Sau Khi Kết Hôn Với Luật Sư Mạnh

Chương 16

Mấy ngày nay Tôn Vân Chu không ở Trung Quốc nên việc mua nhà và công chứng hợp đồng hôn nhân đều phải chờ qua năm mới, nhưng việc gặp cha mẹ thì không cần đợi.

Cha mẹ Mạnh Đình Xuyên ở tại một căn hộ bốn phòng ngủ trong làng đại học nên rất gần khu vực trường học. Tầng ba và tầng trệt là phòng ở, tầng hai cho thuê, phía bắc căn nhà còn có một khoảnh sân rộng. Khi Trần Ngộ và Mạnh Đình Xuyên sang chơi, trong sân cực kì náo nhiệt vì dì hai và dì út đều có mặt.

Cô bé Trần Ngộ thấy trong cuộc gọi video ngày hôm qua không có ở đó, luật sư Mạnh nói bé đã sang nhà ba.

Ăn được nửa bữa cơm là Trần Ngộ đã gần như nhớ mặt người nhà Mạnh Đình Xuyên. Nhà dì hai đông người hơn, hai anh em họ đều đã có gia đình, một người vừa mới lấy chồng, người kia đã sinh con thứ hai. Nhà dì út thì chỉ có hai người, dượng đi vắng, chị họ li hôn, anh họ thì phát triển sự nghiệp ở nước ngoài.

Điều khiến Trần Ngộ ngạc nhiên là bà Hoàng đã tái giá, giáo sư Lâm không phải là cha ruột của Mạnh Đình Xuyên. Luật sư Mạnh gọi ông là thầy Lâm nên Trần Ngộ cũng gọi ông là thầy. Lúc đầu anh không hiểu tại sao người nhà mà phải gọi thầy, một lúc sau thì anh đã hiểu rồi.

Cả bà Hoàng và giáo sư Lâm đều là những người có tư tưởng cởi mở, bọn họ đã biết về xu hướng tính dục của Mạnh Đình Xuyên từ lâu và đối xử với Trần Ngộ như một người bạn trai bình thường mà con dẫn về ra mắt. Dì út cũng như vậy, dì hỏi bọn họ có mua nhẫn không, khi biết cặp nhẫn bọn họ đeo là do con trai dì thiết kế thì dì còn săm soi kĩ hơn.

Chỉ có cậu hai rất để ý việc Mạnh Đình Xuyên hẹn hò với một người đàn ông. Khi nói, ông ta còn nhắc đến cả chị em họ nhà dì út.

“Tôi đã nói từ lâu là không nên đi du học mà. Nhìn xem hai đứa này nó học được gì từ nước ngoài này, hết li hôn tới đồng tính.”

Dì hai đánh vào cánh tay ông một cái, giáo sư Lâm giáo sư đứng ra hoà giải: “Đi một ngày đàng học một sàng khôn, con lớn đi ra ngoài khám phá thế giới là đúng.”

Cậu hai vẫn nói: “Không phải tôi chưa từng thấy đàn ông cặp với đàn ông, nhưng bọn họ không có bền. Hai thằng đàn ông không thể sinh con thì sống thế nào?”

Sắc mặt bà Hoàng xấu đi, nhưng vì cô em gái nên bà không nổi giận, chị họ của luật sư Mạnh thì không khách sáo như vậy mà nói thẳng: “Cậu có hai đứa cháu, nuôi con xong nuôi cháu thì đúng là có phúc đấy.”

Cô vừa nói vừa hờ hững vỗ tay hai cái, dì út quay sang vỗ vai trách móc con gái: “Con đang nói cái gì vậy?”

