Sau Khi Kết Hôn, Động Lòng Người

Chương 184

Lục Nghi bị những lời của Lâm Tấn Thận làm cho xúc động, cô cúi đầu khe khẽ đáp lại, sau khi trầm ngâm một lúc, liền túm lấy áo trước ngực anh, dùng giọng ra lệnh: “Bây giờ, cởi áo ra!”

Cô trông giống như một “kẻ bắt nạt nhỏ” đang giương nanh múa vuốt.

Khoảnh khắc ngọt ngào đến đây là hết. Giờ là lúc đi ngủ!

Lâm Tấn Thận: “…”

Anh không biết thói quen này của cô sẽ kéo dài bao lâu, nhưng chắc chắn rằng, người chịu khổ chính là anh.

Sáng Chủ Nhật, Lục Nghi ngủ đến tận trưa mới dậy.

Cô đã quen với việc ngủ nướng vào những ngày không phải đi làm. Chỉ khi được ngủ đủ giấc, cô mới có năng lượng cho cả ngày. Nếu không, cả ngày sẽ trong tình trạng mơ màng, uể oải.

Vừa bước ra khỏi phòng ngủ, cô đã nghe thấy tiếng trò chuyện từ dưới lầu.

Một giọng là của dì Phương, giọng còn lại là của một phụ nữ xa lạ. Trong cơn tò mò, cô bước xuống cầu thang và nhìn thấy một người phụ nữ mặc đồ công sở, khoảng ngoài 30 tuổi, đang trò chuyện cùng dì Phương.

Dì Phương luôn gật đầu lia lịa, còn cầm sổ tay và bút để ghi chép.

Nghe thấy tiếng bước chân, cả hai cùng quay đầu lại.

“Phu nhân dậy rồi.” Dì Phương cười chào: “Chào buổi trưa.”

Người phụ nữ bên cạnh cũng mỉm cười, tự giới thiệu: “Chào phu nhân, tôi là chuyên gia dinh dưỡng phụ trách trong giai đoạn mang thai của cô. Cô có thể gọi tôi là chị Trần.”

Lục Nghi bám vào lan can, chưa kịp hiểu rõ: “Chuyên gia dinh dưỡng?”

“Đúng vậy, tôi đã được Tổng giám đốc Lâm trực tiếp phỏng vấn. Tôi đã nắm rõ tình trạng của cô, sẽ phối hợp cùng các kết quả kiểm tra của bệnh viện để xây dựng thực đơn dinh dưỡng riêng, đảm bảo sức khỏe cho cả mẹ và bé.”

Chị Trần nở nụ cười chuyên nghiệp, lộ ra tám chiếc răng trắng đều.

Lục Nghi hoàn toàn không ngờ rằng mình sẽ có chuyên gia dinh dưỡng riêng. Lâm Tấn Thận chưa từng nhắc đến chuyện này.

Có lẽ thấy Lục Nghi có chút băn khoăn, chị Trần liền lấy từ túi ra giấy tờ: “Đây là chứng nhận chuyên gia dinh dưỡng của tôi. Cô có thể xem qua. Đây cũng là một vài thực đơn tôi từng thực hiện trước đây.”

Một tập tài liệu dày cộm. Với hơn mười năm kinh nghiệm trong ngành, chị Trần hiểu rằng thay vì nói bằng miệng, tốt nhất là để thực lực lên tiếng.

“Không cần đâu.” Lục Nghi xua tay: “Tôi tin chị.”

Chị Trần mỉm cười: “Cảm ơn phu nhân đã tin tưởng. Tôi nhất định sẽ làm việc hết mình.”

“Chị cứ tiếp tục công việc, đừng để ý đến tôi.” Sau một hồi suy nghĩ, Lục Nghi lên tiếng.

Chuyên gia dinh dưỡng lên kế hoạch thực đơn cho tháng thứ hai của Lục Nghi, phối hợp với dì Phương để trao đổi các chi tiết. Ngoài thực đơn, còn có những lưu ý quan trọng khác. Vì tuổi tác, dì Phương thường hay quên nên ghi chú rất cẩn thận, dáng vẻ tập trung chẳng khác gì đang lên lớp.

Lục Nghi: “…”

Nghe một lúc, cô cảm thấy chóng mặt vì các thuật ngữ chuyên môn, liền cúi xuống cho Puff ăn.

Còn chưa cho Puff ăn xong, chị Trần đã nói chuyện xong với dì Phương, quay sang nhắc nhở cô một vài điều quan trọng hơn, đồng thời trao đổi thông tin liên lạc để tiện trao đổi sau này.

“Chị Trần.” Lục Nghi lưu số và nói: “Cảm ơn chị.”

