Sau Khi Kết Hôn Với Luật Sư Mạnh

Chương 5

Mấy ngày nay quán cà phê thiếu ngưới nên nhóm nhân viên Tiểu Lam về nhà muộn hơn một tiếng. Khác với công ty luật, nhân viên quán không thường xuyên làm thêm giờ bởi vì loại hình công việc này không có sự phân biệt rạch ròi giữa đi làm và tan ca.

Trần Ngộ ra ngoài xem thử thì phát hiện nhiều ô cửa sổ trên lầu vẫn sáng đèn khi vừa đến giờ tan làm. Sau tám giờ, hết cửa sổ này đến cửa sổ khác lần lượt tối om. Trần Ngộ nhớ cửa sổ phòng làm việc của Mạnh Đình Xuyên ở phía sau con đường này. Anh về quán cà phê một lúc sau rồi ra ngoài bằng cửa sau.

May mắn thay, người trực quầy thu ngân buổi tối không phải Tiểu Lam mà là một cậu nhân viên ít nói. Cậu ấy không thân với nhân viên trong quán, cũng không quá thân thiết với ông chủ. Thấy anh đi ra đi vào, cậu chỉ nhìn thôi chứ không thắc mắc.

Trần Ngộ đi ra từ cửa sau, ngẩng đầu nhìn lên thì thấy trên lầu đã tắt hết đèn.

Anh khựng lại một lúc, sau đó kiểm tra hộp chat lúc trưa để xác nhận không có tin nhắn mới.

Tin nhắn cuối cùng là câu trả lời của anh, trước đó là tin nhắn thoại của Mạnh Đình Xuyên. Vừa bấm vào là đã nghe luật sư Mạnh nói ‘tối nay tôi tăng ca…’

Mạnh Đình Xuyên, anh về rồi à?

Anh nói tối anh tăng ca, vậy mà anh đi về không cho ai hay?

Đường sau của quán cà phê rất hẹp, ô tô không thể chạy vào được. Trên đường chỉ có những ngọn đèn đường trơ trọi, không gian vắng vẻ khiến Trần Ngộ cảm thấy trong lòng trống rỗng.

Thật ra nếu đổi thành một người khác, ví dụ như sếp Vương thì Trần Ngộ cũng chẳng ngạc nhiên chút nào, thất hẹn hay gặp được thì anh cũng có thể chuẩn bị tinh thần.

Nếu là Ninh Thiên Kim thì Trần Ngộ có thể gọi điện hỏi.

Luật sư Mạnh thì khác. Tuy bọn họ quen nhau chưa lâu, Trần Ngộ cũng không biết nhiều về anh ta nhưng không hiểu sao anh luôn có cảm giác tin tưởng người này. Anh rất bất ngờ vì Mạnh Đình Xuyên lỡ hẹn, nhưng anh không có tư cách gì để hỏi lí do.

Anh không biết liệu mình có nhận được lời giải thích của luật sư Mạnh hay không.

Hoặc Mạnh Đình Xuyên không coi đây là lời hẹn.

Trần Ngộ đứng ngoài một lúc mới quay vào quán.

Mở cánh cửa ra mà như bước vào thế giới khác, bên trong quán cà phê tràn ngập hương thơm êm dịu và ấm áp. Bây giờ Trần Ngộ mới cảm thấy cả người lạnh căm vì lúc nãy anh ra ngoài mà quên mặc áo khoác.

Nếu Mạnh Đình Xuyên đã về thì Trần Ngộ cũng không cần đợi nữa. Anh vào phòng nghỉ để lấy một cái tạp dề để chuẩn bị ra trước để phụ bán. Vừa bước ra ngoài, anh đã ngơ ngác. Một khách hàng quen thuộc với khuôn mặt tuần tú đang đứng thẳng người bên quầy thu ngân.

Luật sư Mạnh mà anh tưởng đã về nhà lúc này đang đứng trước quầy pha chế với chiếc túi đựng máy tính. Anh giống những vị khách đến quán cà phê vì công việc, nhưng anh khác bọn họ vì anh có hẹn trước ở đây.


Trần Ngộ vừa bước ra là Mạnh Đình Xuyên đã để ý, ánh mắt anh rơi vào mái tóc Trần Ngộ. Ngoài trời mưa lất phất, hạt mưa rất mỏng không thể làm ướt quần áo nhưng vẫn vương trên tóc. Những giọt nước li ti phản chiếu ánh sáng lấp lánh dưới ánh đèn.

Mạnh Đình Xuyên chào anh, không hỏi anh đang làm gì mà chỉ nói: “Làm việc xong chưa?”

Trần Ngộ xấu hổ vì hiểu lầm của mình, gật đầu như che đậy: “Có xíu việc… Anh muốn uống gì?”

