Sau Khi Kết Hôn, Động Lòng Người

Chương 97

Lặng im trong giây lát, Lục Nghi đặt điện thoại xuống, lấy phong bì từ trong túi ra rồi gõ cửa phòng làm việc của chị Vi.

Chị Vi gọi cô vào, nhìn cô và hỏi:

“Có chuyện gì vậy? Công việc có vấn đề gì sao?”

“Không có.” Lục Nghi đưa đơn xin nghỉ việc ra, nói:

“Em đến để xin nghỉ việc. Cảm ơn chị trong suốt thời gian qua đã quan tâm và giúp đỡ. Em học được rất nhiều từ chị, cảm ơn chị.”

“…Nghỉ việc sao?” Chị Vi không hiểu: “Có phải vì chuyện tôi đưa em ra khỏi dự án mấy hôm trước không?”

“Không phải, em suy nghĩ từ góc độ phát triển cá nhân.” Lục Nghi nói, nhưng không giải thích thêm.

Chị Vi mở nắp chai nước uống một ngụm. Từ góc độ của một người quản lý, Lục Nghi là nhân viên mà chị xem trọng nhất. Nếu không phải như vậy, thì lúc xảy ra chuyện, chị đã không đứng ra bảo vệ cô đầu tiên. Lục Nghi có năng lực, thái độ làm việc chuyên nghiệp, giao việc gì cũng có thể yên tâm.

Cô ấy chăm chỉ nhưng không tham vọng, làm việc đơn giản chỉ vì đam mê.

Chị Vi biết rõ gia cảnh Lục Nghi không tệ, mức lương của công việc này còn không bằng một đôi giày của cô ấy.

Vấn đề khiến chị đau đầu là nếu Lục Nghi quyết tâm nghỉ việc, chị không biết nên nói gì để giữ cô lại.

“Tiểu Nghi, có thể dạo này xảy ra một số chuyện không vui. Nhưng em nghĩ lại đi, lúc đầu em đến với Dịch Tinh vì điều gì? Em vẫn có thể như trước đây, làm những việc em muốn làm.” Chị Vi đan tay trước mặt, thể hiện tư thế của một cuộc đàm phán: “Nếu không, dự án này em đừng tham gia nữa, nghỉ ngơi một thời gian nhé?”

Chính vì nghĩ đến điều ban đầu, Lục Nghi mới càng cảm thấy tình cảnh hiện tại thật vô nghĩa.

Cô không muốn phí thời gian và tâm trí cho những người và việc không đáng.

“Chị Vi, em thật sự đã suy nghĩ kỹ rồi. Em rất cảm kích chị vì đã bảo vệ em trong chuyện vừa qua. Em không có bất kỳ oán trách nào với chị hay công ty cả.” Lục Nghi nhìn chị, ánh mắt dịu dàng nhưng kiên định. Những ai quen cô đủ lâu đều biết, cô không phải là người dễ mềm lòng.

Chị Vi day nhẹ thái dương: “Em biết không? Chị rất xem trọng em. Tương lai vị trí của chị có thể là của em đấy.”

Lục Nghi cười thản nhiên: “Chị Vi, chị cũng biết là em chưa từng nghĩ xa như vậy.”

“…Được rồi, đơn xin nghỉ tôi sẽ nhận. Nhưng nếu em thay đổi ý định, lúc nào cũng có thể liên hệ lại với chị.”

“Cảm ơn chị.”

Lục Nghi rời khỏi phòng của chị Vi, trở về chỗ làm. Tin nhắn vẫn tiếp tục nhảy lên trên màn hình điện thoại.

Hàng loạt tin nhắn từ Tống Tri Hành gửi đến.

Cô chỉ đọc dòng cuối cùng.

Tống Tri Hành: “Hy vọng Lục tiểu thư có thể chấp nhận lời xin lỗi chân thành của tôi.”

Lục Nghi trả lời bốn chữ: “Tôi không chấp nhận.”

Sau đó, cô lập tức chặn anh ta và xóa đi.

Cô tin rằng rồi một ngày nào đó, Tống Tri Hành sẽ gặp một “Lục tiểu thư” khác và anh ta vẫn sẽ làm ra những chuyện y như ngày hôm đó.

Hai ngày sau, Lục Nghi chính thức nghỉ việc ở Dịch Tinh.

Cô không có nhiều việc phải bàn giao, nên sau khi nộp đơn, quá trình rời đi diễn ra rất thuận lợi.

Lục Nghi không vội vàng trở về công ty gia đình để làm việc. Đám cưới sắp tới, có không ít việc cần tự tay cô chuẩn bị. Cô dự định sau khi hôn lễ kết thúc mới quay lại làm việc.

Những lúc rảnh rỗi, cô chỉ ở nhà bầu bạn với bà Từ.

Ngày thứ ba sau khi nghỉ việc, Vu Thiện gọi điện đến và mang theo tin tức mới về Tống Tri Hành.