“Phu nhân khách sáo quá, đây là trách nhiệm của tôi. Vậy tôi xin phép đi trước.” Chị Trần cầm túi lên rời đi.

Dì Phương tiễn chị Trần ra cửa, sau đó quay lại nói: “Tôi lo học bài quá nên mới thái rau được một nửa, vẫn chưa xào. Phu nhân chờ tôi thêm nửa tiếng nhé.”

“Không sao đâu, tôi không đói.”

Lục Nghi cảm thấy có chút áy náy với dì Phương. Vì cô, công việc của dì đã tăng thêm không ít.

Dì Phương vội xua tay: “Không có chuyện đó đâu. Tổng giám đốc Lâm cũng nói vậy, nhưng thực ra công việc hàng ngày của tôi không nhiều lắm, nấu ăn là việc tôi nên làm, làm theo thực đơn cũng chẳng phiền phức gì. Tổng giám đốc Lâm còn sợ tôi làm không xuể nữa kìa, chuyện này có gì đâu.”

“Còn tăng lương cho tôi nữa, tôi mới là thấy ngại đấy.”

“Đó là điều nên làm.” Lục Nghi nghe Lâm Tấn Thận đã sắp xếp đâu vào đấy, cũng không nói thêm gì.

Sau khi cho Puff ăn xong, cô cầm điện thoại lên nhắn tin cho anh.

Lục Nghi: 【?】

Chưa đầy một phút sau, Lâm Tấn Thận trả lời: 【。】

Nhìn thoáng qua tưởng như là một mật mã bí ẩn nào đó.

Lâm Tấn Thận nhắn tiếp: 【Chỉ là để chăm sóc sức khỏe của em, không có ý gì khác.】

Lục Nghi: 【Anh bình tĩnh chút.】

Cô thấy việc này không cần thiết phải làm phức tạp đến vậy, mọi thứ giờ vẫn còn quá sớm.

Lâm Tấn Thận: 【Anh rất bình tĩnh, yên tâm.】

【Anh chỉ đang làm những gì mình có thể, vì nỗi đau mang thai và sinh nở anh không thể gánh thay em.】

Anh nói rất nghiêm túc. Câu “Anh sẽ luôn bên em” thực ra cũng chỉ là một sự an ủi, bởi nỗi đau của cô, anh không cách nào chia sẻ được.

Đột nhiên anh lại làm cô xúc động.

Lục Nghi không biết có phải do mang thai hay không, nhưng gần đây cô thường rất nhạy cảm. Đọc xong dòng tin nhắn ấy, sống mũi cô bất giác cay cay, nhắn lại: 【Được rồi.】

Hiểu và chấp nhận.

Lục Nghi: 【Ôm nhé.jpg】

Lâm Tấn Thận: 【Xoa đầu.jpg】

Không biết anh lấy hình từ đâu, nhưng cái biểu cảm xoa đầu ấy lại toát lên một vẻ dịu dàng, hài hước. Lục Nghi bật cười, nghĩ rằng phải tìm thời gian cập nhật lại bộ sưu tập biểu cảm của anh.

Khi trả lời tin nhắn xong, Lâm Tấn Thận đặt điện thoại xuống, bấm máy nội bộ gọi Giang Tuân vào. Giang Tuân thò đầu vào phòng: “Tổng giám đốc, ngài cần gì ạ?”

“Những cuốn sách này, giúp tôi mua về.”

“Vâng.”

Đây là lần đầu tiên Giang Tuân nhận nhiệm vụ đi mua sách cho sếp, nhưng với hình tượng của Lâm Tấn Thận trong lòng anh, việc đọc sách học hỏi là quá bình thường. Anh bước tới cầm danh sách sách mà sếp đã chuẩn bị sẵn.

“Tổng giám đốc yên tâm, chiều nay tôi sẽ mua đầy đủ.”

Lâm Tấn Thận gật đầu, không biểu lộ cảm xúc: “Ừ.”

Giang Tuân đáp: “Vậy tôi ra ngoài trước.”

Cầm tờ giấy rời khỏi văn phòng, Giang Tuân vừa ngồi xuống chỗ của mình đã mở danh sách ra xem. Nghĩ thầm nếu có sách hay, anh có thể “copy” danh sách để học hỏi thêm.

Nhưng khi nhìn rõ danh sách, anh hoàn toàn sững sờ.

Quả thật là có thể học hỏi được nhiều điều, nhưng không phải thứ anh cần ngay bây giờ.

Trên giấy là những dòng chữ mạnh mẽ, rõ ràng:

Giang Tuân: “…”

Có vẻ hữu ích, nhưng hiện tại anh chưa có nhu cầu.
Bình Luận (0)
Comment