Hơi thở ngày càng nóng rực, bên tai cọ xát, hương rượu và nho nồng đậm quấn quýt lấy thần kinh, trong không khí chỉ còn lại tiếng th* d*c nặng nề.
Thời tiết nhiều mây ảm đạm kìm hãm khát vọng trào dâng, giam cầm trong không gian nhỏ bé, trằn trọc, giãy giụa, cuồn cuộn.
Ác quỷ khéo léo xoa dịu sự bồn chồn trong lòng bàn tay, nhưng lại làm ngơ trước d*c v*ng của chính mình, như thể đắm chìm trong sự hiến dâng.
Một cuộc giao dịch tưởng chừng như chịu thiệt.
Tay Thẩm Lục Dương siết chặt gáy Tạ Nguy Hàm, nơi ẩn giấu pheromone nồng nàn nhất, nơ tựa như máu tươi. Đáy mắt vốn dĩ luôn rạng rỡ của cậu nhuốm màu tanh tưởi, như vết máu trên đôi cánh thiên thần, từng chút một thấm vào.
Giọng nói cậu thất thần, gấp gáp, khó hiểu: “Tại… sao?”
Tạ Nguy Hàm đặt một nụ hôn nhẹ lên mắt trái Thẩm Lục Dương, giọng nói trầm khàn xé tan mớ suy nghĩ hỗn độn, khắc sâu vào tâm trí cậu: “Cậu không tỉnh táo, tôi sẽ không thừa nước đục thả câu.”
…
Lá cây xào xạc, ánh mặt trời phá tan xiềng xích của mây mù, tiếng giày da gõ trên mặt đất nện vào thần kinh mơ hồ, chợt bừng tỉnh.
Thẩm Lục Dương giật mình ngẩng đầu, lồng ngực phập phồng, bóng người trong đầu chập chờn, mơ hồ như một giấc mộng xuân thời niên thiếu giữa mùa hè, chẳng để lại dấu vết.
Cậu động đậy ngón tay, mới phát hiện mình đang nằm trên bàn, chống tay ngồi dậy, lập tức nhìn thấy người đàn ông đang tựa vào khung cửa sổ.
Ký ức chậm chạp quay trở lại, Thẩm Lục Dương trợn tròn mắt. Thời kỳ mẫn cảm của cậu đã hoang dại đến mức đó rồi, vậy mà tỉnh dậy vẫn nhớ rõ từng chi tiết sao?
…
Có phải cậu đang ỷ vào tính tình tốt của Tạ Nguy Hàm để chiếm tiện nghi của người ta không?
Thẩm Lục Dương xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu, sau khi thỏa mãn, cậu buồn bã thừa nhận sự thật này — Cậu là một tên lưu manh, chuyên chọn thầy Tạ để giở trò đồi bại.
Phát hiện ánh mắt của cậu, Tạ Nguy Hàm ngẩng đầu, cổ áo sơ mi đen phẳng phiu không một chút nếp nhăn, che kín chiếc xương quai xanh hằn dấu răng ái muội.
“Có chỗ nào không thoải mái sao?” Ánh mắt anh vô cùng dịu dàng, khóe môi cong lên đầy bao dung cho sự l* m*ng vừa rồi của cậu, “Đầu có bị choáng không?”
Yết hầu Thẩm Lục Dương trượt lên xuống, hai mươi tư năm làm trai tân, cậu thật sự không dám đối mặt với chính mình trong lần đầu tiên bước vào thời kỳ mẫn cảm.
Câu nói “Alpha là loài sinh vật chỉ biết suy nghĩ bằng nửa th*n d***” hoàn toàn không oan uổng chút nào.
“Không có.” Thẩm Lục Dương hít sâu, cổ họng vẫn còn vương mùi tanh nồng, cậu nhìn xương quai xanh của Tạ Nguy Hàm: “Thầy Tạ, anh còn đau…”
“Đã xử lý xong rồi.” Tạ Nguy Hàm không để ý, ấn nhẹ lên vết thương qua lớp áo sơ mi, cổ tay trắng bệch hằn một vòng đỏ chói mắt.
Anh sải bước tiến lại gần, ngón tay lướt qua đáy mắt Thẩm Lục Dương, nơi vẫn còn vương những tia máu đỏ chưa tan hết: “Đến phòng y tế mua lọ thuốc nhỏ mắt đi.”
Thẩm Lục Dương chớp chớp mắt, hơi đau rát.
Nhưng chuyện này không quan trọng, thầy Tạ vậy mà tự mình xử lý vết thương, cậu càng giống một tên cặn bã vô tình vô nghĩa!
Giọng nói Tạ Nguy Hàm lười biếng mà quyến luyến, thu tay về, vui đùa thỏa hiệp: “Mắt là di chứng của thời kỳ mẫn cảm, tôi không thể giúp cậu được, đi thôi, tôi đưa cậu đi.”
Đúng vậy.
Thẩm Lục Dương suy sụp tự ghét bỏ bản thân.
Đã được giúp đỡ hết rồi, còn bắt người ta đưa đến phòng y tế. Thẩm Lục Dương, kiếp trước mày tích đức bao nhiêu mới quen được thầy Tạ vậy?
Trên đường đến phòng y tế, Thẩm Lục Dương lấy lại tinh thần, xoa đầu, cuối cùng cũng nhớ ra mình đến đây để làm nhiệm vụ, cậu xấu hổ hỏi: “Thầy Thời sao rồi ạ?”
Tạ Nguy Hàm hờ hững nói: “Đã tỉnh rồi.”
Thẩm Lục Dương thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt.”
Điều cậu lo lắng nhất, một là nhiệm vụ thất bại, hai là vai chính thụ bị thương vì sự can thiệp của cậu.
Có lẽ vì đã đọc đồng nhân văn nên cậu luôn có tâm lý bảo vệ Thời Phàm.
Vì trong truyện, Thời Phàm thực sự quá thảm.
Vẻ mặt Tạ Nguy Hàm không thay đổi: “Hình như Lục Dương rất quan tâm đến thầy Thời, trước đây quen nhau à?”
Thẩm Lục Dương vẫn còn đắm chìm trong sự tự kiểm điểm sâu sắc, thuận miệng nói: “Quan hệ cũng tạm, thầy Thời trông dễ bị bắt nạt quá, tôi luôn lo lắng cậu ấy bị thương.”
Tạ Nguy Hàm ôn hòa nhìn cậu: “Vậy sao.”
