Họ đi bộ đến bãi đỗ xe của bệnh viện.
Tay Lục Tuyết Phong lúc nào cũng lạnh, ngay cả vào mùa hè cũng không ngoại lệ.
Nhưng tay Tống Mục Thanh thì rất lớn, ấm áp, cảm giác truyền qua da. Dù trời đã gần vào đông, Lục Tuyết Phong vẫn cảm thấy lòng bàn tay có chút đổ mồ hôi.
Cậu cũng không rút tay ra.
Chỉ để mặc Tống Mục Thanh nắm chặt tay mình.
Khi họ buông tay ra, cảm giác ấm áp trong lòng bàn tay của Lục Tuyết Phong vẫn chưa tan biến.
Chỉ nắm tay một lúc thôi, không phải lâu lắm.
Tống Mục Thanh hỏi cậu: “Em có thấy không quen không?”
Lục Tuyết Phong suy nghĩ một chút, nhẹ nhàng nắm lại tay mình, “Cũng không, không sao.”
Cậu không ghét cảm giác đó.
Có lẽ vì tay Tống Mục Thanh rất lớn, nắm vào khiến cậu cảm thấy an toàn và vững chãi.
Sau đó, cậu nghe thấy Tống Mục Thanh khẽ cười.
Lục Tuyết Phong ngước mắt lên, đối diện với ánh mắt anh, thấy khóe mắt anh đang mỉm cười.
“Vậy lần sau lại nắm tay nhé.” Tống Mục Thanh nói.
Lục Tuyết Phong nghĩ, bọn họ đã kết hôn rồi, hơn nữa cả hai đều là người trưởng thành, chỉ là nắm tay nhau, trong chuyện nhỏ này cũng không cần phải ngại ngùng.
Nếu Tống Mục Thanh muốn nắm tay thì cứ nắm đi.
Đây không phải chuyện gì khó khăn, cũng không ảnh hưởng gì cả.
Sau đó họ cùng nhau ăn tối bên ngoài rồi mới về nhà.
Trước khi chia tay, Tống Mục Thanh có vẻ muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng chỉ chúc Lục Tuyết Phong ngủ ngon.
Tối hôm đó, Tống Mục Thanh nói với cậu rằng anh đã kể với bố mẹ chuyện hôm nay họ kết hôn.
Lục Tuyết Phong không phản đối, quyết định khi nào nói và có nên nói hay không là quyền của anh.
Suy nghĩ về chuyện kết hôn cũng không phải chuyện nhỏ, một mặt, gia đình của Tống Mục Thanh giờ cũng chính là gia đình của cậu, cần phải chú ý đến cảm xúc của họ, mặc dù hai người vẫn chưa chính thức gặp mặt.
Vì thế, Lục Tuyết Phong nhắn tin hỏi: “Họ nói thế nào?”
Tống Mục Thanh gọi điện thoại tới.
“Bố mẹ anh nghĩ là hơi vội.” Tống Mục Thanh nói bên kia điện thoại, “Có lẽ cần chút thời gian để thích nghi.”
“Ồ, vậy à...” Lục Tuyết Phong bất giác cảm thấy lo lắng.
“Đừng lo, không phải vì em đâu.”
Tống Mục Thanh giải thích, bố mẹ anh không phải là không thích Lục Tuyết Phong, mà là vì họ trách anh không chuẩn bị gì trước khi đăng ký kết hôn, thậm chí còn chưa gặp mặt tử tế.
Chắc chắn không phải vì không thích Lục Tuyết Phong.
Lục Tuyết Phong nghe xong, “Ừm” một tiếng, “Chắc phải gặp mặt gia đình anh một lần.”
Dù kết hôn hơi gấp gáp, nhưng dù sao cũng phải có một buổi gặp gỡ cho đúng nghi thức.
Lục Tuyết Phong đột nhiên nhận ra, từ giờ trở đi, những gì cậu cần suy nghĩ không chỉ là bản thân mình, mà còn là mọi chuyện liên quan đến Tống Mục Thanh.
