Sau Khi Kết Hôn, Tôi Trở Thành Bạch Nguyệt Quang Của Đại Lão

Chương 25


Câu nói cuối cùng đọng lại trong sân huấn luyện, mãi đến lúc nó tan biến.
Hạ Trĩ ngước đôi mắt sáng ngời lên, giữa đôi mày ánh lên chút nghi ngờ và thêm tí luống cuống.
Cậu ngàn tính vạn tính vô số câu trả lời trong lòng, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ tới Thẩm Thời Kiêu sẽ trả lời như thế.
Chỉ mình cậu có thể suy xét là ý gì?
Là kiểu mãi mãi làm lốp dự phòng à?
Tuy là như thế, nhưng tâm trạng của Hạ Trĩ vẫn có chút sung sướng.

Xem ra Thẩm Thời Kiêu cũng không có ý định cứ mãi đợi chờ cái đồ nguyệt quang đểu cáng kia trở về.
Haha, làm lốp xe dự phòng số một mà vẫn rất tự hào, Hạ Trĩ tự chê cười bản thân không có tiền đồ.
Lúc này, đèn đường sáng rực và nóng hầm hập ngoài kia đã lên đèn.

Hạ Trĩ ngồi xuống, đón lấy toàn bộ ánh sáng.

Bộ dáng mím môi, nghiêm túc suy nghĩ của cậu có chút đáng yêu.
Thẩm Thời Kiêu ngồi ở bên cạnh cậu, hắn cảm thấy lời vừa rồi có thể đã dọa Hạ Trĩ.
Hạ Trĩ cuối cùng cũng mở miệng: "Tại sao chỉ có tôi là được?"
Vừa rồi cậu suy nghĩ rất lâu, hay là cậu và bạch nguyệt quang có vẻ ngoài giống nhau? Hay là đáng yêu giống nhau?
Vì vậy cậu là một thế thân!
Thẩm Thời Kiêu nào biết rằng mấy chuyện máu chó đang dâng trào mãnh liệt trong lòng cậu, hắn nghiêm túc nói: "Em rất đáng yêu, còn là bạn đời hợp pháp của tôi."
Khen cậu đáng yêu chính là bị cậu hấp dẫn nên sinh ra hormone!
Sinh ra hormone còn không phải là tình yêu à?
Làm tròn thì là Thẩm Thời Kiêu yêu cậu!
Hạ Trĩ trở nên phấn chấn trong nháy mắt.
Cũng không phải là cậu đeo đuổi đến "rớt giá" (1), bọn họ là yêu từ hai phía (2)!
(1) liếm cẩu là dù người ta không thích bạn thì bạn vẫn cố chấp đeo theo.

Có thể hiểu như từ simp mà các bạn hay dùng.
(2) 双向奔赴 chỉ mối quan hệ 2 người, nghĩa là hai người thích nhau, sẵn sàng vượt qua thời gian và khoảng cách để gặp đối phương.

Cả hai đều chân thành, tha thiết đáp trả chứ không phải yêu đơn phương.
À không.
Sự phiền muộn trong lòng tan biến, Hạ Trĩ đứng lên: "Bụng tôi hơi đói, chúng ta đi ăn cơm đi."
Thẩm Thời Kiêu cười nhẹ: "Được."
Khu mở rộng ở lưng chừng núi có phong cảnh rất hấp dẫn, không khí thì trong lành hơn ở nội thành nhiều.
"Chủ đầu tư chọn địa điểm khá tốt." Hạ Trĩ chắp tay sau lưng rồi nhìn quanh, "Nhưng mà hơi vắng, có lỗ vốn hay không?"
Thẩm Thời Kiêu: "Chỗ này vừa hoàn thành một đợt thi công, còn chưa mở cửa hoàn toàn."
"Thì ra là thế."
Buổi phát sóng trực tiếp của chương trình đã kết thúc, nhưng ekip chương trình còn sắp xếp buổi huấn luyện mới vào ngày mai cho các học viên, cho nên Hạ Trĩ còn phải ở đây thêm vài ngày.
Hai người không đi theo ăn cơm cùng với ekip chương trình, mà tùy tiện tìm một nhà hàng gia đình nho nhỏ rồi giải quyết bữa trưa.
Lúc ăn cơm, Hạ Trĩ – người vẫn luôn huyên thiên, hiếm thấy lại ngoan ngoãn, cúi đầu im lặng ăn cơm vịt quay của mình.

