Kiều Nhạc nhận đơn đặt hàng trên app "Để tôi làm"(*).
(*)Nền tảng outsource nhận job ngoài khá nổi tại Trung Quốc.
Người uỷ thác là "Ngài Hoắc".
Hoắc tiên sinh tự nhận mình là đồng tính nam, đã có bạn trai, nhưng phụ huynh mong có người nối dõi tông đường, bắt phải đi xem mắt với một quý cô môn đăng hộ đối.
Thời đại này đã hợp pháp hoá hôn nhân đồng giới, các cặp đôi đồng tính cũng không phải hiếm lạ, nhưng họ lại không sinh nở được, nên đa số bậc cha mẹ với tư tưởng cũ vẫn chẳng thể chấp nhận được.
Yêu cầu của ngài Hoắc là Kiều Nhạc giả làm bạn trai mình, vì người yêu của hắn là người type I, không biết cách xử trí mấy chuyện này, cũng sợ lỡ có biến thì mất mặt, ảnh hưởng đến đối phương.
Loại việc phá bĩnh người ta thật sự rất xấu tính, nhưng Hoắc tiên sinh vừa mở miệng đã ra giá 2 vạn.
Có tiền sai tiên sai phật, đặc biệt là với quỷ nghèo Kiều Nhạc, cậu giật job với tốc độ bàn thờ.
Một đơn giá 2 vạn, bằng mức lương chạy ship đồ ăn 2 tháng đấy.
Kiều Nhạc đăng ký nhận đơn trên "Để tôi làm", muốn kiếm nhiều tiền thì đương nhiên phải chịu sương gió nhỉ? Mặt mũi với cậu không có giá trị bằng tiền.
Thật sự cậu rất cần tiền.
Cho nên không nghĩ nhiều liền nhận đơn, vô cùng chân chó, cung kính phục vụ từng "ông chủ".
Hoắc tiên sinh gửi cho cậu địa chỉ toà chung cư Brilliant cao cấp ở khu Lệ Loan.
Khu Lệ Loan và khu Bách Hối chỗ Kiều Nhạc ở chỉ cách nhau một con sông, cùng thành phố Vân Kinh, nhưng mức sống và chất lượng cuộc sống lại khác một trời một vực.
Là trung tâm kinh tế của thành phố, Lệ Loan là nơi tầng lớp giàu sang sinh sống. Còn Bách Hối, nếu để so sánh thì chính là một ông cụ già nua.
Kiều Nhạc sống ở Bách Hối, ăn ở làm việc ở đây, lâu lâu cần ship đồ ăn mới mò sang Lệ Loan tấc đất tấc vàng.
Để không bại lộ thân phận, ảnh hưởng đến việc hoàn thành nhiệm vụ, Kiều Nhạc giấu cái xe máy điện ở một xó xỉnh rất xa.
Bên cạnh là bãi đậu xe ngoài trời của khu chung cư xa hoa, gần nhất là một chiếc Maybach đen.
Thân xe bóng loáng sắc nét, cảm giác tổng thể rất điềm tĩnh lại độc đáo.
Ngầu ghê!
Kiều Nhạc thầm cảm thán, xe máy điện của mình cũng màu đen, nhưng so với vị sếp lớn này thì giống gà con.
Khoá kỹ xe, Kiều Nhạc tìm thấy tiệm cafe Sill dưới chân toà chung cư mà Hoắc tiên sinh miêu tả.
Mặt tiền quán rất lớn, nhìn từ ngoài cửa kính chạm trần đã biết là nơi đốt tiền.
Hình bóng của Kiều Nhạc in lên mặt kính, vì không muốn làm mất mặt ngài Hoắc, cậu ăn diện trông đứng đắn hơn bình thường, quần tây với áo sơ mi, tóc cũng tạo kiểu.
Đây là bộ lễ phục cậu sắm cho lễ tốt nghiệp cấp 3 năm ngoái, mới mặc được một lần nên còn mới lắm.
Lúc mới mua thì khá vừa người, giờ lại hơi rộng, nhưng cũng không ảnh hưởng đến tổng thể.
Cậu vốn có ngoại hình sáng, mặc sơmi cùng quần tây lại càng đĩnh đạc, nổi bật hơn. Lúc đẩy cửa bước vào, phục vụ trong tiệm đều bất ngờ, ánh mắt chỉ chăm chăm dõi theo cậu.
Quán cafe rất rộng, lần đầu tiên Kiều Nhạc tới đây, cứ đứng ở cửa dòm trái phải một chốc.
Phục vụ thấy vậy liền tiến lên hỏi thăm: "Chào ngài, xin hỏi mình đi mấy người ạ?"
Xem mắt thì phải có 2 người, thêm cậu nữa là 3.
Tiếc là cậu không nhập bầy, mà là đến tung hê buổi hẹn.
Cho nên Kiều Nhạc nói số bàn: "Bàn 11 khu A, bạn tôi tới rồi."
Nhân viên làm động tác mời: "Khu A ở bên này, mời quý khách theo tôi."
Kiều Nhạc để đối phương dẫn mình tới một bàn bên góc cửa sổ: "Ở đằng trước ạ."
