Thẩm Lục Dương nhìn thời khóa biểu dán góc bàn, hôm nay giáo viên tiếng Anh bận việc không đến được trường nên đã đổi với tổ của họ.
Vậy nên tối nay đến lượt cậu và Tạ Nguy Hàm giải đáp vấn đề cho học sinh.
Vài phút trước giờ tự học buổi tối Tạ Nguy Hàm mới quay về văn phòng.
Thẩm Lục Dương đang dựa vào cửa sổ quan sát học sinh trên sân chơi, nghe thấy tiếng động vội quay đầu lại, trong đầu đã chuẩn bị câu hỏi tới cả trăm lần, nói vô cùng lưu loát.
“Thầy Tạ, anh đi đâu mà cả ngày nay không về vậy.”
Trong phòng chỉ có hai người họ, Tạ Nguy Hàm dùng một tay nới lỏng cà vạt, anh nghe vậy thì nở nụ cười mang chút mệt mỏi: “Đi họp, sau kỳ nghỉ Quốc Khánh có lớp mở, tương đối gấp gáp.”
Thẩm Lục Dương nhìn anh ngồi xuống, giả vờ tùy ý hỏi: “Họp ở đâu vậy?”
Tạ Nguy Hàm tựa như không nhận ra điều gì, hỏi gì đáp nấy: “Tòa Nghệ thuật.”
Thẩm Lục Dương giật mình.
Đoạn Thần cũng lái xe rời đi từ tòa nghệ thuật, cuộc gặp giữa hai người thật sự chỉ là ngẫu nhiên sao?
Vốn thầy Tạ không định làm gì, nhưng Đoạn Thần không khéo lại đâm vào họng súng.
Thẩm Lục Dương ấn lồng ngực, vô cùng cảm động.
Thầy Tạ thực sự coi trọng người bạn là cậu đây, vậy cậu không thể phụ lòng thầy Tạ được.
Không biết việc Tạ Nguy Hàm khiến Đoạn Thần thương nặng sẽ làm tuyến thế giới hỗn loạn bao lâu, kế hoạch “tranh sủng” cũng không đáng tin, cậu cũng phải cẩn thận quan sát trông coi thầy Tạ…
Tiếng chuông báo hiệu giờ tự học tối vang lên, Thẩm Lục Dương về chỗ ngồi cầm một quả táo lên. Cậu đạp vào chân bàn lăn ghế đến gần bàn Tạ Nguy Hàm.
Cậu hào phóng vươn tay: “Thầy Tạ ăn táo không?”
Tạ Nguy Hàm tháo cà vặt đặt lên bàn. Một bóng đèn trong văn phòng đã hỏng, ánh sáng lờ mờ chiếu lên khuôn mặt lười biếng khiến anh trông mềm mại một cách khó hiểu. Sự mệt mỏi giữa hàng lông mày làm anh thêm phần gợi cảm, như sự cám dỗ mờ ảo.
Cổ họng Thẩm Lục Dương khô khốc.
Tạ Nguy Hàm dường như không để ý, anh nhận lấy quả táo, dịu dàng thích thú cong khóe môi: “Cảm ơn.”
“Không cần cảm ơn.” Thẩm Lục Dương hoảng loạn tránh ánh mắt, cậu nhìn về góc bàn anh rồi chỉ, chủ đề xoay 180°: “Hai chậu xương rồng này được chăm tốt thật!”
Đầu ngón tay anh khẽ niết quả táo, Tạ Nguy Hàm nhìn thoáng qua liền thôi, ánh mắt dừng trên gương mặt cậu, giọng nói trầm thấp ôn hòa: “Thích à?”
Thẩm Lục Dương gật đầu, nhớ lại chiến tích năm xưa: “Nhưng tôi nuôi cây sống không nổi, cây xương rồng bị tôi nuôi gần chết hết, đành phải cho đi để người khác chăm cho sống lại.”
Tạ Nguy Hàm trầm ngâm, tầm mắt đảo qua vẻ não nề của Thẩm Lục Dương, anh chợt cười: “Có phải cậu thường xuyên tưới nước cho nó không?”
“Đúng đó.” Thẩm Lục Dương đang chạm vào gai xương rồng, kinh ngạc hỏi: “Sao anh biết được vậy? Một ngày không tưới là đất khô héo, tôi sợ nó chết khô mất… Tôi thấy mình cũng không tưới thường xuyên lắm, không lẽ nó chết đuối sao?”
