Sau Khi Giành Chức Vô Địch Esports, Tôi Lái Mecha

Chương 165

Tiếng nổ kinh thiên vang vọng đất trời, xé toạc Thiên Không Thành, lộ ra hình cầu đen kịt. Bề mặt hình cầu hình thành vô số gợn sóng khuếch tán, như mưa bão táp vào mặt nước tạo thành những gợn sóng cuồng loạn, dao động vô hình khuếch tán ra bên ngoài, cùng với trường lực Titan vô hình quấn lấy nhau. 

Lớp giáp ngoài của mười hai Titan nhanh chóng bong tróc dưới tác động mạnh, những mảnh vụn sắt thép lẫn huyết nhục tạo thành cơn lốc, mười hai Titan đồng thời phát ra tiếng gào rú thê lương. Trong tiếng gào thét thống khổ chói tai, hình cầu đen rung chuyển càng thêm dữ dội, phảng phất giây tiếp theo sẽ nổ tung tại chỗ, khiến người xem kinh hồn táng đảm. 

Kẽo kẹt —— 

Khoang điều khiển 【Chúc Cửu Âm】 không chịu nổi gánh nặng, phát ra tiếng kẽo kẹt rợn người. Kỷ Minh Chúc nghiến răng, gắt gao giữ chặt cần điều khiển, dưới sự điều khiển của cậu, 【Chúc Cửu Âm】 bước những bước chậm rãi mà kiên định tiếp tục tiến về phía hình cầu đen. 

Một bước, hai bước... 

Hình cầu đen chỉ cách 【Chúc Cửu Âm】 một bước chân, Kỷ Minh Chúc thậm chí có thể nhìn thấy những gợn sóng cuồng loạn đang khuếch tán khắp nơi. Lớp giáp ngoài bàn tay 【Chúc Cửu Âm】   sớm đã không biết bay đi đâu, lộ ra lớp huyết nhục đỏ tươi bên dưới —— 

"Minh Chúc!!" 

Dao Quang hô to tên cậu, giọng gần như vỡ ra: "Nhanh rời khỏi đó, trung tâm sắp nổ!!" 

Tiếng động khác thường của Thiên Không Thành cũng thu hút ánh mắt vô số người. Cơ giáp chiến đấu của Vô Thường Tư và Bình Họa Tư hai bên bất giác dừng tay, lực chú ý đồng loạt hướng về phía Thiên Không Thành. 

Trung tâm đen kịt khổng lồ dữ tợn dù cách xa mấy trăm km vẫn có thể nhìn thấy, bất luận là người tham gia chiến trường, hay những người nhìn thấy tất cả qua hình ảnh vệ tinh, đều không khỏi kinh ngạc. 

Thì ra dưới Thiên Không Thành khổng lồ, lại ẩn giấu một thứ như vậy... 

Kỷ Minh Chúc nghe thấy giọng Dao Quang, nhưng cậu không đáp lại. Giờ phút này đại não cậu đang chịu đựng sự hỗn loạn khó tả, tiếng gào rú của Titan lẫn dao động của trung tâm cơ thể mẹ khiến đầu óc cậu gần như trống rỗng, thân thể cũng cứng đờ không nghe sai khiến. Ngay cả động tác đơn giản là đẩy cần điều khiển, cũng khiến Kỷ Minh Chúc hao phí toàn bộ sức lực mới có thể hoàn thành. 

"Kỷ! Minh! Chúc!" 

Hai mắt Kỳ Linh đỏ rực, vẻ mặt dữ tợn khoa trương, thậm chí còn có một tia cầu xin khó phát hiện: "Dừng lại! Dừng lại cho ta!!" 

