*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Yan
“Trận pháp của gã là dạng gì?” Thích Bạch Trà hỏi Kỳ Dạ.
Không phải tất cả các thế giới đều có loại đồ vật cao thâm như trận pháp. Xác định đươc loại trận pháp nói không chừng có thể biết được Lê Tẫn tới từ thế giới nào, tra được lai lịch của đối phương dù vô dụng thì ít ra cũng có thể thu nhỏ phạm vi.
Kỳ Dạ lắc đầu: “Chỉ là một trận pháp rất bình thường, ngoại trừ làm nhiễu loạn tâm trí anh để kéo dài thời gian thì không có tác dụng gì khác.
Trận pháp kia là một đoàn sương mù có thể làm hỗn loạn tư duy người bị nhốt, khiến Kỳ Dạ kể cả có nghe được truyền âm của Thích Bạch Trà thì cũng không kịp đáp lời, đồng thời việc giữ cho đầu óc tỉnh táo cũng không dễ dàng.
Y nhớ mang máng trước khi rơi vào trận pháp hình như nhìn thấy một tin tức gì đó… Nhưng đó là cái gì thì nghĩ lại vẫn chỉ là bốn chữ không hề ấn tượng.
Kỳ Dạ chẳng muốn nghĩ mấy thứ này, chỉ là lúc nghe được giọng Trà Trà càng ngày càng vội vàng gọi mình, tâm tư muốn phá trận vì vậy mà ngày càng mạnh, thần trí cũng càng ngày càng thanh tỉnh, sau đó liền phá tan trận pháp cấp tốc đuổi về.
Đụng ngay phải một màn trong phòng ngủ kia— Trà Trà mặc áo ngủ, tay cầm roi, vô cùng cảnh giác nhìn chằm chằm người đối diện. Một người đàn ông xa lạ đeo mắt kính, trên miệng treo nụ cười âm lãnh như rắn độc, không biết đã làm gì Trà Trà.
“Thật sự gã không chạm vào một ngón tay của em?” Kỳ Dạ vẫn không yên tâm. Y sợ Trà Trà không muốn mình đau lòng mà cố tình giấu giếm.
“gã muốn chạm vào.” Thích Bạch Trà nói, “Nhưng em né tránh.”
“Sao em lại không coi gã thành thành anh? Đây là ” Định luật yêu sâu đậm nhất định có thể nhận ra đối phương sao?” Kỳ Dạ bỗng nhiên đắc ý cong khóe miệng, ” Biết ngay là Trà Trà yêu anh, sẽ không nhận nhầm anh mà.”
“Thực ra lúc đầu em cũng không nhận ra.” Thích Bạch Trà tàn nhẫn chọc thủng ảo tưởng của y.” Nhưng gã không đeo nhẫn. Viên long châu kia dù sao cũng là đặc sản của thế giới 999, hẳn là gã không phục chế ra được, vì thế em mới phát hiện sơ hở.”
“……” Khóe miệng Kỳ Dạ xụ xuống, “ò”
Tưởng tượng rất tốt đẹp, hiện thực quả là tàn nhẫn.
Thích Bạch Trà thấy dáng vẻ y ủ rũ cụp đuôi, lại không nhịn được cười nói: “nhưng mà kể cả không có việc này cuối cùng em vẫn có thể biết.”
“Vì sao?” Kỳ Dạ ngay lập tức ngẩng đầu.
Thích Bạch Trà nhìn đôi mắt mở to của y, lại cười nói: “ mặc dù em không nhận ra túi da, nhưng vị tiên sinh trước mặt có yêu em hay không em vẫn có thể biết được.”
Kỳ Dạ trấn định nói: “ là sao? Trà Trà còn có thể nhận ra thần hồn của anh?”
Xuyên thấu qua túi da nhìn rõ bản chất linh hồn, cái này nghe còn lãng mạn hơn.
Thích Bạch Trà phủ nhận: “Sao có thể, em lại không có mắt thấu thị.”
Kỳ Dạ: “……”
“Trà Trà, cho anh một lời chắc chắn” Lòng hiếu kỳ sắp giết Kỳ Dạ đến nơi rồi.
Thích Bạch Trà nhìn y chăm chú, bỗng nhiên duỗi tay chạm lên khoé mắt Kỳ Dạ.
Hắn thò qua nói nhỏ: “Trong mắt anh viết đó.”
“Tiên sinh của em lúc nhìn em ánh mắt sẽ sáng lên.”
Trong đó chỉ có yêu thương và vui vẻ, ẩn sâu nơi đáy mắt, dẫu muốn tàng cũng không được, lộng lẫy giống như bầu trời đầy sao, là thứ mà sinh vật không hiểu ái tình không thể nào nguỵ trang được.
Kỳ Dạ chớp chớp mắt, không chút do dự kéo Thích Bạch Trà vào lồng ngực, cúi người hôn xuống.
Thích Bạch Trà khép hai mắt gối lên đùi y, nằm trong lồng ngực người khiến mình yên tâm, loại cảm giác này thật thoải mái.