"Để tôi tự đi." Kiều Nhạc đã biết vị trí, liền bảo phục vụ dừng lại.
Mất mặt thì mất một mình là được, tuy bảo mặt mũi không quan trọng, nhưng không cần gióng trống khua chiêng rùm beng.
"Dạ." Phục vụ hơi tiếc nuối, cố nhìn cậu thêm một chốc mới xoay người rời khỏi.
Giờ chưa đến 4 giờ, khách trong quán không quá đông, khu A chỉ có mấy bàn, Kiều Nhạc thở phào, giảm nguy cơ xảy ra những tình huống ngoài tầm kiểm soát.
Cậu nâng bước đến bàn số 11 ẩn sau một hàng cây xanh, đến gần mới thấy rõ hai người.
Đối mặt với cậu là một cô gái trẻ mặc váy lụa trắng, trước mặt cô là người đàn ông mặc sơmi xám đậm.
Hắn quay lưng lại nên Kiều Nhạc không thấy rõ mặt mũi, nhưng vai rộng lưng dài, ngồi không cũng đã thấy đối phương cao lớn vô cùng.
Bàn 11 khu A, mặc áo sơmi xám đậm xem mắt với một cô gái trẻ, trùng khớp với thông tin được biết!
Chính là "2 vạn" của cậu!
Kiều Nhạc hít sâu một hơi, rảo bước đến, cuối cùng cũng thấy rõ dung nhan đối phương.
Hoắc tiên sinh khá đẹp trai, ngũ quan sáng và sắc sảo, những ngón tay đang thả lỏng cũng thon dài, nhưng toàn thân toả ra cảm giác khó gần.
Đầu Kiều Nhạc tự nhiên nhảy ra mấy từ Phương Gia Tự hay nói... mỹ vị nhân gian.
Người đàn ông thế này dù có là dị tính hay đồng tính thì cũng là con mồi béo nhất.
Nhưng người ta đẹp xấu ra sao thì trong mắt Kiều Nhạc cũng chỉ là 2 vạn thôi.
Vì 2 vạn, Kiều Nhạc hùng dũng bước đến, ngồi xuống cạnh Hoắc tiên sinh, ôm chặt tay anh: "Chồng ơi!"
Cậu xuất hiện quá bất ngờ, vừa mở miệng đã khiến hai người đang ngồi hoá đá.
Đặc biệt là Hoắc tiên sinh, anh kinh ngạc nhìn Kiều Nhạc: "Cậu gọi tôi là gì?"
Kiều Nhạc nghĩ chắc đối phương không ngờ mình diễn tốt đến vậy, đúng là bản thân cậu cũng xấu hổ, nhưng ngài Hoắc thực sự quá hào phóng, cậu có thể trát cả tấn xi măng lên mặt cũng được.
Cô gái ở đối diện hơi nhếch miệng, cả hai cùng ngây người.
Cơ hội tốt đây rồi! Xem cậu thể hiện đây!
Kiều Nhạc ôm cánh tay Hoắc, tiên sinh bất mãn lắc lắc mấy cái, vô tội hỏi: "Gọi anh là chồng đó! Sao vậy? Anh không dám nhận hả?"
"Cậu..."
"Cậu cái gì mà cậu? Sao lại không nghe điện thoại của em? Em gọi cho anh đến 800 lần đấy!"
Vẻ mặt của Kiều Nhạc thay đổi, còn mang theo chất vấn.
Hôm nay cậu sắm vai nhân vật "phát hiện bạn trai lén đi xem mắt sau lưng mình", vô lý đến đâu cũng có thể chấp nhận được.
Cậu ngắt lời Hoắc tiên sinh, tuôn một tràng như suối: "Anh đã bảo bất kể ăn cơm, đi ngủ, đi làm, nghỉ trưa đều sẽ nghe điện thoại của em mà? Hay anh không còn yêu em nữa?"
Hoắc tiên sinh: "..."
Khách ở khu A tuy không nhiều, Kiều Nhạc cũng khống chế âm lượng, nhưng những người khác cũng hóng hớt được tình hình.
"Họ đang nói gì thế?"
"Hình như là... đánh ghen?"
Những tiếng xì xầm vang lên, hiển nhiên họ đã thu hút người xung quanh.
Kiều Nhạc thầm nhủ tốc chiến tốc thắng, chẳng đợi Hoắc tiên sinh trả lời, quay đầu chuyển ánh nhìn lên cô gái cũng đang sợ khiếp hồn: "Cô ấy là ai? Hai người trai đơn gái chiếc ở đây làm gì? Đang xem mắt hả?"
Cô gái: "Chúng tôi..."
"Xin lỗi, tôi không hỏi chị!" Kiều Nhạc ngắt lời.
Nếu có thể, Kiều Nhạc không muốn vô lễ đâu, nhưng đã cầm tiền của người ta thì phải làm tròn trách nhiệm, xin lỗi nhá!
Nhưng cậu có thể chĩa khói súng vào ngài Hoắc.