Buổi sáng phòng y tế không có học sinh nào đến, Phương Dịch tựa lưng vào ghế nằm, vắt chéo chân lướt điện thoại, video ngắn phát ra tiếng ồn ào.
Thẩm Lục Dương gõ cửa, nhìn thấy người thứ ba khiến cảm xúc xấu hổ và tự trách của cậu vơi đi phần nào: “Bác sĩ Phương.”
Phương Dịch nửa nhắm mắt ngẩng đầu, liếc nhìn cậu, lười biếng nói: “Lại ngã vào người Tạ Nguy Hàm à?”
Thẩm Lục Dương suýt chút nữa ngã nhào vào cửa, giữ vững thăng bằng rồi mới nói: “Tôi muốn mua lọ thuốc nhỏ mắt.”
Tạ Nguy Hàm theo sát phía sau cậu, cúi mắt nhìn Phương Dịch không muốn đứng dậy, ân cần bổ sung: “Thầy Thẩm vừa qua thời kỳ mẫn cảm, mắt không thoải mái.”
Ánh mắt Phương Dịch lướt qua lướt lại giữa hai người bảy tám vòng đầy ẩn ý, rồi mới miễn cưỡng ngồi dậy: “Thời kỳ mẫn cảm à? Sao tôi không ngửi thấy mùi gì nhỉ? Trên đời này trừ cậu ra, còn ai mà tôi không ngửi được—”
Anh ta dừng lại một cách kỳ lạ, nheo mắt nhìn Thẩm Lục Dương đang đứng trước tủ thuốc, nhướn mày với Tạ Nguy Hàm, dùng khẩu hình nói: “Cậu giúp cậu ta che giấu à?”
Là câu hỏi, nhưng Phương Dịch đã chắc chắn sự thật này trong lòng.
Tạ Nguy Hàm không đáp lại ánh mắt của anh ta, mà nói với Thẩm Lục Dương: “Cổ họng có khó chịu không?”
Thẩm Lục Dương sờ cổ họng, nuốt nước miếng: “Cũng tạm, hơi khô.”
Phương Dịch ngáp một cái: “Lại đây tôi xem, khô như thế nào.”
Thẩm Lục Dương tìm một chiếc ghế ngồi xuống, Phương Dịch giữ cằm cậu: “Há miệng ra, a—”
Thẩm Lục Dương há miệng: “A—”
“…Quả nhiên,” Phương Dịch quay đầu chỉ vào Tạ Nguy Hàm đang ngồi xuống chiếc ghế khác, tư thế nhàn nhã thoải mái: “Cậu giỏi thật đấy.”
Thẩm Lục Dương vẫn còn há miệng, mơ hồ hỏi: “Hả? Chuyện gì cơ?”
Phương Dịch buông tay, không nhìn tủ thuốc, mà đi vào trong lấy ra một chiếc hộp kim loại nhỏ, lấy hai lọ thủy tinh trong suốt không có nhãn hiệu đưa cho Thẩm Lục Dương: “Lọ màu đỏ nhỏ mắt, nhỏ đến khi hết tia máu đỏ, lọ màu hồng uống ba ngày, nếu vẫn không thoải mái thì đến đây tôi kê đơn tiếp.”
Thẩm Lục Dương cầm lấy lọ, nghi ngờ hỏi: “Đây là thuốc gì vậy? Sao không có hướng dẫn sử dụng?”
Phương Dịch tặc lưỡi, chỉ vào lọ thuốc màu hồng, ghé tai cậu nói: “Thầy Thẩm rạng rỡ như ánh mặt trời này, đây là thuốc đệm pheromone Alpha cấp S, có thể giảm bớt sự khó chịu sau khi kết hợp với Alpha cấp S, loại chất lượng này, trong nước có thể điều động ngay lập tức cũng không quá mười lọ. Tại sao tôi lại kê cho cậu, trong lòng cậu không biết sao!”
Thẩm Lục Dương kinh ngạc thốt lên, bí mật nhỏ của cậu và thầy Tạ vậy mà bị tiết lộ rồi! Thanh danh của thầy Tạ bị cậu hủy hoại mất rồi!
Cậu ghé lại gần, cũng nhỏ giọng nói với Phương Dịch: “Anh đừng vu oan giá họa cho người khác!”
Phương Dịch nhìn kỹ một vòng mặt cậu, nghĩ đến điều gì đó, chọc vai cậu nói: “Tôi thấy cậu cũng là người lương thiện, nhắc nhở một câu, đừng để bị người ta bán mà còn đếm tiền giúp người ta.”
Nghe vậy, Thẩm Lục Dương nhìn anh ta một cách nghiêm túc, nhíu mày.
Khóe môi Phương Dịch cong lên: “Biết mức độ nghiêm trọng của vấn đề rồi à? Cho tôi nghiên cứu pheromone của cậu một chút, tôi sẽ nói cho cậu biết bí mật của Tạ Nguy Hàm.”
Thẩm Lục Dương giơ ngón trỏ lên, lắc lắc: “Bác sĩ Phương, có lẽ anh hiểu lầm về tôi rồi, tôi không phải là người lương thiện. Tháng trước, bố ruột của tôi còn cầm dao phay đuổi tôi ra khỏi nhà, khi tôi bị đuổi đi, thẻ ngân hàng của tôi đã bị đóng băng mất mấy triệu rồi.”
Phương Dịch: “…”
Trọng điểm của câu này là ở chỗ đó à?
Anh ta nhìn Tạ Nguy Hàm, đối phương nhìn anh ta với vẻ mặt như cười như không, dùng khẩu hình nói: “Cậu ấy biết hết rồi.”
Phương Dịch nhìn Thẩm Lục Dương đang vặn nắp lọ thuốc ngửi mùi với vẻ mặt đầy suy tư.
Biết hết rồi.
Biết Tạ Nguy Hàm là người như thế nào mà còn dám tùy tiện như vậy? Người này cũng không vừa đâu, anh ta nhìn lầm rồi.
Thẩm Lục Dương búng búng lọ thuốc nhỏ mắt màu đỏ, thu hồi ánh mắt khỏi mặt Phương Dịch, hỏi một cách tự nhiên: “Sao cái này không có nhãn mác gì vậy?”
Ánh mắt Phương Dịch lướt qua gáy cậu sạch sẽ không có nửa dấu răng, mất hứng nói: “Tôi tự pha, cậu muốn ra ngoài mua loại tương tự cũng được, một lọ nhỏ một nghìn hai.”
