Sau Khi Kết Hôn, Động Lòng Người

Chương 133

Lâm Tấn Thận gật đầu: “Được.”

Trước Tết, nhà họ Lâm vô cùng nhộn nhịp, khách đến thăm đủ mọi thành phần, có người là đối tác làm ăn, có người là họ hàng, bạn bè, và cả những người nhờ vả. Từ sáng đến tối, nhà họ Lâm liên tục đón khách rồi tiễn khách.

Lục Nghi, với tư cách con dâu, đương nhiên phải đi cùng để tiếp chuyện.

Giống như cô đã dự đoán trước, khi ngồi xuống trò chuyện, sẽ có người hỏi cô khi nào định sinh con. Cô còn trẻ, tốt nhất nên sinh trước ba mươi tuổi.

Lâm Dự Mặc hiếm khi về nước, đã sớm hẹn bạn bè đi chơi.

“Trẻ sinh thì tốt hơn, cơ thể hồi phục nhanh. Đừng để lỡ thời điểm vàng, lúc đó sức khỏe lại sinh đủ thứ bệnh.”

Bà Tần cười nói: “Tiểu Nghi và Tấn Thận mới kết hôn, mấy chuyện này còn sớm.”

“Không sớm đâu, muốn có con cũng không phải cứ muốn là được. Kế hoạch và thực tế khác xa nhau, nên tính sớm thì hơn.” Người khác lại quay sang Lục Nghi: “Chuẩn bị sinh mấy đứa rồi? Hai đứa là tốt nhất, một đứa cô đơn lắm.”

Có người tiếp lời: “Nhà chúng ta đâu phải không nuôi nổi con cái. Tốt nhất là hai đứa, một trai một gái như Tấn Thận và Dự Mặc vậy.”

“Nhưng cũng không thể chỉ nghĩ đến tiền là xong. Nuôi dạy con cái cần phải tốn nhiều tâm sức. Có một đứa là đủ rồi.”

“……”

Lục Nghi còn chưa kịp trả lời, chủ đề về sinh mấy đứa con đã trở thành cuộc tranh luận.

Lục Nghi: “……”

Cô chẳng có chút hứng thú nào với chủ đề này, bèn cầm điện thoại lên, gọi cho Lâm Tấn Thận. Nhưng đầu dây bên kia vừa nhìn thấy đã lập tức cúp máy.

Đến lúc này, mọi ánh mắt lại đổ dồn về phía cô. Các bác trai, bác gái quan tâm hỏi: “Tiểu Nghi, con với Tấn Thận định bao giờ sinh con?”

Lục Nghi miễn cưỡng đáp: “Con nghe theo anh Tấn Thận.”

“Chuyện này không thể để chồng quyết định được. Đàn ông còn trẻ ham chơi là bình thường, con phải tự làm chủ mới được…”

“Vợ à.”

Một giọng nói trầm thấp đột ngột vang lên, cắt ngang lời nói của các bác, âm lượng không cao không thấp, đủ để mọi người trong phòng nghe thấy rõ ràng.

Lục Nghi ngẩng đầu lên, như được cứu sống. Cuối cùng cũng không phải ngồi lại đây nghe họ bàn chuyện sinh con, rồi lại bàn đến chuyện giáo dục con cái.

Lâm Tấn Thận đứng trên tầng hai, một tay chống vào lan can, ánh mắt nhìn xuống phía dưới, đối diện với mười mấy đôi mắt, anh bình thản nói: “Vợ à, anh không tìm thấy chiếc cà vạt em tặng. Em giúp anh tìm được không?”

Lục Nghi: “…Được.”

Cô vốn chỉ muốn anh giải vây, nhưng không phải bằng cách khiến cô xấu hổ muốn độn thổ như thế này.

Lâm Tấn Thận mỉm cười: “Cảm ơn vợ.”

Mọi người trong phòng đều sững sờ: Chuyện gì đây?

Lâm Tấn Thận mà họ vẫn luôn dè dặt không dám nói nhiều câu, sau khi kết hôn lại trở nên như vậy sao?

Lục Nghi đứng dậy như bị hóa đá, gương mặt căng cứng như sắp nứt ra.

Diễn xuất của Lâm Tấn Thận vẫn không tốt lắm, nhưng cũng đã tiến bộ hơn trước. Ít nhất lần này, tiếng “vợ à” đã tự nhiên hơn rất nhiều, so với lần trước phải ép qua kẽ răng, lần này anh còn gọi hẳn ba tiếng liền.

Chỉ cần anh gọi thêm một tiếng nữa thôi, chắc cô sẽ ngất ngay tại chỗ.

