Sau Khi Ký Hợp Đồng Hôn Nhân Với Thẩm Tiên Sinh

Chương 32

Nếu Thẩm Hạc Xuyên chưa đưa Kiều Nhạc đến nhà ra mắt, Ngô Tuệ Lam cũng không biết đến sự tồn tại của cậu, mà đột nhiên chui ra một đứa cháu trai đáng yêu như này thì chắc chắc sẽ rất vui mừng.

Nhưng bà đã coi Kiều Nhạc là "con dâu", cả nhà cũng rất vừa ý cậu, giờ đột nhiên phát sinh vấn đề, có khác gì lừa đảo người ta đâu?

Trước khi đến bà còn có sự ngờ vực, dù gì Thẩm Hạc Xuyên là cục thịt rơi ra từ người bà, bà tin nhân phẩm của anh.

Nhưng khi thấy đứa nhỏ ở phòng ăn, thêm cả phản ứng của Thẩm Hạc Xuyên, Ngô Tuệ Lam không thể không tin được.

Thẩm Hạc Xuyên quen sống một mình, gần như chẳng có bạn bè ghé chơi, nếu không phải đối tượng cực kỳ thân thiết thì chắc chắn không được phép bén mảng.

Bà không muốn trách móc đứa bé mới mấy tuổi, trách nhiệm quy hết về con trai mình: "Nhạc Nhạc sao lại tốt đến thế! Vì con mà bỏ học, lại còn bị đuổi khỏi nhà, con thì hay rồi, mang cả con riêng về luôn!"

"Mẹ." Thẩm Hạc Xuyên ngắt lời: "Mẹ đang hiểu lầm thôi, Nhạc Nhạc không bỏ học."

"Mẹ không quan tâm!" Ngô Tuệ Lam bỏ ngoài tai: "Tóm lại là con có lỗi với Nhạc Nhạc, con tính sao? Thằng bé biết đến sự tồn tại của đứa bé này không?"

Thẩm Hạc Xuyên nói: "Biết ạ, Tiểu Mãn do em ấy nuôi mà."

Ngô Tuệ Lam sang chấn tâm lý: "Con để Nhạc Nhạc nuôi con mình? Con dám làm thế thật à!!"

Nói rồi bà xoay người đấm Thẩm Chính Hòa mấy cái, đau xé lòng: "Con cái hư hỏng là lỗi của cha! Đều là tại của ông!"

"..." Thẩm Chính Hòa đột nhiên bị đội nồi nhưng không thể trách bà xã, đành nhìn sang Thẩm Hạc Xuyên: "Con xem mình biến thành cái dạng gì đi!"

Kiều Mãn không biết người lớn đang nói cái gì, nhưng nghe thấy tên Kiều Nhạc liền chen một câu: "Anh vẫn đang ngủ ạ."

Bé nói nhỏ như muỗi kêu, Ngô Tuệ Lam đang bực nên không có ai để ý.

"Thím Dương." Ngô Tuệ Lam nói với thím Dương: "Dì đưa bé về phòng đi, chúng tôi có chuyện cần xử lý."

Tuy đang cáu, nhưng không muốn để trẻ con nghe được những lời quá quắt khiến bé sợ.

Thím Dương cũng mù mờ chẳng kém, nghe thế liền dỗ Kiều Mãn: "Cục cưng, chúng mình về phòng..."

"Cô chú?"

Một giọng nói đột nhiên cắt ngang.

Mọi người nghe tiếng nói, quay đầu liền thấy Kiều Nhạc đang mặc áo ngủ đứng dòm dòm.

Kiều Nhạc mới dậy thôi.

Lúc cậu tỉnh, phát hiện mình đang nằm trên giường của phòng master thì trợn tròn mắt, bình tĩnh suy nghĩ mới nhớ ra đêm qua nốc quá nhiều rượu, rồi được Thẩm Hạc Xuyên đón về.