Mang theo sứ mệnh tự nhiên đến hành tinh này, sắp đến khoảnh khắc thành công, chiến thắng dễ như trở bàn tay lại bị vô tình phá vỡ. Mấy trăm năm trước là Kỷ Khải Minh, phong ấn trung tâm cơ thể mẹ trong Thiên Không Thành, lại xẻ thịt cơ thể mẹ tạo ra Titan, ép cơ thể mẹ của dị chủng không thể không cư trú trong thân thể yếu ớt của nhân loại. Mấy trăm năm sau lại là Kỷ Minh Chúc, vô số lần quấy nhiễu kế hoạch của hắn ta, phảng phất hai anh em họ Kỷ này là kẻ thù định mệnh của hắn ta.  

"Không cần..." 

Trương Tất Phương cùng tay chân sử dụng, bò về phía trước với tư thế xấu xí. Khuôn mặt vỏ cây của ông ta bị gió lốc làm nứt toác, bộ dạng trông còn giống dị chủng hơn cả dị chủng thuần khiết. Ông ta hô to khẩn cầu Kỷ Minh Chúc dừng lại, đồng thời kéo thân hình chống lại gió lốc bò về phía trước. 

Đầu óc Kỷ Minh Chúc đã không thể tự suy nghĩ, nhưng cậu vẫn nhớ rõ việc mình nên làm. Cậu ấn xuống một nút nào đó trong khoang điều khiển, sau đó dùng hết sức lực cuối cùng mở cửa khoang điều khiển. 

Dây thép khoang điều khiển buông xuống, tay Kỷ Minh Chúc vừa chạm vào dây thép, giây tiếp theo liền mất hết sức lực, cả người từ trên Titan khổng lồ ngã xuống —— 

Thân thể con người dưới sự hỗ trợ của Titan còn nhỏ bé hơn cả con kiến. Trong cơn bão dữ dội, thân thể cậu bị thổi phù bay về phía trước. Cùng lúc đó, theo một tiếng nổ lớn ầm ầm, khoang điều khiển 【Chúc Cửu Âm】 phát nổ dữ dội! 

Chiếc Titan có câu thúc cuối cùng cũng bị phá hủy. 

Oanh!!

Lấy vị trí 【Chúc Cửu Âm】 tiếp xúc với trung tâm đen làm điểm tựa, chất lỏng đen trong khoảnh khắc liền lan tràn lên trên, trong nháy mắt Titan khổng lồ đã bị chất lỏng đen bao phủ, sau đó lan sang 【Chúc Dung】, rồi tiếp tục lan về phía sau... 

Mười hai Titan trong nháy mắt biến thành những pho tượng đen kịt, phảng phất mười hai ngọn núi đen liên miên, thậm chí rất khó nhìn ra tư thế ban đầu. Cùng lúc đó, hình cầu trung tâm đen vốn đã khổng lồ càng co rút lại cực nhanh rồi khuếch trương, lĩnh vực đen kịt lan ra bên ngoài, nuốt chửng cả Thiên Không Thành!! 

Trương Tất Phương phí công vươn tay, như tín đồ thành kính cầu nguyện thần minh, giây tiếp theo thân thể ông ta bị lĩnh vực đen nuốt chửng, thân thể bắt đầu phân giải, làn da bắt đầu vỡ vụn, nội tạng bắt đầu hòa tan... Như đang chịu đựng một hình phạt nào đó, Trương Tất Phương phát ra tiếng thét chói tai thảm thiết, rồi sau đó thân thể tựa như băng tuyết tan rã hòa vào trong lĩnh vực đen! 

"Minh Chúc!" 

Mắt Dao Quang không chớp nhìn chằm chằm vị trí Kỷ Minh Chúc, trơ mắt nhìn thân thể Kỷ Minh Chúc cũng bị lĩnh vực đen nuốt chửng. Hai mắt cậu ta đỏ rực, lớn tiếng gọi tên Kỷ Minh Chúc. 

Cơn lốc trước mắt chợt yên bình, ánh sáng bị hoàn toàn nuốt chửng, xung quanh một mảnh hắc ám, thế giới phảng phất rơi vào sự im lặng ngắn ngủi. 

