Cả chiều Thẩm Hạc Xuyên bận rộn nên không để ý vòng bạn bè của Kiều Nhạc.
Anh mở vòng bạn bè, tìm được bài đăng của Kiều Nhạc, nhận ra những ID like bài đều rất quen, gồm bố mẹ và ông nội, Tô Tiếu, Phương Gia Tự, Judy, Bùi Văn Kính, Lương Gia Du,...
Có vẻ như ai cũng nể mặt ha.
Thẩm Hạc Xuyên im lặng mấy giây rồi cũng nhấn like.
Vừa like xong, tin nhắn của Bùi Văn Kính lại nhảy nhót.
Bùi Văn Kính: Bấy bì của tôi à.
Bùi Văn Kính: Hoa mong manh lắm đó~ Năm nay ông nhiêu tuổi nhể?
Bùi Văn Kính: Chia sẻ bài hát "Lão bấy bì(*)".
(*)Bài nầy tên là "Lão nam hài" của Anh em đôi đũa, nhưng tui thích đặt là "Lão bấy bì" cho cưng cưng í. Mọi người nghe vietsub nhee~ bài này cưng lắm hehe :3
https://youtu.be/uywiwjUqiuo?si=j4UXe2xi_zs6f1XF
Thẩm Hạc Xuyên: "..."
Ghen tị thì cứ nói thẳng ra!
Thẩm Hạc Xuyên lập tức cho đối phương ăn bơ luôn.
Kiều Nhạc đã đặt bàn ở nhà hàng Swan Lake trên tầng cao nhất của toà nhà Brilliant, nơi lý tưởng cho việc hẹn hò với hoa tươi, rượu vang đỏ, những ngọn nến lung linh và âm nhạc.
Hai người đi theo phục vụ đến bàn cạnh cửa sổ, Kiều Nhạc đi nhanh hơn một bước, galant kéo ghế cho Thẩm Hạc Xuyên.
Bước 2 trong cẩm nang hẹn hò: Kéo ghế.
Đây là bí kíp cưa cẩm Kiều Nhạc tìm trên Baidu, bước đầu tiên là tặng hoa, check!
Tay cậu đỡ lưng ghế, nghiêng đầu với Thẩm Hạc Xuyên đang khựng lại: "Anh đứng đó làm chi? Ngồi xuống đi ạ!"
Thẩm Hạc Xuyên: "??"
... Vẫn cứ thấy sai trái ở đâu ta.
Thẩm Hạc Xuyên bước đến: "Hôm nay em cứ là lạ thế nào ấy."
"Đâu có." Kiều Nhạc đẩy ghế vào, sau đó ngồi xuống đối diện: "Bình thường đều là anh chăm sóc em, hôm nay muốn thay đổi xíu á."
Bồi bàn hỏi hai người đã muốn lên món chưa, Kiều Nhạc nói: "Lên món đi."
"Dạ."
Sau khi bồi bàn rời khỏi, Kiều Nhạc nói với Thẩm Hạc Xuyên: "Em tính đặt phòng riêng, nhưng view của phòng riêng không đẹp như ngoài sảnh."
Ở sảnh được lắp đặt hệ thống tường kính chạm trần, view cực kỳ đẹp, có thể nhìn được toàn cảnh quận Lệ Loan từ trên cao.
Từ cách Kiều Nhạc nói, thể hiện rằng cậu đã tâm huyết thế nào với buổi hẹn hò tối nay.
Thẩm Hạc Xuyên liền nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Quận Lệ Loan mới là khu trung tâm sôi động nhất của thành phố Vân Kinh, lấp lánh dưới bầu trời đêm.
Đèn sáng khiến cả thành phố lung linh sắc màu, ánh đèn phản chiếu lên lòng sông càng tô vẻ rực rỡ cho màn đêm của thành phố này, mỗi một tấc đất đều đẹp không bút nào tả xiết.
Đây không phải lần đầu Thẩm Hạc Xuyên ngắm nhìn cảnh đẹp của Lệ Loan, chung cư ven sông hay văn phòng của anh đều là vị trí đắc địa.
Cảnh đẹp đã nhìn đến mòn mắt nên không còn quá mới lạ, nhưng cùng người đặc biệt ngắm nhìn lại khiến nó đẹp đến nao lòng.