Kỳ Dạ coi là hắn đang mệt mỏi vì vậy bàn tay hạ lực đạo vừa phải mát xa cho hắn.
Lúc trước đã nói rồi, quay về phải bóp vai đấm lưng bóp chân cho Trà Trà, tất nhiên là không thể nuốt lời.
Thích Bạch Trà không tiếng động cười cười.
Đây mới là Kỳ Dạ. Chỉ có Kỳ Dạ mới dịu dàng cẩn thận chăm sóc hắn như vậy chứ không phải là mặc hắn có mệt hay không nhất định phải lôi lên giường ngủ.
Dù Lê Tẫn có nguỵ trang giống thế nào chăng nữa cũng không học được thứ gọi là tinh tuý của tình yêu.
“Chỉ có anh mới có thể hôn em.” Kỳ Dạ vừa mát xa vừa chiếm hữu nói.
Thích Bạch Trà đáp: “Đúng vậy.”
“Không thể bị người khác lừa đi.”
“Được.”
“Anh là người yêu em nhất.”
“Em biết.”
Kỳ Dạ đột nhiên hoàn hồn: “lúc em thay áo ngủ hẳn là không phải thay trước mặt Lê Tẫn đi.”
Hắn và Trà Trà đã sớm có thể thay đồ trước mặt đối phương.
“Đương nhiên không phải.” Thích Bạch Trà lười biếng nói, “Hắn không nhìn được cái gì.”
Kỳ Dạ mới vừa thở ra một hơi, Thích Bạch Trà lại bổ xuống một đợt sấm sét:” Cơ mà em có ôm hắn một chút.”
Kỳ Dạ: “!!!”
Cái này cũng không có gì, lúc đầu Trà Trà còn chưa nhận ra, cho tên khốn kia một cái ôm cũng không có gì ghê gớm, chuyện này có gì đâu mà lớn….
Nhịn không nổi, đây là chuyện to tày trời!!!
Tay đang bóp vai cho hắn dừng lại, cả giận nói: “anh hắc hóa, anh muốn tiêu diệt thế giới, phải đổi thành em đấm lưng cho anh anh mới có thể hoàn lương.
“Phốc ——”
Thích Bạch Trà cười không chút khách khí.
Hắn không phải là một vị thần hay cười nhưng mà tiên sinh nhà hắn thật sự là…… Quá buồn cười.
Kỳ Dạ thấy hắn phản ứng như vậy càng thêm tức giận, mặt vô biểu cảm nhéo một cái lên eo hắn
Lực không nặng, nhưng y quen thuộc điểm mẫn cảm ở toàn thân trên dưới của Thích Bạch Trà, biết kích thích nơi này mang lại cho Thích Bạch Trà lớn bao nhiêu.
Quả nhiên, Thích Bạch Trà lập tức mở mắt ra trừng Kỳ Dạ, nửa là tức giận nửa là bất đắc dĩ oán trách: “Tiên sinh!”
Kỳ Dạ bày vẻ mặt cao lãnh: “hửm.”
Còn đang hắc hoá đó, đừng có mà làm nũng với tui.
Thích Bạch Trà ngồi dậy, ôm lấy cổ y.
Kỳ Dạ lạnh mặt: “Làm gì, anh bảo em đấm lưng cho anh, không bảo em nhào vào ngực ——”
Có cái gì lạnh lẽo để phía sau y.
Thích Bạch Trà ôn nhu quyến luyến ôm y, nhìn qua như chim nhỏ nép vào người —— nếu xem nhẹ cái thứ hắn để phía sau Kỳ Dạ mà nói.
“vừa rồi em đấm lưng cho gac như vậy.” Thích Bạch Trà cười khẽ, “anh cũng muốn trải nghiệm một lần sao?”
Kỳ Dạ: “……”
Hoá ra là ôm với đấm lưng kiểu này.
Nếu ôm người rồi trực tiếp dùng băng nhọn đâm tới như vậy thực sự là một kích như búa tạ.
“Đáng tiếc chẳng ăn thua.” Thích Bạch Trà rút thứ kia về cầm kia đồ vật rút về cầm trong tay thưởng thức, “Sẽ không dùng làm anh bị thương, cũng không thể làm bị thương Lê Tẫn được.”
Đó là một trụ băng tinh tế.
Đối phó Lê Tẫn phải dùng lưỡi băng sắc nhọn, hù doạ Kỳ Dạ đương nhiên là dùng trụ băng không góc cạnh là đủ rồi.
Kỳ Dạ lẳng lặng nhìn trụ băng, ánh mắt dần dần cao thâm khó đoán.
Ngay vào lúc Thích Bạch Trà định hoà tan trụ băng Kỳ Dạ bỗng nhiên rút nó ra khỏi tay hắn.
Cảm xúc lạnh lẽo khiến cả người phát lạnh.
“Anh còn nghĩ đến một tác dụng khác.” Kỳ Dạ nói.
Thích Bạch Trà: “hửm?”
“Trụ băng này có hại với thân thể em không?” Kỳ Dạ hỏi, “nó có khiến em cảm thấy lạnh lẽo không hửm?”