Mạnh Đình Xuyên đặt đũa xuống, nắm lấy tay Trần Ngộ dưới gầm bàn và nói: “Mọi công dân đều có quyền tự do lựa chọn bạn đời. Nước ta không có luật cấm các cặp đôi đồng giới ở bên nhau. Con và Trần Ngộ lập một thỏa thuận hôn nhân, bọn con được pháp luật bảo vệ. Hôm nay con giới thiệu người yêu với cả nhà chỉ để thông báo chứ không phải xin ý kiến, việc bọn con bên nhau cũng không đến lượt người ngoài đồng ý.”


Anh nói có sách, mách có chứng nhưng hoàn toàn không nể nang gì ai mà nói thẳng hai từ ‘người ngoài’. Dì hai tức giận nói: “Triệu Vĩ Minh, ông uống nhiều quá nên quên mất mình họ gì rồi à? Còn nói sảng thì ông cút cho tôi.”

Người cậu cũng mắng vài câu. Thấy bọn họ sắp cãi nhau, hai anh em họ vội vàng ra mặt hòa giải và dẹp bỏ cuộc tranh cãi này.

Khi đã ‘đình chiến’, Trần Ngộ liếc tay dưới gầm bàn, Mạnh Đình Xuyên im lặng buông tay anh ra, sau đó bóc một con tôm và hỏi anh: “Em chấm gì?”

“Giấm.”

Một con tôm nhúng giấm được đặt trước mặt Trần Ngộ, anh cũng có qua có lại và gắp cho luật sư Mạnh một miếng bánh quế hoa ngó sen thơm nức. Trông bọn họ ngọt ngào chẳng khác mấy đôi vợ chồng son.

Ăn một bữa cơm không mấy vui vẻ nên nhà dì hai vội vàng rời đi. Mạnh Đình Xuyên dọn dẹp bát đĩa, Trần Ngộ cũng muốn giúp nhưng bị cả nhà thuyết phục nghỉ ngơi trên sô pha. Luật sư Mạnh rửa và bưng một đĩa cherry cho anh.

Chị họ trao đổi thông tin liên lạc với anh, nhân tiện nói chuyện phiếm: “Em và Mạnh Đình Xuyên quen nhau như thế nào?”

Trần Ngộ nói: “Xem mắt ạ.”

Cô cầm quả cherry lên, cười nói: “Nó mà đi xem mắt à?”

“Lúc trước anh ấy ủng hộ tự do yêu đương sao?”

“Thôi đi.” Chị họ vừa vuốt tóc vừa nói: “Em xem nó có giống kiểu người sẽ yêu đương không?”

Trần Ngộ cho rằng Mạnh Đình Xuyên rất giống là đằng khác, anh vẫn đang đeo chiếc nhẫn và chiếc vòng mà mấy năm ngoái người ta vượt biên cầm về cho. Có lẽ ý chị họ không phải như vậy, anh cúi đầu cười, có lẽ đời sống tình cảm của luật sư Mạnh cũng cằn cỗi như anh.


Chị nói tiếp: “Hồi chị mới cưới, nó còn nói chị sau này muốn li dị thì cứ tìm nó, nó có mấy đứa bạn rành luật hôn nhân với giỏi kiện tụng li hôn này kia lắm.”

Trần Ngộ có chút kinh ngạc, tuy ban nãy luật sư Mạnh nói chuyện không nhường nhịn ai nhưng anh vẫn là người EQ cao và không nói những lời đáng ghét như vậy trông đám cưới người khác.

“Chị nhìn người không giỏi bằng nó đâu. Mới cưới được nửa năm là thằng kia nó cặp kè với gái mại dâm rồi.”

Trần Ngộ nhất thời không biết nói gì. Anh phải nói sao với người đã li hôn? Anh không thể khuyên chị đừng buồn, cũng không thể nói ‘đời còn dài người còn nhiều’. May mắn thay, chị họ không cần anh phải an ủi.

Chị họ lại nói: “Nhà dì hai vừa nãy ấy, em không cần đối đáp gì đâu. Cả nhà bọn họ đều không bằng Mạnh Đình Xuyên, nịnh bợ dì dượng cả còn không kịp mà chẳng hiểu sao hôm nay ra cái vẻ bậc trưởng bối dạy đời người khác.”