Nhưng cậu lên giường của anh thế nào nhỉ? Chẳng lẽ hai người lại làm bừa trong cơn say ư?!

Hành động đầu tiên của Kiều Nhạc là xốc chăn, quần áo ngủ chỉnh tề, người ngợm cũng không đau mỏi chỗ nào.

Xem ra không xảy ra chuyện gì, cậu khẽ khàng thở phào, lăn thêm mấy vòng trên giường.

Dù gì cũng ngủ nguyên một đêm rồi mà, nằm thêm tí nữa cũng chẳng vấn đề.

Giường của Thẩm Hạc Xuyên siêu to khổng lồ, chẳng biết anh ngủ một mình có lạnh không, điều hoà chỉnh nhiệt độ thấp lắm luôn á...

Kiều Nhạc nằm nghĩ ngợi linh tinh một lúc, bụng réo òng ọc.

Giờ này mọi hôm thím Dương đã làm xong bữa sáng rồi.

Cậu lập tức tung chăn rời giường, mới mở cửa đã nghe tiếng tranh cãi ầm ĩ, tò mò đi qua thì thấy bố mẹ Thẩm Hạc Xuyên đang có mặt.

Ngô Tuệ Lam và Thẩm Chính Hòa cũng rất bất ngờ khi thấy Kiều Nhạc, hơn nữa cậu còn mặc áo ngủ, chứng tỏ đã ở lại qua đêm.

Kiều Mãn thấy Kiều Nhạc dậy, mừng vui chạy đến ôm chân: "Anh ơi! Anh dậy rồi!!"

Kiều Nhạc lùi xuống trước đòn tấn công như một quả tên lửa của bé, vội vàng đưa tay đỡ: "Cẩn thận kẻo ngã!"

Ngô Tuệ Lam nghe Kiều Mãn gọi Kiều Nhạc là "anh", lại nhớ Thẩm Hạc Xuyên bảo đứa bé này do Kiều Nhạc nuôi, đầu đau như búa bổ.

Chẳng biết Thẩm Hạc Xuyên thao túng Kiều Nhạc kiểu gì mà thằng bé lại đồng ý nuôi con riêng của người yêu.

Đau tim quá đi mất thôi!

Ngô Tuệ Lam thầm thở dài, không khỏi áy náy nhìn Kiều Nhạc, bà bước lên vài bước, dịu dàng nói: "Nhạc Nhạc dậy rồi à? Là mọi người đánh thức con à?"

"Không ạ, con tự tỉnh." Kiều Nhạc lắc đầu: "Con không biết cô chú đến nên không kịp chào hỏi."

Nói rồi cậu dắt Kiều Mãn qua, giới thiệu với Ngô Tuệ Lam và Thẩm Chính Hòa: "Đây là em trai con, Kiều Mãn. Tiểu Mãn, chào hỏi nào."

Giờ có anh trai nên Kiều Mãn bạo dạn hơn hẳn, chào đầy vang dội: "Chào ông! Chào bà ạ!"

Ngô Tuệ Lam thảng thốt: "Em ruột hả?!"

Thẩm Chính Hòa thảng thốt: "Em ruột hả?!"

"Vâng ạ." Kiều Nhạc gãi đầu: "Hình như kêu là ông bà thì không đúng lắm, xét theo khoảng cách thế hệ thì phải gọi cô chú..."

"Khoảng cách thế hệ à..." Thẩm Hạc Xuyên nhắc nhở: "Tiểu Mãn gọi anh là chú đấy."

"..." Kiều Nhạc giờ mới ngộ ra: "Cũng phải ha..."

Đầu Kiều Mãn nhảy toàn dấu hỏi: "Thế em gọi thế nào ạ? Cô chú ạ?"

Kiều Nhạc cũng rối rắm, vứt nan đề cho Thẩm Hạc Xuyên: "Gọi thế nào ạ?"