“Lâm Tấn Thận và Tiểu Nghi tình cảm thật tốt quá, đúng là vợ chồng son, ngọt đến mức ai cũng ghen tị.”

“Không ngờ Tấn Thận còn có một mặt như vậy.”

“Vậy các bác, cháu xin phép lên trước ạ.” Lục Nghi nặn ra một nụ cười cứng ngắc.

Các bác cô tỏ vẻ đầy yêu thương: “Đi đi, đi đi.”

Bà Tần chỉ cười không nói, bà hiểu đây là cách cặp đôi này thoát thân. Phòng ngủ của con trai bà ở tầng một, lên tầng hai tìm cà vạt, đương nhiên là không thể nào tìm được.

Bà mỉm cười nhìn Lục Nghi, nhẹ nhàng nói: “Không vội, ở đây đã có mẹ rồi.”

“Cảm ơn mẹ.”

Lục Nghi đi lên lầu, vừa đến góc rẽ thì một bàn tay kéo cô qua.

“Thế nào?” Lâm Tấn Thận dựa vào tường, ánh mắt khóa chặt trên mặt cô. Trên khuôn mặt vốn không biểu cảm của anh, giờ lại thoáng một chút gì đó như muốn được khen ngợi.

Anh nhận được điện thoại là lập tức phản ứng ngay.

Có nhanh không?

Nhìn vào ánh mắt anh, Lục Nghi miễn cưỡng đáp: “Cũng được.”

Sợ anh tưởng thật, cô vội bổ sung: “Nhưng lần sau anh có thể đổi cách khác được không?”

Một cách bớt khiến cô muối mặt hơn.

Lâm Tấn Thận hỏi lại: “Cách này có gì không ổn sao?”

Anh làm đúng theo lời cô dặn mà.

Lục Nghi thử tìm lời nói sao cho không làm tổn thương nhiệt tình của anh: “Ví dụ, anh có thể bước tới bên cạnh em, nói nhỏ vài câu, rồi lịch sự xin phép mọi người rằng chúng ta có chút việc phải đi một lúc.”

Chứ không phải, giữa đông người như vậy, nói tìm cà vạt và còn chỉ đích danh chiếc cà vạt cô tặng.

“Hiểu rồi.” Lâm Tấn Thận gật đầu, đôi mắt sâu thẳm như hồ nước tĩnh lặng, anh suy nghĩ vài giây rồi đáp lại.

Lục Nghi không chắc anh thật sự hiểu hay chỉ là tỏ ra hiểu. Đôi khi bộ não thiên tài của anh cũng không linh hoạt như cô nghĩ.

Lâm Tấn Thận rời đi một lúc thì có điện thoại, anh bảo cô đi vào phòng ngủ nghỉ ngơi, chơi một chút, đến giờ ăn tối anh sẽ gọi.

“Được.”

Buổi tối, khách khứa cũng đã về gần hết. Lâm Dự Mặc quay lại, nghe kể về vụ “chiếc cà vạt”, cô tiếc đến nỗi giậm chân: “Sao em không có mặt ở đó để xem tận mắt nhỉ?”

Lâm Dự Mặc hạ giọng giả bộ mô phỏng: “Vợ à, anh tìm không thấy chiếc cà vạt em tặng. Em giúp anh tìm được không?”

“Vợ à, vợ à, em thật tốt.”

“……”

Lâm Dự Mặc cố nhịn cười, vừa làm bộ nghiêm túc vừa cố gắng diễn lại hiện trường.

Lục Nghi ôm trán, ngại đến mức da đầu tê dại.

Lâm Dự Mặc cười nghiêng người, bám lấy Lục Nghi, nũng nịu giả vờ: “Vợ ơi, vợ ơi, sao chị che mặt thế?”

Lục Nghi nhìn cô ấy đe dọa: “Em còn thế nữa, lần sau anh trai em gọi, chị sẽ không giúp em đâu.”

“Sao lại thế được! Chị dâu, chị dâu tốt nhất thế giới! Rời xa chị em biết sống sao đây.” Lâm Dự Mặc ôm lấy cánh tay cô lắc lắc làm nũng.

Bà Tần vừa đi ngang qua, không nhịn được khẽ vỗ vào tay cô nhóc: “Con chỉ biết bám chị dâu con thôi đấy.”

Đêm Giao Thừa hôm ấy vô cùng náo nhiệt.

Bữa cơm đoàn viên ở nhà họ Lâm được chuẩn bị rất tươm tất. Đầu bếp đã bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu từ mấy hôm trước, thậm chí bà Tần còn thuê thêm vài người giúp việc tạm thời, mọi việc được sắp xếp đâu vào đấy, chẳng cần Lục Nghi phải bận tâm gì cả.
Bình Luận (0)
Comment