Tạ Nguy Hàm một tay chống cằm, bả vai thả lỏng, khóe miệng cong lên nhìn cậu, ân cần khuyên nhủ: “Muốn nuôi tốt một giống cây, phải nghiên cứu xem chúng thích gì, không thích gì. Có đôi khi để chúng “thiếu nước” một cách thích hợp, sẽ nhận được những niềm vui không ngờ tới.”
Thẩm Lục Dương nắm tay phải đập vào lòng bàn tay trái, bừng tỉnh: “Ngày mai tan làm tôi sẽ mua một chậu cây, lần này nhất định kiên trì tưới nước một lần một tuần!”
Đang nói, ngoài cửa vang lên tiếng gõ.
Thẩm Lục Dương không nhúc nhích, dựa vào bàn làm việc của Tạ Nguy Hàm rồi quáy đầu: “Vào đi.”
Cái đầu nhỏ thò vào từ cửa, Chiêm Tĩnh Diệu chui vào, khẽ chào Tạ Nguy Hàm: “Em chào thầy Tạ.”
Tạ Nguy Hàm gật đầu.
Theo sau cô bạn là loạt người nằm ngoài dự đoán của Thẩm Lục Dương – Hướng Lỗi, Bành Tuấn, Đinh Nhất Phàm, Lê Thân Vũ.
Thẩm Lục Dương “Há” một tiếng, ngạc nhiên nhìn chúng: “Tới tìm thầy hay thầy Tạ của mấy đứa đó?”
Nói xong cậu nghiêng đầu thì thầm với giọng không hề nhỏ cùng Tạ Nguy Hàm: “Thầy Tạ này, nếu cả đám đều tới tìm anh thì tôi đau lòng lắm.”
Tạ Nguy Hàm nhàn nhạt nhìn lướt các học sinh, dung túng cười cười: “Vậy nếu các em ấy đều tìm cậu thì sao?”
Đúng là chưa từng nghĩ đến trường hợp này.
Thẩm Lục Dương tự hỏi một lát, vẫy tay với bành tuần, cười rạng rỡ: “Bành Tuấn, bốn đứa các em tìm ai?”
Bành Tuấn: “…”
Sao lại hỏi cậu ta vấn đề xấu hổ thế chứ!
Chiêm Tĩnh Diệu nhìn trái nhìn phải, dũng cảm giải quyết vấn đề giúp thầy Thẩm.
“Em tìm thầy Tạ ạ.” Cô bạn nói.
Thẩm Lục Dương nhướng mày, đùa vui: “Đừng tụt xa quá trong lớp vật lý của thầy Thẩm nhé, cửa lớp của thầy luôn luôn rộng mở đón chào.”
Sau đó tiếp tục nhìn về đằng sau: “Bành Tuấn? Sao em còn thất thần đứng đó thế?”
Mặt Bành Tuấn đỏ bừng, mãi mới thốt ra được câu: “Tìm thầy.”
Thẩm Lục Dương không nhịn cười nổi: “Không phải đang an ủi thầy đó chứ? Nhìn em chịu đựng như thế thầy thấy có lỗi lắm.”
Bành Tuấn tức giận, quay người bỏ đi.
Thẩm Lục Dương vội kêu: “Ấy ấy ấy, thầy nói đùa thôi mà, lại đây nào, muốn ăn que cay không?”
Bành Tuấn khựng lại, khuất nhục mà quay đầu.
Nể mặt mấy cái que cay.
Thẩm Lục Dương: “Được mùa rồi, thầy Tạ cố lên!”
Tạ Nguy Hàm lấy cây bút máy ra, khẽ nhếch môi, ánh mắt sâu hun hút: “Thầy Thẩm cũng vậy.”
Trong bốn đứa, Bành Tuấn có khá nhiều câu hỏi, ba đứa còn lại chỉ hỏi một hai câu rồi chạy đi làm bài tập.
Thẩm Lục Dương nhìn Bành Tuấn ngồi cạnh với vẻ giãy giụa, lấy bút chọc chọc trán cậu ta.
Bành Tuấn bùng nổ, trừng Thẩm Lục Dương: “Làm gì đấy?”
Thẩm Lục Dương không thèm để ý, nghiêng người về phía trước, che miệng nhưng chẳng hề nhỏ giọng: “Có phải em ngại đến một mình nên gọi mấy bạn đến cùng không?”
Cậu nói rồi hất cằm chỉ đám Lê Thân Vũ.
Bành Tuấn đã dùng hết kiên nhẫn và sự mặt dày, cúi đầu nhìn bài dưới ngòi bút, mất kiên nhẫn bảo: “Không phải, chúng nó muốn tới hay không liên quan gì đến tôi.”