“Vậy thì sau này anh sẽ tìm thời gian thích hợp.”
“Được.”
Tống Mục Thanh sợ Lục Tuyết Phong sẽ cảm thấy không thoải mái, “Chỉ là ăn một bữa, gặp vài người lớn thôi, đừng căng thẳng quá.”
“Em biết rồi,” Lục Tuyết Phong cảm thấy thực ra mình không cần phải quá lo lắng về cảm xúc của mình, “Đây là điều em phải làm.”
Tống Mục Thanh ở đầu dây bên kia cười khẽ, âm thanh vui vẻ.
Lục Tuyết Phong nhân dịp này hỏi anh: “Lúc nãy, anh định nói gì thế?”
Lúc đó cậu không hỏi, giờ lại nhớ tới chuyện nhỏ này.
“Ngày mai sẽ nói với em” Tống Mục Thanh đáp, “Ngày mai tan ca anh sẽ đến đón em.”
“Được.”
Lục Tuyết Phong đáp lại.
Cậu đoán chắc đó không phải là chuyện gì gấp gáp, nên cũng không hỏi thêm nữa.
Cậu nghĩ một lát, ngoài việc hai người đi đăng ký kết hôn và báo với người lớn trong gia đình, thực ra cậu cũng không có cảm giác gì đặc biệt về chuyện kết hôn này.
Cứ như là mọi thứ vẫn như trước.
Thế cũng tốt, không cần phải có quá nhiều ràng buộc.
Lục Tuyết Phong không có kỳ vọng gì về hôn nhân, chỉ muốn hai người có thể sống bên nhau từ từ, không đòi hỏi gì thêm.
Cậu nghĩ như vậy, chỉ là không biết Tống Mục Thanh nghĩ gì.
Ngày hôm sau, cậu dậy sớm và tinh thần rất tốt.
Ra khỏi nhà, cậu tình cờ gặp phải dì Trần, người trước đây đã giới thiệu đối tượng hẹn hò cho cậu.
Kể từ lần từ chối Tưởng Kiệt mà dì Trần giới thiệu, cậu đã không gặp lại dì ấy.
Dì Trần mắt rất tinh, phát hiện ra cậu trước, chủ động gọi: “Tiểu Lục à.”
Lục Tuyết Phong dừng lại, “Dì Trần.”
“Ôi.”
Dì Trần đã làm việc ở khu dân cư nhiều năm, rất biết cách ăn mặc và giữ gìn vẻ trẻ trung, không thể nhìn ra tuổi thật. Lúc rảnh rỗi dì rất thích làm mai mối, thậm chí đã tổ chức hai lần góc mai mối trong cộng đồng và đã giúp rất nhiều cặp đôi tìm thấy nhau.
“Lần trước con không thích người đó, mấy ngày nay dì lại tìm cho con hai người mới, tới đây, nhìn thử đi.”
dì Trần vừa nói xong liền bắt đầu lục tìm trong điện thoại, Lục Tuyết Phong vội vàng nói: “Không cần đâu, dì Trần.”
“Không cần sao? Lúc trước dì có hứa sẽ tìm cho con một đối tượng phù hợp mà.”
Lục Tuyết Phong gật đầu, nhớ lại đúng là dì Trần đã nói như vậy.
Từ khi cậu chuyển đến đây, cậu đã quen biết dì Trần, tính ra cũng đã mấy năm rồi. Sau này khi đón bà nội đến đây, dì Trần cũng chăm sóc rất nhiều.
Vì vậy Lục Tuyết Phong luôn rất cảm ơn dì, chuyện mai mối cũng nhờ dì rất nhiều.
“dì Trần, sau này không làm phiền dì nữa nhé.”
“Cái gì mà phiền, dì có cảm thấy phiền đâu,” dì Trần vội vẫy tay, “Con cũng đã giúp dì nhiều rồi mà.”
dì Trần kể, con dâu dì trước kia cũng là người học múa, khi con trai dì theo đuổi cô ấy, không có vé xem vở múa mà cô ấy thích, vẫn phải nhờ Lục Tuyết Phong giúp mới có được.
dì Trần rất thích con dâu, luôn cảm thấy con trai mình không xứng với cô ấy.