Nên cậu lại túm cánh tay đối phương lắc mấy cái, nửa nũng nịu nửa giận hờn: "Không phải anh nói chỉ yêu mình em sao? Sao lại muốn đi xem mắt? Anh đã buộc garo(*) rồi, đi xem mắt chẳng phải lừa hôn hả? Anh đang nghĩ cái quái gì vậy?"
(*)Phương pháp triệt sản cho nam.
Hoắc tiên sinh sặc nước: "Khụ!"
"Sao anh không nói lời nào?" Kiều Nhạc khó chịu vì người kia cứ im lặng: "Chồng à, chồng nói gì đi chứ!"
"Choang!"
Chồng thì vẫn lặng thinh, nhưng cô gái đối diện lại không cẩn thận làm rơi cái thìa.
Những vị khách ở khu A đều nghe rõ, ai nấy cũng khiếp sợ nhìn thẳng "Hoắc tiên sinh".
"Không ngờ trông đẹp trai đứng đắn thế mà lại là trai đểu luôn!"
"Nhóc kia hình như còn nhỏ lắm! Bé thế đã bị trai đểu lừa!"
"Tức cái mình ghê! Có bạn trai xinh xinh còn đi xem mắt nữa!"
Tuy Kiều Nhạc đang giúp Hoắc tiên sinh giải quyết vấn đề, nhưng lúc nghe người xung quanh trách móc thì tự nhiên áy náy, vô cùng băn khoăn.
Nhưng hình như Hoắc tiên sinh đã quen với sóng xô cuộc đời, vẫn bình thản với những lời "gièm pha".
Với Kiều Nhạc khách hàng chính là thượng đế, huống chi lại còn là người trả cả núi tiền, Kiều Nhạc quyết định giúp Hoắc tiên sinh tìm lại chút danh dự.
Cậu chắn trước Hoắc tiên sinh, quay đầu nhìn mấy khán giả đang cười khúc khích: "Đừng có mắng chồng tôi! Anh ấy đâu có muốn như vậy, anh ấy yêu tôi, đi xem mắt cũng là để cha mẹ vui lòng, chắc chắn trong lòng rất khó chịu."
Hoắc tiên sinh: "..."
Mọi người: "... Não tàn thật..."
Kiều Nhạc nói xong, quay lại với Hoắc tiên sinh: "Để ở bên anh, cha mẹ đuổi đi em cũng chịu, bỏ cả học, anh không được thay lòng đổi dạ."
Cô nàng ở đối diện nghe thế, một lời khó nói nhìn Kiều Nhạc: "Cậu... nặng tình ghê."
Kiều Nhạc gật đầu: "Chúng tôi rất nặng tình."
Hoắc tiên sinh vẫn không lên tiếng, hình như là cạn lời rồi.
Cô nhặt cái thìa trên bàn, thả lại vào ly rồi cầm túi xách bên cạnh, đứng lên: "Vậy tôi chúc hai người trăm năm hạnh phúc, tôi đi trước đây, cứ tự nhiên!"
Nói rồi, không đợi Kiều Nhạc với Hoắc tiên sinh phản ứng, nhanh chân chạy khỏi chốn thị phi.
Kiều Nhạc không ngờ đối phương bỏ đi dứt khoát vậy, không chỉ không đổ máu, ngay cả cãi cọ cũng không có luôn, kết quả vô cùng tốt đẹp.
Nhiệm vui này hoá ra easy đến thế!
2 vạn nhẹ nhàng chạy vào túi.
Kiều Nhạc vui vẻ nghĩ.
"Có thể buông tôi ra được không?"
Tiếng nói cất lên, đến từ Hoắc tiên sinh đang bị cậu túm chặt.
Thôi xong, mải vui quá.
"Ui! Xin lỗi ạ!" Kiều Nhạc lập tức thả người, sau đó bật dậy khỏi sopha.
Cậu chắp tay trước ngực, vô cùng lễ phép: "Xin lỗi ngài Hoắc ạ, vừa nãy tôi chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ thôi. Hy vọng ngài đại nhân độ lượng không so đo, nhưng tôi thấy kết quả khá khả quan, xin hãy nhớ thanh toán phí tổn ạ!"
"Hoắc tiên sinh?" Đối phương đánh giá cậu một chút: "Hình như cậu nhận lầm người rồi?"
Kiều Nhạc hơi sững sờ, cúi đầu kiểm tra lại số bàn: "Bàn 11 khu A, không nhầm đâu ạ..."
"Ngài không phải là Hoắc tiên sinh ư?" Kiều Nhạc hỏi: "Tối qua ngài đăng job trên app 'Để tôi làm', muốn tôi phá buổi xem mắt của ngài mà."
"Không phải tôi." Đối phương hờ hững nói: "Kẻ hèn này họ Thẩm, Thẩm Hạc Xuyên."
Kiều Nhạc: ""??"
Thẩm Hạc Xuyên nói: "Chắc cậu hiểu lầm rồi, tôi không đi xem mắt."
Dừng một chốc, anh mới nói tiếp: "Cũng không buộc garo."
Kiều Nhạc: "..."
0口0! Hả?!