Kỷ Minh Chúc gian nan mở mắt ra —— trên thực tế, cậu cũng không biết mình có mở mắt hay không, bởi vì tất cả đều là một mảnh hắc ám, không có một chút ánh sáng nào, cậu thậm chí không cảm nhận được thân thể mình có tồn tại hay không. 

Trong một mảnh mê mang hỗn độn, dường như có một đôi mắt khổng lồ mở ra. 

Đôi mắt này lớn đến mức, giống như bóng đêm vô biên vô hạn của vũ trụ đang nhìn chằm chằm vào hành tinh này. Kỷ Minh Chúc không cảm nhận được cảm xúc trong đôi mắt đó, rồi lại như cảm nhận được tất cả mọi cảm xúc, phảng phất cái nhìn thoáng qua thương hại xen lẫn khinh miệt của thần minh đối với con người nhỏ bé, lại tựa như một cái nháy mắt hờ hững, tất cả trí tuệ trước mắt thần chẳng qua là sương khói mỏng manh, hành tinh khổng lồ chẳng qua là hạt bụi bên cạnh thân hình khổng lồ —— 

"Phải không." 

Định mệnh, Kỷ Minh Chúc dường như nghe thấy một giọng nói cổ xưa, thở dài bằng ngữ khí mờ ảo: "Thật đáng tiếc..." 

Rồi sau đó tất cả trở về tĩnh lặng.

... 

... 

Oanh!! 

Trong ánh mắt kinh hãi và khó tin của mọi người, hình cầu đen nhanh chóng khuếch trương nuốt chửng toàn bộ Thiên Không Thành, sau đó lại như chạm vào một tấm chắn nào đó, đến cực hạn rồi không còn khuếch tán nữa. Chất lỏng đen như sương mù đặc dính bị nhốt trong bình, cố sức giãy giụa nhưng không cách nào phá vỡ sự giam cầm. Thiên Không Thành rung chuyển ù ù, hòn đảo thép trong chớp mắt đã bị phân giải thành tro tàn, rồi sau đó trong nháy mắt lại đột ngột co rút lại, "Ba" một tiếng nhỏ qua đi, tan thành mây khói. 

Sóng thần yên bình, mây đen tan tác, ánh mặt trời chợt lộ.

Kỳ Linh suy sụp quỳ xuống, vẻ mặt xám xịt, miệng lẩm bẩm, nhưng không ai nghe rõ hắn ta nói gì.

"Kết, kết thúc...?"

Mắt Dao Quang dại ra, sau đó là người đầu tiên phục hồi tinh thần: "Minh Chúc, Minh Chúc..."

Cậu ta điên cuồng lao về phía Thiên Không Thành, giữa đường đụng ngã mấy người Bình Họa Tư, người bị ngã phục hồi tinh thần lại: "Uy, thằng nhóc kia!"

Thiên Không Thành như một thiên thạch rơi thẳng xuống đất đã không còn, vùng biển bên ngoài Cửu Thắng Thành chỉ còn lại những mảnh vỡ vụn vặt. Trên bầu trời nổi lên tro tàn đen như lông quạ, giống như tro núi lửa từ Thiên cung rơi xuống. Toàn bộ Thiên Không Thành phảng phất bị một tồn tại nào đó hủy diệt, ngay cả dấu vết tồn tại ban đầu cũng rất khó tìm thấy. Trước sức mạnh to lớn như vậy, dường như không ai có thể sống sót, dù là Titan vô địch, cũng đã mất hết tung tích.

Không thể nào, sẽ không...

Dao Quang thất thần bước đi, hốc mắt càng ngày càng đỏ, nỗi bi thương to lớn ập đến trong lòng, phảng phất ngày mất đi Thiên Quyền tái hiện, đau khổ đến không thở nổi.

Chiến trường hỗn loạn đã yên bình trở lại, mọi người mờ mịt nhìn quanh, như vừa tỉnh giấc mộng, không biết mình nên làm gì.

