Sau Khi Kết Hôn, Động Lòng Người

Chương 170

Không thể có sự trùng hợp nào đến mức cùng tên cùng họ, vì vậy, chỉ có một khả năng: người đặt phòng chính là phu nhân của ông chủ.

Một vài nhân viên không nhịn được mà che miệng cười, ngạc nhiên thốt lên:

“Vậy là ông chủ và bà chủ đến đây đặt phòng! Giữa ban ngày ban mặt, không về nhà mà lại đến khách sạn… đúng là vợ chồng hoang dã thật!”

“Các cậu không hiểu rồi, giờ đang thịnh hành cosplay mà!”

Nào là bác sĩ và bệnh nhân, nhân viên phục vụ và khách hàng, thậm chí là giáo viên và sinh viên… Tất cả chỉ là cách để các cặp đôi thêm gia vị cho tình cảm. Việc ra ngoài thuê phòng khách sạn cũng có thể chỉ là để chơi trò “ngoại tình”.

Thỉnh thoảng tạo chút không khí mới mẻ, hoàn toàn bình thường.

“Không ngờ ông chủ cũng biết cách chơi như vậy.” Mọi người bừng tỉnh.

Trước đây cứ nghĩ anh là kiểu người nghiêm túc khô khan, không ngờ lại có những kỹ năng này. Đúng là không thể nhìn người qua vẻ bề ngoài, càng kiềm chế, nội tâm có khi lại càng mãnh liệt!

“Nhưng mà, không cần tránh một chút sao? Ít nhất chọn một khách sạn không thuộc hệ thống của mình ấy.” Ai đó thắc mắc.

Giữ bí mật là nguyên tắc nghề nghiệp, nhưng tám chuyện lại là bản năng của con người. Nhất là chuyện của ông chủ, làm sao có thể không bàn tán?

“Thật ra tôi nghĩ đây chỉ là một hiểu lầm thôi. Hình như bà chủ không biết khách sạn này thuộc sở hữu của Hoa Vực. Lúc quản lý Giang dẫn chúng ta đến, bà chủ đã bị dọa đến phát hoảng.”

Phản ứng của cô ấy lúc đó thực sự rất đáng yêu.

Mắt mở to ngạc nhiên, theo phản xạ nắm lấy tay người bên cạnh, khuôn mặt đỏ bừng ngay lập tức.

Rõ ràng là bị dọa thật.

“Ha ha ha ha ha!”

“…”

“Các cậu đoán xem ông chủ và bà chủ bao lâu nữa sẽ ra ngoài?”

Vừa có người nhướng mày, lập tức bị người khác ngắt lời:

“Cấm đặt cược chuyện này, chẳng ra gì cả!”

Dù vậy, câu nói chưa dứt, đã có người bật cười.

Chưa kịp bàn thêm, mọi người lại quay về công việc của mình.

Ba tiếng sau, một tin nhắn bùng nổ xuất hiện trong nhóm nội bộ:

[Báo cáo! Lâm tổng vừa đặt đồ ăn! Gọi không ít đâu, cần hai người đẩy xe đồ ăn lên.]

Lập tức, một vòng bàn tán mới lại nổ ra, với những câu như “đỉnh thật”, “mạnh quá”, hay “người trong sạch chắc không chịu nổi”.

Có người tự nguyện đi giao đồ ăn, cạnh tranh gay gắt, cuối cùng phải chơi xúc xắc để quyết định ai sẽ đi.

Trước khi bấm chuông cửa, hai người giao đồ ăn chỉnh lại cà vạt, gõ cửa:

“Lâm tổng, chào ngài. Phục vụ phòng.”

Nửa phút sau, cửa mở ra.

Ông chủ xuất hiện trong bộ áo choàng tắm, dây lưng thắt lỏng lẻo, không quá chỉnh chu, toát lên vẻ thoải mái và lười biếng. Tóc anh còn ướt, rõ ràng vừa tắm xong, từng giọt nước chưa kịp lau chảy xuống làn da trắng mịn.

Anh ra hiệu cho họ mang đồ ăn vào và đặt lên bàn.

Hai nhân viên không dám liếc ngang liếc dọc, làm xong việc của mình rồi nhanh chóng rời đi.

“Thế nào rồi?” Một người ở lại dưới sảnh lập tức hỏi.

Hai nhân viên thành thật trả lời:

“Ông chủ đẹp trai và quyến rũ quá!!!”

Bình thường, ông chủ luôn mặc vest chỉn chu, cà vạt gọn gàng, dáng đứng thẳng tắp như trong sách giáo khoa. Nhưng hôm nay, khi nhìn thấy anh trong áo choàng tắm, tóc vẫn nhỏ nước, từng giọt lăn dài trên làn da lạnh màu trắng ngà… Khuôn mặt của cả hai không nhịn được mà đỏ bừng.

Nhóm chat của nhân viên khách sạn tràn ngập những lời xôn xao.