“Gì cũng được.” Mạnh Đình Xuyên đáp: “Tôi không biết nhiều về cà phê, trước đây chỉ uống cho tỉnh táo thôi.”

Anh nói đến đây thì Trần Ngộ mới biết tại sao anh hay uống espresso. Thức uống này có dung tích nhỏ nên uống một hớp là hết, lại có hiệu quả cao. Luật sư Mạnh từng học ở nước ngoài nhưng anh không giống như những vị khách từ nước ngoài trở về của quán cà phê.

Trần Ngộ nhớ trưa nay Mạnh Đình Xuyên nhờ anh pha cho một tách cà phê. Cà phê có thể được pha bằng cách ủ hoặc pha máy dưới áp suất cao. Nếu muốn đun nóng thì có thể dùng bình Siphon hoặc bình Moka Pot, và sử dụng bình Moka Pot thì gần như đun sôi cà phê.

Vì vậy, Trần Ngộ hỏi: “Tôi dùng bình Moka Pot được không?”

“Được.”

Mạnh Đình Xuyên tìm chiếc bàn có hai chỗ gần đó rồi ngồi xuống. Anh bật máy tính và tăng ca ngay tại quán cà phê. Trần Ngộ không quấy rầy mà bước ra sau bàn thu ngân.

Trên quầy pha chế cà phê có rất nhiều dụng cụ. Khách hàng có thể chỉ định một loại dụng cụ và thưởng thức màn biểu diễn của nhân viên pha chế. Ở một mức độ nào đó, barista và bartender là hai công việc tương tự nhau.

Có nhiều bột cà phê sót lại trong máy xay tự động nên Trần Ngộ xay cà phê thủ công. Anh sử dụng hạt cà phê đắt đỏ nhất của quán để pha cà phê cho Mạnh Đình Xuyên. Thế nhưng luật sư Mạnh không hiểu biết về thức uống này chắc cũng không cảm nhận được sự khác biệt.

Cối xay quay tròn, hạt cà phê được nghiền thành những hạt nhỏ như đường rơi xuống bình hứng. Mùi quả hạch, chocolate, kẹo bơ cứng và những nốt hương khác hoà quyện với mùi thơm đặc trưng của cà phê lan toả khắp không gian.

Sau đó, cho nước và bột cà phê vào bình Moka Pot rồi đặt bình lên bếp đun, cuối cùng bắc bình cà phê xuống. Sử dụng bình Moka Pot đòi hỏi nhiệt độ cao nên cần theo dõi thường xuyên. Trần Ngộ pha xong ngước lên thì thấy Mạnh Đình Xuyên đang nhìn anh.

Lúc này, anh quên mất mình định làm gì nên vội vàng chộp lấy một cái hũ, phát hiện bên trong là đường thì cố ý hỏi: “Anh muốn bỏ đường không?”

Đúng như dự đoán, luật sư Mạnh lắc đầu.

Trần Ngộ không nhờ phục vụ mà tự mình bưng cà phê lên. Trên bàn của luật sư Mạnh có máy tính và cả một chồng tài liệu ngoại văn. Hồi Trần Ngộ còn đi học, điểm tiếng Anh của anh cũng không tệ. Tuy nhiên, sau nhiều năm không sử dụng, anh suýt nữa đã quên sạch. Trần Ngộ hiểu mấy từ đơn nên có thể nhìn ra đây là hồ sơ liên quan đến việc xuất nhập cảnh.

Trần Ngộ không nhìn quá lâu. Anh đặt cà phê bên phải trước mặt Mạnh Đình Xuyên, đang định rời đi thì chợt nghe luật sư hỏi: “Buổi tối ông chủ Trần cũng ở quán cà phê à?”

Trần Ngộ nói: “Khoảng thời gian này tôi đang sống ở đây.”


Mạnh Đình Xuyên gật đầu, không hỏi tiếp. Trần Ngộ cảm thấy cứ đi như vậy hơi kì nhưng ngồi xuống thì càng kì hơn. Vì vậy, anh tìm chuyện để hỏi: “Anh thường xuyên tăng ca hả?”

“Lúc có việc thì tăng ca là bình thường.”

Trần Ngộ suy nghĩ một chút rồi nói: “Quán cà phê đóng cửa lúc mười giờ rưỡi. Nếu anh có một mình thì cứ ghé quán.”

Mạnh Đình Xuyên ngẩng đầu nhìn anh, cười rồi nói: “Ừ.”

Trần Ngộ tuy không thích giao tiếp giữa người với người nhưng lại có trực giác nhạy bén. Chẳng hạn như lúc này anh biết rõ luật sư Mạnh đồng ý vì lễ phép thôi.

Anh sẽ không ghé thật đâu.

Nhưng Trần Ngộ không hề khách sáo, phản ứng của Mạnh Đình Xuyên khiến anh hơi bất lực.

