Bà Tần và ông Lâm Chính đang xem ảnh cưới.
Lục Nghi và Lâm Tấn Thận ngồi ăn tối, cả hai đều ăn không nhiều, mỗi người uống một bát canh và vài món rau thanh đạm.
Sau khi xem xong ảnh, bà Tần đặt chiếc máy tính bảng xuống, nói: “Về ngày tổ chức hôn lễ, các trưởng bối của hai bên đã chọn ra vài ngày tốt. Đây đều là ngày đã được tính toán kỹ lưỡng.”
Thời gian được đề xuất là khoảng giữa đến cuối hai tháng sau.
Lục Nghi hy vọng ngày càng muộn càng tốt. Cô ngước mắt nhìn Lâm Tấn Thận, trao cho anh một ánh mắt ám chỉ, tin rằng anh sẽ hiểu như mọi khi. Nhưng lần này, anh nhận được tín hiệu, nhìn qua danh sách ngày tháng của bà Tần, và sau nửa giây, anh chọn ngay ngày sớm nhất.
“?”
Cô không nên hy vọng hai người có thể ăn ý như vậy.
“Tiểu Nghi thấy thế nào?” Bà Tần quay sang hỏi ý kiến cô.
Lục Nghi nở nụ cười, dù không đúng với mong muốn của mình, cô vẫn chọn ngày sớm nhất giống anh.
“Được, tốt lắm! Chúng ta đều muốn nhanh chóng tổ chức hôn lễ.” Bà Tần đã quên chuyện giận dỗi về ảnh cưới, tâm trạng rất vui vẻ, còn nói ngày mai sẽ gặp bà Từ để bàn chi tiết về lễ cưới.
“Giờ cũng muộn rồi, tối nay hai đứa cứ ở lại đây ngủ nhé? Phòng của Tấn Thận vẫn được dọn dẹp thường xuyên, mọi thứ đều mới, không thiếu thứ gì.”
Sau khi kết hôn, họ chưa từng ở lại nhà cũ.
Lục Nghi không do dự, đồng ý ngay. Đã muộn thật, không cần thiết phải vội về.
Lâm Tấn Thận thì càng không ý kiến, miễn là Lục Nghi đồng ý, với anh ở đâu cũng giống nhau.
Bà Tần cười rạng rỡ, kéo Lục Nghi lại trò chuyện về những chi tiết ở hòn đảo, nói rằng từ nhỏ Lâm Tấn Thận không thích chụp ảnh, nhưng lần này trong ảnh cưới không hề cau có, thậm chí còn mỉm cười. Nếu góc cong trên môi kia có thể miễn cưỡng gọi là nụ cười.
Phòng của Lâm Tấn Thận nằm riêng ở tầng một, trong khi bố mẹ và Lâm Dự Mặc ở tầng hai. Điều này có vẻ kỳ lạ, nhưng với anh thì lại là bình thường.
Hành lý của họ đã được chuyển vào phòng.
Sau khi bà Tần lên lầu, Lục Nghi theo Lâm Tấn Thận về phòng anh. Đây là phòng từ thời thơ ấu của anh, cảm giác khá thú vị. Dù cô đoán rằng phong cách có thể tương tự Trừng Tây Viên, nhưng vẫn mong sẽ có chút khác biệt.
Lâm Tấn Thận nắm lấy tay nắm cửa, ấn xuống, chưa kịp mở hết thì nghe Lục Nghi hỏi: “Lâm tổng, trước khi vào có cần chú ý điều gì không?”
Anh quay lại, cô bổ sung: “Có gì cấm động vào không?”
Cánh cửa cùng lúc mở ra, bên trong tối om, chưa bật đèn. Như thể đang mở một chiếc hộp bất ngờ, không biết điều gì đang đợi mình bên trong.
Lâm Tấn Thận nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm, hỏi: “Em muốn động vào cái gì?”
Lục Nghi ngẩn người trước câu hỏi này. Cô không có ý định chạm vào gì cả. Nói vậy chẳng qua là vì thời kỳ trưởng thành luôn để lại vài bí mật nho nhỏ không ai biết. Ý của cô khi nói chỉ là đùa giỡn, chẳng qua muốn nhắc anh đừng để cô nhìn thấy điều gì không nên thấy, làm ảnh hưởng đến hình tượng anh luôn giữ bấy lâu.
Nhưng lời vừa thốt ra từ miệng anh, sao lại mang một tầng nghĩa sâu xa?
Như thể cô đang lợi dụng anh vậy.