Bà Hoàng nói khéo hơn nhưng ý tứ thì vẫn vậy, đại loại là những gì người ngoài nói thì không cần để trong lòng. Lúc bọn họ ra về, bà Hoàng gọi Trần Ngộ và đưa anh một vật bọc trong vải đỏ, tuy không to lắm nhưng cầm rất nặng tay.

“Thầy Lâm với dì đều ăn cơm nhà nước nên bọn con không phải lo chuyện dưỡng lão, thầy với dì không giúp được cho bọn con về mặt tài chính. Hồi chị Đình Xuyên cưới nhận được cái này, giờ đến hai đứa cũng vậy thôi, con nhận đi.”

Trần Ngộ chưa từng kết hôn, đây là lần đầu tiên anh gặp cha mẹ của bạn đời nên không biết có cần mang quà gặp mặt hay không, hay phải đổi cách xưng hô thế nào. Bà Hoàng nhận ra anh bối rối nên cười rồi nói: “Con không cần đổi cách gọi sớm vậy đâu. Truyền thống nhà này là tổ chức đám cưới, mời trà xong rồi mới đổi cách xưng hô.”

Trần Ngộ chưa từng nghĩ tới hôn lễ vì anh nghĩ kí kết hợp đồng hôn nhân đã long trọng lắm rồi, nhưng tổ chức hôn lễ không chỉ long trọng mà còn hơi khác thường. Mạnh Đình Xuyên hiển nhiên không nhận ra điều này, anh đang thay giày, nghe vậy thì cười và nói: “Mẹ còn lên kế hoạch cho đám cưới của bọn con à?”

“Mẹ không có kế hoạch, anh tự xử đi.”

Bước ra khỏi nhà, Trần Ngộ mở miếng vải đỏ ra thì thấy trong đó có một thỏi vàng năm trăm gam. Anh kiểm tra giá mua bán vàng, với số tiền này, nếu yêu cầu của anh không quá cao thì anh có thể mua được một chiếc ô tô tử tế.

Anh đưa thỏi vàng cho Mạnh Đình Xuyên nhưng Mạnh Đình Xuyên không nhận: “Cho em thì em cứ nhận đi.”


Trần Ngộ nói: “Anh có két sắt không?”

Mạnh Đình Xuyên nói: “Không, chuyển đến nhà mới rồi mua một cái cũng được.”

“Hmm…” Trần Ngộ bỏ thỏi vàng vào túi.

Mạnh Đình Xuyên quay sang thấy vẻ mặt của anh thì nhỏ giọng nói: “Xin lỗi em. Anh không suy nghĩ thấu đáo, đúng ra hôm nay mình không nên tới.”

Trần Ngộ nhớ tới chuyện vừa rồi trên bàn ăn. Nói anh không để ý thì là nói dối, nhưng Mạnh Đình Xuyên lại trút giận ngay tại chỗ nên anh sẽ không nhỏ nhen như vậy.

“Anh với ông cậu đó có thù oán gì không?”

Mạnh Đình Xuyên nói: “Chồng cũ của Giang Vũ Đình là con trai của sếp của ông ta.”

Giang Vũ Đình là người chị họ kia.

Trần Ngộ nghĩ đây đúng là là một món nợ khó đòi.

Nhờ món nợ khó đòi này mà bà Hoàng không gọi bọn họ về thăm người thân nữa.

Trần Ngộ ở nhà Mạnh Đình Xuyên đến ngày mùng sáu mới về.

Hôm ghé nhà cha mẹ Mạnh Đình Xuyên, Trần Ngộ từng đề cập anh phải về quán cà phê vì trước đó anh vội vàng đi mà chưa cúp cầu dao. Kết quả là Mạnh Đình Xuyên chở anh tới, sau đó đứng ở ngoài chờ anh.