Trần Ngộ nghĩ đến cảm xúc khi đèn phòng làm việc của Mạnh Đình Xuyên tắt đi, và sự ngạc nhiên đến vui mừng khi thấy anh ở quán cà phê. Anh biết bản thân mới là người ‘cảm nắng’ chứ không phải luật sư Mạnh.

Mạnh Đình Xuyên là người bình tĩnh và lý trí, có thể anh có ấn tượng tốt về Trần Ngộ nhưng không đến mức mãnh liệt. Ông chủ Trần có thể dễ dàng kiểm soát khoảng cách giữa họ.

Trần Ngộ dần bình tĩnh lại.

Vào mùa đông, quán cà phê đóng cửa lúc mười giờ rưỡi, sau đó Trần Ngộ sẽ đi ngủ ngay. Thế nhưng hôm nay anh không buồn ngủ. Anh đứng ở cửa phòng nghỉ một lúc rồi lái xe đến quán bar.

Trần Ngộ có thể pha chế rượu nhưng không thích uống rượu, anh cũng không thường xuyên uống cà phê. So với mấy thứ này, anh thích đồ uống có ga rẻ tiền hoặc sữa tươi Vương Tử hơn.

Vì điều này mà Ninh Thiên Kim hay cười anh và nói anh là bartender tửu lượng thấp.

Nhưng Trần Ngộ đã chọn làm bartender thay cho công việc tiếp rượu lương cao vì anh không thích uống.

Hôm nay là dịp hiếm hoi anh gọi đồ uống – Ramos Gin Fizz. Bartender nghe đến cái tên này lập tức tái mặt. Cậu ta ngẩng đầu thấy anh thì cười rồi nói: “Anh Trần chơi em đấy à? Ông chủ Ninh đâu có nói hôm nay anh ghé.”

Ramos Gin Fizz là một loại cocktail vị chua và có ga, các nguyên liệu chủ yếu để pha chế bao gồm cam hay chanh, soda, rượu Gin và trứng gà.

Cậu dọn dụng cụ pha chế để nhường chỗ cho Trần Ngộ.


Trần Ngộ lắc đầu: “Hôm nay anh không đi làm.”

Bartender nhìn anh rồi lại nhìn dụng cụ pha chế: “Vậy anh tới uống thật hả?”

Trần Ngộ nhìn thấy phản ứng của cậu ta nên không gây khó dễ nữa, nói: “Cậu pha gì cũng được.”

Khi Ninh Thiên Kim đến, Trần Ngộ đã uống cạn li rồi.

“Này, hôm nay sao lại có tâm trạng uống rượu thế? Bobby có cho ông chủ Trần thêm mấy quả câu kỷ tử không?”

Trần Ngộ bỏ qua nửa câu sau của anh ta rồi đáp: “Tối uống cà phê, ngủ không được nên ra ngoài đi dạo.”

Ninh Thiên Kim nhìn anh một lúc rồi nói: “Không, chắc chắn là ông có tâm sự.”

Anh ta chống cằm rồi hỏi: “Để tôi đoán xem, có phải chuyện luật sư nhà ông không?”

Trần Ngộ đính chính: “Không phải nhà tôi.”

Ninh Thiên Kim búng tay, quả quyết nói: “Đúng là chuyện luật sư rồi.”

Trần Ngộ không phủ nhận, một lúc sau mới nói: “Chuyện không thành.”

Sáng nay anh cũng nói như vậy, Ninh Thiên Kim đoán đã có gì đó xảy ra nên ông chủ Trần mới thức khuya đến quán bar rồi nhắc lại lần nữa.

Ninh Thiên Kim cũng gọi một ly rượu, lắc đầu thở dài, “Nói đi, sao vậy?”

Trần Ngộ lắc đầu: “Không có gì để nói. Tôi không xứng với anh ấy.”

Nghe anh nói vậy, Ninh Thiên Kim khó hiểu cực kì: “Sao không xứng? Ông là người thời nào mà còn lo môn đăng hộ đối vậy?”

“Anh ấy có bằng thạc sĩ từ Oxford, tôi còn không học hết cấp ba…”

Ninh Thiên Kim ngắt lời anh: “Học là để kiếm việc làm. Bao nhiêu tuổi rồi mà còn xem bằng cấp nữa? Ai kiếm được nhiều hơn thì chưa chắc đâu.”

Trần Ngộ nói tiếp: “Cha anh ấy là giảng viên đại học, còn mẹ là chánh án Tòa án Nhân dân thành phố trước khi về hưu.”

Ninh Thiên Kim hừ một tiếng: “Vậy điều kiện nhà anh ta cũng tốt?”

Nhưng điều kiện của Mạnh Đình Xuyên tốt thì sao? Anh ta có thể dễ dàng tìm được người có điều kiện tốt hơn Trần Ngộ, nhưng tìm được người đẹp hơn Trần Ngộ thì rất khó.