“Cái này của anh bao nhiêu tiền?”
“Hai lọ tổng cộng hai mươi lăm.”
“Được, tôi chuyển khoản ngay, cảm ơn anh.”
Thẩm Lục Dương vui vẻ cất hai lọ thuốc, đứng dậy, nhìn Tạ Nguy Hàm, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, quay lưng về phía Phương Dịch chỉ vào xương quai xanh của mình, ánh mắt lơ đãng: “Thầy Tạ, anh có muốn—” khử trùng băng bó gì đó không, ấn tượng của cậu là cậu đã gặm anh ta mấy nhát như chó…
Đối phương cũng đang nhìn cậu, tư thế tựa lưng vào ghế làm nổi bật tỷ lệ vai cổ tuyệt đẹp, chiếc cúc áo trên cùng của chiếc sơ mi đen vẫn còn cài, cấm dục, nhưng lại chỉ ám chỉ ý vị tr*n tr** với cậu: “Không cần, đi thôi.”
Thẩm Lục Dương hoàn hồn: “Vậy… được rồi.”
Trên đường về văn phòng, Thẩm Lục Dương mới có thời gian hồi tưởng lại.
Trong thời kỳ mẫn cảm, cậu mất hết lý trí, mọi suy nghĩ đều là Omega, sau đó phát hiện không có Omega, cậu liền giơ nanh vuốt tội ác với Tạ Nguy Hàm…
Đối phương ân cần dùng pheromone và… giúp cậu giải quyết, nhưng khi Thẩm Lục Dương muốn giúp đỡ lại.
Tạ Nguy Hàm từ chối.
“Cậu không tỉnh táo, tôi sẽ không thừa nước đục thả câu.”
Thẩm Lục Dương ngẫm nghĩ câu nói này.
Cậu hiểu tại sao độc giả lại yêu thích nhân vật phụ có ít đất diễn như Tạ Nguy Hàm đến vậy, một người ân cần, dịu dàng, lịch thiệp như vậy, thật khó để không có thiện cảm.
Cậu cũng không ngoại lệ.
Ai mà không muốn làm bạn với người như vậy chứ!
Thẩm Lục Dương nghĩ thông suốt, giọng điệu cũng nhẹ nhàng hơn: “Thầy Tạ.”
Tạ Nguy Hàm nghiêng đầu, ánh mắt hỏi han: “Ừm?”
Thẩm Lục Dương thuận miệng hỏi: “Anh và bác sĩ Phương là bạn bè à?”
Tạ Nguy Hàm thẳng thắn thừa nhận: “Có chút giao tình riêng.”
“Thảo nào,” Thẩm Lục Dương duỗi lưng, “Tôi cảm thấy khi anh nói chuyện với anh ấy, khác hẳn với những người khác.”
Dường như bị khơi dậy hứng thú, Tạ Nguy Hàm nhướn mày, tò mò hỏi: “Khác như thế nào?”
“Kiểu… đặc biệt thoải mái,” Thẩm Lục Dương khoa tay múa chân, “Kiểu trạng thái chỉ có khi ở cạnh người rất thân quen.”
Điểm này có thể thấy rõ từ Phương Dịch, cả trường học, người dám nói chuyện với Tạ Nguy Hàm một cách xấc xược như vậy, chỉ có Phương Dịch là duy nhất.
Thẩm Lục Dương vô thức loại trừ bản thân dám để lại dấu vết trên người Tạ Nguy Hàm ra khỏi danh sách.
Đáy mắt Tạ Nguy Hàm chứa ý cười, vô tình hỏi: “Vậy khi tôi ở cạnh cậu thì như thế nào?”
Yết hầu Thẩm Lục Dương trượt lên xuống, dời mắt đi.
Như thế nào à.
Trạng thái quyến rũ chết người.
Cậu nhíu mày, môi mím chặt, nghiêm túc tự kiểm điểm.
Là do mắt cậu nhìn ai cũng nghĩ bậy, hay là do sức hấp dẫn của thầy Tạ quá lớn?
“Khó hình dung vậy sao?”
“Không phải,” Thẩm Lục Dương hít sâu một hơi, “Khi anh ở cạnh tôi, cũng khác với bình thường, đặc biệt…”
Cậu nghẹn nửa ngày, mới nghẹn ra một câu: “Quyến rũ.”
Vừa nói ra, cả hai người đều ngẩn người.
Thẩm Lục Dương xấu hổ lịch sự nhếch khóe môi, cười giả lả với Tạ Nguy Hàm: “Chắc là… cũng đại khái vậy… ừm.”
Thẩm Lục Dương giỏi thật đấy, cậu nói ra rồi! Giỏi lắm!
Ngầu đét.
Trên đời này không có câu nào cậu không dám nói!
Tạ Nguy Hàm cười khẽ đầy ẩn ý: “Quyến rũ?”
Não bộ Thẩm Lục Dương vừa kịp đuổi theo miệng, muốn che giấu sự thật, bổ sung: “Ý là đặc biệt đẹp trai.”
Tạ Nguy Hàm không truy cứu việc cậu dùng từ không đúng, mà thuận theo chủ đề này giải thích: “Tôi và Phương Dịch quen biết nhiều năm rồi, khá thân thiết.”
Thẩm Lục Dương thở phào nhẹ nhõm: “Hai người là bạn nối khố à?”
Khóe môi Tạ Nguy Hàm cong lên: “Cũng xem như vậy.”
…
Buổi trưa, phòng y tế.
Rèm cửa sổ kéo kín, cửa bị khóa trái, treo tấm biển “Tạm thời không có ai”.
Phương Dịch dùng ống tiêm nhanh chóng hút hết chất lỏng màu đỏ trong lọ thủy tinh, nhíu mày: “Cậu chắc chắn là sẽ không chết người chứ? Liều lượng này, gấp năm lần bình thường rồi đấy.”
Người đàn ông tựa lưng vào ghế nằm nhắm mắt, ánh sáng trong phòng trắng bệch hắt lên khuôn mặt sắc sảo như dao gọt, khiến anh ta trông giống như một bức tượng đá cẩm thạch hoàn mỹ lạnh lùng.
Nghe thấy tiếng động, anh ta mở mắt, đôi con ngươi đen đặc như mực lúc này đã đỏ rực, như rượu vang đỏ đang chảy, yêu dị xinh đẹp.
