Sau Khi Kết Hôn Với Ác Ma, Có Muốn Ly Hôn Cũng Không Được

Chương 45

Chu Vụ giờ mới để ý tới dáng vẻ của người thanh niên, ban nãy nhìn từ xa, chỉ thấy khí chất của anh ta không giống người thường, nhưng lại không chú ý tới vẻ ngoài của anh ta.

Anh ta mặc một bộ đồ thoải mái màu nhạt thông thường, nhìn sơ chỉ cảm thấy vẻ ngoài của anh ta rất cân đối, dễ chịu, nhìn kĩ hơn thì thấy mắt phượng môi mỏng, giống như một chú hồ ly.

Mọi người ở lại ăn cơm trưa, bọn họ được dẫn vào phòng khách chính lớn hơn, Chu Vụ cứ cảm thấy trong lòng không yên, kéo tay áo Bách Lý Khí: “Anh quen người kia không?”

Bách Lý Khí lắc đầu.

“Vậy sao anh ta trông như biết bọn mình ấy?” Chu Vụ nhíu mày lại.

Bách Lý Khí lại lắc đầu: “Không biết nữa.”

Chu Vụ hơi sốt ruột: “Thế anh còn đồng ý làm gì, hay là chúng mình đi đi?”

Cậu có một cảm giác cực kỳ lo lắng, cũng không biết từ đâu đến, Bách Lý Khí nắm lấy tay Chu Vụ vỗ về: “Anh ta hình như biết anh.”

Chu Vụ đột nhiên nghĩ tới một việc rất đáng sợ.

Tất cả bản thảo của tổ chuyên mục đều do anh ta quyết định, vậy việc tổ chương trình đến vùng núi, chẳng phải đều do một tay anh ta sắp đặt sao.

Cậu nghĩ tới đấy, mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay túa ra, Bách Lý Khí cảm nhận được, thấy hơi ngạc nhiên, nghiêng đầu lấy khăn tay từ trong túi áo ra, đặt hai tay Chu Vụ lên đùi rồi cẩn thận lau sạch.

Trong phòng rất sáng, tất cả mọi người đều chú ý tới từng cử động ở đây, cảm xúc bất an vừa rồi của Chu Vụ thoáng cái mất sạch, biến thành ngại ngùng.

Bách Lý Khí không để ý xung quanh, lau khô mới cất khăn tay, anh ngồi ngay ngắn, vẻ mặt hờ hững.

Hành động như vậy làm mọi người lập tức ngó mặt đi chỗ khác, dù sao cũng có hơi xấu hổ.

Sau khi mọi người ngồi vào chỗ, chàng trai bưng trà lên, lá trà xanh nhạt trong chén men xanh chìm nổi giữa làn nước, trà rất thơm, Bách Lý Khí còn uống hai ngụm.

Nói chuyện một hồi, Chu Vụ mới biết người này họ Diệp, tên một chữ Thiện, từ tên mà đánh giá, sẽ nghĩ tới một ông lão mặt mũi hiền lành, không ngờ tới lại còn trẻ như thế này.

Hàn huyên một lúc cùng mọi người, Diệp Thiện nhìn thời gian, nói: “Cơm nước đã chuẩn bị xong rồi, mọi người có thể dùng.”

Chu Vụ thật ra vẫn luôn không yên tâm, nghe thấy người kia nói thế, lập tức đứng dậy, một cậu thiếu niên đứng bên cạnh đột nhiên vỗ nhẹ vai Bách Lý Khí: “Anh Diệp mời anh cùng tới nội đường (cách gọi phòng trong thời xưa) nói chuyện.”

Bách Lý Khí quay đầu nhìn Chu Vụ, Chu Vụ nói ngay: “Em cũng đi.”

Thiếu niên ngừng lại, xoay người xin ý kiến Diệp Thiện, Diệp Thiện cười, gật đầu.

Sau đấy họ cùng người trong tổ chương trình tách ra, đi theo một nhánh hàng lang khác, đi theo người thiếu niên tới nội đường.