Thẩm Hạc Xuyên cũng tắc tịt, lần đầu nghe Kiều Mãn gọi mình là chú, anh cũng cảm thấy mình với Kiều Nhạc có khoảng cách thế hệ.

"Không thì..." Kiều Nhạc hiến kế: "Em với Kiều Mãn không xưng hô khác nhau, để thằng bé gọi là ông bà được không?"

Thẩm Hạc Xuyên không phản đối: "Chỉ cần không phải cô chú là được."

Nếu không anh sẽ cảm thấy mình bằng vai phải lứa với bố mẹ, mình ở bên em ấy thật sự là trâu già gặm cỏ non.

Mỗi người một câu đã quyết định xong cách xưng hô của Kiều Mãn với Ngô Tuệ Lam và Thẩm Chính Hòa. 

"Khoan đã."

Người đầu tiên xen ngang là Ngô Tuệ Lam: "Rốt cuộc là sao? Ai có thể giải thích cho mẹ được không?"

Thẩm Chính Hòa cũng thắc mắc: "Nên bạn nhỏ Kiều Mãn này là em ruột của Kiều Nhạc à?"

"Dạ vâng." Kiều Nhạc gật đầu: "Sao thế ạ? Sao cô chú ngạc nhiên vậy ạ, con với Kiều Mãn hẳn là rất giống nhau."

Từ đầu vợ chồng Ngô Tuệ Lam đã mặc định Kiều Mãn là con của Thẩm Hạc Xuyên, nên không để ý sự tương đồng giữa hai anh em.

Cậu vừa nói thế, Ngô Tuệ Lam mới dòm một chút rồi quay sang Thẩm Chính Hòa: "Thật sự giống quá."

"Giống thật." Thẩm Chính Hòa cũng thấy thế: "Mắt mũi hao hao."

Sau đó liếc nhau: Nói cách khác thì đều là hiểu lầm?

Kiều Nhạc mới xuất hiện nên không hiểu mô tê, nhớ ra mình còn mặc đồ ngủ liền nói: "Cô chú ăn sáng trước đi ạ, để con đi thay quần áo."

Kiều Mãn theo đuôi: "Em đi nữa! Em đi nữa!"

Kiều Nhạc bế bé lên, hai anh em về phòng.

Thím Dương xem tình hình, lập tức thức thời lùi vào bếp dọn bát đũa, rời xa chiến trường.

Chỉ còn lại gia đình ba người Ngô Tuệ Lam, Thẩm Chính Hòa và Thẩm Hạc Xuyên. Ngô Tuệ Lam đặt túi xách sang một bên, răn dạy: "Hay lắm, đủ lông đủ cánh rồi nên dám dối cha lừa mẹ."

Thẩm Hạc Xuyên cười đáp: "Không dám ạ."

"Câu chuyện rốt cuộc là sao?" Thẩm Chính Hòa hỏi.

"Hôm qua Lâm Tĩnh đụng trúng lúc con đưa Tiểu Mãn đi ăn, cô ta hiểu sai nên con thuận nước đẩy thuyền luôn." Thẩm Hạc Xuyên giải thích ngắn gọn: "Không ngờ tin tức lan nhanh thế, mới sáng sớm bố mẹ đã kéo đến rồi."

"Chuyện lớn vậy mẹ có thể làm ngơ à?" Ngô Tuệ Lam nói: "Mẹ còn tưởng con lén lút kết hôn, con trai có thể đi mua nước tương được rồi!"

Thẩm Hạc Xuyên nói: "Kết hôn thì là thật."

Ngô Tuệ Lam và Thẩm Chính Hòa: "Cái gì?!"

"Cùng Nhạc Nhạc." Thẩm Hạc Xuyên nói cho hết: "Bọn con đã đi đăng ký vào tuần trước, chưa kịp báo với cả nhà."

Ngô Tuệ Lam và Thẩm Chính Hòa: "..."