Dì cũng nhớ đến sự tốt bụng của Lục Tuyết Phong, thấy cậu và bà nội sống dựa vào nhau, không dễ dàng gì, lại còn cô đơn trong chuyện tình cảm, dì muốn giúp cậu tìm một nơi nương tựa.
Lục Tuyết Phong ít nói, mặt lại mỏng, đương nhiên không dễ dàng làm phiền người khác, nhưng dì không nghĩ vậy.
“Dì biết con có điều kiện tốt, lại có tiêu chuẩn cao, nên lúc nào cũng chú ý, lần này thì vừa vặn...”
“dì Trần.” Lục Tuyết Phong vội vàng ngắt lời, giải thích, “Con không phải ý đó.”
“Vậy ý con là gì? Con đã có đối tượng rồi à?”
Lục Tuyết Phong “Vâng” một tiếng, rồi nói tiếp: “Con kết hôn rồi.”
dì Trần không hiểu, nhìn cậu chăm chú, nghi ngờ có phải mình nghe nhầm không.
“Cái gì? Khi nào vậy?”
“Hôm qua.”
Vậy là vừa mới kết hôn.
dì Trần suy nghĩ một chút, không quá tin tưởng, nói: “Giới trẻ bây giờ làm chuyện gì cũng vội vàng, nhưng dì thấy con rất điềm tĩnh mà.”
dì Trần có chút lo lắng cậu bị lừa, liền hỏi hai người quen nhau bao lâu rồi, đối phương thế nào.
“Con đã suy nghĩ kỹ rồi, dì Trần đừng lo.”
“Vậy bà nội con có biết không?”
Lục Tuyết Phong nói là biết.
dì Trần không có gì để nói thêm, nếu bà nội biết và đồng ý thì dì là người ngoài cũng không cần phải lo lắng nữa.
Dì vội vàng “À à” hai tiếng, “Vậy thì dì chúc hai đứa trăm năm hạnh phúc nhé.”
Nhưng dì cũng cảm thấy có chút kỳ lạ, Lục Tuyết Phong sao vẫn ở một mình trong này? Cũng không thấy người kia đâu.
Chuyện của hai vợ chồng, dì cũng không tiện hỏi nhiều.
Sau đó, Lục Tuyết Phong chỉ đơn giản nói lời tạm biệt với dì Trần rồi đi làm.
Hôm nay công việc vẫn như cũ.
Cũng khá bận.
Nhưng vì Tấn Hồng không đến, nên Lục Tuyết Phong cũng không thể nói trực tiếp với anh ta về chuyện kết hôn của mình.
Trong giờ nghỉ trưa, Lục Tuyết Phong bảo Lan Hân đặt thêm cà phê và chia cho mọi người.
Có một chút thời gian nghỉ ngắn, Lục Tuyết Phong không rời khỏi phòng tập, vẫn ở đó để theo dõi tiến độ công việc.
Lan Hân ngồi một bên, vừa uống cà phê do biên đạo Lục mời, vừa lướt qua nhóm chat cũ của lớp học thời trung học, thỉnh thoảng lại lẩm bẩm: “Kết hôn cũng nhanh quá đấy.”
Giọng cô khá nhỏ, nhưng Lục Tuyết Phong vừa vặn nghe thấy, phản xạ tự nhiên quay lại nhìn và tiếp lời: “Gì cơ?”
Lan Hân hơi ngạc nhiên, không ngờ biên đạo Lục lại quan tâm đến những gì cô nói, bèn nói: “Tôi đang nói về một bạn học hồi cấp ba, hôm nay họ gửi thiệp mời, bảo là sắp kết hôn rồi.”
Lục Tuyết Phong gật đầu, trầm tư một lúc: “Nhanh à?”
“Rất nhanh đấy.”
