Sau Khi Kết Hôn, Động Lòng Người

Chương 115

Quý Trường Minh vừa khoe công trạng xong thì lại cao hứng mời:

“Chơi bóng chuyền không?”

“Thôi em nghỉ, mệt quá rồi.” Lâm Dư Mặc đã kiệt sức, định kéo Phó Nghiễn Lễ đi ăn gì đó.

“Còn hai người thì sao? Vợ chồng hợp sức, càn quét cả sân?” Quý Trường Minh tràn đầy mong đợi hỏi.

Lục Nghi cười nhẹ: “Thôi, tôi chơi không giỏi.”

“Bạn bè là chính, thắng thua là phụ! Người trẻ tuổi đừng có đặt nặng thắng thua vậy chứ,” Quý Trường Minh nói rồi tung quả bóng lên vài vòng, mỉm cười: “Đến đi, chị dâu, bọn này thể lực yếu lắm, chơi một lúc là bò lăn bò càng thôi.”

Lục Nghi nhìn sang phía sân bóng, nơi Dư Âm và Ngô Tư Đống đang vẫy tay gọi. Cô quay đầu nhìn Lâm Tấn Thận, do dự hỏi:

“Em chơi một lát nhé, anh đi không?”

“Em chơi đi, cẩn thận đừng bị thương,” Lâm Tấn Thận nói, như mọi khi vẫn đứng ngoài các hoạt động náo nhiệt.

“Được.”

Lần này, Lục Nghi không ép anh tham gia. Lâm Tấn Thận xách túi của cô về khu nghỉ.

Lục Nghi và Dư Âm đứng cùng một đội, còn Quý Trường Minh thì ở bên đối diện.

Dư Âm cười lớn, kể lại chuyện tối qua:

“Ngô Tư Đống uống say, ôm một cây dừa tưởng là bạn gái cũ, khóc bù lu bù loa bảo mình đã phụ cô ấy, nếu không giờ này con cái đã đầy nhà.”

“Lúc đó tôi chỉ nghĩ, sao không có quả dừa nào rơi xuống đập cậu ta ngất đi, khóc ầm ĩ cả đêm khiến bọn tôi không ngủ được.”

Ngô Tư Đống ấm ức: “Họ cũng thật quá đáng, chẳng ai chịu kéo tôi đi, để tôi mất mặt ở đó. Cả đời tôi oanh liệt, vậy mà bị các người hủy hoại hết rồi.”

Dư Âm bật cười: “Kéo anh? Cậu tưởng chúng tôi không thấy xấu hổ chắc?”

Lục Nghi cũng không nhịn được: “Hóa ra người bị đưa lên story hôm qua là cậu à, không thấy rõ mặt.”

“…”

Nói chuyện phiếm xong, Quý Trường Minh bắt đầu phát bóng. Bên này của họ đã ổn định vị trí. Lục Nghi chạm bóng đầu tiên, đệm bóng chuẩn xác rồi bật nhảy đập bóng mạnh mẽ, khiến bên kia không thể đỡ nổi.

Quý Trường Minh đứng sững: “Chị dâu, đây là chị chơi không giỏi? Nếu giỏi chắc vào tuyển quốc gia mất?”

Lục Nghi cười ngượng: “Hồi cấp ba tôi có vào đội tuyển trường.”

Quý Trường Minh: “…”

Anh ta thật muốn quay video lại gửi cho Tấn Thận xem. Người cần lo bị thương chắc là bên này mới phải, chứ kiểu đánh này quá dữ dội!

Có Lục Nghi tham gia, thế trận đã nghiêng hẳn về một phía. Đội của Quý Trường Minh thua liền vài ván.

Đúng lúc chưa ai kịp gọi dừng trận đấu, bờ biển đột nhiên có một chút xôn xao. Nhìn xa xa, có người đang đưa một số dụng cụ xuống bãi cát.

“Nhìn kìa, bọn họ định chơi gì vậy?” Quý Trường Minh nhanh mắt phát hiện.

Cố Ngự và Úc Tắc Hành đang xuất hiện với trang phục bơi, cả hai dường như đang khởi động cho một cuộc thi nào đó.

“Chơi thuyền buồm?” Quý Trường Minh nhận ra ngay, giọng đầy bất ngờ. “Cái này tôi không chơi được, nhưng ba người họ đều là tay nghiệp dư đấy.”

“Lâm Tổng cũng ở đó!”

Lục Nghi nghe vậy cũng nhìn theo. Trong đám đông, Lâm Tấn Thận nổi bật hẳn lên với dáng người cao lớn, dễ dàng nhận ra ngay lập tức.

Anh mặc bộ đồ bơi màu đen, lộ rõ những đường nét cơ bắp vững chắc trên cơ thể. Với tạo hình này, anh trông chẳng khác nào một vận động viên chuyên nghiệp.

Bãi biển lúc này bắt đầu ồn ào hơn, mọi người dồn hết sự chú ý về phía nhóm người kia. Trận bóng chuyền cũng phải tạm dừng lại. Lục Nghi và nhóm bạn cũng tiến về phía đó.