Tay Phương Dịch run lên, đồ thủy tinh rơi xuống đất, vỡ tan tành: “Má ơi! Mắt cậu—”
Anh ta nhanh chóng bước đến trước mặt Tạ Nguy Hàm, cúi người nhìn, sắc mặt khó coi đến cực điểm: “Cậu gặp được Omega có độ phù hợp cực cao à?”
“Là Alpha.”
“Thầy Thẩm à?”
“Không phải.”
Phương Dịch sốt ruột đến choáng váng: “Pheromone mất kiểm soát đến mức này, sao cậu không tìm Alpha có độ phù hợp cao kia để giải quyết đi?! Không ai có thể từ chối cậu được đâu!”
Tạ Nguy Hàm nhắm mắt lại một cách hờ hững, không biết nghĩ đến điều gì, cong môi lên vui vẻ.
Phương Dịch thật sự không biết nên đánh giá hành vi của anh như thế nào, mặc dù biết anh sẽ không bao giờ để pheromone mất kiểm soát chi phối mình, nhưng anh ta vẫn không thể đồng cảm với anh.
Đây là chuyện liên quan đến tính mạng! Pheromone vượt quá ngưỡng sẽ phát điên!
Pheromone trong cơ thể Tạ Nguy Hàm luôn ở trạng thái nguy hiểm, bị anh dùng khả năng tự chủ b**n th**, duy trì một cách gần như tự ngược.
Nhiều năm như vậy, vì có anh ta quan sát, bề ngoài xem như ổn định, nhưng nếu gặp được người có độ phù hợp quá cao, sẽ có nguy cơ sụp đổ.
Nhưng tên điên này mất kiểm soát đến mức này rồi, cũng không làm gì với Alpha kia, còn có tâm trạng tán tỉnh Thẩm Lục Dương! Còn đưa người ta đến phòng y tế!
Phương Dịch hít sâu một hơi, nhìn anh ta: “Tôi chỉ tiêm cho cậu một mũi, nếu không giảm bớt, tôi khuyên cậu về nhà một chuyến.”
Tạ Nguy Hàm “ừm” một tiếng, nhìn vết đỏ trên cổ tay, đôi mắt dưới ánh đèn mang vẻ đẹp tàn nhẫn kỳ lạ, đuôi mắt hơi rũ xuống, cong lên một đường vòng cung đầy thú vị.
Thời Phàm, nguyên nhân khiến anh mất kiểm soát lần này. Độ phù hợp của y với anh ít nhất cũng phải trên 80%.
Thật thú vị.
Dung dịch thuốc màu sắc kỳ lạ trong ống tiêm từ từ được đẩy vào mạch máu, màu đỏ trong đáy mắt nhanh chóng biến mất, hiệu quả quá rõ rệt, khiến người ta bất an.
Phương Dịch ngồi đối diện nhìn anh ta ít nhất bốn mươi phút, quan sát xem có tác dụng phụ nghiêm trọng nào không.
Đồng hồ đúng giờ vang lên, Phương Dịch thở phào nhẹ nhõm, nằm liệt trên ghế, một lúc lâu sau mới hỏi: “Alpha có độ phù hợp cao với cậu kia, sao cậu không dùng cậu ta để giải quyết?”
Tạ Nguy Hàm nhìn anh ta như cười như không: “Cậu nghĩ tôi sẽ làm vậy sao?”
“Khả năng không lớn.” Phương Dịch bị khơi dậy hứng thú, chống cằm nhìn anh ta: “Vậy còn thầy Thẩm kia thì sao? Thẩm Lục Dương, buổi sáng cậu nói với tôi là cậu ta biết cậu là…?”
Tạ Nguy Hàm cúi mắt, giọng nói rất nhẹ, như tan biến trong không khí: “Cậu ấy rất đặc biệt.”
…
Ngày trước khi nghỉ lễ Quốc khánh, Thẩm Lục Dương ngồi trong văn phòng nghiền ngẫm xem nên giao bài tập gì.
Những câu hỏi trong đề thi mà trường phát có một số câu hỏi thật sự vô dụng, cậu đã làm qua từng đề một lần, những câu hỏi quá khó sẽ bị gạch bỏ.
Hai ngày đã trôi qua kể từ lần nhiệm vụ thất bại đột ngột trước, Thẩm Lục Dương hỏi kỹ hệ thống xem trạng thái tình cảm của Tạ Nguy Hàm và Thời Phàm có gì thay đổi không.
Hệ thống dành cho cậu một tràng lời khen ngợi.
[Trạng thái của thầy Tạ rất bình tĩnh, không hề nảy sinh chút tình cảm nào với Thời Phàm, Dương Dương cố gắng lên nhé, cố gắng chinh phục thầy Tạ để một lần là xong luôn!]
Thẩm Lục Dương nghiêm túc phê bình nó: Tôi cố gắng cái gì, cố gắng nữa là tôi xong đời đấy. Thống Thống, đây là hình phạt kỳ lạ gì vậy, lần thứ ba rồi đấy! Tôi và thầy Tạ trong sạch như ngọc, cứ như vậy thì còn ra thể thống gì nữa!
[Ồ~~~~~ Dương Dương không thèm thân thể của thầy Tạ sao?]
Thẩm Lục Dương nói lý lẽ một cách hùng hồn: Thèm chứ, người nào đẹp tôi đều thèm.
[Dương Dương không thích thầy Tạ sao?]
Thẩm Lục Dương: Đó là thưởng thức!
[.]
Tiết Vật lý thứ năm, Thẩm Lục Dương thu dọn đồ đạc, chạy đến tiết học cuối cùng trước kỳ nghỉ.
Tiết Vật lý thứ năm, tiết Toán học thứ sáu, sau đó hai tiết tự học là được nghỉ lễ luôn.
Trong lớp dường như có xu hướng mất kiểm soát, ồn ào náo nhiệt, Thẩm Lục Dương vừa bước vào cửa, không biết ai dẫn đầu, một đám học sinh cùng nhau hô to—”Chúc thầy Thẩm nghỉ lễ vui vẻ!”
Thẩm Lục Dương giật mình, tựa lưng vào cửa nhìn họ, vừa cười vừa nói: “Các em hô to như vậy, thầy ngại vào lớp quá, chúng ta nghỉ lễ luôn đi!”
Hướng Lỗi ở dưới phụ họa: “Được đó thầy!”