Tin đồn từ đồng nghiệp của Tống Tri Hành kể rằng trước đây anh ta thường dựa vào việc gia đình mở xưởng có chút tiền, thích khoe khoang trước mặt mọi người. Xe hơi, nhà cửa đều do anh trai mua cho. Nhưng gần đây, chiếc xe thể thao hào nhoáng kia đã không còn, gọi điện còn nghe anh ta cãi nhau với gia đình, thậm chí nhà cũng phải bán để trả nợ.

Hôm nay Tống Tri Hành còn không đến công ty, chắc là không còn mặt mũi nào gặp ai.

“Báo ứng đến rồi! Không ngờ lại nhanh như vậy, thật sảng khoái!” Vu Thiện ở đầu dây bên kia cười sảng khoái, sau đó hỏi Lục Nghi ở nhà như thế nào. Cô còn than thở, nói rằng từ khi Lục Nghi nghỉ việc, công ty chán hẳn, cô cũng đang có ý định nghỉ việc.

Lục Nghi cười nói sau này có thể gặp nhau, hai người trò chuyện vài câu rồi cúp máy.

Đặt điện thoại sang một bên, Lục Nghi nghe thấy bà Từ đang dặn dò người giúp việc. Bà đã quen với khẩu vị của Lâm Tấn Thận và cố ý bảo chuẩn bị những món anh thích. Không chỉ vậy, ngay cả dép và đồ ngủ trong nhà cũng được thay mới. Dù sao sau này mỗi tháng anh cũng sẽ về đây ở vài ngày, phải làm cho người ta cảm thấy thoải mái.

Lâm Tấn Thận ở lại hai ngày, bà Từ – với tư cách là nhạc mẫu nhìn con rể càng lúc càng hài lòng.

Lục Nghi nhắc lại chuyện trước đây, cười nói:

“Hồi trước mẹ đâu có thích anh ấy. Người khác mẹ gọi là Tiểu Chung, đến anh ấy thì lại gọi thẳng là ‘Lâm Tấn Thận’.”

“Con người ai chẳng có lúc nhìn nhầm. Cũng may là lúc đó con không nghe lời mẹ.” Bà Từ thở dài rồi tiếp lời: “Giờ mẹ cũng không gọi nó là Tiểu Lâm nữa, nghe khách sáo lắm. Mà con thấy không, nó cũng đâu còn nhỏ nhắn gì. Người cao thế kia, bước vào phòng còn suýt đụng đầu. Con có cần sửa lại cái cửa phòng không?”

“Mẹ!”

Lục Nghi bất đắc dĩ kêu lên, càng nói bà càng khoa trương.

Bà Từ bật cười rồi bảo cô hỏi xem Lâm Tấn Thận khi nào sẽ về đến nhà.

Lâm Tấn Thận và Lục Khang Thành lần lượt về đến nhà. Sau khi rửa tay xong, bữa tối bắt đầu. Lâm Tấn Thận ngồi vào vị trí cố định bên cạnh Lục Nghi.

Trong bữa ăn, bà Từ bảo Lục Nghi gắp thức ăn cho Lâm Tấn Thận.

Lục Nghi gắp một miếng thịt bò bỏ vào bát anh:

“Nghe thấy chưa? Mẹ bảo anh ăn nhiều một chút, vất vả rồi.”

Lâm Tấn Thận thản nhiên gắp một con tôm đặt vào bát cô, dùng cùng một ngữ điệu đáp lại:

“Em cũng vất vả, ăn nhiều một chút.”

Câu nói này nghe như đang trêu chọc.

Không có bằng chứng, nhưng cô cảm thấy vậy.

Lục Nghi nhíu mày nhìn anh. Dưới ánh đèn, đôi mắt anh đen láy sáng ngời, như thể đang thu hết cảm xúc của cô vào trong.

Bà Từ vẫn ngồi đó, vừa ăn vừa quan sát. Tuy bề ngoài trông như đang dùng bữa, nhưng thực chất bà đang nhìn nhất cử nhất động của đôi vợ chồng trẻ. So với lần ăn cơm sau khi thử váy cưới, lần này gắp thức ăn tự nhiên hơn rất nhiều.

Ăn cơm xong, Lâm Tấn Thận ngồi trò chuyện với Lục Khang Thành một lúc.

Đến giờ, cả hai quay về phòng ngủ.

Khi Lục Nghi bước vào, Lâm Tấn Thận đang ngồi trên mép giường, hai chân duỗi dài. Anh mặc bộ đồ ngủ đồng kiểu với cha cô, nhưng nhờ dáng người cao lớn và gương mặt tuấn tú nên vẫn rất nổi bật.

Puff ngồi chồm hổm trước mặt anh, đôi mắt tròn xoe đầy ngơ ngác. Anh cúi xuống, một người một mèo đối diện nhau.

Không khí nghiêm túc như vậy chỉ là vì anh đang dạy cho Puff không được nhảy lên giường mà thôi.

Điều mà Lâm Tấn Thận cảm thấy khó chịu nhất khi ở đây chính là phải chung phòng với Puff. Nhưng không còn cách nào khác, anh đến sau, mà Puff thì đã ở đây từ trước. Đuổi nó đi thì chẳng khác nào “chiếm tổ của người khác.”
Bình Luận (0)
Comment