“Ấy, sao nói nặng nề thế.” Thẩm Lục Dương viết các bước giải đề lên giấy, đẩy đến trước mặt cậu ta, tán gẫu: “Kỳ nghỉ tới này em có bận không?”
Bành Tuấn cảnh giác nhìn cậu: “Làm gì?”
“Em dùng ánh mắt gì đó?” Thẩm Lục Dương bày bộ mặt đau lòng, tặc lưỡi: “Thầy muốn hỏi em thôi, nếu em không bận thì có thể đến nhà thầy, thầy giúp em học bù. Em xem mấy cái em viết đi, chẳng khác nào con mèo hoang dưới nhà thầy.”
Bành Tuấn đang suy xét việc học bù, nhưng cũng ghét bỏ phép so sánh ẩn dụ kỳ dị của thầy Thẩm.
“Mèo tam thể đó.” Thẩm Lục Dương tự cho là mình rất ân cần: “Bên này một nét, bên kia một nét, giống hệt lông mèo tam thể.”
Bành Tuấn: “…”
Đệt!
Bành Tuấn siết chặt bút, nhíu chặt mày: “Không có thời gian.”
“Thôi vậy.” Thẩm Lục Dương cũng không ép buộc: “Nhưng em không cần tiếc thời gian tiền bạc hộ thầy đâu, thầy nhiều tiền lắm. Lúc trước thầy bán thảm hy vọng mấy đứa đừng làm khó người thầy vật lý yếu đuối đáng thương này thôi, nhưng sau mới thấy bán thảm không có tác dụng. Thầy ngả bài luôn, thầy rất giàu có đó.”
Cậu nhìn Bành Tuấn: “Khi nào rảnh có thể gọi điện cho thầy, lúc nào cũng được, không phải ngại.”
Tất tần tật đống cảm xúc trong lòng Bành Tuấn bùng nổ, chỉ vỏn vẹn hai tuần mà đã tiêu hao hết sự kiên nhẫn cậu ta phải tích lũy trong nửa năm.
Giờ còn có dấu hiệu tiêu hao quá mức!
Sau tiết tự học buổi tối, Thẩm Lục Dương hỏi: “Nhà của mấy đứa có xa trường không?”
Bốn chàng trai lắc đầu, Chiêm Tĩnh Diệu nói sẽ tự bắt taxi trở về.
“Không có xe buýt đưa đón học sinh à?” Thẩm Lục Dương nhìn cô bạn.
Chiêm Tĩnh Diệu sắp xếp cặp sách xong xuôi: “Bên khu nhà em có mỗi em là học sinh thôi, xe buýt nhà trường không qua đón ạ.”
Thẩm Lục Dương nhíu mày nhìn, một cô bé gầy gò đánh nhẹ cái là hôn mê: “Mỗi ngày đều gọi xe về muộn như này à?”
Chiêm Tĩnh Diệu: “Đa phần là ba em tới đón, nhưng hôm nay ba có việc nên không đến được ạ. Không sao đâu thầy Thẩm, em sẽ chụp biển số xe lại.”
Thẩm Lục Dương mặc áo khoác: “Vậy em đi cùng thầy đi, thầy đưa em về. Một cô bé như em gọi xe về một mình đáng sợ lắm.”
Chiêm Tĩnh Diệu không từ chối giây nào, hai mắt tỏa sáng nhìn cậu: “Em sắp được ngồi Porsche ạ?”
“Em phải ngồi taxi rồi.” Thẩm Lục Dương vui vẻ cười: “Thầy không đi xe.”
“Đi xe tôi đi.” Tạ Nguy Hàm không biết đã đứng sau cậu từ lúc nào: “Tiện đường.”
Thẩm Lục Dương mang theo tinh thần “quan hệ đôi ta vô cùng tốt”, không hề cảm thấy có gánh nặng, bảo Chiêm Tĩnh Diệu ngồi nhờ xe Tạ Nguy Hàm cùng mình.
Thẩm Lục Dương ngồi ghế phụ, Chiêm Tĩnh Diệu ngồi ghế sau.
Thẩm Lục Dương khẽ hít hà mùi rượu vang đỏ trong không khí – là nước hoa, khác hẳn mùi pheromone của Tạ Nguy Hàm, nhưng vẫn đem lại cho cậu cảm giác gần gũi.
Chiêm Tĩnh Diệu rất cố chấp với con xe 911 kia: “Thầy Thẩm, sao thầy không đi xe ạ?”
Đầu tiên là đánh nhau một trận với Đoạn Thần lúc sáng, sau đó biết được tuyến thế giới hỗn loạn, sau đó phải tăng ca thêm tiết tự học buổi tối. Thẩm Lục Dương mệt mỏi tựa lưng ghế, lười nhác đáp: “Lái xe mệt lắm, ngồi yên thế này thoải mái hơn hẳn.”