“Được!” Thẩm Lục Dương suy nghĩ hai giây, vung tay, “Nào! Bạn học Hướng Lỗi đứng lên, làm mẫu cho chúng ta, bây giờ bắt đầu đi ra ngoài! Một hai một!”
Nghe thấy hai chữ “đứng lên”, Hướng Lỗi đứng bật dậy với nụ cười ngây ngô trên mặt, nghe thấy tiếng “một hai một” hùng hồn của thầy Thẩm, lại xấu hổ ngồi xuống.
“Sao vậy?” Thẩm Lục Dương ân cần nhìn cậu ta, “Bạn học này, không thích nghỉ lễ à?”
Hướng Lỗi trốn sau lưng Bành ca của mình, bị Bành Tuấn vỗ vào mặt một cái, che mặt nói: “Em cảm thấy em vẫn muốn nghe thầy Thẩm giảng bài hơn.”
Thẩm Lục Dương đi đến bên cạnh bục giảng, lấy sách bài tập ra, tựa người vào bục giảng cười: “Thầy biết tâm hồn các em đã bay lên chín tầng mây rồi, cố nhịn chút đi, phối hợp với thầy chút, tiết học cuối cùng giảng bài vui vẻ, biết đâu thầy sẽ quên giao bài tập đấy.”
Bên dưới vang lên một tràng hoan hô, như thể đã nhìn thấy kỳ nghỉ bảy ngày không có bài tập.
Ba chữ “không có bài tập” quá cám dỗ, khi Thẩm Lục Dương đặt câu hỏi, số lượng học sinh giơ tay bên dưới cũng tăng lên, còn hơn mười phút nữa là hết giờ, nhiệm vụ trên lớp đã giảng xong hết rồi.
Cậu gấp sách lại, nhìn các bạn học vẫn còn hưng phấn, muốn trò chuyện với họ: “À đúng rồi, các em có kế hoạch gì cho kỳ nghỉ không?”
“Có chứ ạ, đi du lịch!”
“Chơi game!”
“Làm bài tập!”
Thẩm Lục Dương nhìn đám trẻ con choai choai này, đột nhiên có cảm giác như một người cha già, dặn dò: “Đừng chơi quá đà, bây giờ ngoài đường nhiều người xấu lắm, Omega chú ý đừng về muộn, Alpha cũng đừng uống say mất kiểm soát, gặp chuyện gì thì liên lạc với phụ huynh và giáo viên kịp thời.”
Cậu giơ điện thoại lên, giọng điệu thoải mái: “Đừng quên tôi đấy nhé, nghỉ lễ thầy vẫn là giáo viên của các em, có việc khẩn cấp thì gọi điện cho thầy bất cứ lúc nào, thầy lái Porsche đến cứu các em.”
Chung Tĩnh Diệu vẫn còn ấm ức vì lần trước không được ngồi xe: “Không có việc khẩn cấp thì có được gọi không ạ?”
Thẩm Lục Dương nhìn cô bé cười: “Vậy thì không được, tôi vất vả lắm mới được nghỉ lễ, tôi chỉ muốn nằm ườn thôi.”
Còn hai ba phút nữa là hết giờ, Thẩm Lục Dương dùng phấn gõ vào bàn: “Giao bài tập, lát nữa lớp trưởng đến văn phòng tôi lấy.”
Ba chữ này nặng tựa ngàn cân, không khí cả lớp đều trở nên trang nghiêm, im lặng đến mức kim rơi cũng nghe thấy.
Thẩm Lục Dương cầm xấp đề thi bên cạnh, rút một tờ đặt sang bên cạnh: “Kiểm tra trắc nghiệm Vật lý.”
Cả lớp ngóng trông.
Thẩm Lục Dương rút tờ thứ hai: “Bài tập chuyên đề.”
Cả lớp cảm thấy không ổn.
Thẩm Lục Dương cầm tờ thứ ba lên: “Đề thi thử của trường Tam Trung Thí nghiệm bên cạnh.”
Cả lớp bắt đầu nhíu mày.
Thẩm Lục Dương cầm tờ thứ tư lên: “Đề thi tổng hợp do giáo viên Vật lý tổ Khoa học tự nhiên tổng hợp.”
Cuối cùng cũng có người trong lớp không nhịn được, kêu lên: “Không phải chứ thầy! Tiết này thầy không vui sao ạ?”
Thẩm Lục Dương ngẩng đầu, cười: “Vui chứ.”
“Vậy sao lại nhiều bài tập thế ạ!”
Thẩm Lục Dương nhướn mày: “Ai nói đây là bài tập?”
Cậu cầm bốn tờ đề thi lên, ném sang một bên, rồi cầm một tờ mới tinh lên: “Đây là bài tập Vật lý, là tâm huyết tổng hợp của thầy Thẩm.”
Bành Tuấn ngẩn người, nhíu mày: “Chỉ có một tờ thôi ạ?”
Thẩm Lục Dương: “Sao, em còn được yêu mà sợ à Tuấn Tuấn?”
Bành Tuấn: “…”
Cả lớp đều được yêu mà sợ, trải qua một buổi sáng kinh hoàng khi mỗi giáo viên đều phát cho một xấp đề thi, trong mắt họ, khuôn mặt của thầy Thẩm lúc này đang tỏa ra ánh sáng từ ái! Thầy Thẩm là tuyệt nhất!
“Ấy ấy ấy, đừng vội kêu gào,” Thẩm Lục Dương một tay cầm đề thi, tay kia cầm bút chỉ một cách đẹp trai, “Nhìn kỹ nhé, những câu có dấu X, không cần làm!”
“Má ơi!” Có học sinh không nhịn được kêu lên, “Thầy Thẩm ngầu đét!”
Tiếng vỗ tay vang dội át cả tiếng chuông tan học, một đám trẻ con chưa lớn đập bàn đá ghế kích động như Tết đến.
“Thầy Thẩm em yêu thầy!”
“Thầy Thẩm ngầu đét!”
Thẩm Lục Dương cũng cười theo: “Được rồi, chúc mọi người kỳ nghỉ Quốc khánh vui vẻ! Chơi vui vẻ nhé!”
Trên đường về văn phòng, khóe miệng cậu vẫn còn cong lên, có cảm giác như một người cha thấy con mình vui thì mình cũng vui.
Thật ra, không phải cậu tùy tiện xóa bớt bài tập, mà những bài tập không giao kia đều đã được thêm vào bài tập trước đó của họ rồi, cậu thêm vào một cách kín đáo, đám nhóc ngốc không để ý.
