Sau Khi Kết Hôn, Động Lòng Người

Chương 122

Lâm Tấn Thận im lặng trong chốc lát, sau đó đáp:

“Em về cũng khá sớm đấy.”

“Sớm ư? Mới bốn ngày thôi mà.” Lục Nghi ngẩn người, rồi chợt nghĩ lại. Đối với người như Lâm Tấn Thận, mỗi lần đi công tác đều kéo dài cả chục ngày hoặc nửa tháng, quả thật bốn ngày của cô tính ra cũng là ngắn.

Đúng là áp lực đến từ người chồng quá chăm chỉ. Lục Nghi thầm nghĩ, có lẽ cường độ làm việc của cô vẫn còn chưa đủ.

Lúc này, dì Phương bê nốt món cuối cùng ra bàn, mỉm cười nói:

“Xong rồi, ăn cơm thôi.”

Bà tháo tạp dề, nhìn hai vợ chồng và dặn dò:

“Ăn xong cứ để nguyên trên bàn, sáng mai tôi đến dọn dẹp.”

Lục Nghi gật đầu: “Cảm ơn dì, dì về cẩn thận nhé.”

Lâm Tấn Thận cũng gật đầu nhẹ: “Đi đường an toàn.”

Dì Phương xách túi, còn quay lại vẫy tay với Puff:

“Bé Puff ơi, bà về đây nhé.”

“Meo~” Puff kêu một tiếng như đáp lại.

Cánh cửa khép lại, trong nhà chỉ còn lại hai người và một con mèo.

Lục Nghi đặt Puff xuống đất, rồi đi vào phòng tắm rửa tay. Cô lấy xà phòng, cẩn thận xoa thành bọt. Bất ngờ, bên cạnh xuất hiện một bóng người cao lớn.

Trong gương, Lâm Tấn Thận đứng bên cạnh cô, chiều cao cách biệt đến một cái đầu.

Không gian của chiếc bồn rửa tay dưới tầng trệt khá hẹp. Hai người đứng sát nhau, tay áo vô tình chạm vào nhau.

Anh cũng lấy xà phòng, động tác rửa tay tỉ mỉ. Đôi tay thon dài, xương khớp rõ ràng, vừa đẹp mắt vừa tạo nên cảm giác mạnh mẽ.

Hai người không nói gì, nhưng không khí lại tự nhiên và bình thản như đôi vợ chồng đã chung sống lâu năm.

Đến khi ngồi vào bàn ăn, Lục Nghi đã đói đến mức không còn tâm trí nghĩ ngợi gì nữa. Buổi trưa nay, cô và Cam Lệ chỉ ăn tạm ở một tiệm thức ăn nhanh. Lục Nghi chỉ ăn mấy miếng khoai tây chiên khô khốc cho qua bữa. Bây giờ nhìn thấy mâm cơm do dì Phương chuẩn bị, cô không thể nào kìm được cơn thèm ăn.

Cả hai người thỉnh thoảng trao đổi vài câu, nhưng có lẽ vì hôm qua mới gọi video, nên những chuyện cần nói đã nói hết. Bữa ăn hôm nay chủ yếu là Lục Nghi chơi đùa với Puff.

Puff đói đến mức bám lấy mép bàn, mắt nhìn chằm chằm mấy con cua rang tỏi, đôi chân nhỏ cào cào mép bàn.

“Muốn ăn sao?” Lục Nghi nhìn nó, cười xòa.

“Nhưng em không được ăn đâu nhé.”

“Bé Puff là mèo con ngoan, mèo con không ăn hải sản được.”

“Meo…?” Puff kêu một tiếng đầy ai oán, nhưng cũng không dám nhảy lên.

Lâm Tấn Thận nhìn sang Lục Nghi. Cô đang mang bao tay, khéo léo tách từng miếng thịt cua rồi lại trêu Puff. Cứ mỗi lần con mèo định vươn cổ ra ăn, cô lại rụt tay về. Puff chỉ đành bất lực ngồi yên, ăn không khí.

Lâm Tấn Thận cảm thấy bản thân thật kỳ lạ. Trước đây, anh chưa bao giờ cho rằng việc ăn cơm cùng ai đó lại có thể thú vị như vậy.

“Anh không ăn cua sao?” Lục Nghi quay đầu lại, tay vẫn cầm nửa con cua đã bóc vỏ.

Lâm Tấn Thận rũ mắt xuống, lạnh nhạt nói:

“Không. Em ăn đi.”

“Nếu anh không ăn, em sẽ phải ăn hết đấy. Hải sản không để qua đêm được.” Lục Nghi dứt lời liền gắp thêm một miếng cua, thản nhiên ăn tiếp.

Ăn uống xong xuôi, Lục Nghi hài lòng tháo găng tay, còn Lâm Tấn Thận vẫn là người dọn dẹp rác thừa, đặc biệt là vỏ cua. Một là chúng có mùi, hai là Puff rất có khả năng sẽ vụng trộm ăn vụn.

Làm xong những việc này, anh tiện tay kéo theo vali của Lục Nghi lên lầu.

Lục Nghi chơi với Puff một lát, thưởng cho nó một bữa ăn nhẹ rồi mới đi tắm. Sau khi tắm xong, cô mở vali ra sắp xếp đồ đạc. Ngoài quần áo ra, trong vali còn có một món đồ khá lớn, được nhồi kín bằng giấy báo để tránh vỡ.