Chỉ khi Thẩm Thời Kiêu chủ động nói chuyện với cậu, cậu mới đáp lại vài câu.
Hạ Trĩ không có gì khác, chỉ là có chút ngượng ngùng.

Truyện Xuyên Nhanh
Dù nói thế nào thì hai người cũng là cặp chồng chồng hợp pháp đã đăng kí kết hôn.

Bây giờ lại nói những lời mập mờ như vậy, lòng ngực có thể không đập loạn nhịp sao?
Thẩm Thời Kiêu cũng không làm phiền cậu lắm, ngoài chu đáo lột vỏ tôm hùm cho cậu, thì chỉ im lặng ăn cơm.
Trước tiên cứ cho Hạ Trĩ chút thời gian, nếu thật sự không ổn thì mình sẽ xác định quan hệ với em ấy lúc đi ngày mai.
Mọi thứ cứ tiếp tục như vậy cho đến chiều, Hạ Trĩ định về phòng ngủ một giấc.
Chỉ là, Thẩm Thời Kiêu ở bên cạnh dường như không cảm thấy có gì không ổn mà tự nhiên đi theo cậu.
Này! Anh vừa nói có thể xem xét yêu đương với em, hiện tại chẳng kiêng nể gì mà vào phòng em, nằm trên giường của em.

Anh thấy vậy có phù hợp với khuôn phép không?

Hạ Trĩ nhỏ giọng lảm nhảm, ấn vào tầng thang máy.
Trùng hợp, hai người gặp được tổ đạo diễn của chương trình.
Đạo diễn dường như đã uống tí rượu, say ngà ngà hỏi: "Chủ tịch Thẩm, Trĩ Trĩ, hai người đều ở tầng này?"
Hạ Trĩ xấu hổ gật đầu, "Chúng tôi nhận phòng khá muộn, cho nên chỉ còn tầng này là có phòng."
Phản ứng của đạo diễn có hơi chậm, thấp giọng cười cười, "Vậy chủ tịch Thẩm thì sao? Tôi nghe người phục vụ nói, toàn bộ khu mở rộng này đều do công ty bất động sản nhà họ Thẩm mua.

Khách sạn hẳn phải có phòng tổng thống dành riêng cho ngài chứ hả?"
Thẩm Thời Kiêu mím môi, liếc mắt nhìn thoáng qua Hạ Trĩ, hờ hững nói: "Tôi mới tới đây lần đầu, bọn họ không nói với tôi."
Đạo diễn cùng với đôi mắt say lờ đờ đang mông lung vịn vào thang máy, "Vậy ngài mau đi nói với người phục vụ, đừng chần chừ."
Cửa thang máy mở ra, đạo diễn vịn vào tường, loạng choạng rời đi.

Sau đó hai người ăn ý không nói gì, quẹt thẻ rồi đi vào phòng.
Hạ Trĩ rót một ly cà phê cho bản thân, bình tĩnh quẹo vào phòng bếp nhỏ.
!!!
Thẩm Thời Kiêu thật sự không biết bản thân có phòng tổng thống à? Đáp án hiển nhiên là không phải.
Vậy thì vì sao lại muốn gạt cậu là không có chỗ ở?
Nhất định là bởi vì thích cậu nên muốn chạm chạm, hôn hôn và ôm ôm cậu.
Huhuhu, thật bỉ ổi.
Kiềm chế nội tâm kích động, Hạ Trĩ cố gắng hết sức để bình tĩnh lại tâm trạng của mình.
Thẩm Thời Kiêu thích cậu.
Cậu chắc chắn.
Mà cậu cũng thích ảnh.
Hai bên đều có tình cảm với nhau, có phải cậu cần ngỏ lời một tí hay không?
Thật là thẹn thùng!
Có điều trước khi bày tỏ, cậu vẫn phải hỏi rõ ràng.
Đi từ phòng bếp ra ngoài, Hạ Trĩ thấy Thẩm Thời Kiêu đang xử lý việc công ty.

Cậu lẳng lặng đi qua đó ngồi, không làm phiền.
Thứ cậu cầm trên tay chính là tài liệu huấn luyện ngày mai.