Thầy Thẩm mưu cao trí lớn.
Thẩm Lục Dương định bụng tan làm sẽ đi mua thức ăn trước, nhưng ngay khi khởi động xe, cậu đã hối hận vì đã làm việc liên tục nửa tháng.
Mua thức ăn cái gì, bây giờ cậu chỉ muốn nằm xuống ngủ một giấc, ngủ đến mười hai giờ ngày mai!
Trong tủ lạnh ở nhà còn hai quả trứng gà, Thẩm Lục Dương do dự vài giây, lấy điện thoại ra đặt đồ ăn mang về. Nấu cơm cái gì, như vậy còn ra dáng nghỉ lễ Quốc khánh không!
Nằm trên chiếc ghế lười mới mua, Thẩm Lục Dương v**t v* điện thoại như một ông chủ lớn, lên kế hoạch trong lòng—
Ngày đầu tiên ngủ, ngày thứ hai đi xem các điểm du lịch ở thành phố bên cạnh, ngày thứ ba đi xem phim ăn uống, ngày thứ tư…
Thẩm Lục Dương đột nhiên nhận ra, cậu ở đây vậy mà không có bạn bè nào để đi chơi cùng. Những đám bạn bè ăn chơi trác táng của nguyên chủ cậu đã xóa hết rồi, bây giờ trong điện thoại chỉ còn số liên lạc của phụ huynh học sinh và giáo viên.
Nhưng nghe các giáo viên trò chuyện, hình như mọi người đều có kế hoạch cho kỳ nghỉ rồi…
Ngoại trừ… thầy Tạ.
Thẩm Lục Dương sờ cằm, thầy Tạ cũng không nói là anh ấy bận hay không.
Cậu nghĩ ngợi một lát, gửi tin nhắn cho Tạ Nguy Hàm trên WeChat.
– Thầy Tạ, kỳ nghỉ có rảnh không?
– Đi xem phim không ạ?
Có lẽ Tạ Nguy Hàm đang bận, không trả lời ngay, Thẩm Lục Dương vừa định đặt điện thoại xuống, điện thoại đột nhiên vang lên.
Màn hình hiển thị “Mẹ”.
Cậu bắt máy: “Mẹ?”
Giọng nói dịu dàng của Ninh Uyển Xu vang lên từ đầu dây bên kia: “Bảo bối, kỳ nghỉ có kế hoạch gì không?”
Thẩm Lục Dương ngả người ra sau, vùi mình vào ghế sofa: “Con định đi xem phim, sao vậy mẹ?”
Giọng nói của Ninh Uyển Xu đột nhiên cao lên, mang theo niềm vui sướng không thể che giấu: “Con đang hẹn hò à?”
Thẩm Lục Dương bị câu hỏi này của mẹ ruột làm cho ngẩn người, rồi nhận ra bộ phim này là cậu xem với Tạ Nguy Hàm, cậu vội vàng giải thích: “Không có, mẹ nghĩ đi đâu vậy, là Alpha, đồng nghiệp ở trường con.”
Bên kia Ninh Uyển Xu im lặng vài giây, do dự, cuối cùng cũng hạ quyết tâm: “Alpha… cũng không phải là không được. Nếu con muốn có con thì có thể nhận nuôi một đứa, nếu con không muốn có con… mẹ không sao cả, bên phía bố con để mẹ nói, anh con—”
Nghe bà nói càng ngày càng kỳ lạ, Thẩm Lục Dương vội vàng cắt ngang: “Mẹ! Không phải, thật sự không phải! Con và thầy Tạ chỉ là quan hệ đồng nghiệp bình thường thôi.”
Sợ Ninh Uyển Xu lại nói ra những lời kinh người, cậu bổ sung: “Thầy Tạ có người yêu rồi, đúng vậy, anh ấy có người yêu rồi!”
Ninh Uyển Xu mới bỏ cuộc, tiếc nuối nói: “Mẹ còn tưởng duyên phận của cục cưng đến rồi chứ.”
Thẩm Lục Dương không nhịn được cười: “Mẹ gấp gì chứ, bây giờ con lương tháng có hơn hai nghìn, lại không phải là biên chế chính thức, không dễ kiếm người yêu đâu. À đúng rồi, mẹ gọi điện thoại cho con có chuyện gì không ạ?”
Ninh Uyển Xu dừng lại, thăm dò nói: “Bố con và mẹ cũng tự cho mình nghỉ hai ngày, ngày nào con rảnh thì về nhà ăn bữa cơm nhé?”
Thẩm Lục Dương còn tưởng là chuyện gì lớn lắm: “Ngày nào con cũng rảnh, con không có kế hoạch gì cả.”
“Ngày mùng bốn được không? Mẹ sẽ bảo tài xế đến đón con.” giọng nói Ninh Uyển Xu đầy kinh ngạc: “À đúng rồi cục cưng, đừng lái xe mới của con nhé, bố con vẫn còn hơi không vui.”
“Ngày mùng bốn được ạ,” hai vợ chồng bình thường bận rộn ở công ty không có thời gian nghỉ ngơi, vất vả lắm mới đến Quốc khánh, cũng phải giải quyết xong việc công ty mới rảnh, Thẩm Lục Dương là người nhàn rỗi, đương nhiên lúc nào cũng được: “Con tự đi cũng được, con sẽ không lái chiếc xe đó.”
Con trai chịu về là đã rất vui rồi, Ninh Uyển Xu cũng không nói gì thêm, dặn dò con trai: “Dự báo thời tiết nói mấy ngày nay trời lại lạnh, còn có thể có mưa, con mặc nhiều áo vào, đừng để bị cảm lạnh. Nếu lái xe thì đừng vội, không có chuyện gì quan trọng hơn an toàn đâu, tiền trong tay con còn đủ không? Hôm nay mẹ lại chuyển thêm hai mươi vạn vào thẻ đó rồi, kỳ nghỉ ra ngoài chơi, mua ít đồ mình thích…”
Hai mươi vạn.
Thẩm Lục Dương suýt chút nữa hét lên “Trên đời này chỉ có mẹ là tốt nhất”.
Cúp điện thoại, WeChat hiển thị tin nhắn chưa đọc.
– Xin lỗi, kỳ nghỉ có chút việc bận.
Thẩm Lục Dương nhìn chằm chằm bốn chữ này, lẩm bẩm: “Thầy Tạ lịch sự thật đấy.”
