá trường xôn xao dạo này do ngươi đứng sau."

 

Tứ Bình Dương Vương hờ hững: "Đừng xen chuyện."

 

"Gọi là xen à?" Hồ Vương nhướng mày: "Từ vụ này mà lũ yêu cứ bảo hồ tộc ta xảo quyệt, giỏi dùng sắc dụ người, nói đấu giá trường kia rõ là tay ta dựng nên. Ta phải chịu tiếng oan, nợ này không tính sao được?"

 

Tứ Bình Dương Vương mặt không đổi, vẻ như chưa ngủ dậy: "Ngươi muốn thế nào?"

 

Hồ Vương cười ranh mãnh, bỗng chỉ tay: "Tiểu Diệp, đi, giúp thúc thúc hồ của ngươi dạy lão dê đen này bài học."

 

Diệp Thần Diễm nhướng mày: "Ta?"

 

"Xà già kia chưa nói sao?" Hồ Vương cười híp mắt: "Ở Đại Hoang Sơn, luật là nắm đấm to mới có tiếng nói.

 

Hắn chỉ chỉ đối diện, "Yêu vương, dám đấu không?"

 

.........................................................

 

Kịch trường không trách nhiệm:

 

Tiểu Long Vương: "Ta thà chết đói, nhảy xuống đây tự sát, cũng không đồng lõa với các ngươi làm đồng nghiệp"

 

Dư Thanh Đường: "Đồng nghiệp ơi, chia đồ rồi, mau qua đây."

 

Tiểu Long Vương: "..."

 

Thuộc hạ: "To gan, thiếu chủ ta đã nói..."

 

Tiểu Long Vương: "Câm, đây là đồng nghiệp ta tự nhận"

Bình Luận (0)
Comment