“Lễ cưới này quả thật quá chu đáo, không chỉ là chi tiền mà còn cảm nhận được sự chân thành, thật muốn xem cô dâu chú rể trông như thế nào!”
“Cả hai nhà đều rất kín tiếng, chưa từng lộ diện, không biết lần này hôn lễ có xuất hiện không.”
“Thiếu gia, tiểu thư, sao lại quên mất lão nô rồi.”
“…”
Dư Âm cho Lục Nghi xem một loạt bình luận trên mạng, câu nào câu nấy đều rất hài hước.
Những ngày này, Lục Nghi cũng không rảnh rỗi chút nào. Hết thử trang điểm, phối hợp kiểm tra quy trình, rồi lại gặp gỡ các thân hữu. Cô bận đến nỗi không còn thời gian nghỉ ngơi, may nhờ có Dư Âm và mấy người bạn giúp đỡ nên không để sót chi tiết nào.
Bên phía Lâm Tấn Thận cũng không kém phần bận rộn. Việc chuẩn bị lễ cưới vô cùng lỉnh kỉnh, hai người chỉ có thời gian gặp nhau lúc ăn cơm, nhưng chưa ngồi yên được mười phút đã có việc gấp phát sinh. Họ nhìn nhau một cái, đều tự hiểu ý.
Đêm trước hôn lễ, cô dâu chú rể buộc phải ngủ riêng.
Bà Tần và bà Từ lần lượt đến thăm, một là xem thử có thiếu sót gì không, hai là vì ngày mai chính là hôn lễ nên khó tránh khỏi xúc động muốn trò chuyện.
Lục Nghi vừa làm xong liệu trình dưỡng da, làn da trắng mịn như ngọc, hàng mày dài tựa khói sương, chưa trang điểm đã đẹp đến nao lòng. Cô khoác áo choàng tắm, ngồi tựa trên ghế, vẻ ngoài có vẻ bình thản, nhưng bàn tay khẽ siết lại đã tố cáo sự căng thẳng của cô.
Khác với ngày đi đăng ký kết hôn, lần này, họ sẽ chính thức tuyên bố với tất cả mọi người rằng họ đã thành vợ chồng.
Bà Tần cầm theo một chiếc hộp nhỏ, mở ra là ba chiếc vòng tay bằng ngọc phỉ thúy quý giá, bà lấy một chiếc đeo lên cổ tay Lục Nghi:
“Ba chiếc này là khi mẹ kết hôn, bà nội của Tấn Thận đã tặng mẹ.”
“Qua bao nhiêu năm tháng, cuối cùng, mẹ cũng có thể trao lại cho con.”
Lục Nghi cúi xuống nhìn chiếc vòng lấp lánh trên cổ tay trắng ngần của mình, thật đẹp và tinh tế.
“Con cảm ơn mẹ.”
Ba chiếc vòng, mỗi chiếc lại quý giá hơn chiếc trước, thời gian trôi qua chỉ khiến chúng càng thêm lấp lánh.
Bà Từ cũng đến dặn dò cô phải ngủ sớm. Mai sẽ là một ngày vô cùng bận rộn, từ lúc mở mắt ra sẽ không ngơi nghỉ. Lục Nghi nắm lấy tay bà nói:
“Mẹ, tối nay mẹ ngủ cùng con nhé.”
“Lớn thế này rồi còn đòi mẹ ngủ cùng, người ta nghe được sẽ cười cho đấy.” Bà Từ nắm lại tay cô, lưu luyến không muốn buông.
Lục Nghi cười, rồi lại hỏi:
“Khi mẹ lấy ba, mẹ cũng căng thẳng như vậy sao?”
“Ba con cưới được mẹ, người căng thẳng phải là ông ấy chứ.” Bà Từ vuốt nhẹ tóc cô, dịu dàng nói:
“Đám cưới của mẹ và ba con cứ như mới hôm qua, chớp mắt một cái, con cũng đã lớn và sắp lấy chồng rồi.”
Lục Nghi khẽ cười, ánh mắt dịu dàng.
“Thôi, không nói nhiều nữa, mấy chuyện cảm động này nghe là ghét.” Bà Từ hít một hơi, dặn cô ngủ sớm rồi mới rời đi.
Ngoài cửa, ông Lục đứng chờ sẵn, đưa tay ra nắm lấy tay bà, hai người im lặng bước xuống cầu thang, rời khỏi biệt thự. Trên bầu trời, ánh trăng tròn vành vạnh tỏa sáng.
Có lẽ, đây chính là sắp xếp tốt nhất của thời gian.
Lục Nghi ngồi ôm gối trên ghế sô pha ngoài ban công. Để tránh bị sưng mặt vào ngày mai, buổi tối cô không ăn gì, chỉ uống một ly rượu vang đỏ giúp dễ ngủ. Cô lặng lẽ nhìn ánh trăng, gió đêm dịu dàng thổi tung mái tóc dài mềm mại của cô.