Tạ Nguy Hàm đưa Chiêm Tĩnh Diệu về trước, nhìn cô bé lên lầu bật đèn, vẫy tay chào trên ban công mới rời đi.
Anh nghiêng sang, thấy Thẩm Lục Dương đã ngủ thiếp đi từ lúc nào.
Cậu ngủ mà không hề phòng bị trước một Alpha cấp A, hô hấp đều đặn, ngủ say vô cùng.
Tạ Nguy Hàm tăng nhiệt độ trong xe, vững vàng dừng trước đèn đỏ.
Nghiêng đầu, nụ cười ôn hòa trên môi dần rộng mở, anh nheo đôi mắt lười biếng, duỗi tay ấn lên môi Thẩm Lục Dương.
Đang ngủ ngon lành mà bị quấy rầy, Thẩm Lục Dương giơ tay túm lấy thủ phạm, hít hút mũi rồi bất động.
Đèn đỏ ngã tư kéo dài, đáy mắt Tạ Nguy Hàm tăm tối mịt mù, tay anh nhẹ nhàng v**t v* làn da, hương vang đỏ sung sướng bao bọc con mồi đang say giấc, quẩn quanh bên gáy, nhưng không tiến thêm một bước mà xâm phạm.
Lịch lãm, lại âm u.
Khi Thẩm Lục Dương tỉnh dậy cậu còn tưởng đã sáng rồi, mơ mơ màng màng vươn tay chạm nơi phát ra tiếng, muốn “tắt đồng hồ báo thức”.
Nhưng cậu đã chạm phải thứ gì đó mềm mại.
Cậu sững sờ, mở to mắt ra, mất một lúc mới thích ứng được. Cậu nhìn rõ người trước mắt – nào phải đồng hồ báo thức, thứ cậu sờ là môi Tạ Nguy Hàm.
Cậu rụt tay về như bị điện giật, yết hầu cậu khẽ động, bàn tay ẩn núp bên hông mới gây phiền toái vô thức rụt lại, giọng nói khàn khàn vì vừa tỉnh ngủ: “Thầy Tạ?”
Tạ Nguy Hàm ấn nhẹ vào nơi ngón tay cậu mới chạm vào, khóe môi cong lên: “Đến nơi rồi.”
Thẩm Lục Dương nhìn ra cửa sổ, là khu nhà cậu.
Lần trước đến nhà Tạ Nguy Hàm, hai người đã trao đổi địa chỉ với nhau.
Không biết có phải ảo giác hay không, Thẩm Lục Dương cảm thấy cổ họng khô khốc, đầu lưỡi ngứa ngáy, cậu liên tục l**m hàm răng của mình.
Như thể đang khát máu…
“Thế mà tôi lại ngủ quên mất.” Thẩm Lục Dương cố gắng lờ đi sự bất thường của cơ thể, tầm mắt đảo qua yết hầu của Tạ Nguy Hàm trong bóng đêm, cậu khựng lại rồi nắm tay cửa, không dám nhìn vào mắt đối phương: “Thầy Tạ đi đường cẩn thẩn nhé.”
Tạ Nguy Hàm khẽ “ừ”. Anh bỗng tới gần, ngón tay thon trắng lạnh ngắt lướt qua cổ cậu, giúp cậu chỉnh lại cổ áo.
Khi hai người ở khoảng cách gần nhau nhất, anh ngước mắt nhìn cậu, ánh mắt tràn ngập ý cười: “Ngủ ngon, Dương Dương.”
…
Thẩm Lục Dương không ngừng bước chạy về nhà, ném cặp sách và áo khoác rồi vụt vào phòng tắm.
Cậu điên rồi sao, thế mà nhìn mặt thầy Tạ lại… có phản ứng.
Trong phòng tắm, Thẩm Lục Dương chật vật dội nước lạnh, lý trí không cho phép cậu giải quyết vấn đề theo cách khác.
Bởi vì trong đầu cậu giờ chỉ toàn là Tạ Nguy Hàm!
Cứ như không phải ngủ một giấc trên xe mà là làm một trận trên xe vậy.
Trước khi ngủ, Thẩm Lục Dương tự an ủi bản thân, có lẽ là do nước hoa mùi vang đỏ trong xe làm cậu nhớ lại hai trải nghiệm vui sướng quá mức kia…
________
Tác giả: Tự nhiên nước hoa phải chịu tội, rõ ràng là chuyện tốt nhờ pheromone.
Hết chương 19