Lúc đang lật từng tờ để xem, mùi gỗ thơm dịu lởn vởn quanh cậu.
Là mùi của Thẩm Thời Kiêu.
Cùng nhau làm việc nghiêm túc, có phần lãng mạn.
Thời tiết mùa đông hanh khô làm cuống họng rất dễ bị khô, xem tài liệu thôi cũng mệt nên Hạ Trĩ ngâm cho hai người chút trà hạ nhiệt.
"Cảm ơn." Thẩm Thời Kiêu nói với cậu một câu, rồi lại tiếp tục cúi đầu làm việc.
Hạ Trĩ dựa vào ghế, chăm chú nhìn hắn.
Góc nghiêng của Thẩm Thời Kiêu luôn rất đẹp, tinh xảo nhưng không nữ tính, cộng với khí chất làm hắn có phần rất ngầu.
Qua một lúc lâu, cậu hỏi ra nghi vấn trong lòng: "Hôm nay ý của anh lúc ở chỗ đấu kiếm là muốn thử với em sao?"
Dựa theo lý giải của Hạ Trĩ, tình trạng trước mắt là bạch nguyệt quang sẽ không trở về, như vậy Thẩm Thời Kiêu hoàn toàn có thể chấp nhận một mối quan hệ khác.
Đầu ngón tay đang lướt nhanh để đánh chữ bỗng dừng lại, giọng điệu của Thẩm Thời Kiêu dường như đã suy nghĩ kĩ càng.
"Ừm."
Ban đầu, Hạ Trĩ hơi sửng sốt, sau đó cậu nhịn cười rồi lẩm bẩm: "Vậy anh cũng không hỏi em có đồng ý hay không hửm?"
Thẩm Thời Kiêu cười nhẹ một tiếng, cơ thể khẽ xoay qua, "Vậy thì, ngài Hạ, em có nguyện ý không?"
Tay trái Hạ Trĩ chống cằm, cậu cố tình che đi khóe miệng hơi cong lên, "Ừm, thử xem nào."
Hai người không hẹn mà cùng cười ra tiếng.
Thẩm Thời Kiêu hẳn là rất bận, hắn tiếp tục gõ bàn phím xử lý việc công ty.
Hạ Trĩ lúc này làm gì còn lòng dạ nào mà xem tài liệu.

Cậu nhìn chằm chằm Thẩm Thời Kiêu rồi lề mà lề mề lại gần.

Cậu cúi đầu xuống phía chân của Thẩm Thời Kiêu rồi từ từ khom người xuống.
Huhuhu, có phải cậu chủ động quá rồi không?
Lúc Thẩm Thời Kiêu phát hiện thì Hạ Trĩ đã ngẩng đầu, nhẹ nhàng chui vào trong lòng ngực hắn.

Cậu ưỡn thẳng lưng dựa vào ngực Thẩm Thời Kiêu, bị hai tay đang gõ bàn phím của hắn giam chặt lại.

Hạ Trĩ mặt dày, tuy rằng cậu có chú ý tới sự kinh ngạc trong mắt Thẩm Thời Kiêu, nhưng vẫn đỏ bừng cả tai, dụi dụi lưng vào hắn: "Anh bận gì vậy?"
Chiều cao của hai người chênh lệch khoảng chừng 10 cm, khung xương của Hạ Trĩ lại nhỏ, dễ dàng bị Thẩm Thời Kiêu ôm vào lòng.
Ánh mắt của Thẩm Thời Kiêu tối sầm lại: "Xử lý một ít tài liệu."
Hạ Trĩ từ nhỏ đã không thích việc kinh doanh.

Trước đây vì chuyện này mà bị Hạ Hoài Sơn mắng không ít lần, cậu vừa nhìn đống bảng số liệu thì đã lập tức thấy đau đầu.
Cậu nhìn về phía trước, đánh giá một đống bảng báo cáo trên màn hình, không nhịn được cảm thấy lo lắng cho Thẩm Thời Kiêu.
"Vòng tài trợ series B năm rồi của công ty nhà họ Thẩm..."
Hạ Trĩ khẽ thở dài, tựa đầu vào vai Thẩm Thời Kiêu, giống như một chú mèo con đang đòi chủ nhân gãi ngứa.
"Em có thể ngồi đây một lát được không? Có quấy rầy công việc của anh không?"
Lúc nói chuyện, Hạ Trĩ nhẹ nhàng quay đầu.