Lâm Tấn Thận từ thư phòng đi ra, trên đường xuống lầu rót nước, anh nghe thấy Lục Nghi gọi mình:

“Đợi chút.”

Cô cầm món đồ lớn đó, tươi cười nói:

“Đây là quà em mua cho anh trong chuyến công tác vừa rồi.”

Bước chân anh khựng lại. Đôi mắt sâu thẳm của anh dừng trên gương mặt cô, sau đó nhìn xuống hộp quà trong tay. Đối với anh, quà cáp không có mấy ý nghĩa, nhưng hai chữ “quà công tác” lại khiến anh thấy thoải mái hơn một chút.

“Anh mở thử đi.” Cô đưa món quà qua tay anh.

Lâm Tấn Thận đặt cốc nước xuống, cảm giác hộp quà không hề nhẹ. Anh mở ra, lấy ra một chiếc bình gốm có kiểu dáng kỳ lạ.

Chiếc bình cao, thân gốm trắng ngà được tạo hình thô mộc, in hằn vài dấu lõm giống như dấu tay. Một vài đường vân xanh loang lổ trên bề mặt, tựa như vết mực loang trong nước.

Lục Nghi rất nghiêm túc giới thiệu:

“Tác phẩm này là của nghệ nhân gốm nổi tiếng Mạnh Hoài Viễn. Nó vốn là hàng không bán, ông ấy bảo đây là tác phẩm mà ông hài lòng nhất gần đây. Em phải năn nỉ mãi mới chịu bán cho em đấy.”

Lâm Tấn Thận liếc nhìn cô:

“Khó mua đến vậy sao?”

Lục Nghi gật đầu, chỉ vào dấu lõm trên thân bình và nói:

“Anh nhìn chỗ này, đây là dấu tay của nghệ nhân. Ông ấy nói tác phẩm này tên là ‘Phát Tiết’. Khi người ta gặp áp lực mà không giải tỏa ra ngoài, sẽ dễ sinh bệnh.”

“Anh thử cảm nhận xem sao.”

Lâm Tấn Thận hơi nghi hoặc, để mặc cô kéo tay đặt lên dấu lõm trên bình. Anh thử khớp tay vào đó, rõ ràng là không khớp chút nào.

Anh nhướn mày:

“Nghệ nhân này… tay nhỏ như vậy sao?”

“Đúng thế! Chính đôi tay khéo léo này mới làm ra được tuyệt tác như vậy.” Lục Nghi gật đầu chắc nịch.

Lâm Tấn Thận kéo tay cô đặt vào dấu lõm, lần này thì vừa khít hoàn hảo.

Cô không nhịn được cười, vui vẻ nói:

“Xem ra, em với nghệ nhân có một điểm chung đấy.”

“Đúng vậy.” Anh gật đầu phụ họa.

Cô không nhịn được nữa, bèn thẳng thắn thú nhận:

“Thật ra… đây không phải là tác phẩm của nghệ nhân nào cả. Là em tự làm đấy. Em đến một xưởng gốm nhỏ, mất 100 tệ tiền nguyên liệu và tự tay làm.”

“Chiếc bình này là tác phẩm em hài lòng nhất, nên mới mang về tặng anh.”

Cô cười rạng rỡ, đôi mắt lấp lánh như ánh sao.

Lâm Tấn Thận nhìn cô, ánh mắt như chậm lại, mọi thứ xung quanh đều mờ nhạt, chỉ còn lại hình ảnh cô đang tươi cười trước mặt anh.

“Cái bình này nhìn thì kỳ cục đấy, nhưng ông chủ xưởng lại khen em có thiên phú, bảo em nên đổi nghề luôn.”

Lục Nghi đang thao thao bất tuyệt thì phát hiện ra anh không nghe mình nói gì.

Lục Nghi nhìn Lâm Tấn Thận, thấy anh đã đặt chiếc bình hoa “xấu xí” kia sang một bên. Ánh mắt anh lại chuyển qua cô, sâu thẳm và thâm trầm, tựa như che giấu điều gì đó, ánh sáng trong mắt dường như bị một tầng sương mù phủ kín.

Cô nhíu mày:

“Anh không nghe em nói gì à?”

Anh vẫn không đáp, nhưng ánh mắt như càng trở nên khó dò. Trong thoáng chốc, anh bỗng cúi đầu xuống, bàn tay thon dài đưa lên cổ áo.

“Anh… Anh cởi áo làm gì?” Lục Nghi ngớ ra.

Câu hỏi vừa thốt ra, gương mặt cô lập tức ửng đỏ như trái cà chua chín, giọng nói cũng trở nên lắp bắp.

Lâm Tấn Thận không nói gì, nhưng hành động lại vô cùng rõ ràng. Anh đưa tay nắm lấy vạt áo, đơn giản dùng một tay, thong thả kéo áo qua đầu.

Chiếc áo rơi xuống đất, trong ánh đèn vàng ấm áp, làn da của anh trắng như ngọc thạch, từng đường cơ bắp mượt mà và săn chắc hiện rõ dưới lớp da mỏng. Cơ bụng phẳng lì không chút mỡ thừa, đường nét hoàn mỹ như được điêu khắc tỉ mỉ, tản ra sức hấp dẫn mạnh mẽ.
Bình Luận (0)
Comment