Lúc này, tuyết rơi dày, bên trong sân rất yên tĩnh, bông tuyết rơi trên nền đất trong sân phát ra tiếng lộp độp, ngoài ra chỉ còn tiếng bước chân của bọn họ, khiến người ta cảm thấy rất tĩnh mịch.

Nội đường có hai phòng, hành lang ngăn cách ở giữa, Chu Vụ được giữ lại ở một bên, Bách Lý Khí lại được mời sang bên khác.

Ban đầu Chu Vụ không đồng ý, nhưng Bách Lý Khí tỏ ý không sao, không có gì nghiêm trọng.

Chu Vụ đành phải ngồi ở một bên phòng cùng đợi.

Chờ mấy phút, Chu Vụ cảm thấy lòng như lửa đốt, cứ nhìn về sang bên đối diện.

Trong phòng đối diện, Bách Lý Khí ngồi đối diện với Diệp Thiện, hai người không biết đang nói gì.

Trong lòng Chu Vụ nôn nóng, thế là dứt khoát đứng dậy đi ra hành lang, cậu vươn tay ra, tuyết bên ngoài giống như lông ngỗng, rơi vào lòng bàn tay cậu.

Diệp Thiện nhìn bóng hình ở ngoài hành lang, nói với Bách Lý Khí: “Cậu ấy rất quan tâm anh.”

Bách Lý Khí nghiêng đầu nhìn, ánh mắt trở nên dịu dàng.

Diệp Thiện lại nói: “Xem ra, thích anh lắm đấy, cậu ấy sẽ rất đau lòng nhỉ.”

Bóng mặt bên của Chu Vụ dưới ánh sáng ngày đông vô cùng rõ ràng, tia nắng giữa vạn vật yên ắng, giống như cảm nhận được có người nhìn, Chu Vụ quay qua, vội vàng nhìn về phía bọn họ.

Bách Lý Khí vẫn không nói gì.

Diệp Thiện lại nói: “Nhưng tôi biết, anh đã sắp xếp mọi thứ xong rồi.”

Cho tới khi cậu thiếu niên tới gọi bọn họ, nói dọn cơm rồi, cuộc nói chuyện của Diệp Thiện vào Bách Lý Khí mới kết thúc.

Lúc Bách Lý Khi đi ra, Chu Vụ lượn một vòng quanh anh, còn cẩn thận quan sát anh từ trên xuống dưới, sau đó nắm tay Bách Lý Khí hỏi: “Hai người quen nhau thật à?”

Bách Lý Khí gật đầu: “Chắc thế.”

“Thế anh vẫn không nhớ được gì à?” Chu Vụ hỏi thêm.

Bách Lý Khí không trả lời, Chu Vụ càng thấy không yên tâm, nhưng ngay sau đấy, Bách Lý Khí đã dời sự chú ý của cậu đi, đặt một con tôm nõn đã bóc vỏ tươi rói ngon lành vào trong bát Chu Vụ, chấm tương với dấm cho cậu.

Ăn xong cơm trưa, tổ chương trình chuẩn bị dời đi, lúc đi, Chu Vụ được cậu thiếu niên nhét một tấm thẻ, cậu ta nói: “Anh Diệp bảo tôi, sau này nếu như anh gặp chuyện gì, có thể tìm anh ấy bàn bạc.”

Chu Vụ hơi không hiểu gì, Ngô Nghiêu ở bên cạnh lại chọc cánh tay cậu: “Chậc chậc, tôi nghe sếp nói, người này là bậc thầy, chắc anh ta cảm nhận được cơ thể cậu dễ thu hút những thứ dơ bẩn, nên quảng cáo bản thân đấy, cậu cầm lấy đi, sau này không chừng dùng được đấy.”

Nghe anh ra nói vậy, Chu Vụ nhận lấy tấm thẻ, thiếu niên vẫy tay chào cậu.

Đoàn người tạm biệt Diệp Thiện lên xe, xe chạy được một đoạn, Chu Vụ quay đầu lại, khu nhà cổ giữa trời tuyết bay dần biến mất trong tầm mắt.

Về tới khách sạn, Chu Vụ vào phòng ngâm suối nóng, ngồi dựa bên với Bách Lý Khí.