Đôi mắt xinh đẹp đong đầy tình cảm và dịu dàng, lộ ra ý cười rạng rỡ.
Bé đáng yêu xinh đẹp lại dính người, ai mà chịu được.
Thẩm Thời Kiêu: "Không phiền, cứ dựa đi."
Âm thanh bàn phím rõ ràng và dễ nghe, Hạ Trĩ nhìn chằm chằm màn hình nhưng càng ngày càng buồn ngủ.
Rốt cuộc thì Thẩm Thời Kiêu cũng hoàn thành tờ cuối cùng, hắn gắn thêm một cái watermark màu đỏ ở dưới và đặt mật khẩu cho tài liệu.
Hạ Trĩ biết loại dấu này, bình thường thì kiểu tài liệu bí mật của xí nghiệp mới in loại watermark này.

Nhưng watermark của Thẩm Thời Kiêu không giống lắm.
Cậu có một dự cảm không lành: "Watermark này có ý nghĩa gì?"
Thẩm Thời Kiêu: "Đại diện cho tài liệu có độ bảo mật cao nhất của công ty nhà họ Thẩm."
Hạ Trĩ: "Vậy...!bị người khác thấy thì sao?"
Thẩm Thời Kiêu: "Nếu nghiêm trọng, công ty của chúng ta sẽ đối mặt với phá sản."
Hạ Trĩ: "......"
Cậu không có!
Sớm biết vậy đã không tò mò lung tung rồi!
Người khác biết chuyện này thì sẽ bị diệt khẩu hả?
Hạ Trĩ cụp mắt xuống rồi đảo mắt một vòng, bỗng nhiên lòng nảy ra một kế hoạch.

Cậu lạch cạch ngã vào lòng ngực Thẩm Thời Kiêu, khẽ ngáy.
"Em mộng du sao? Tài liệu gì...!em cũng chưa xem."
Thẩm Thời Kiêu vỗ vỗ đầu cậu rồi cười nhẹ, "Xem cũng không sao, nếu anh phá sản thì em phải nuôi anh."
Hạ Trĩ hẳn là rất mệt, đầu cậu tựa lên bờ vai hắn, không quá vài phút đã ôm eo hắn ngủ thật.
Đã gần rạng sáng, Thẩm Thời Kiêu ôm cậu lên giường ngủ.
Ngày hôm sau lúc Hạ Trĩ tỉnh lại, bữa sáng đã được dọn sẵn trên bàn, Thẩm Thời Kiêu ngồi trước bàn ăn, nói với cậu: "Chào buổi sáng."
Ngửi được mùi sữa bò ngào ngạt, ký ức của cậu về chuyện ngày hôm qua có chút mơ hồ.
Đậu mè! Đêm đầu tiên xác định quan hệ!
Cậu vậy mà lại có thể ngủ?
Kế tiếp có xảy ra chuyện gì lãng mạn không?
Khó chịu.
Hạ Trĩ vừa rời giường nên có chút nhõng nhẽo, giọng điệu giống như đang làm nũng, "Hôm qua em ngủ lúc nào vậy?"
Thẩm Thời Kiêu đáp: "Mới dựa vào ngực anh không quá vài phút, đã ngủ rồi."
Hạ Trĩ cắn trứng ốp la.
Mất mặt như vậy sao? Huhu.
Thẩm Thời Kiêu đã ở đây ba ngày, hôm nay hắn phải đi rồi.
Ở bãi đỗ xe, Hạ Trĩ đút hai tay vào túi áo bông, tha thiết mong chờ nhìn cửa sổ xe.
"Về đi, không phải buổi chiều còn huấn luyện à?"
"Ừm, vậy anh lên đường thuận lợi nhé."
Hạ Trĩ bỗng nhiên cảm thấy bọn họ giờ phút này có hơi giống cặp chồng chồng mới cưới, vừa dính nhau đã bị bắt tách ra.
Tài xế khởi động xe, chuẩn bị xuất phát.
Đúng lúc này, Hạ Trĩ vậy mà lại ma xui quỷ khiến hỏi một câu: "Anh muốn ôm em một cái rồi đi không?"
Người trước mặt giống như một bé hồ ly, vểnh cái đuôi xù lông xong thì móc ra hai viên kẹo.

"Ăn kẹo không? Ăn rồi thì chính là người của em."
Thẩm Thời Kiêu ngẩn ra.