Lan Hân giải thích, bạn học đó nói là quen nhau qua mai mối, hình như chỉ mới gặp nhau một thời gian ngắn đã kết hôn.
Lục Tuyết Phong: “......”
“Thực ra nếu hai người hợp nhau thì kết hôn cũng được, tôi chỉ thấy mọi người trong độ tuổi của mình kết hôn sớm, cảm giác họ bước sang một giai đoạn mới của cuộc đời.”
Lan Hân cắn ống hút, cảm thấy hơi buồn, “Có cảm giác mọi người đều đang chạy về phía trước, còn mình thì vẫn đứng yên tại chỗ, nên mới cảm thấy họ kết hôn quá nhanh.”
Cô mới tốt nghiệp vài năm, tâm lý vẫn còn như một học sinh.
Lục Tuyết Phong hiểu được suy nghĩ của cô, liền đưa ra lời khuyên: “Đừng nghĩ quá nhiều, cuộc sống của mình phải đi theo nhịp độ của bản thân.”
Lan Hân nghe xong, gật đầu đồng ý.
Cô có mấy người bạn học rất thân, một số đã kết hôn, một số đã đính hôn, hay là đang có mối quan hệ ổn định, thực ra họ cũng không xa việc kết hôn.
“Chủ yếu là kết hôn ở độ tuổi của chúng ta thật sự rất sớm.”
Lan Hân không hiểu sao mọi người lại không muốn tận hưởng vài năm tự do nữa.
Một mình thật thoải mái.
Kết hôn rồi phải sống chung, phải cùng nhau sinh hoạt, không còn chút không gian riêng nào.
Lục Tuyết Phong nghe vậy thì im lặng một chút, tự nói với mình: “Đúng thật, phải sống chung...”
Đó mới là hôn nhân.
Lan Hân nghe ra sự lo lắng trong lời cậu, liền tiếp lời: “Đúng vậy, nếu hai người có thói quen sống khác nhau, thật sự rất phiền phức.”
Cô chưa có người yêu, nên cũng lo lắng về những vấn đề này.
Lục Tuyết Phong không muốn nói nhiều về chuyện này nữa.
Một lúc sau, Lan Hân nhìn quanh một lượt, rồi cười nói: “Thật ra kết hôn ở độ tuổi của biên đạo Lục mới là phù hợp.”
Lục Tuyết Phong hỏi: “... Tôi à?”
“Đúng vậy.” Lan Hân nghiêm túc nói, “Biên đạo Lục bây giờ kết hôn là vừa vặn, không sớm cũng không muộn, vừa lúc sự nghiệp ổn định và phát triển, thật sự là thời điểm thích hợp để kết hôn, bước sang một giai đoạn mới.”
Lục Tuyết Phong cười cười, không nói gì.
Cứ coi như cô trợ lý này đang khen mình đi.
Nhưng cậu cũng nghĩ một chút, Lan Hân vừa rồi có nhắc đến chuyện sống chung.
Cậu và Tống Mục Thanh kết hôn vội vàng, vẫn chưa bàn bạc về nhiều chuyện trong cuộc sống sau này.
Có nên sống chung không? Sống như thế nào? Ở đâu?
Bao gồm thói quen sống của mỗi người, đây đều là những chuyện mà họ sẽ phải đối mặt trong tương lai.
Lục Tuyết Phong nghĩ rằng khi tan ca, có thể cùng Tống Mục Thanh thảo luận về vấn đề này.
Sau khi tan ca đúng giờ, Lục Tuyết Phong đứng chờ ở vị trí cũ.
Tống Mục Thanh vẫn chưa đến, nhưng cậu không vội, thời gian còn khá dư dả. Lục Tuyết Phong nhắn tin cho anh, thông báo vị trí của mình.
Tống Mục Thanh có lẽ đang bận, nên không trả lời ngay.
Một đồng nghiệp khác cũng đang chờ ở đây, người này trò chuyện vài câu với Lục Tuyết Phong để giết thời gian. Khi người đến đón cô đồng nghiệp xuất hiện, cô ấy chào tạm biệt rồi rời đi.