“Em đùa thôi mà.” Lục Nghi nghiêm túc giải thích. Cô đã quên mất bài học trước đây rằng Lâm Tấn Thận không hiểu mấy trò đùa.
Anh không hỏi trò đùa nằm ở đâu. Anh bật đèn, để lộ toàn cảnh căn phòng.
Căn phòng mang phong cách tối giản giống như ngôi nhà chính. Sạch sẽ, gọn gàng, có một chiếc giường lớn hai mét, quần áo trong tủ kính được sắp xếp ngay ngắn theo màu sắc. Ngoài ra, không hề có vật dụng thừa thãi nào trong phòng.
Không khác gì khách sạn.
Chẳng trách anh có thể ở khách sạn lâu đến thế. Vì nơi ở đối với anh chẳng có gì khác biệt.
Căn phòng của anh cũng nhàm chán như chính con người anh.
Lục Nghi mở vali lấy đồ ngủ và quần áo mặc ngày mai. Khi định lấy mấy chai lọ mỹ phẩm của mình, anh nhắc cô rằng trong phòng tắm đã có sẵn, do bà Tần chuẩn bị. Thậm chí đồ ngủ cũng đã treo trong tủ, đồ đôi, một bộ đen, một bộ trắng.
Tất cả đã được mua từ khi họ đăng ký kết hôn. Lúc đó anh không biết cô thường dùng gì, nên bà Tần đã chọn loại tốt nhất, để tiện khi hai người về ngôi nhà chính ở.
“Vâng, mẹ thật chu đáo.”
Lục Nghi bước vào phòng tắm trước.
Khi cô ra ngoài, Lâm Tấn Thận không ở trong phòng. Có lẽ anh đã sang phòng khác để vệ sinh cá nhân.
Cô ngồi xếp bằng trên giường, chơi điện thoại. Trên màn hình là ảnh và video của Puff mà dì Phương gửi cho cô.
Đã năm ngày cô không ở nhà. Lâu lắm rồi chưa được ôm nó.
Dì Phương kể về Puff: ăn khỏe, ngủ khỏe, chỉ là buổi sáng thích ngồi dưới cầu thang, mắt dõi lên trên, như thể đang chờ đợi cô.
Lục Nghi cảm động, khóe mắt hơi nóng lên, nhất là khi nhìn ảnh Puff ngồi chờ. Góc nghiêng hoàn hảo của nó làm người ta mềm lòng.
Cảm giác nhớ Puff lúc này đạt đến đỉnh điểm.
Khi Lâm Tấn Thận mở cửa bước vào, anh nhìn thấy đôi mắt hơi đỏ của cô. Ánh mắt cô nhìn anh mang vẻ ngây ngốc, không phòng bị.
Tim anh như bị bóp nghẹt, trong lòng trỗi lên một cảm giác kỳ lạ.
Anh buột miệng hỏi một câu hiển nhiên:
“…Em tắm xong rồi à?”
“Ừ. Anh chưa tắm sao?”
“Anh vừa nói chuyện công ty với bố.”
Lục Nghi gật đầu, không biết nói gì hơn: “Vậy anh đi tắm nhanh đi.”
Anh khẽ đáp một tiếng, lấy đồ rồi bước vào phòng tắm.
Trong thời gian anh tắm, cô thay đổi tư thế, dựa vào đầu giường, tiếp tục xem ảnh và video của Puff. Trong video, Puff vừa ngốc nghếch vừa đáng yêu. Khi nghe thấy tiếng túi thức ăn kêu, tai nó dựng lên, giây tiếp theo lao vút đi như chớp.
“Đồ heo nhỏ!” Cô bật cười thành tiếng.
Cửa phòng tắm mở ra.
Nhanh vậy?
Cô ngẩng lên, đập vào mắt là làn da trắng lạnh của anh.
Lâm Tấn Thận chỉ mặc quần ngủ. Tay anh cầm chiếc áo đang mặc vào, thân người hơi cúi. Một cái liếc hờ hững của cô liền bị hút vào phần eo thon của anh.
Bụng anh có lớp cơ mỏng, rắn chắc, trông có vẻ mềm mại nhưng lại mang đến cảm giác rất cứng cáp.
“…”
Cô đang nghĩ gì vậy?
Chỉ vài giây, Lâm Tấn Thận đã mặc áo xong. Anh chỉnh lại tóc bị rối khi thay đồ, quay đầu lại thấy cô đang nhìn mình.
Ánh mắt ngây ngô, biểu cảm bàng hoàng.