Sau Khi Kết Hôn, Động Lòng Người

Chương 14

Bà Từ múc cho cô một bát canh: “Không nói những chuyện này nữa, con ăn cơm trước đi.”

Sau bữa tối, Lục Nghi trở về phòng để mở những kiện hàng đã tích lũy mấy ngày qua. Phần lớn là đồ chơi cho mèo như cần câu mèo hay miếng cào móng cho chú mèo Bubble của cô.

Mùa hè, Bubble càng ít hoạt động, suốt ngày nằm lười trong phòng điều hòa ngủ.

Những món đồ chơi mới cuối cùng cũng thu hút sự chú ý của Bubble. Nó vừa kêu meo meo vừa chạy quanh cô, thỉnh thoảng đưa móng ra tò mò chạm thử vài cái.

Khi bà Từ bước vào phòng, Lục Nghi đang ném một quả bóng cho mèo. Bubble lao theo, giống như một chú chó nhỏ, ngoạm lấy bóng rồi mang trở lại cho cô.

Đặt đĩa trái cây đã cắt sẵn xuống bàn, bà Từ không tiến lại gần. Bà không yêu thích cũng không ghét mèo, nhưng có chút ám ảnh sạch sẽ, không muốn lông mèo dính vào người.

“Nghi Nghi, chuyện kết hôn con thật sự đã suy nghĩ kỹ chưa?”

“Dạ rồi.” Lục Nghi gật đầu.

“Thật sự không cân nhắc nhà họ Chung sao?”

Lục Nghi ném quả bóng, nghiêng mặt nhìn mẹ.

“Mẹ thấy Tiểu Chung rất tốt, hiểu chuyện. Trước khi gặp con, cậu ấy còn hỏi mẹ con thích ăn gì, có dị ứng với thứ gì không. Đứa trẻ này nhìn qua rất chu đáo và biết quan tâm.”

Bà Từ khoanh tay, nhắc lại buổi gặp gỡ lần trước: “Hai đứa không phải nói chuyện rất hợp sao? Đến giờ mẹ vẫn không hiểu vì sao con lại chọn Lâm Tấn Thận.”

“Mẹ và bố không quá đặt nặng chuyện gia thế. Việc liên hôn đã là một thiệt thòi cho con. Đừng vì gia đình mà chịu đựng, con cũng phải nghĩ cho bản thân mình chứ.”

“Mẹ, con không nghĩ vậy đâu, thật mà.”

Bubble vận động hơi nhiều, khi cô tiếp tục ném bóng, nó đã lười biếng không muốn chạy nữa.

“Vậy thì vì sao? Tiểu Chung chưa đủ chu đáo, chưa tốt sao?”

Lục Nghi bế Bubble lên, xoay người đối diện với mẹ, rồi đáp: “Là quá chu đáo, chu đáo đến mức khiến con áp lực.”

Từ lúc kết bạn, tin nhắn của Chung Ôn Luân liên tục gửi đến sáng, trưa, tối. Không chỉ online, anh ta còn gửi cà phê và đồ ăn nhẹ đến công ty cô.

Sự nhiệt tình của anh ta khiến Lục Nghi cảm thấy khó xử.

“Chu đáo quá cũng là vấn đề à?”

“Tốt đến mức mang lại áp lực.”

Lục Nghi gãi cằm Bubble, giải thích: “Anh ấy quá tốt, quá quan tâm. Con cảm thấy nếu như vậy, con cũng phải đáp lại tương tự. Điều đó rất mệt mỏi. Con sợ mình không làm được.”

“Con nghĩ cái gì thế? Kết hôn đâu phải ai đưa con một quả táo, con phải trả lại một quả lê. Sao cứ phải tính toán đến mức đó, con tưởng đây là ngân hàng chắc?”

“Không phải sao? Một phía có thể cho đi một thời gian, nhưng lâu dài thì rất khó. Huống chi con cũng không thoải mái để tận hưởng sự tốt đẹp của đối phương. Thay vì vậy, con chọn một người đồng hành có chung chí hướng sẽ tốt hơn.”

“Những suy nghĩ lộn xộn này ở đâu ra vậy?” Bà Từ bật cười: “Lâm Tấn Thận chính là người mà con gọi là đồng đội tốt sao?”

“Hiện tại thì đúng vậy.”

Bubble được gãi cằm thích thú, phát ra tiếng gừ nhẹ đầy mãn nguyện. Lục Nghi cầm lấy móng nhỏ của nó, vẫy vẫy trước mặt mẹ mình, nói: “Nào, Bubble, đưa cho bà ngoại một miếng trái cây nào.”

“Meo~”

Bubble phối hợp kêu một tiếng, khiến bầu không khí càng thêm vui vẻ.

Bà Từ không chấp nhận lý lẽ của cô, cau mày trách móc: “Con chỉ chọn vì người ta đẹp trai, nhưng sống chung cả đời không chỉ nhìn vào gương mặt.”