"Chuyện trọng đại như vậy sao con lại không nói với cả nhà hả?" Ngô Tuệ Lam sục sôi: "Mẹ đã bảo con phải bàn với Nhạc Nhạc, phải tìm thời điểm thích hợp để gặp mặt gia đình hai bên, trao đổi kỹ việc chuẩn bị hôn lễ."

"Không cần ạ." Thẩm Hạc Xuyên nói: "Nhà Kiều Nhạc chỉ có hai anh em, không còn ai cả."

Ngô Tuệ Lam ngẩn người: "Tức là sao?"

Thẩm Hạc Xuyên thở dài, đơn giản thuật lại biến cố của gia đình cậu.

Cho nên lúc Kiều Nhạc rửa mặt, thay quần áo rồi ra ngoài, liền nhận được ánh mắt đau lòng và hiền hoà của Ngô Tuệ Lam.

"Con ngoan." Bà bước đến nắm chặt tay Kiều Nhạc: "Hạc Xuyên đã kể hết cho chúng ta những gì con đã phải trải qua. Từ nay về sau các con đều là người nhà mình, chắc chắn sẽ không để con chịu khổ nữa."

Kiều Nhạc nhìn về phía Thẩm Hạc Xuyên, thấy đối phương gật nhẹ với mình mới đáp: "Cảm ơn cô ạ."

"Sao vẫn gọi là cô?" Ngô Tuệ Lam hỏi: "Con và Hạc Xuyên đã đăng ký kết hôn rồi mà? Giờ chúng ta là người một nhà."

Sau khi đăng ký kết hôn thì phải đổi xưng hô thế nào?

Đương nhiên phải gọi mẹ rồi.

Kiều Nhạc cũng hiểu, nhưng cậu không thể sửa miệng trong thời gian ngắn được.

Đã lâu lắm rồi cậu không gọi danh xưng đó bằng lời, nghĩ đến là khó chịu.

Ngô Tuệ Lam nhận ra sự chần chừ, cũng hiểu cho tâm lý của Kiều Nhạc, nói: "Gọi cô cũng được, lúc nào con muốn đổi thì đổi, nhà mình không đặt nặng vấn đề này."

Kiều Nhạc khẽ thở phào: "Cảm ơn cô ạ."

"Ăn sáng trước đã." Thẩm Hạc Xuyên nói: "Đồ ăn sắp nguội rồi."

"Không cần đâu, nếu không còn chuyện gì thì bố mẹ về đây." Thẩm Chính Hòa nói: "Phải về kể cho ông nội con nghe tin mừng."

Ngô Tuệ Lam cũng nói: "Đúng đúng, mẹ phải hoàn thành danh sách của hồi môn, lại ngẫm xem tổ chức hôn lễ thế nào, còn tìm thầy xem ngày, đặt hội trường, nhiều việc lắm!"

Kiều Nhạc nói: "... Thật ra không cần vội như vậy đâu ạ..."

Nhưng không ai để ý lời của cậu, Ngô Tuệ Lam và Thẩm Chính Hòa đến và đi như một cơn gió, bữa sáng cũng không buồn ăn đã rút quân.

Kiều Nhạc với Thẩm Hạc Xuyên nhìn nhau, cậu hỏi: "Thật sự không có vấn đề gì ạ?"

Thẩm Hạc Xuyên nói: "Đã đến nước này thì cứ ăn sáng trước đã."

Thím Dương hâm nóng đồ ăn rồi bưng lên lần nữa.

Ăn xong, Kiều Nhạc về phòng lao đầu vào ôn lại kiến thức, chuẩn bị cho công cuộc đi học lại sau kỳ nghỉ lễ.

Những ngày tiếp theo, phần lớn thời gian cậu đều dùi mài đèn sách. Trong thời gian đó cũng cùng Thẩm Hạc Xuyên đưa Kiều Mãn về Bồng Sơn một chuyến.