Trần Ngộ cũng ngại nói em ở lại đây, anh về một mình nên vẫn về cùng với luật sư Mạnh, tối đó bọn họ còn cùng nhau đi xem phim.

Siêu thị mở cửa vào mùng ba, bọn họ cùng nhau đi mua một số nhu yếu phẩm và nguyên liệu nấu ăn, sau đó lại ở cùng nhau thêm vài ngày.

Luật sư Mạnh là một người bạn cùng phòng cực kì tốt với lịch trình làm việc và nghỉ ngơi đều đặn, thói quen vệ sinh cũng rất tốt. Anh hay cổ vũ Trần Ngộ, mấy món ăn Trần Ngộ làm theo công thức, cho dù thành công hay thất bại, chỉ cần ăn được là anh sẽ ăn, ăn xong lại còn khen hết lời.


Bữa trưa và bữa tối đều do Trần Ngộ phụ trách, bữa sáng Mạnh Đình Xuyên ra ngoài mua. Hai ngày đầu không có nhiều tiệm ăn sáng mở cửa, về sau thì các cửa tiệm càng đa dạng hơn.

Một điều hơi xấu hổ là khi hai người ở chung với nhau, quần áo luôn phải thay và giặt. Ban đầu bọn họ và phơi riêng, ngầm hiểu ý mà giữ khoảng cách với nhau một chút.

Thế nhưng hôm qua Trần Ngộ lấy nhầm quần áo, chính xác hơn là nhầm quầ.n lót.

Trùng hợp là quầ.n lót họ treo ở ban công cùng màu, lúc anh lấy đồ cũng chỉ còn một chiếc nên anh tiện tay lấy luôn mà không xem kĩ.

Lúc anh tắm xong cũng chưa thấy gì, khi đó anh không nhận ra vấn đề mà chỉ cảm thấy quầ.n lót hơi rộng nên định bỏ. Khi ra ngoài giặt quần áo, anh mới phát hiện vẫn còn một chiếc qu.ần lót trong giỏ giặt.

Mạnh Đình Xuyên sẽ không bao giờ ném đồ vào giỏ giặt của anh, Trần Ngộ bắt đầu nghi ngờ anh cầm nhầm trong lúc giặt.

Mãi cho đến khi Mạnh Đình Xuyên nói: “Đồ của em rơi dưới đất, anh lấy rồi bỏ vào giỏ giặt cho em.”

Mạnh Đình Xuyên nói về quần áo, nhưng trong giỏ quần áo bẩn của Trần Ngộ chỉ có một chiếc quầ.n lót. Lúc đó Trần Ngộ mới điếng người.

Với một tia hy vọng cuối cùng, anh hỏi để xác nhận: “Anh… Quầ.n lót anh đang phơi màu gì?”

Mạnh Đình Xuyên không hiểu tại sao Trần Ngộ lại đột nhiên hỏi vấn đề này, nhưng anh cũng không hỏi thêm vì sắc mặt người kia vô cùng nghiêm túc. Anh nói thẳng: “Màu đen.”

Trần Ngộ không trả lời.

Mạnh Đình Xuyên liếc nhìn ban công, trong giọng nói mang theo ý cười: “Em… Lấy nhầm rồi chứ gì?”

Trần Ngộ đỏ bừng mặt và cổ, nhìn đi chỗ khác và nhẹ giọng nói: “Em mua cho anh cái khác.”

Mạnh Đình Xuyên thấy phản ứng của Trần Ngộ là biết không chỉ đơn thuần là lấy nhầm, nhưng luật sư Mạnh không nỡ trêu chọc người ta nữa. Anh cố nén cười, liếc nhìn eo đối phương rồi vội quay đi. Anh không hỏi tung tích chiếc qu.ần lót nữa và nói với giọng bình tĩnh nhất có thể: “Ừ, phiền em.”

Bình Luận (0)
Comment