Phải công nhận sắc đẹp cũng là một nguồn tài nguyên khan hiếm.


Thế nhưng nói điều này với Trần Ngộ thì lại không hay, chữa lợn lành thành lợn què. Trần Ngộ đã gặp quá nhiều người đến với anh vì vẻ bề ngoài.

Trần Ngộ lại nói: “Tôi với anh ấy à, nói sao nhỉ? Ramos Gin Fizz phải lắc mười hai phút liên tục, hay Blue Mountain thượng hạng mà tôi cất công mua về và luôn lấy làm tự hào nhưng thực ra cũng chỉ là một nhúm hạt cà phê?”

“Thích thì nhích.” Ninh Thiên Kim cắt ngang lời anh: “Ông chưa thích anh ta đến vậy đâu, nếu thích quá rồi thì ông cũng không thèm để ý mấy chuyện này.”

Trần Ngộ cúi đầu uống cạn rượu và không nói gì nữa. Tuy Ninh Thiên Kim bằng tuổi anh nhưng lí tưởng và quan điểm về tình yêu lại ngây ngô như Tiểu Lam. Trên đời này được mấy câu chuyện cổ tích tình yêu, đam mê mãnh liệt nhất thời không thể gắn bó cả một đời.

Huống chi hiện tại anh cũng không có xíu đam mê mãnh liệt nào.

Ninh Thiên Kim cầm ly rượu cụng ly với anh rồi nói: “Tôi biết ông đang do dự điều gì. Nếu ông muốn tôi nói thẳng thì đừng nghĩ xa quá làm gì. Đời có bao nhiêu đâu, yêu trước đi.”

“Ông sống như bậc thánh nhân vậy đó, cũng ba mươi rồi mà tôi còn ngại nói mấy chuyện ‘người lớn’ với ông.” Ông chủ Ninh càng nói càng thẳng thừng: “Ông để bạn ông sống phải kiềm chế như vậy thì có công bằng không?!”

Trần Ngộ: …

“Thật, ông nghe tôi nói, tôi suy nghĩ kĩ rồi. Mấy kẻ nhà giàu giám đốc gì ấy, có mấy đồng tiền bẩn thì có gì hay đâu? Ông không thiếu tiền, chẳng thà tìm ai đó ngoan ngoãn một xíu còn tốt hơn.”

Anh giơ ngón tay về phía một chàng trai ngồi cách đó hai bàn: “Cậu đẹp trai bên kia thế nào?”

Trần Ngộ tưởng ông chủ Ninh thích, nhưng trông cậu ta như sinh viên nên anh hỏi: “Cậu ta tốt nghiệp đại học chưa thế?”

“Chưa đâu, nhưng cũng thành niên rồi.” Ninh Thiên Kim đáp, sau đó nhận ra ánh mắt khó tả của Trần Ngộ thì chối đây đẩy: “Không có, ông nhìn tôi kiểu gì thế? Tôi có phải ‘tú ông’ đâu. Người ta thích ông thật mà.”

Chàng trai kia vẫn luôn để ý bọn họ. Thấy bọn họ nhìn sang, cậu ta nâng ly với họ. Bạn ngồi cùng bàn với cậu ta còn huýt sáo.

Trần Ngộ cụp mắt làm ngơ.

Trong quán bar có rất nhiều ánh mắt như thế này. Hợp mắt thì có thể ra khách sạn, còn phản ứng như Trần Ngộ có nghĩa là không hợp mắt.

Ninh Thiên Kim uống một ngụm rượu, cười nhạo anh: “Không thích sao?”

Trần Ngộ uống hết rượu, vẻ mặt hơi tùy ý, uể oải nói: “Quá nhỏ.”

Có khi cậu ta kém anh cả một con giáp. Anh đã đến tuổi này rồi, hồi trẻ không chơi bời thoả thích, bây giờ anh cũng không cần chơi.

Ninh Thiên Kim cũng đoán được Trần Ngộ sẽ từ chối nhưng anh ta vẫn chớp mắt: “Không nhỏ, tuổi này vừa đẹp vừa tràn đầy năng lượng. Mấy người suốt ngày ngồi văn phòng tuổi tôm.”

Trần Ngộ cảm thấy ông chỉ Ninh đang ám chỉ vị luật sư họ Mạnh nào đó. Ban nãy thì nói ngại bàn chuyện ‘người lớn’, giờ thì chẳng ngại gì nữa luôn.

Nhưng Trần Ngộ không nghĩ tới điều này. Anh vẽ ra rất nhiều thứ về người bạn đời tương lai nhưng lại chưa từng nghĩ đến chuyện ‘người lớn’. Anh nói thật: “Tôi chưa nghĩ tới chuyện này, không có cũng được.”

Bình Luận (0)
Comment