Cụ Thẩm cực kỳ thích Kiều Mãn, từng tiếng: "Cụ ơi!" của bé khiến ông cụ cười không thấy Tổ quốc đâu.

Ngô Tuệ Lam vốn định tổ chức hôn lễ, nhưng Kiều Nhạc vẫn còn đi học nên cả nhà bàn bạc rồi quyết định tổ chức tiệc đính hôn nho nhỏ trước.

Ngoài việc này, Kiều Nhạc về Tiểu Chước Di Tình giúp mọi người xin nghỉ một ngày để đi ăn tiệc cậu mời.

Kỳ nghỉ vàng chẳng mấy chốc đã kết thúc.

Ngày chính thức đi học lại, Thẩm Hạc Xuyên tính đưa Kiều Nhạc đến trường thì bị từ chối.

Từ Lâm Giang đến đại học Vân Kinh chỉ mất nửa tiếng đi xe điện, không cần phiền Thẩm Hạc Xuyên mất công đưa rước, đã thế còn có khả năng gặp tắc đường.

"Sáng nay hình như em chỉ học tiết 3-4 thôi mà?" Thẩm Hạc Xuyên dựa vào cửa, nhìn Kiều Nhạc lục tung căn phòng: "Để thím Dương đưa Tiểu Mãn đi học là được."

"Tôi muốn dạo quanh trường học." Kiều Nhạc nói: "Dù gì cũng không ngủ được."

Nghĩ đến việc hôm nay được chính thức quay lại trường, đêm qua cậu mất ngủ đến tận nửa đêm.

Thẩm Hạc Xuyên nhắc nhở: "Chiều nay sẽ hạ nhiệt độ, đi xe sẽ lạnh, nhớ mang theo áo khoác nhé."

"Vâng."

Ăn xong bữa sáng, cả ba cùng nhau xuất phát.

Kiều Nhạc đèo Kiều Mãn đến trường bằng xe điện, đây là ngày đầu nhập học nên cậu trao đổi kỹ càng với giáo viên xong mới rời đi.

Chưa đến 9 giờ đã đến đại học Vân Kinh, khuôn viên trường lác đác sinh viên.

Kiều Nhạc thong dong lái một vòng, từ khu lớp học đến thư viện rồi sân vận động, cảm nhận từng ngóc ngách rồi lâu lâu lại bất chợt dừng lại chụp ảnh.

Lúc đi ngang qua sân bóng ngoài trời, thấy có bạn đang đánh cầu lông, cậu liền dừng xe chụp một tấm.

Vừa chụp xong, một quả cầu trắng đáp xuống chân cậu.

"Hey!"

Người ở sân bóng gọi to, là một cậu chàng cao kều, mặc đồ thể thao, cách lớp lưới bảo vệ vẫy tay với Kiều Nhạc: "Bạn hiền ơi, mang cầu cho tớ với!"

Kiều Nhạc cúi đầu nhìn, nhét điện thoại vào túi, khom lưng nhặt quả cầu mang sang cho đối phương.

"Cảm ơn nha..." Cậu chàng khựng lại: "Là cậu hả?"

Kiều Nhạc: "Hở?"

"Lần trước cậu cho tớ đi nhờ á!" Cậu bạn nói: "Tớ học bên Viện Hoá, hôm ý đi muộn, cậu ship cơm đến khu học viện nên tiện đường cho tớ đi nhờ một đoạn đó."

Kiều Nhạc lập tức nhớ ra: "Là cậu hả?"

Hôm ấy Kiều Nhạc đang trên đường ship hàng, thấy đối phương chạy như điên, cầu cứu nên Kiều Nhạc tiện cho quá giang một đoạn.

"Chuẩn chuẩn! Cậu nhớ ra chưa?" Cậu chàng vui vẻ bảo: "Thank kều nhá! Hôm ý vừa kịp điểm danh luôn! Tớ là Trần Hạo, còn cậu?"

"Tớ là Kiều Nhạc."