Dao Quang bước nhanh về phía Thiên Không Thành, theo khoảng cách rút ngắn, bước chân cậu ta càng lúc càng chậm, cuối cùng dừng lại tại chỗ.

Trong mắt là cảnh tượng vĩnh viễn khó quên.

Tro tàn đen như lông quạ rơi lả tả đầy trời, như một cơn mưa phùn đen, trong làn tro núi lửa bay lượn, một bóng người đang chậm rãi bước tới.

Hắn có khuôn mặt tuấn mỹ vô trù, mỗi đường nét đều như tác phẩm nghệ thuật được thần minh tỉ mỉ điêu khắc. Tro tàn đen chậm rãi rơi xuống, đậu trên vai hắn, trên má, trên tóc, phảng phất thiên sứ được bao bọc trong lông chim đen tuyền, đón ánh sáng hư vô đi về phía đám người.

Trong lòng ng.ực hắn ôm ngang một thiếu niên, thân hình gầy yếu tinh tế mong manh như búp bê thủy tinh, được thanh niên cẩn thận ôm ấp. Tro tàn đen rơi xuống mặt đất, lại không vấy bẩn hắn mảy may.

Hơi thở Kỷ Minh Chúc mỏng manh nhưng vững vàng, được vòng tay ấm áp bao bọc, cậu khẽ động đậy, vẻ mặt an tĩnh như đang nằm trong nôi.

"Thương Lam."

Môi Kỷ Minh Chúc khẽ mấp máy, giọng cực nhỏ, nhưng Thương Lam vẫn nghe thấy.

"Ừ?"

Giọng nói dịu dàng như biển rộng vô bờ, giống hệt ngữ điệu trong ký ức.

Kỷ Minh Chúc chậm rãi mở mắt ra, trước mắt là vết thương trên mặt đất, trong tầm mắt là vô số hài cốt và mảnh vỡ cơ giáp hỗn độn. Một tia nắng mặt trời chiếu xuống, rọi vào từng khuôn mặt mê mang, cậu thấy Tả Tuyền Tông từ trong cơ giáp bước ra, thấy Dao Quang hốc mắt đỏ hoe đứng cách đó không xa, thấy vẻ mặt kinh hỉ của Lý Lê...

Cậu vươn tay, một sợi tro lông chim đen đậu trên lòng bàn tay, rồi tan ra.

"Anh vẫn còn ở đây."

Giọng Kỷ Minh Chúc lẩm bẩm, ngẩng đầu nhìn ánh mắt dịu dàng của Thương Lam.

"Thật tốt..."

...

"Công tác tái thiết Cửu Thắng Thành đã được đưa vào chương trình nghị sự, các thành phố vệ tinh đều gửi vật tư cứu viện. May mắn là thương vong không quá nhiều, phỏng chừng một hai năm nữa có thể ổn định lại..."

"Kỳ Linh và tầng lớp cao cấp của Vô Thường Tư đều đã bị bắt, vài ngày nữa sẽ là phiên tòa xét xử đầu tiên, Hồng Vệ trưởng hỏi cậu có muốn tham dự không."

"À đúng rồi, tuy Thiên Không Thành đã hủy hoại, nhưng Bất Hủ tộc đã giao ra công thức tịnh thủy. Tuy dị chủng không thể trở lại thân phận nhân loại cũ, nhưng phần lớn dị chủng ít nhất có tính công kích không còn mạnh như trước. Bên Thượng Kinh Thành có vài người đến, còn có một cô bé tên Vera... Cả gia đình cô bé đã sống chung với dị chủng một thời gian dài. Có tiền lệ này, quan hệ giữa dị chủng và tân nhân loại cũng sẽ hòa hoãn hơn nhiều..."

"Còn có phản ứng của dân chúng các thành phố vệ tinh rất lớn, cũng có một số tiếng nói phản đối. Ý của Hồng Vệ trưởng là đợi cậu khỏe hơn một chút, thì ra mặt một lần. Rốt cuộc hiện tại dân chúng các vệ tinh thành đó không tin Bình Họa Tư cũng không tin Thiên Không Thành, chỉ tin cậu. Từ cậu dẫn đầu nói chuyện sẽ dễ dàng hơn một chút..."