Lục Nghi cười: “Đẹp trai không tốt sao?”

“Ngày ngày đối diện, nhìn người đẹp mắt sẽ thấy vui vẻ hơn. Nếu cãi nhau, dù giận đến mấy, nhìn khuôn mặt đẹp cũng sẽ bớt tức giận.”

Bà Từ bật cười vì tức.

“Tiểu Chung cũng đâu có xấu, da trắng, sáng sủa, dễ được yêu thích.” Thấy ánh mắt cười cười của con gái, bà đành thừa nhận: “Đúng là không bằng Lâm Tấn Thận, nhưng các mặt khác thì cũng không tệ mà.”

Nói xong, bà thở dài, trên trán lộ vẻ ưu tư: “Lâm Tấn Thận nhìn thì lạnh lùng, không phải người biết chiều chuộng. Mẹ chỉ sợ con lấy anh ta sẽ bị thiệt thòi.”

“Nếu bị bắt nạt, con sẽ chạy. Chạy về đây, quấn lấy bố mẹ cả đời.”

Nghe vậy, bà Từ bật cười nhẹ nhõm: “Được, dù có chuyện gì, bố mẹ cũng luôn đứng về phía con.”

Sớm từ ngày Lục Nghi quyết định chọn nhà họ Lâm, cô đã làm rõ với Chung Ôn Luân.

Phản ứng đầu tiên của Chung Ôn Luân là hỏi:

Chung Ôn Luân: [Đây là ý của gia đình sao?]

Lục Nghi: [Là quyết định của tôi.]

Chung Ôn Luân: [Còn nhà họ Lâm? Họ chắc chắn rồi?]

Lục Nghi: [Hẳn là vậy.]

Chung Ôn Luân: [Lần gặp trước, hai người đã?]

Về điểm này, Lục Nghi chân thành xin lỗi. Cô giải thích rằng khi đó mọi thứ chưa xác định rõ, cũng như với anh, cô và Lâm Tấn Thận chỉ mới gặp mặt một lần. Nếu chuyện này khiến anh khó chịu, cô rất xin lỗi.

Chung Ôn Luân: [Không sao, rất bình thường. Tôi chỉ hy vọng đó là quyết định đã được suy nghĩ kỹ càng.]

Lục Nghi: [Cảm ơn anh. Chúc anh tìm được người phù hợp.]Cuối tuần, Lục Nghi hẹn Dư Âm đến sân bóng chơi squash.

Dư Âm tràn đầy năng lượng, chơi suốt nửa giờ mà không dừng nghỉ. Sau khi đổ mồ hôi hột, cô ném vợt xuống, ngồi xuống uống nước.

“Ai làm cậu bực thế?” Lục Nghi đưa chai nước qua, thấy Dư Âm đánh bóng như trút giận.

Dư Âm uống nửa chai nước một hơi rồi nói: “Tớ giận thay cậu. Cậu không biết từ khi cậu từ chối nhà họ Chung và chọn nhà họ Lâm, bao nhiêu lời khó nghe đã được nói ra.”

“Nói gì?” Lục Nghi vốn không tham gia các hoạt động xã giao trong giới, gần như đứng ngoài cuộc.

“Nói cậu trèo cao, thực dụng. Có người còn nói trước đây cứ nghĩ cậu kiêu ngạo thanh cao, giờ nhìn lại chỉ là giả vờ. Cậu cũng biết đám người đó, không buông vài lời độc địa thì không sống nổi.”

Thậm chí có những lời còn khó nghe hơn, khiến Dư Âm tức đến nghiến răng, chỉ muốn xé nát miệng lưỡi của bọn họ.

Lục Nghi dùng khăn ướt lau mặt, nghe xong chỉ gật đầu, thái độ điềm nhiên như thể người bị nói xấu không phải là mình.

“Cậu không tức sao?”

“Cũng bình thường.”

Sau cơn vận động cường độ cao, Lục Nghi ngồi xuống đất, tay chống, hơi thở còn chưa đều.

Cô bình tĩnh nói: “Miệng là của người ta, họ muốn nói gì thì mình không quản được.”

Dù lời nói có khó nghe đến đâu, cô cũng không mất mát gì. Khó chịu vì những lời đó thì thật không đáng.

Dư Âm hiểu tính cách của cô, nói: “Cậu giỏi thật. Tớ còn chẳng cần phải an ủi cậu. Nhưng cậu không lo sao?”

“Lo gì?”

“Nhà họ Lâm nghe được những lời này mà có ý kiến gì với cậu thì sao?”

Nếu nhà họ Lâm rút lại hôn sự, Lục Nghi sẽ trở thành trò cười. Dư Âm có thể tưởng tượng được đám người đó sẽ vui mừng ra sao.
Bình Luận (0)
Comment