Một người một ma xem tivi, chương trình tivi hơi nhạt nhẽo, lúc này, cậu nhớ tới PS5 của Ngô Nghiêu.

Chơi game cùng Bách Lý Khí, hình ảnh đẹp đẽ bao nhiêu!

Cậu lập tức đứng dậy nhắn tin cho Ngô Nghiêu.

Cậu vừa mới mở cửa đã bị Bách Lý Khí kéo lại, ngón tay thon dài của anh sửa lại thắt lưng xiêu vẹo của cậu cho thẳng thóm, bẻ lại cổ áo, xong xuôi, anh mới bảo: “Đi đi.”

Cả người Chu Vụ như toả ra bong bóng màu hồng, Ngô Nghiêu thấy vẻ mặt sắc xuân của Chu Vụ, bực bội cho mượn PS5.

“Hai người tự chơi đi!” Ngô Nghiêu đóng rầm cửa lại.

Chu Vụ vừa đi được hai bước, nghe thấy tiếng em gái Ngô Nghiêu ở sau lối rẽ.

Cô nhỏ giọng nói: “Bé yêu à, mai là về rồi.”

“Ừ, hôm nay có ăn cơm tử tế không đấy?”

“Thức ăn cho mèo mới, Lucky thích không?”

“Chị cũng nhớ em.” Giọng cô cực kỳ dịu dàng: “Chị yêu em, bé yêu à.”

“Mặc gì cũng đẹp, thích lắm, thích hết.”

Không hiểu vì sao, lúc Chu Vụ nghe thấy em gái Ngô Nghiêu gọi điện thoại cho người yêu thể hiện tình cảm, toàn thân nóng bừng.

Cậu thấy ngại!

Đã từng có một cuộc tổng điều tra, nghiên cứu về tình cảm gia đình xã hội hiện đại.

Kết quả khiến người ta bất ngờ, trong phần lớn các gia đình, số liệu quá nửa là, cha mẹ trong những gia đình này, cả một đời gần như không nói với con cái ba chữ “Bố/ mẹ yêu con”.

Mà hiện tượng này sẽ truyền từ đời này sang đời khác, thế hệ sau của gia đình này, nếu như không có ý thức thay đổi tình hình, sẽ lại giẫm lên vết xe đổ.

Trong trí nhớ tuổi thơ của Chu Vụ, cũng chưa từng một lần được nghe từ “yêu” này.

Nghe thấy em gái Ngô Nghiêu hết sức tự nhiên mà nói ba từ “Chị yêu em”, trong lòng cậu ngoài nảy ra xúc động mãnh liệt, mà còn có chút mơ màng.

Lòng thầm nghĩ, Chu Vụ cảm thấy ba từ này rất khó nói ra, cậu thử mở miệng, rõ ràng là tiếng Hán bình thường, nhưng không cách nào thốt lên được.

Chờ em gái Ngô Nghiêu cúp máy, Chu Vụ mới đi ra khỏi lối rẽ, chậm rãi về phòng của mình.

Đáy lòng cậu nảy ra xúc động, cậu cũng muốn được nói một cách thoải mái ba từ ấy.

Về tới phòng, trong lòng bắt đầu lên vạch lên cảnh tượng lãng mạn ấy, tối đến, Chu Vụ khóc nói không muốn làm, Bách Lý Khí dừng lại luôn, Chu Vụ cảm thấy bắt anh gượng như vậy, cũng không tốt lắm.

Vậy nên cậu đành cho mượn miệng của mình, lạnh ơi là lạnh…!

Hành trình hai ngày một đêm kết thúc, trở lại cuộc sống bình thường, đi làm như bình thường, nhưng trải qua một kỳ nghỉ phép như vậy, lực ngưng tụ của tổ càng thêm mạnh hơn.

Dù sao cũng đã biết không ít bí mật nhỏ, ví dụ như chị Vương với chồng chị là tình chị em.

Đối tượng của em gái Ngô Nghiêu cũng là một em gái.

Hà Hải thì vợ quản nghiêm.

Chu Vụ có một anh người yêu cao to đẹp trai khác người thường và quen biết cả với chuyên gia.

Bùng nổ nhất thế mà lại là —- Hổ Vũ và Đình Thành, là cẩu độc thân.