Hắn mở cửa xe, chân dài bước xuống, đứng đối diện Hạ Trĩ rồi ôm cậu vào lòng.
Cảm nhận được lực cánh tay ở bên eo, đầu Hạ Trĩ khẽ cọ vào lồng ngực Thẩm Thời Kiêu.
Ưm! Đây là hương vị tình yêu à!
Thẹn thùng!
Sau khi Thẩm Thời Kiêu rời đi, Hạ Trĩ quay lại chỉnh đốn một chút để chuẩn bị huấn luyện.
Mà Thẩm Thời Kiêu đang trên đường sau khi nhận được một cú điện thoại thì ấm áp trên mặt dần dần biến mất.
Bên Pháp lại có chút manh mối, nhưng vẫn như cũ không có đủ chứng cứ xác thực và nhân chứng về nguyên nhân gây ra tai nạn xe.
Mấy tháng trước, khi Thẩm Thời Kiêu tìm được Hạ Trĩ lần đầu tiên, lúc thấy cậu thờ ơ khi gặp mình, hắn đã tức giận.
Hắn vẫn luôn nhớ rõ câu đầu tiên lúc Hạ Trĩ nhìn thấy hắn: "Ngài, mong ngài tránh đường chút."
Hôm đó trời đổ tuyết, Thẩm Thời Kiêu đứng bên lề đường rất lâu mãi vẫn không băng qua.
Giống như, bản thân bị người ta lừa mất tình cảm quý giá nhất.
Cơn giận qua đi, lý trí chậm rãi quay lại, hắn phái người âm thầm điều tra chuyện xảy ra mấy năm gần đây của Hạ Trĩ.

Hắn cũng biết được thì ra nguyên nhân cậu không từ mà biệt ở nước Pháp là do tai nạn xe.
Vụ tai nạn xe này đã hại bọn họ chia tay mấy năm, mà đầu sỏ gây tội đến nay vẫn còn ung dung ngoài vòng pháp luật.
Tài xế tử vong ngay tại chỗ, đầu Hạ Trĩ thì bị thương nặng rồi được đưa về nước chữa trị.

Lúc điều tra tỉ mỉ các chi tiết của vụ tai nạn, Thẩm Thời Kiêu phát hiện Hạ Hoài Sơn vậy mà vẫn chưa truy cứu nguyên nhân của vụ tai nạn xe.
Điều này làm cho Thẩm Thời Kiêu không khỏi nghi ngờ, liệu vụ tai nạn xe này có liên quan gì đến Hạ Hoài Sơn hay không.
Nhưng chứng cứ không đủ, vả lại cảnh sát bên Pháp nói rằng nếu muốn biết chi tiết tai nạn xe, chỉ có thể đi hỏi đương sự.
Bởi vì hôm đó, Hạ Trĩ nhận được một cuộc điện thoại.

Nhưng vì vụ tai nạn này, Hạ Trĩ đã quên hết toàn bộ ký ức liên quan đến nước Pháp.
Thẩm Thời Kiêu âm thầm đi tìm bác sĩ phẫu thuật cho Hạ Trĩ, bác sĩ nói với hắn, đánh thức ký ức của bệnh nhân không phải là chuyện một sớm một chiều.

Trong cuộc sống hằng ngày, vẫn phải từ từ giúp bệnh nhân tự nhớ lại những việc trong quá khứ.
Cuối cùng, bác sĩ thấy hắn buồn rầu, còn an ủi hắn.

Đã từng có một kỳ tích trong tiền sử lâm sàng, bệnh nhân mất trí nhớ sau khi về nhà sống với người yêu, chỉ trong một tháng đã khôi phục ký ức.
Từ đó, có thể thấy sức mạnh của tình yêu to lớn đến cỡ nào.
Thẩm Thời Kiêu gật gật đầu.

Tuy rằng hắn không biết có thể giúp Hạ Trĩ khôi phục ký ức hay không, nhưng hắn muốn thử.
Đây là kế hoạch mà hắn chuẩn bị trước khi kết hôn với Hạ Trĩ.
Hắn tự tung tin đồn bản thân gắt gỏng, dễ nổi nóng rồi âm thầm điều tra Hạ Hoài Sơn và công ty của ông, nắm rõ tính cách của ông ta trong lòng bàn tay.
Rốt cuộc cũng tới tiệc rượu hôm ấy, hắn chủ động xuất kích.
Thẩm Thời Kiêu như đang dệt một tấm lưới lớn đã được âm mưu từ lâu, im lặng chờ đợi Hạ Trĩ đến.
Cũng may hiện tại tất cả đều rất thuận lợi.
Trở lại công ty, hắn quay lại với cung đường đơn giản từ nhà đến chỗ làm.

