Sau Khi Kết Hôn, Động Lòng Người

Chương 99

“Nhỏ tiếng chút.”

Lâm Tấn Thận cúi xuống hôn nhẹ lên khóe môi cô, trầm giọng hỏi:

“Chẳng phải em nói phòng này không cách âm sao?”

Anh không hề vạch trần cô rằng chẳng có vấn đề gì với cách âm giữa tầng một và tầng hai, huống hồ phòng cô ở ngay trên phòng khách, làm gì có ai nghe thấy?

Thay vào đó, anh dùng chính lời của cô để chống lại cô, khiến cô cứng họng, không phản bác được.

“Nếu chịu không nổi, em có thể cắn anh.”

“…”

“Nhưng đây thì không được cắn.” Lâm Tấn Thận nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, dời đầu cô khỏi cổ anh, chuyển qua bờ vai vững chắc:

“Cắn chỗ này đi.”

“…”

Lục Nghi gần như muốn phát điên. Khi cô co người lại tìm kiếm sự an ủi, bản năng khiến cô tiến gần hơn về phía anh, chỉ muốn được ôm và vùi mặt vào cổ anh, nhưng chưa bao giờ cô có ý định cắn.

Chuyện này chẳng phải là hành động trẻ con sao?

Hơn nữa, vai anh cứ như làm từ bê tông cốt thép, cứng ngắc như vậy, có cắn cũng chỉ làm cô đau mà thôi.

Lục Nghi nhắm chặt mắt, làn mi ướt đẫm. Tiếng nức nở khe khẽ bật ra từ cổ họng, cố gắng nói “dừng lại” nhưng chẳng còn tác dụng gì nữa. Mọi thứ đều đã vượt khỏi tầm kiểm soát.

Lâm Tấn Thận giống như đang bước vào một phòng thí nghiệm mới. Khác với trước đây, anh thay đổi phương thức thí nghiệm. Nhưng vì có sẵn dữ liệu từ những lần trước, anh kết hợp và biến tấu, về bản chất thì không khác nhau là bao.

Nhưng lần này lại không giống hoàn toàn. Trước đây anh cũng là một phần trong thí nghiệm, còn giờ, anh lại giống một người quan sát, chỉ tập trung vào phản ứng của đối tượng thí nghiệm. Anh tìm cách khiến cô hài lòng, ghi lại từng khoảnh khắc nhịp tim cô chạm đỉnh, và từng âm thanh thoát ra theo bản năng chính là phần thưởng quý giá nhất đối với anh.

Lần này, sự thỏa mãn thuộc về tinh thần nhiều hơn.

Khi thí nghiệm kết thúc, nhịp tim của cô đạt đến đỉnh cao rồi nhanh chóng hạ xuống.

Lục Nghi chỉ muốn vùi mình thật sâu vào trong chăn, nhưng giờ đây chiếc chăn đã không còn mùi như trước, nó đã mang theo hơi thở và mùi hương của anh.

Cơ thể cô như vừa được “hấp chín”, từng làn hơi nóng tỏa ra. Nếu đèn vẫn bật, làn da cô chắc chắn sẽ ửng đỏ như một con tôm mới luộc.

Lâm Tấn Thận cũng chẳng khá hơn, hơi thở nặng nề được kìm nén xuống.

Trong bóng tối, Lục Nghi nghe thấy tiếng anh rút khăn giấy, ba lần liền. Anh dọn dẹp “hiện trường” sau thí nghiệm với động tác nhẹ nhàng và đầy kiềm chế.

Đôi tai cô đỏ bừng đến mức sắp chảy máu, khẽ hé mắt nhìn anh, rồi như bị bỏng vội nhắm lại. Cô lẩm bẩm với giọng lí nhí như muỗi kêu:

“Anh… anh có muốn đi tắm trước không?”

“Ừm.”

Anh dừng lại một chút, sau đó giọng nói trầm thấp vang lên, mang theo chút trêu chọc:

“Hoặc là em có muốn giúp anh không?”

“Nhưng… nhưng em không biết làm.”

“Không khó đâu.” Lâm Tấn Thận nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng đặt vào lòng bàn tay anh:

“Em thông minh, học cái gì cũng rất nhanh.”

Lần đầu tiên trong đời, Lục Nghi ghét việc mình bị người khác khen là thông minh. Cô co người lại như một chú rùa nhỏ, hễ có gió thổi cỏ lay liền chui tọt vào vỏ. Nhưng một tay của cô vẫn bị anh nắm lấy, hơi ấm từ lòng bàn tay anh như xuyên qua da thịt, len lỏi vào tận tim.

Cảm giác nhạy bén đến mức cô không cần nhìn cũng có thể tưởng tượng ra những hình ảnh mà mình không dám nhìn thẳng.

Cô cảm thấy như bị thiêu đốt, cổ họng khô khốc đến mức khó chịu.