Giờ phút này Thẩm Hạc Xuyên mới có thể hiểu được trọn vẹn ý nghĩa của câu "Trăng đêm nay thật đẹp làm sao(*)".
(*)Là câu tỏ tình phổ biến ở Trung. Cách tỏ tình này bắt nguồn từ câu nói của nhà văn Nhật Bản Natsume Soseki, ông giải thích người Nhật Bản bày tỏ tình cảm uyển chuyển, trăng đêm nay đẹp quá (今夜は月が绮袭丽ですね) ám chỉ "ánh trăng đêm nay chúng ta cùng nhau ngắm nhìn là đẹp nhất", vì ở cạnh người mình yêu mới thấy ánh trăng đẹp.
Cảnh đêm nay thật sự rất đẹp, vì được ở bên em.
Thẩm Hạc Xuyên nhìn Kiều Nhạc ở đối diện, thấy cậu đang hí hoáy chụp cảnh trời đêm, nên cũng lấy điện thoại mở camera.
Kiều Nhạc chụp ảnh xong, quay đầu lại, nhận ra Thẩm Hạc Xuyên đang chụp mình, môi cong lên thành nụ cười, đôi mắt dưới ánh đèn sáng trong như nước, hệt như mặt hồ êm ả.
Thẩm Hạc Xuyên lập tức bắt trọn khoảnh khắc ấy, sau đó cất điện thoại.
Kiều Nhạc đã đặt món trước nên bồi bàn bưng đồ ăn lên rất nhanh. Vì không thể uống rượu nên vang đỏ dành cho Thẩm Hạc Xuyên, còn cậu gọi một ly nước trái cây.
Bồi bàn bày beefsteak, còn lịch sự hỏi hai người muốn cắt sẵn không.
"Để chúng tôi tự cắt." Kiều Nhạc nói: "Đặt hết ở bên tôi đi."
Thẩm Hạc Xuyên: "Để anh làm cho?"
"Không cần ạ, anh cứ ngồi yên đi!" Kiều Nhạc bảo bồi bàn: "Để ở bên tôi."
Bồi bàn đặt cả hai đĩa beefsteak sang chỗ Kiều Nhạc, cậu cầm dao dĩa bắt đầu hí hoáy.
Kiều Nhạc có kinh nghiệm làm thêm ở nhà hàng đồ Âu, biết cắt beefsteak thế nào là ngon nhất, cắt xong thì rưới chút nước sốt, bày trước mặt Thẩm Hạc Xuyên, cười tươi bảo: "Anh thử đi ạ."
Thẩm Hạc Xuyên nhìn đĩa thịt bò trước mặt, lại nhìn gương mặt rạng rỡ của Kiều Nhạc, lần nữa chắc như đinh đóng cột rằng nay cậu lạ lùng lắm luôn.
Hôm nay Kiều Nhạc rất nhiệt tình, còn dạt dào hơn cả khi nhận được tiền công hồi trước khi ký hợp đồng.
Nay là ngày đặc biệt gì à?
Tết Dương qua rồi, Tết Âm còn chưa đến, tức là chưa phải sinh nhật anh, càng không phải sinh nhật của Kiều Nhạc.
Thẩm Hạc Xuyên ngẫm nghĩ, ngày này năm ngoái bọn anh còn chưa gặp nhau, nên hôm nay thật sự chẳng có ý nghĩa đặc biệt nào.
Nhất định là có chuyện gì đó mà anh không biết, Thẩm Hạc Xuyên nghĩ thầm.
Nhưng cũng chẳng sao, cảm giác này thích phết!
Thẩm Hạc Xuyên lập tức xuôi theo chiều gió, tập trung hưởng thụ thời gian hẹn hò. Anh cầm dao dĩa ăn beefsteak, nói với Kiều Nhạc: "Ngon lắm, em cũng thử đi?"
Nói rồi xiên một miếng cho Kiều Nhạc, cậu liền ăn trực tiếp bằng dĩa của anh: "Đúng là ngon thật."
Bồi bàn nhanh nhẹn phục vụ món, Kiều Nhạc cầm ly nước lên, khá tiếc nuối: "Tiếc là hôm nay không được uống rượu, nhưng thôi không sao, về mặt ý nghĩa thì như nhau."