Cuộc sống như thế đã từng là một cuộc sống bình thường, nhưng giờ đây nó lại toát ra chút tẻ nhạt.
Chỉ vì Hạ Trĩ không có ở đây.
Click mở ảnh đại diện wechat của Hạ Trĩ, là một bé Totoro (3), trông bụ bẫm cực kì đáng yêu.
(3) xem ở cuối chương
"Thích Totoro à?"
Thẩm Thời Kiêu lẩm bẩm tự nói.
Còn Hạ Trĩ ở bên này, sau khi huấn luyện bóng rổ hết cả buổi, mới lê cơ thể đã sức cùng lực kiệt về phòng khách sạn.
Lần ghi hình tiếp theo cũng liên quan đến sự hiểu biết về bộ môn chuyên nghiệp.
Cậu thật sự không giỏi bóng rổ lắm.
Mới vừa tắm xong, ngoài cửa đã vang lên tiếng gõ, nghe giọng thì là Tiểu Bàn.
Mở cửa, Tiểu Bàn lén lút thò đầu vào, "Trĩ Trĩ, chủ tịch Thẩm đi rồi à?"
Hạ Trĩ hỏi theo bản năng: "Sao cậu biết ảnh ở với tui vậy?"
Tiểu Bàn thấy chấn động trong lòng: Vãi chưởng! Đây là bí mật gì à! Có phải cậu không nên biết hay không?
Vì thế, cậu nói chuyện đưa chăn ngày hôm ấy với Hạ Trĩ.
Hạ Trĩ nghe xong cũng không giải thích, chỉ nói với Tiểu Bàn phải giữ bí mật.
Chuyện này Tiểu Bàn đương nhiên biết, cậu cam đoan sẽ giữ kín như bưng.
Có điều trước khi đi cậu vẫn phải nói những lời đang nghẹn dưới đáy lòng cho Hạ Trĩ, "Trĩ Trĩ, tôi nghe nói cậu có chồng rồi.

Có thể cậu và chủ tịch Thẩm như vậy là do có sự bất đắc dĩ của riêng mình, nhưng thế là rất không công bằng với chồng cậu."
Hạ Trĩ nghe xong thì dở khóc dở cười, do dự định mở miệng nói cho cậu biết sự thật, cuối cùng lời đến bên miệng lại nuốt xuống.
"Tôi với chồng tôi là kết hôn hôn hợp đồng, tôi không có ngoại tình trong hôn nhân, cậu yên tâm đi."

Tiểu Bàn nghe xong rồi mới nở nụ cười ngây ngô.
Đến tối, Hạ Trĩ ngồi ở trên giường, do dự không biết có nên video call cho Thẩm Thời Kiêu hay không.
Nhưng mà buổi sáng mới xa nhau, như vậy liệu có dính người quá không?
Nhưng đã nói là thử xem, không liên lạc thì thử xem kiểu gì?
Chỉnh tóc xong, cậu video call cho Thẩm Thời Kiêu.

Rất nhanh, phía bên kia đã được kết nối.

Thẩm Thời Kiêu đang làm việc xuất hiện trên màn hình, nhìn hình nền phía sau hắn thì hẳn là đang ở nhà.
Hạ Trĩ chống cằm nằm sấp trên giường: "Đã trễ thế này rồi mà còn chưa nghỉ ngơi à?"
Thẩm Thời Kiêu cúi đầu nhìn vào camera: "Ừm, gần đây rất bận."
"Chú ý cơ thể nhá."
"Em cũng vậy."
Hai người không nói chuyện nhiều lắm.

Phần lớn thời gian đều là hai bên tự làm việc riêng, chỉ cần lúc cúi đầu nhìn thấy nhau là được rồi.
Lúc này, Thẩm Thời Kiêu nhận được một cú điện thoại.