"Uy? Cậu có nghe không đấy?"

"Ừ, tôi đang nghe đây."

"Vẻ mặt thất thần của cậu là sao hả!"

Giọng Dao Quang tức giận truyền đến: "Vốn dĩ tôi đã không giỏi những chuyện này, cậu còn muốn đẩy hết cho tôi, tôi thật sự không làm nổi!! Thương Lam, anh đừng im lặng nữa, anh cũng nói gì đi chứ!"

Thương Lam: "..."

"...Thôi được, coi như tôi tự tìm vô vị."

Dao Quang nhận mệnh nói: "Anh hiện tại là tân đại thần quan của Bất Hủ tộc, chuyện của Bất Hủ tộc anh nên quản chứ? Thâm Hồng đi rồi, Bất Hủ tộc sắp náo loạn lên trời, anh mỗi ngày ở bên Minh Chúc là thế nào?"

"A, đau đầu."

Kỷ Minh Chúc đưa tay đỡ trán, vẻ mặt suy yếu.

Giọng Dao Quang lập tức nhỏ đi, cậu ta nhìn hai người trước mặt, cuối cùng thở dài: "Được được được, tôi không nói nữa, cậu nghỉ ngơi cho tốt."

Đợi Dao Quang rời đi, Kỷ Minh Chúc quay đầu nhìn Thương Lam, bĩu môi: "Thật phiền phức."

Tuy rằng đã thành công hủy diệt trung tâm cơ thể mẹ, mối đe dọa từ thần vũ trụ tạm thời không còn, nhưng vẫn còn một đống lớn cục diện rối rắm đang chờ họ. Thâm Hồng ném trí giới cho Thương Lam, bản thân không biết chạy đi đâu, còn dị chủng bên kia trước mắt do Hoắc Tai phụ trách, trong thời gian ngắn sẽ không xảy ra vấn đề gì, nhưng bất kể là trí giới, tân nhân loại hay nhân loại cũ, oán hận tích tụ đã lâu, dù là hiện tại, cũng rất khó bình tâm tĩnh khí ngồi lại với nhau thảo luận tương lai.

Dường như sau ngày đó, tất cả mọi người mất đi mục tiêu, tương lai mờ mịt, con đường phía trước ngây ngô. Mặc dù Kỷ Minh Chúc hiện giờ trở thành "Đấng cứu thế" trong lòng đa số người, lời nói có sức ảnh hưởng lớn, nhưng cậu hoàn toàn không giỏi xử lý những chuyện này. Trên thực tế, điều Kỷ Minh Chúc muốn làm nhất hiện tại, chính là đăng nhập 《Chiến Vẫn》, làm một thiếu niên nghiện game không quan tâm đến chuyện bên ngoài, chơi ba ngày ba đêm rồi tính tiếp.

Trốn tránh đáng xấu hổ, nhưng rất hữu dụng.

Thương Lam cười, vươn tay, nắm lấy tay Kỷ Minh Chúc trên chiếc giường bệnh trắng tinh.

"Mọi chuyện sẽ ổn thôi."

Thương Lam nói.

Kỷ Minh Chúc chớp mắt, nhìn khuôn mặt Thương Lam có chút hoảng hốt. 

Là A Tu, cũng là Thương Lam. Bất luận là thời đại cũ hay thời điểm hỗn loạn hiện tại, hắn chưa từng rời đi, và tương lai cũng vậy. 

Lòng Kỷ Minh Chúc khẽ động, cậu nắm lấy tay Thương Lam, làn da mô phỏng truyền đến độ ấm khác biệt với các trí giới khác. 

"Ừ." 

Mọi chuyện sẽ ổn thôi. 

【TOÀN VĂN HOÀN】

Bình Luận (0)
Comment