"Hửm?" Thẩm Hạc Xuyên tò mò: "Ý nghĩa gì vậy em?"
"Ý em là..." Kiều Nhạc chạm ly của mình với ly của Thẩm Hạc Xuyên, vừa nói vừa cười: "Gặp được anh là may mắn và hạnh phúc của đời em. Cheers!"
"Anh cũng vậy."
Thẩm Hạc Xuyên cười khẽ: "Cheers!"
Tâm trạng của Kiều Nhạc rất tốt, thành ra uống ngon miệng, xơi hơn nửa miếng bò, cùng mấy món phụ và tráng miệng.
Hiếm khi thấy Kiều Nhạc ăn được nhiều như vậy, Thẩm Hạc Xuyên thoáng yên tâm, quan tâm hỏi cậu muốn gọi thêm món nào không.
"Không ạ, ăn không nổi nữa." Kiều Nhạc hỏi: "Anh thì sao, anh no chưa ạ?"
Thẩm Hạc Xuyên: "Ừm."
Kiều Nhạc lấy khăn ấm lau tay: "Em còn có cái này tặng anh."
Còn gì nữa?
Thẩm Hạc Xuyên hào hứng: "Là cái gì?"
Kiều Nhạc lấy một chiếc hộp nhung xanh biển từ túi áo khoác, đặt trước mặt Thẩm Hạc Xuyên: "Ten ten ten tèn! Quà của anh nè!"
Quà ư?
Mắt Thẩm Hạc Xuyên đặt trên chiếc hộp, đáy mắt lộ sự bất ngờ.
Thật ra Kiều Nhạc đã từng tặng quà cho anh rồi.
Nhưng trong thời điểm này, với bầu không khí này, dường như chiếc hộp trước mặt lại mang ý nghĩa khác.
Thẩm Hạc Xuyên vươn tay nhận, kéo dải ribbon, mở hộp ra, liếc mắt là thấy cặp khuy măng sét khảm đá quý.
Những chiếc cúc khảm đá xanh biển sáng lấp lánh, tuy giản dị nhưng rất độc đáo, khiến anh nhớ đến bó hoa hồng xanh hôm nay.
Thẩm Hạc Xuyên ngẩng lên nhìn Kiều Nhạc, cậu nóng sốt hỏi: "Anh thấy sao ạ? Có thích không?"
Cậu đặt custom cặp măng sét này từ tháng trước, hãng giao hàng trong tuần vừa rồi. Có điều xui rủi đúng thời điểm phát hiện ra cái thai trong bụng, nên chưa tìm được dịp tặng, hôm nay chính là ngày hoàng đạo.
Đúng thời điểm, đúng bầu không khí, cậu và Thẩm Hạc Xuyên cũng là "perfect right".
"Đương nhiên rồi." Thẩm Hạc Xuyên đặt hộp xuống, tự tay tháo đôi măng sét đang cài trên tay áo.
Kiều Nhạc đứng lên, tính qua giúp anh: "Để em..."
Còn chưa dứt câu, vô tình đụng phải người sau lưng.
"Ui da!"
"Xin lỗi ạ!"
Cả hai đồng thanh, sau khi thấy đối phương lại trăm miệng một lời: "Là chị/ cậu à?!"
Trùng hợp làm sao, người đụng phải là Trình Gia Vanh.
Trong nháy mắt cả hai chạm nhau, Thẩm Hạc Xuyên lập tức bật dậy, sải bước đỡ Kiều Nhạc, quan tâm hỏi han: "Em có sao không? Bị đụng vào đâu không?"
Kiều Nhạc lắc đầu: "Em không sao."
Cậu với Trình Gia Vanh chỉ đụng nhẹ thôi, không có gì đáng lo cả.
Trình Gia Vanh không ngờ lại gặp Kiều Nhạc với Thẩm Hạc Xuyên ở đây. Cô nhìn vẻ lo lắng của Thẩm Hạc Xuyên, hơi cạn lời: "Thẩm tổng à, anh làm quá thế? Trông tôi giống người dễ khiến cục cưng bé bỏng của anh bị thương lắm à?"
Kiều Nhạc: "..."
Thẩm Hạc Xuyên không có ý đó, nhưng không tiện giải thích nguyên nhân sâu xa, chỉ có thể nói: "Trùng hợp quá, cô Trình."
