Sau Khi Kết Hôn Với Kẻ Thù Không Đội Trời Chung

Chương 9

Tôi hoảng loạn vội đẩy Lương Mộ Thần ra, hai má ửng đỏ, trong đầu chỉ còn mỗi một suy nghĩ muốn rời khỏi Trái Đất ngay lập tức.

Mẹ Lương mỉm cười kéo lấy tay tôi: "Mẹ nghĩ chắc tối nay hai đứa sẽ uống chút rượu nên đã nấu sẵn canh giải rượu cho hai đứa rồi. Canh vừa mới nấu xong còn nóng đấy, uống rồi đi ngủ sớm nhé."

"Cảm, cảm ơn mẹ ạ." Tôi mím môi, cố kìm nén sự thẹn thùng đáp lời bà.

Hai mắt Tiểu Quỳ lấp lánh như có sao trời, chống cằm ngồi bên bàn ăn nhìn sang Lương Mộ Thần gọi: "Tổng giám đốc Lương, mau tới đây đi!"

Mẹ Lương dịu dàng gõ nhẹ lên đầu Tiểu Quỳ.

"Ở nhà mà còn gọi tổng giám đốc Lương à.”

Tiểu Quỳ hì hì cười, lắc đầu đắc ý nói với tôi: "Chắc chị không đoán ra đâu nhỉ, em là em gái của anh trai em đấy."

Lương Mộ Thần bước đến, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh tôi rồi giải thích: "Là con gái của dì anh. Không biết con nhóc này nghe từ đâu chuyện em muốn đi đóng phim, thế là cứ lằng nhằng năn nỉ đòi đi làm trợ lý cho em."

Đôi mắt Tiểu Quỳ sáng long lanh: "Là dì với dượng đã em đó, dì bảo như vậy có thể được ship couple ở cự ly gần!"

Nói xong, cô nàng còn vỗ ngực, vẻ mặt đầy tự hào.

"Em là fan couple của hai người sáu năm rồi đấy nhé!"

Mẹ Lương cong khóe mắt, ánh nhìn dịu dàng: "Còn mẹ là fan couple của hai đứa mười năm rồi."

Tôi ngơ ngác há miệng, trong mắt thoáng hiện nét bàng hoàng.

Tính ra… tôi và Lương Mộ Thần kết hôn cũng chỉ mới hơn một năm thôi mà.

Mười năm trước, tôi và Lương Mộ Thần mới học cấp hai.

Bỗng dưng tôi như bừng tỉnh, chợt hiểu ra tại sao năm đó Lương Mộ Thần lại chuyển từ Bắc Kinh về Thượng Hải để học cấp hai.

Hóa ra nguồn cơn của cuộc chiến tranh giành suốt bao năm giữa tôi và Lương Mộ Thần, lại chính là mẹ Lương sao…

Dường như nhận ra tia oán thán thấp thoáng trong mắt tôi, mẹ Lương khẽ ho một tiếng rồi kéo tay Tiểu Quỳ.

"Cũng không còn sớm nữa, mẹ và Tiểu Quỳ lên lầu trước đây, hai đứa cứ từ từ uống nhé, không đủ thì trong bếp còn đó."

Bước chân tao nhã, rất nhanh đã khuất khỏi tầm mắt.

Lương Mộ Thần lười biếng tựa đầu vào hõm cổ tôi, khẽ thở dài:

"May mà mẹ Tô có tầm nhìn xa, chọn cho anh người vợ mà anh yêu nhất trên đời."

Tôi liếc anh một cái, hừ lạnh:

"Sao em cứ nhớ có một con cún nhỏ, ngày nào cũng nói với em là mình sẽ chẳng bao giờ thích em nhỉ."

Nói anh là cún, thế mà anh lại cố ý dùng mái tóc mềm mượt cọ cọ vào má tôi.

Bộ dạng chẳng những không biết xấu hổ mà còn thấy tự hào.

"Nói dối là chuyện của mấy cún con, cho nên mỗi câu cún con nói rằng ‘anh không thích em’ thực ra đều là đang nói ‘anh thích em’ đấy."

(Hoàn)

Bình Luận (0)
Comment