Thời gian dài hơn cô tưởng tượng, sức chịu đựng của Lục Nghi vốn không tốt, khi trong lòng cô dâng lên ý muốn lùi bước thì lại bị Lâm Tấn Thận nhận ra. Anh cúi xuống hôn lên môi cô, những âm thanh thoát ra từ cổ họng cô đều bị anh nuốt trọn.

Cuối cùng là một tiếng thở trầm thấp, khàn khàn như tiếng giải thoát.

Lục Nghi nằm bất động, tứ chi cứng đờ, nhưng trong đầu lại hoạt động rất nhanh. Ga giường làm sao bây giờ? Vừa mới thay hai ngày trước, giờ thay nữa chẳng phải ba mẹ sẽ nhận ra sao? Quan trọng hơn là ga giường sạch để ở đâu?

Cuối cùng, vẫn là Lâm Tấn Thận dọn dẹp mọi thứ, tìm một bộ ga mới rồi thay lại.

Hai cổ tay Lục Nghi đau nhức, trong lòng bàn tay vẫn còn vương hơi nóng. Cô cố gắng xóa đi ký ức đó, nhưng đáng tiếc, chúng như những chiếc rễ sâu bám chặt trong tâm trí.

Cô cuộn người trong chiếc chăn mới thay, nghĩ mãi không ra một lý do hợp lý để giải thích cho việc thay ga giường.

“Em có khát nước không?” Lâm Tấn Thận đứng bên giường, rót một cốc nước rồi hỏi cô.

Cô theo phản xạ lắc đầu.

Anh vẫn đứng đó, hỏi lại:

“Em chắc chứ?”

Câu “vừa rồi mất nước nhiều” không được nói ra, nhưng Lục Nghi nghe xong thì máu dồn hết lên mặt. Nếu con người khi tức giận có thể phồng lên như cá nóc, thì giờ phút này cô chắc chắn đã phình to.

Cô định từ chối thêm lần nữa, nhưng khi nhìn vào chiếc cốc trong suốt, cảm giác khát lại trào lên. Cô khẽ gật đầu.

Lâm Tấn Thận đưa cốc nước cho cô. Khi cô cầm lấy uống một ngụm, anh nói:

“Chuyện ga giường, có thể nói là Puff làm đổ nước.”

Puff đang nằm trong ổ ngẩng đầu lên, nghe tiếng gọi thì bối rối nhìn xung quanh.

Lục Nghi suýt sặc nước. Cách này không mấy đạo đức nhưng lại hợp lý. Nuôi mèo suốt bao ngày, cuối cùng cũng có dịp “lợi dụng” nó một chút.

Uống được nửa cốc nước, cô đưa lại cho Lâm Tấn Thận. Anh uống nốt phần còn lại rồi rót thêm một cốc nữa, uống cạn sạch.

Sau đó, anh quay về phía giường của mình. Puff vẫn nằm đó, ngẩng đầu nhìn quanh dò xét. Lâm Tấn Thận dừng lại, kéo nhẹ đôi tai thỏ trên ổ của Puff, xoay cả ổ quay mặt vào tường.

Những cảnh không phù hợp, mèo con không nên nhìn thấy.

Puff: “?”



Sáng hôm sau, Lục Nghi lười biếng ôm chăn, uể oải mở mắt, nhìn lên trần nhà hồi lâu mới tỉnh táo lại. Cô vẫn chưa quen với việc không cần đi làm, không cần đặt báo thức, có thể ngủ đến khi tự nhiên tỉnh dậy.

Khi cô xuống lầu thì đã gần giữa trưa.

Bà Từ ngồi uống trà, thấy Lục Nghi đi xuống thì nói:

“Con xem, ngủ thêm chút nữa thì khỏi ăn trưa luôn.”

“Vậy là con còn dậy sớm đấy.”

Lục Nghi cười đáp lại, ăn xong bữa trưa rồi gọi Dư Âm để xác nhận chuyện váy phù dâu. Sau đó, cô trở về phòng, nằm trên giường xem phim bằng máy tính bảng. Một tập phim còn chưa xem hết, cô đã bỏ xuống rồi ngủ trưa.

Hai ngày nay cô ngủ rất nhiều. Dư Âm nói đây là hiện tượng bình thường, gọi là “ngủ bù để trả thù công việc”.

Buổi chiều tỉnh lại, Lục Nghi mở mắt với vẻ mơ màng. Cơ thể nặng nề sau một giấc ngủ dài.

Đột nhiên, cô nghe thấy tiếng lật sách vang lên trong phòng.

Cô quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, và lập tức nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc bên cửa sổ.

Lâm Tấn Thận đang đứng đó, trên tay cầm một cuốn sách từ kệ của cô. Sách đã đọc đến gần nửa, rõ ràng anh đã đứng ở đó một lúc lâu.
Bình Luận (0)
Comment