Dư Âm kinh ngạc: “Sáng mới thấy anh ấy chơi du thuyền, giờ lại chơi thuyền buồm sao?”

Lục Nghi cũng không rõ, chỉ gật đầu đồng ý.

Lâm Tấn Thận lúc này đang nhìn về phía họ. Anh bước lại gần, đưa túi của mình cho Lục Nghi giữ hộ. Vốn dĩ anh không định tham gia, nhưng Úc Tắc Hành nói gió chiều nay rất thuận lợi, thích hợp chơi thuyền buồm. Cố Ngự cũng hưởng ứng, bảo đã lâu lắm rồi mới có dịp, không thể bỏ qua cơ hội này.

Lâm Tấn Thận không mấy quan tâm nhưng cuối cùng vẫn để họ kéo đi.

Cố Ngự và Úc Tắc Hành liếc nhìn nhau, Cố Ngự cười nói:

“Vậy chúng ta đi thôi, khách mời lần này không thiếu các cô em gái xinh đẹp. Đến lúc đó, chúng ta vừa xuất hiện chẳng phải sẽ khiến bao trái tim tan chảy sao?”

“Vấn đề tái hôn của cậu chắc cũng được giải quyết luôn.”

Úc Tắc Hành liếc mắt: “…”

“Cậu nói có lý.”

Lâm Tấn Thận thừa biết hai người họ đang cố tình khích anh, nhưng vẫn chuẩn bị bước đi. Lúc này, Cố Ngự lại chậm rãi nói:

“Ê này, còn chị dâu đâu?”

“…”

Khoảnh khắc tiếp theo, Lâm Tấn Thận đã đứng trên bãi biển.

Lục Nghi nhận lấy chiếc túi của anh, chỉ có thể nhắc nhở: “Chú ý an toàn.”

Lâm Tấn Thận gật đầu, giọng trầm ổn: “Yên tâm.”

Luật chơi rất đơn giản: du thuyền sẽ xuất phát, thả phao tại điểm cuối, sau đó tất cả cùng xuất phát, vòng qua phao rồi quay về đích.

“Wow!”

Đám đông xung quanh bắt đầu reo hò, cổ vũ nhiệt tình cho những người họ quen biết.

Dư Âm và Ngô Tư Đống đứng cạnh Lục Nghi, hai tay làm loa, hét lớn:

“Lâm Tổng cố lên! Lâm Tổng vô địch!”

Lục Nghi đứng giữa đám đông, hai má nóng bừng như quay lại thời học sinh xem bóng rổ. Cô có chút ngượng ngùng nhưng vẫn hòa vào dòng người, gọi theo vài tiếng.

Lâm Tấn Thận nghe được tiếng cô, nhanh chóng quay đầu lại nhìn một cái rồi lập tức ổn định tâm lý, leo lên thuyền buồm.

Tiếng còi vang lên, hơn chục chiếc thuyền buồm đồng loạt lao đi.

Những cánh buồm đủ màu sắc như một dải cầu vồng rẽ sóng vút ra biển. Dù rất nhiều người cùng xuất phát, Lục Nghi vẫn nhìn ra được chiếc thuyền của Lâm Tấn Thận. Thuyền của anh là màu xanh đậm, dáng vẻ anh nhanh nhẹn, nửa quỳ trên thuyền, khéo léo điều khiển bánh lái. Chỉ trong chốc lát, anh đã vượt xa những người khác, độc chiếm vị trí dẫn đầu.

“Woa, soái quá đi!”

Quý Trường Minh cũng hùa theo hét lớn: “Thận ca của tôi, đúng là vô địch! Nhìn tốc độ kia đi, ai tin được đây là người sắp ba mươi chứ?”

“Cố lên! Cố lên!”

Không khí xung quanh đã bị kích động đến đỉnh điểm, tiếng cổ vũ vang khắp bãi biển. Người ngoài nhìn vào còn tưởng nơi này đang diễn ra một cuộc thi chuyên nghiệp.

Lục Nghi thì trái lại, căng thẳng đến mức toàn thân cứng đờ. Cô siết chặt bàn tay, ánh mắt không rời khỏi bóng dáng Lâm Tấn Thận. Anh luôn giữ vững vị trí dẫn đầu, chiếc thuyền xanh đậm rẽ sóng, dần xa dần xa. Đến lúc này, họ chỉ còn thấy những hình tròn nhỏ trên mặt nước, không thể nhìn rõ tình hình cụ thể.

Lục Nghi điều chỉnh hơi thở, vừa hy vọng anh thắng cuộc, vừa chỉ mong anh an toàn trở về.

Mấy phút yên tĩnh trôi qua, bỗng nhiên đám đông bùng nổ tiếng reo hò lần nữa.

Chiếc thuyền buồm màu xanh đậm như xé toạc mặt nước, đã vòng qua phao đầu tiên và đang nhanh chóng quay về.

Lục Nghi thở phào nhẹ nhõm, bàn tay đang siết chặt cũng dần thả lỏng. Cô cắn môi, cố nén lại cảm giác muốn hét lên. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Lâm Tấn Thận như vậy, dứt khoát và tự tin đến mức làm người khác không thể rời mắt.
Bình Luận (0)
Comment