"Hôm nay cậu cũng ship cơm à?" Trần Hạo xuýt xoa, tầm mắt dừng trên áo hoodie của Kiều Nhạc: "Mặc hàng hiệu  limited mà còn làm shipper hả? Khủng vãi bạn ơi! Shipper mấy cậu đều giàu vậy sao?"

Kiều Nhạc: "..."

Kiều Nhạc đang mặc bộ sưu tập mới của một nhãn hiệu nào đó do Thẩm Hạc Xuyên sắm.

Hai hôm trước Thẩm Hạc Xuyên cho người mang một đống quần áo mới về nhà, tất cả đều dành cho Kiều Nhạc và Kiều Mãn, lý do là khai giảng nên mặc quần áo mới.

Gu của Thẩm Hạc Xuyên rất ổn, quần áo đều do anh chọn, rất hợp với cậu.

"Hôm nay tớ không đi ship." Kiều Nhạc tự động bỏ qua vấn đề lâu râu: "Tớ đi học."

"Đi học á?" Trần Hạo kinh ngạc: "Cậu cũng là sinh viên trường mình à?"

Kiều Nhạc gật đầu: "Các cậu không lên lớp à?"

"Còn sớm nên chưa có tiết." Trần Hạo nói: "Cậu thì sao? Chưa đến tiết thì chơi một ván không? Cậu biết đánh cầu lông không?"

Kiều Nhạc nhìn chiếc vợt trong tay đối phương, tay hơi ngứa: "Tớ biết, nhưng lâu rồi không đánh."

Trần Hạo hỏi: "Lâu rồi là bao lâu?"

"1 năm." Kiều Nhạc trả lời, sau khi bảo lưu thì cậu không có thời gian đánh nữa, giờ chắc lạ tay rồi.

"Ừ cũng lâu phết đó." Trần Hạo nói: "Nhưng no vấn đề, tớ sẽ nhường cậu, tớ có vợt dự phòng nè, chơi đê!"

"Ok!" Kiều Nhạc nói: "Từ chối thì bất lịch sự quá!"

Trần Hạo nói một tiếng với các bạn khác rồi đi lấy vợt cho Kiều Nhạc: "Cậu khởi động trước đi?"

"Ok!"

Kiều Nhạc khởi động nhanh, Trần Hạo thấy cậu đã chuẩn bị xong, vẫy tay gọi cậu lên sân đấu.

Cậu bạn ném cầu cho Kiều Nhạc: "Cậu phát cầu tìm cảm giác đi."

Kiều Nhạc xoay cổ tay rồi vung lên phát cầu, Trần Hạo lùi xuống, thoải mái đánh lại, quả cầu rơi xuống đất.

Kiều Nhạc quay đầu nhìn vị trí cầu rơi.

"Cứ thả lỏng nha, đừng áp lực!" Trần Hạo động viên: "Hồi cấp 3 tớ tham gia đội cầu lông mà, cậu không đỡ được cũng bình thường thôi."

Trần Hạo phát cầu, quả cầu trắng vẽ thành một đường parabol, Kiều Nhạc nhanh nhẹn lùi xuống vài bước, vung vợt chặn cầu, căn chuẩn góc độ đánh trả.

Trần Hạo không ngờ cậu đón cầu chuẩn như thế, vung vợt, Kiều Nhạc cũng không nhường nhịn mà đáp trả. Ở lượt đỡ tiếp theo, cậu nhảy lên cao, vụt thật mạnh.

Quả cầu lao nhanh đập xuống đất, giành điểm.

Trần Hạo há hốc mồm: "Cậu bảo đã không chơi cả 1 năm mà?"

"Thật mà." Kiều Nhạc cười bảo: "À tớ quên, hồi cấp 3 tớ cũng ở trong đội tuyển cầu lông."

Trần Hạo: "..."

Cậu là Cơ Thiếu Hoàng đời thực hả?!!!

Bình Luận (0)
Comment