– OK.
– Sau này có cơ hội thì đi vậy.
…
Ngày thứ tư của kỳ nghỉ Quốc khánh, Thẩm Lục Dương dậy sớm, chải chuốt tóc tai như người lớn, mặc một bộ vest đẹp trai, cố gắng khiến mình trông không lơ đãng, nghiêm chỉnh như thể sắp đi phỏng vấn vào cơ quan nhà nước.
Không còn cách nào khác, bố cậu Thẩm Lục Dương, người cầm dao phay đuổi con trai ra khỏi nhà, không thích cậu có vẻ ngoài xuề xòa. Cậu nhớ lại ký ức của nguyên chủ, mỗi lần về nhà, hai cha con đều cãi nhau ầm ĩ, con trai không có chí tiến thủ, bố nhìn đâu cũng thấy không vừa mắt, từ bước chân trái vào cửa đến mặc quần hoa…
Trước khi ra khỏi cửa, Thẩm Lục Dương lại soi gương, xác định vẻ ngoài của mình nghiêm chỉnh và lịch thiệp, cậu vuốt tóc, bắt đầu thưởng thức.
Cậu rút ra kết luận: tỷ lệ cơ thể cậu tốt, khung xương cũng đẹp, mặc vest đẹp.
Trong gara, ngoài chiếc Porsche màu mè mà cậu thường lái, còn có một chiếc Ferrari tương đối kín đáo, Thẩm Lục Dương chọn chiếc này lái về nhà.
Nhà hiện tại của cậu và nhà cũ nằm chéo nhau qua nửa thành phố, kỳ nghỉ Quốc khánh kẹt xe, khi về đến nhà thì gần mười giờ rồi, dì Quách dẫn cậu vào nhà, lải nhải nhắc nhở.
Nào là tâm trạng của bố cậu hôm nay không tốt, lát nữa vào nhà thì ngoan ngoãn một chút, đừng bị mắng, còn cả sao lại lái chiếc xe này về, bố cậu nhìn thấy chắc chắn sẽ nổi nóng.
Thẩm Lục Dương lắc lắc chìa khóa xe trong tay, tò mò: “Con không lái xe mới, ông ấy nóng nảy cái gì?”
Dì Quách liếc nhìn cậu, tức giận vì cậu không có chí tiến thủ: “Chuyện lần trước vì cậu mua chiếc xe này, bố cậu cầm thắt lưng đuổi cậu chạy khắp biệt thự
Thẩm Lục Dương: “…”
Đây đúng là một chiếc xe với câu chuyện ly kỳ hấp dẫn.
Hai cha con có thể sống yên ổn đến bây giờ cũng là một kỳ tích, chỉ cần một bên hơi mất kiểm soát, thì một người phải vào đồn cảnh sát, một người phải vào nghĩa địa.
Trong biệt thự.
Ninh Uyển Xu lặp đi lặp lại với chồng: “Lát nữa Dương Dương về, ông đừng có mặt nặng mày nhẹ, thằng bé vất vả lắm mới về nhà một lần, ông thế có phiền không vậy.”
Thẩm Đường Bình hừ một tiếng: “Nó mà làm được một chút chuyện tốt, tôi cũng không đến nỗi nhìn thấy nó là tức giận!”
Thẩm Chấn Triết rót một tách trà cho Thẩm Đường Bình, khuôn mặt sau cặp kính giống Thẩm Lục Dương năm phần, chỉ là thêm vài phần lạnh lùng khắc nghiệt: “Bố, bố đừng tức giận hại sức khỏe, có chuyện gì thì để con nói với nó.”
Ninh Uyển Xu không đồng ý: “Hai bố con đừng như vậy, Dương Dương về nhà là để ăn mừng lễ, vui vẻ lên chút đi!”
Thẩm Chấn Triết ngoài mặt đồng ý.
Mặc dù Ninh Uyển Xu đã nhấn mạnh rất nhiều lần “em trai bây giờ đã trở nên rất tiến bộ”, nhưng đối với đứa em trai hư hỏng nổi loạn từ tuổi dậy thì đến giờ, anh ta vẫn không ôm bất kỳ hy vọng nào.
Cái gọi là “tiến bộ”, chẳng qua chỉ là thủ đoạn để lừa gạt sự tin tưởng của Ninh Uyển Xu, rồi sau đó đòi tiền từ bà ấy, giống như một miếng cao dán da chó, khiến người ta vừa ghê tởm vừa không thể ném bỏ.
Thẩm Lục Dương được dẫn thẳng đến phòng ăn, nhìn thấy Ninh Uyển Xu đang cùng người giúp việc chuẩn bị bữa sáng trong bếp, cậu gọi một tiếng: “Mẹ!”
Ninh Uyển Xu quay đầu lại, nụ cười không giấu được niềm vui: “Cục cưng về rồi, lại đây mẹ xem nào.”
Thẩm Lục Dương ngoan ngoãn đi tới, để mặc bà ấy nhìn ngắm s* s**ng mình một lúc lâu, cuối cùng kết luận “Dương Dương gầy đi rồi” – Thẩm Lục Dương hôm qua mới cân, cậu còn tăng hai cân đấy.
Quả nhiên, có một loại gầy gọi là mẹ cậu cảm thấy cậu gầy.
Thẩm Lục Dương trò chuyện với bà ấy một lúc, vừa định giúp đỡ thì bị đuổi ra ngoài: “Ra ngoài xem tivi một lát đi, đúng rồi, anh trai con mang về một con mèo con, trông đáng yêu lắm, con ra chơi với nó một lát đi, ăn cơm mẹ gọi.”
Thẩm Lục Dương vốn định thể hiện tài năng, bây giờ chỉ có thể ra ngoài đối mặt với phong ba bão táp.
Thẩm Đường Bình ngồi vững vàng trên ghế sofa, tivi đang chiếu phim kháng chiến chống Nhật, Thẩm Chấn Triết ngồi trên chiếc sofa khác, thỉnh thoảng đưa ra ý kiến về nội dung phim với bố, hai bố con nghiêm túc như thể không phải đang xem phim, mà là đang duyệt tài liệu video.
Thẩm Lục Dương lập tức muốn quay lại bếp rửa rau giúp Ninh Uyển Thư, nhưng đã muộn rồi.
Thẩm Chấn Triết ngẩng đầu nhìn thấy cậu, đáy mắt lóe lên vài phần ghét bỏ khinh thường: “Lục Dương, về nhà sao không chào bố trước? Thấy rồi còn muốn đi à?”