Chỉ là sau hai ngày nghỉ ngơi, lại tới hai ngày nghỉ cuối tuần, chuyến này xem như cuộc ăn chơi sa đoạ của hội shachiku.

Thứ sáu trước cuối tuần, sau khi nghỉ trưa, Chu Vụ xách theo túi mua sắm từ ngoài về đài.

Đinh Tình huýt sáo, Chu Vụ vậy mà lại tranh thủ giờ nghỉ trưa, đổi kiểu tóc mới.

Mái tóc mềm của cậu vốn hơi xoăn, giờ được ép duỗi thẳng, mềm mại bồng bềnh, đỉnh đầu hơi xõa rối, nom vô cùng lanh lợi.

Chu Vụ có mái tóc mới mà ngượng ngùng: “Tôi chỉ định cắt kiểu đầu giống ngôi sao thôi, xong Kevin nói với em, kiểu đầu ấy nhan nhản đầy đường, phải duỗi phồng mới đẹp.”

Đinh Thành: “Kevin là ai?”

“Chủ tiệm làm tóc ở đường đối diện.” Chu Vụ chỉ.

Đinh Thành: “À, thầy Tony hả.”

Chu Vụ sửa lại: “Là Kevin.”

“À ừm Kevin. Thế xem ra, tay nghề của Kevin giỏi hơn Tony đấy.” Đinh Thành khen thật lòng…

“Thật sao?” Chu Vụ vui vẻ, lấy ra áo khoác mới mua, hỏi: “Thế áo này đẹp không?”

Chu Vụ mới tiện tay mua thêm một cái áo khoác mới, loại oversize màu đen.

Đinh Thành đánh giá: “Ừm, rất đáng yêu, giống gấu trúc.”

Chu Vụ: …

Nghĩa là không đẹp rồi, là ngốc manh.

Đinh Thành: “Cậu đừng nghĩ thế, cậu mặc gì mà chả đẹp.”

Chu Vụ: “Thật sao?”

Đinh Thành: “Cậu xem anh còn đeo cả kính đây này.”

Chu Vụ tạm tin.

“Hôm nay cậu ăn bận đẹp trai thế này, định làm gì, hẹn hò à?” Đinh Thành đánh giá Chu Vụ, Chu Vụ mặc dù bình thường cũng sáng sủa đẹp trai, nhưng hôm nay không giống với mọi khi.

Làm tóc, mái tóc đen bóng như bôi sáp, mặc quần áo mới, trên mặt hình như còn bôi kem dưỡng, sắc môi hồng căng mọng, toát lên phong thái khác với trước kia.

Trên mặt lộ lên vẻ ửng hồng đáng ngờ, trả lời có lệ: “Ừ, anh bảo trắng đen đẹp, hay màu xanh da trời thì đẹp…”

Chu Vụ chỉ loạn trên người.

Đinh Thành vô cùng khoa học mà phân tích: “Nếu như là hẹn hò, tôi đề nghị màu xanh da trời được, thường sẽ để lại cho người kia ấn tượng đầu sáng sủa hoạt bát.”

“Ồ, thế thì màu xanh da trời đi.” Chu Vụ đổi áo đang mặc thành áo khoác dáng dài màu xanh da trời nhạt, phối với khăn quàng màu nâu, càng tôn lên khuôn mặt cậu tươi tắn hơn, khí chất cũng càng thêm hoạt bát, từ đầu đến chân tản ra hơi thở thanh xuân căng tràn.

Ngô Nghiêu ở bên cạnh nghe trộm đã lâu, xông ra: “Hey hey, nếu như hẹn hò, đã chọn được chỗ chưa?”

Chu Vụ gật đầu: “Chọn được rồi.”

Ngô Nghiêu cảm thấy mình lại bị ụp một tô cơm chó: “Không ngờ đấy, cậu yêu đương lại là kiểu chủ động cơ à.”

“Đâu có, em lúc nào chả chủ động.”

Không phải đâu, cậu lúc nào cũng rất bị động, nhưng lần này thì khác, cậu có rất điều này muốn thổ lộ với Bách Lý Khí.
Bình Luận (0)
Comment