Hạ Trĩ mơ mơ màng màng chú ý phía bên hắn.
"Thời Kiêu, mùa hè...!Bạch Việt đã về...!Chắc là sống ở vùng vành đai mặt trời (4) ở nước ngoài không thoải mái chứ gì..."
(4) Vành đai Mặt trời(Sun Belt) là khu vực băng ngang miền Tây và Tây Nam nước Mỹ.
Mặc dù giọng nói ở bên kia nghe không rõ lắm, nhưng Hạ Trĩ vẫn bắt được mấy từ mấu chốt.
Có người về nước.
Chỗ giữa mày của Thẩm Thời Kiêu nhăn lại, sau đó hắn bình tĩnh nói: "Vậy hẹn mai ăn cơm đi." Cúp điện thoại, hắn ấn ấn huyệt thái dương mệt mỏi, dịu dàng nhìn Hạ Trĩ: "Khuya rồi, chúng ta nghỉ nhé?"
Hạ Trĩ ấp úng lên tiếng, cứng đờ mà gật đầu: "Ừ, được."
Cúp điện thoại, cơn buồn ngủ vừa rồi của Hạ Trĩ đã biến mất không thấy tăm hơi.
Trong điện thoại có nhắc tới hai chữ mùa hè, không phải là Summer à?
Sau đó cái người tên Bạch Việt này, từ vùng vành đai mặt trời ở miền Nam nước Mỹ về nước, cộng lại thì không phải là bạch nguyệt quang à?
Cho nên tên tiếng Trung của Summer là Bạch Việt?
Hạ Trĩ nằm ngửa trên giường, khóc không ra nước mắt.
Huhu, tình yêu của cậu mới có hai ngày, đã chết rồi ư!
Không ngủ cả đêm, ngày hôm sau Hạ Trĩ tham gia buổi huấn luyện cuối cùng với đôi mắt thâm quầng.
Rốt cuộc cũng kết thúc, Hạ Trĩ kéo hai chiếc vali chạy nhanh như một bé thỏ, Tiểu Bàn thở hồng hộc đi theo: "Cậu đi gấp vậy làm gì!"
Đêm nay Thẩm Thời Kiêu muốn ăn cơm cùng Bạch Việt.
Hạ Trĩ quay đầu: "Còn trễ nữa thì tình yêu của tui sẽ chết."
Sau nhiều trắc trở, Hạ Trĩ đã trở lại nội thành.

Cậu không về nhà, mà gọi điện thoại cho Thẩm Thời Kiêu, nói với hắn là cậu đã về.
Thẩm Thời Kiêu nói với Hạ Trĩ rằng đêm nay hắn có một bữa tiệc, hắn hỏi cậu có muốn tham gia hay không.
Hạ Trĩ chỉ chờ những lời này, vội vàng đồng ý.
Trắng trợn để mình đi gặp bạch nguyệt quang như vậy à? Có phải đã định ngả bài với mình rồi hay không?
Hai cái vali này còn cần đem về nhà à?
Kéo đi luôn là được!
Có điều cậu cũng có lợi rồi, chiếm hời được cái máy sấy.
Huhuhu.
Sau khi đến nhà hàng, Hạ Trĩ được người phục vụ dẫn đến trước phòng riêng ở sân sau.

Phòng VIP rất lớn, chia làm phía trong và phía ngoài phòng tiếp khách.
Đứng bên ngoài phòng tiếp khách, Hạ Trĩ cũng không nóng lòng đi vào, mà lại ngồi trên vali quay lưng về phía cửa, rơi vào trầm tư.
Nhập nhanh vào điện thoại: Lần đầu gặp tình địch, tôi nên làm gì đây?
Câu trả lời phía dưới rất đa dạng, Hạ Trĩ đau đầu.
Lúc này, cửa ở bên trong phòng riêng khẽ mở.

Bàn ăn đối diện với Hạ Trĩ đang ngồi trên vali, người ở bên trong tò mò nhìn qua.
Hạ Trĩ đưa lưng về phía bọn họ, lấy gối ôm ra rồi hăng say khoa tay múa chân trên bụng.
Tôi và anh Kiêu đã gạo nấu thành cơm! Mong cậu tác thành cho chúng tôi.
Cho cậu một trăm triệu, rời khỏi Thẩm Thời Kiêu.
_______
(3) tui không chắc lắm vì cụm này trong tiếng trung là Totoro và cũng chỉ một loài sóc chuột (?) nhìn giống Totoro (tên quốc tế của loài này là một từ khác nhưng do vẻ ngoài nhìn giống Totoro nên bên trung gọi thế luôn thì phải).

Trong truyện cũng không nhắc lần nào nữa nên tui mạn phép giữ là Totoro.
Tác giả có lời muốn nói:
Trĩ Trĩ: Các bạn có biết, cái gì gọi là hiện trường quê độ cực mạnh không?.

Bình Luận (0)
Comment