Trong phòng, Lâm Tấn Thận đóng cửa lại, bước vào phòng ngủ gọi Lục Nghi:

“Dậy ăn cơm nào.”

Lục Nghi nằm dài trên giường, mệt mỏi đến mức không muốn nhấc nổi một ngón tay. Nhưng bụng cô lại rất “thật thà”, phát ra tiếng kêu vang. Cô quấn mình trong chiếc áo choàng tắm trắng, liếc anh một cái đầy ấm ức, tủi thân, và cả chút giận dỗi.

Lâm Tấn Thận thu hết những cảm xúc đó vào ánh mắt, bước tới bế cô từ giường đặt lên ghế bên cạnh bàn ăn.

Bữa ăn anh gọi rất phong phú, hầu hết là những món anh nhớ cô thích. Một chai rượu được ướp lạnh trong xô đá, anh mở nắp, rót hai ly.

Lục Nghi vừa khát vừa đói, cầm dao nĩa lên cắt một miếng trứng Benedict, nhấp một ngụm rượu, dần dần bổ sung lại năng lượng đã cạn kiệt.

Sau vài phút im lặng, khi dạ dày đã được lấp đầy, sự oán trách trong lòng cô cũng giảm bớt.

Dẫu sao thì cô chính là người đã khơi mào mọi chuyện. Mặc dù quá trình hơi “tàn nhẫn” một chút, nhưng không thể phủ nhận rằng cô cũng tận hưởng trọn vẹn.

Lâm Tấn Thận bóc một con tôm, đưa sang cho cô:

“Ăn nhiều một chút.”

Lục Nghi cảnh giác nhìn anh, hỏi:

“Sao nghe câu này có vẻ có ý gì đó?”

Anh mỉm cười, nhướng mày:

“Ý gì cơ?”

“Giống như kiểu chủ trang trại nói với lợn con: Ăn nhiều vào, béo mới tốt. Anh đúng là ông chủ độc ác.”

Lâm Tấn Thận tiếp tục bóc con tôm thứ hai, giọng điềm nhiên:

“Em hiểu lầm rồi. Anh không cần em béo, chỉ cần em no đủ để có sức làm việc.”

“…”

Lục Nghi trừng mắt:

“Anh còn ác hơn cả chủ trang trại!”

Anh khẽ cười, tiếp tục công việc trên tay. Đôi bàn tay khéo léo bóc tôm, cắt bò bít tết, sự tập trung của anh khiến gương mặt trở nên cuốn hút, khó mà rời mắt.

Lục Nghi bỗng nghĩ đến đứa con trong tương lai của họ. Cô hỏi:

“Anh thích con gái hay con trai hơn?”

“Đều như nhau.” Anh đáp, câu trả lời nhàm chán như cô dự đoán.

Cô chia sẻ ý nghĩ của mình:

“Em thích con gái, giống anh với sống mũi cao, mắt hai mí. Con bé chắc chắn sẽ là đứa trẻ xinh đẹp nhất thế giới.”

Lâm Tấn Thận đáp một cách nghiêm túc:

“Dù có sống mũi thấp, mắt một mí, con vẫn sẽ rất đẹp.”

“…”

Lục Nghi hét lên:

“Em ra lệnh anh rút lại lời đó!”

Ai mà biết được liệu bây giờ họ có đang tạo ra một sinh mệnh nhỏ hay không. Cô đặt tay lên bụng mình, thầm thì với đứa trẻ tưởng tượng rằng:

“Đừng nghe ba nói bậy. Con nhất định sẽ có sống mũi cao, mắt hai mí, thừa hưởng hết những điểm tốt nhất của ba mẹ.”

Lâm Tấn Thận đành thỏa hiệp:

“Được, anh rút lại.”

“Con bé sẽ xinh đẹp giống mẹ.”

Ánh mắt họ chạm nhau, cả hai bật cười.

Một lát sau, câu chuyện chuyển sang việc giáo dục con cái trong tương lai. Lâm Tấn Thận tuyên bố anh sẽ đảm nhận phần này. Anh có kinh nghiệm, bởi đã “luyện tay” từ việc nuôi dạy em gái mình hơn 20 năm. Anh tự nhận sẽ là một người cha nghiêm khắc.

Nhưng Lục Nghi lại không chắc lắm, bởi chỉ cần nhìn cách anh thường xuyên lén cho Puff ăn thêm, cô đã thấy lời nói này đáng nghi.

Cả hai đều uống một chút rượu, nồng độ không cao nhưng đủ để cảm thấy hơi chếnh choáng. Lục Nghi ôm cánh tay, nhìn anh và hỏi:

“Sao anh không hỏi em tại sao lại muốn có con?”

Không báo trước, chỉ bất ngờ nói ra như vậy.

Lâm Tấn Thận nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm:

“Anh có thể cảm nhận được.”
Bình Luận (0)
Comment