Lại trở lại chỉ có Lục Tuyết Phong một mình.
Mùa đông đã gần đến.
Thời tiết gần đây càng ngày càng lạnh, không khí mùa đông rõ rệt hơn, lá rụng, cành cây khô héo, đứng đó trong làn gió lạnh.
Mấy phút sau, Tống Mục Thanh trả lời tin nhắn, nói anh đang trên đường và bảo Lục Tuyết Phong đợi thêm một chút.
Lục Tuyết Phong đứng bên lề đường, dáng người cao ráo, trong không khí đầu đông, khí chất của cậu càng nổi bật.
Khi Tống Mục Thanh lái xe đến, anh nhìn thấy cảnh tượng đó.
Lục Tuyết Phong luôn có một vẻ lạnh lùng, dường như khó tiếp cận. Cậu chỉ đứng đó, không cần làm gì, đã đủ thu hút sự chú ý.
Tống Mục Thanh từ từ lái xe đến gần.
Khi Lục Tuyết Phong ngồi vào xe, anh mới lên tiếng xin lỗi: “Khoa đột ngột có cuộc họp, anh đến muộn rồi.”
Lục Tuyết Phong đáp lại: “Không muộn đâu.”
Dù sao ai cũng có những tình huống bất ngờ, không ai có thể dự đoán được.
“Em đói chưa?” Tống Mục Thanh hỏi.
“Cũng bình thường.” Lục Tuyết Phong trả lời, “Không thấy đói lắm.”
Cậu vốn không mấy quan tâm đến chuyện ăn uống.
Tống Mục Thanh nghe vậy gật đầu: “Vậy chúng ta đi trước nhé.”
“Đi đâu vậy?” Lục Tuyết Phong hỏi.
Qua cuộc gọi hôm qua, cậu có thể đoán được Tống Mục Thanh đã có kế hoạch riêng.
“Đến nơi rồi em sẽ biết.” Tống Mục Thanh không trực tiếp nói rõ.
Lục Tuyết Phong không hỏi thêm, để anh có thể giữ chút không gian riêng, không làm khó anh.
Giờ là giờ tan ca, khung giờ cao điểm, đường phố không tránh khỏi kẹt xe.
Khi không nói chuyện, Lục Tuyết Phong lại nghĩ đến vấn đề mà cậu sắp phải nói với Tống Mục Thanh.
Thực ra, cậu không giỏi lắm trong việc thảo luận những chuyện đời thường như thế này, cảm giác nó hơi riêng tư.
Giờ đây, cậu cần chia sẻ những suy nghĩ này với anh.
Cậu quay đầu nhìn Tống Mục Thanh, thấy anh đang tập trung lái xe, khuôn mặt anh ôn hòa, dù có kẹt xe cũng không tỏ ra nóng vội.
“Có chuyện gì muốn nói sao?”
Tống Mục Thanh nhận ra ánh mắt của Lục Tuyết Phong, nhân lúc xe đang dừng lại, anh quay sang nhìn cậu, “Em cứ nói đi.”
Lục Tuyết Phong không do dự nữa, trực tiếp nói: “Hôm nay em đã suy nghĩ một chút về vấn đề cuộc sống của chúng ta sau này.”
Cậu ngừng lại một chút rồi tiếp lời: “Sau khi kết hôn, chắc chúng ta sẽ sống cùng nhau chứ...?”
Cậu nói với giọng điệu có chút do dự, dường như không có đủ tự tin về chuyện này.
Lục Tuyết Phong không giỏi trong việc xử lý những vấn đề kiểu này.
Tống Mục Thanh quan sát phản ứng của cậu và hiểu ra.
“Vừa hay, anh cũng nghĩ thế.”
Anh khẽ mỉm cười, nhìn Lục Tuyết Phong, “Anh không có ý định sống riêng sau khi kết hôn.”
Anh cũng không muốn người khác nghĩ rằng hôn nhân của họ không hòa thuận.