Nhưng tối nay, rượu hình như chẳng phát huy tác dụng.
Cô và Lâm Tấn Thận đã quen với việc ngủ cùng nhau. Nay đột nhiên ngủ một mình, cô thấy không quen.
Cô nhớ lại đêm Lâm Tấn Thận uống say, dạy cô chơi bi-a rồi lại dạy chơi golf. Về đến nhà, anh ôm lấy Puff, gọi cô là “vợ ơi” ngay cả khi đang ngủ, dính chặt lấy cô như một chú chó lớn. Đến sáng hôm sau tỉnh dậy, khuôn mặt nghiêm túc của anh nứt ra một tia bối rối, rõ ràng là không còn mặt mũi nào để nhìn cô.
Lâm Tấn Thận từ phòng tắm bước ra, tinh thần vẫn chưa thoát khỏi bóng ma đêm qua.
Lục Nghi ngồi trên giường, cố ý hỏi: “Có cần em tìm cho anh một cái lỗ để chui vào không?”
Lâm Tấn Thận ra vẻ bình tĩnh, từ kẽ răng nặn ra hai chữ: “Không cần.”
Cô nhịn không được bật cười, nhìn thấy đôi mày của anh càng lúc càng nhíu chặt, cuối cùng anh đột nhiên lật người, đè cô xuống dưới. Tay nắm lấy eo cô, ghìm lại gần mình, hơi thở vẫn còn mang hương bạc hà sau khi đánh răng.
Kết quả của việc cười nhạo không kiêng nể chính là: cô bị một Lâm Tấn Thận luôn “có thù tất báo” xử lý tại chỗ, không chút nương tay.
Lục Nghi phải trả một cái giá khá thê thảm cho sự đùa giỡn của mình.
—
Đêm khuya, Lục Nghi chống tay lên mặt, bật cười khẽ trong bóng tối.
Điện thoại bỗng rung lên, cô nhìn màn hình, do dự vài giây rồi bấm nút nhận cuộc gọi.
“Ngủ rồi à?” Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói trầm ấm của Lâm Tấn Thận.
Lục Nghi cố ý kéo dài giọng để tạo âm điệu buồn ngủ: “Ừm, có chuyện gì không?”
Lâm Tấn Thận nghe xong, lập tức nói: “Đừng giả bộ nữa.”
Cô trợn mắt, thật vô vị!
Giọng nói Lục Nghi trở lại bình thường: “Ồ, vậy Lâm tổng tìm tôi có chuyện gì?”
“Ngày mai em dậy sớm để trang điểm à? Em muốn ăn gì cho bữa sáng, cà phê là Mỹ hay Latte?” Giọng anh nghiêm túc, giống như quyết định này sẽ ảnh hưởng đến cả hôn lễ ngày mai vậy.
“Ăn gì cũng được, bánh mì là được rồi.” Lục Nghi đáp, phối hợp nói: “Cà phê thì uống Mỹ đi, giảm sưng mặt. Còn gì nữa không?”
Lâm Tấn Thận tiếp tục hỏi mấy câu không đầu không cuối, hệt như đang tìm một cái cớ để kéo dài cuộc trò chuyện.
Lục Nghi biết rõ, cả hai đang cố ý phối hợp một cách lặng lẽ.
Đến khi cô bắt đầu buồn ngủ, liên tục ngáp dài, nằm lăn từ ghế sang giường, điện thoại vẫn chưa tắt. Cô nhắm mắt lại, lắng nghe giọng nói của anh. Giọng anh trầm thấp, vang lên đều đều bên tai như thể anh đang nằm ngay cạnh cô.
Lục Nghi ôm chăn, ý thức dần mơ hồ, không kịp nói một câu đã ngủ thiếp đi.
Lâm Tấn Thận nghe thấy bên kia không còn đáp lại, ngừng lại vài giây để xác nhận cô đã ngủ.
Anh không nói gì thêm, chuyển sang chế độ loa ngoài, để âm thanh nhỏ lại. Tiếng thở của cô nhẹ nhàng, đều đặn, vang lên trong không gian yên tĩnh.
Khóe môi Lâm Tấn Thận cong lên, anh đặt điện thoại ở phía gối bên kia, nhắm mắt ngủ thẳng người. Giống như — cô đang nằm bên cạnh anh vậy.
—
Dư Âm cuối cùng cũng bò dậy sau ba hồi chuông báo thức. Cô nhắn tin gọi mọi người trong nhóm thức dậy, sau đó nhanh chóng đi rửa mặt.
Làm xong mọi việc, Dư Âm cầm máy quay mini trên tay, đi về phía phòng của Lục Nghi.