Ồ.
Thẩm Lục Dương nhướn mày.
Câu này nói ra, đúng là cố tình châm ngòi lửa giận, là anh trai ruột sao.
Có lẽ muốn chứng minh không phải anh trai ruột, Thẩm Chấn Triết nhíu mày, ra vẻ anh trai như cha, mở miệng là dạy dỗ: “Lục Dương, không nghe thấy anh nói gì à?”
Bố ruột còn chưa mở miệng, anh trai giả vờ làm bố đã mắng hai lượt rồi, Thẩm Lục Dương nhấc chân đi tới, ngồi phịch xuống bên cạnh Thẩm Đường Bình, ngồi cạnh bố ruột nhiệt tình chào hỏi: “Bố!”
Thẩm Đường Bình ngẩn người vài giây vì cậu ngồi xuống, lâu lắm rồi không gặp con trai, nói không nhớ là giả, nhưng cảnh tượng cầm dao phay lần trước vẫn còn rõ mồn một, nhất thời không kéo mặt xuống được, hừ một tiếng, coi như đáp lại.
Thẩm Lục Dương cảm thấy bố cậu cũng khá ngoài lạnh trong nóng.
Lúc Thẩm Chấn Triết sắp gây chuyện, cậu lập tức cắt ngang: “Anh, em vừa vào nhà thấy mẹ đang bận trong bếp, nên vào giúp đỡ, anh ngồi đây làm gì vậy, mẹ vừa rồi đang cần người giúp, anh cũng không biết vào xem chút.”
Thẩm Chấn Triết nghẹn họng, muốn nói “Alpha sao có thể xuống bếp, chuyện này đều là Omega làm”, nhưng trước mặt Thẩm Đường Bình cũng chỉ có thể nuốt cục tức này xuống, đổi sang một câu nói khó nghe hơn: “Chuyện của em ở trường anh nghe rồi, đánh nhau với con trai út nhà họ Đoàn?”
Thẩm Lục Dương còn chưa kịp ngồi ấm chỗ, đã bị mắng một trận, có chút buồn cười.
Dù nguyên chủ có tính tình tốt đến đâu, cũng không chịu nổi anh trai ruột liên tục châm ngòi như vậy.
Thẩm Lục Dương nhặt một quả dâu tây ăn, vẻ mặt không hiểu: “Anh, anh có giao dịch làm ăn với nhà họ Đoàn à?”
Thẩm Chấn Triết: “Có hợp tác, đang đàm phán.”
Thẩm Lục Dương: “Vậy thì không được rồi anh, con trai út nhà họ Đoàn nhân phẩm có vấn đề.”
Thẩm Chấn Triết nhíu mày, công ty luôn rất chú trọng đến hình tượng, không rảnh để khinh thường Thẩm Lục Dương, hỏi: “Có vấn đề gì?”
Thẩm Lục Dương ngồi thẳng dậy, vẻ mặt nghiêm túc: “Chuyện này liên quan đến nhiều thứ, em cũng không thể nói chi tiết với anh được, tóm lại nhân phẩm của cậu ta có vấn đề lớn, bằng chứng rất rõ ràng, ảnh hưởng đặc biệt xấu, những người nên biết đều đã biết rồi, những người không biết như anh cũng nên biết, em không thể nói thêm được nữa, với thực lực của anh chắc chắn có thể tra ra.”
Thẩm Chấn Triết: “…” Nói nhiều như vậy khác gì không nói! Anh ta còn phải tốn công sức đi điều tra!
Thẩm Đường Bình nhìn con trai út từ trên xuống dưới, có lẽ bộ vest lịch lãm hôm nay có tác dụng, giọng điệu của ông ấy hòa hoãn hơn một chút: “Ở trường thế nào?”
Thẩm Lục Dương ngồi ngay ngắn: “Rất tốt ạ, con đặc biệt thích không khí ở trường, còn kết bạn được nhiều người nữa.”
Ví dụ như thầy Tạ.
Thẩm Đường Bình gật đầu, không nói gì thêm.
Lúc đầu đưa Thẩm Lục Dương đến trường cũng là vì nghĩ rằng dù nó có làm bậy, những người xung quanh cũng sẽ không cho nó cơ hội, nếu có thể kết bạn được vài người bạn tử tế thì càng tốt.
Trên bàn ăn, Ninh Uyển Xu không ngừng gắp thức ăn cho Thẩm Lục Dương, cố gắng tìm chủ đề để trò chuyện về tình hình gần đây, Thẩm Lục Dương phối hợp phụ họa.
Thẩm Lục Dương vốn định ở nhà một đêm, không ngờ vừa ăn cơm xong Ninh Uyển Thư đã nhận được điện thoại từ công ty, vội vàng rời đi cùng Thẩm Đường Bình.
Thẩm Lục Dương rời khỏi nhà, lúc đó mới hơn ba giờ chiều, thầy Khương trước đó có nói một quán vịt quay không tệ, cậu xoay tay lái, quyết định đến xem thử.
Không ngờ quán vịt lại khá sâu trong ngõ, ngõ quá hẹp, Thẩm Lục Dương sợ trầy xe bèn đi bộ vào trong.
Ngõ vừa nhỏ vừa hẹp, tình trạng vệ sinh cũng không tốt lắm, rác rưởi khắp nơi.
Cậu vừa nhặt một chai nhựa, định ném vào thùng rác thì phát hiện ra một vụ tống tiền.
Một nam sinh mặc đồng phục trường Lan Giang bị bóp cổ ấn mạnh vào tường một cách thảm hại, thở một cách khó nhọc, miệng vẫn còn chửi “đồ ngu”.
Thẩm Lục Dương nhìn kỹ, lập tức nhíu mày.
Bành Tuấn?
________
Tác giả:
Tác giả bưng cốc trà lớn uống một ngụm trà nói:
Dương Dương lại phải giấu thầy Tạ làm việc nghĩa rồi.
Hệ thống: Độ phù hợp của Thời Phàm và Tạ Nguy Hàm lên đến 80%! Tạ Nguy Hàm bị ảnh hưởng nghiêm trọng!
Thầy Tạ (bình tĩnh): Giúp Dương Dương vượt qua thời kỳ mẫn cảm trước đã.
Phương Dịch: Má nó! Hai ngưởi thì khỏe re mà hù chết tôi rồi!
Hết chương 21