Lần trước ở khách sạn cũng thế, anh với Kiều Nhạc vừa ra khỏi cửa liền đụng mặt Trình Gia Vanh.
Trình Gia Vanh cũng nghĩ y vậy: "Đúng thật."
Cô đảo mắt, thấy trên bàn lung linh ánh nến, ngát hương hoa tươi, hiểu chuyện vô ngần: "Hai anh đang hẹn hò à? Lãng mạn quá ha!"
Thẩm Hạc Xuyên: "Ừm."
"Mẹ tôi bảo các anh đính hôn rồi à?" Trình Gia Vanh nói, nhìn Kiều Nhạc đầy ẩn ý: "Chúc mừng nhá! Coi như là tu thành chánh quả ha!"
"Không phải đính hôn." Thẩm Hạc Xuyên sửa lại: "Là kết hôn."
Trình Gia Vanh: "..."
Trình Gia Vanh thầm bảo sao giống khoe quá vậy, liếc sang Thẩm Hạc Xuyên: "Sao nhà tôi vẫn chưa nhận được thiệp nhỉ?"
Quan hệ giữa hai nhà rất tốt, chuyện cưới xin của Thẩm Hạc Xuyên quan trọng cỡ đó chắc chắn phải góp mặt chúc mừng.
"Vẫn chưa tổ chức hôn lễ." Thẩm Hạc Xuyên nói.
"Bảo sao." Trình Gia Vanh bảo: "Thế tôi chờ tin tốt nhé."
Trình Gia Vanh còn cuộc hẹn với bạn, ba người không thân lắm nên chỉ xã giao mấy câu liền đi trước.
Kiều Nhạc nhìn bóng lưng của cô, ký ức ở quán cafe ngày ấy ùa về, cảm giác xấu hổ lại mon men bò lên.
Vì chút sự cố này, Thẩm Hạc Xuyên không thay cúc nữa, cất hộp nhung vào túi áo khoác, rời khỏi nhà hàng với Kiều Nhạc.
Xuống tầng 1, Kiều Nhạc gợi ý đi dạo một vòng.
Vừa nãy ăn hơi no, muốn tản bộ tiêu thực, Tiểu Mãn ở nhà có thím Dương chăm, không cần phải lo lắng.
Thẩm Hạc Xuyên đương nhiên không phản đối, về xe lấy khăn quàng với mũ, trang bị đầy đủ cho đối phương mới sóng vai đi về phía cầu Lệ Loan.
Dù đang mùa đông rét mướt, bờ sông vẫn rất tấp nập, xập xình.
Bên bờ sông có mấy sạp hàng nhỏ và nhóm nhạc hát hò.
Khi đi ngang qua ban nhạc, Kiều Nhạc nghe được bài hát quen thuộc liền dừng chân, Thẩm Hạc Xuyên cũng dừng theo.
Nhóm nhạc gồm ba thành viên, một hát chính, một người chơi đàn organ, một tay guitar.
Ca sĩ đang hát bài tiếng Quảng, tên "Dạo bước trên đường đời(*)". Hồi còn bé, hàng xóm hay bật bài này bằng loa dưới sân, nên từ thời tiểu học Kiều Nhạc đã thuộc làu.
(*)Cả nhà nghe vietsub ở đây nhó: https://youtu.be/DqzqoU_HPzM?si=0HliEGJSIwYmvsLN
Kiều Nhạc nghe bài hát, cảm giác như được về lại mái nhà xưa cũ, vô thức hát theo.
Thẩm Hạc Xuyên nghe cậu lí rí hát, lên tiếng: "Em biết tiếng Quảng à?"
"Biết ạ, hồi xưa hàng xóm tầng dưới là hai ông bà người Thâm Quyến nên dạy em mấy năm liền." Kiều Nhạc nói, hào hứng kể cho Thẩm Hạc Xuyên nghe sự tích biết tiếng Quảng của mình.
Khi mới học, cậu phát âm chưa chuẩn nên nói chuyện với ông cụ tầng dưới cứ như hai đường thẳng song song.
Thẩm Hạc Xuyên nghiêm túc nghe cậu thao thao, càng muốn biết nhiều hơn về đối phương.
Ca sĩ hát xong, giao lưu với khán giả ở dưới, hỏi xem có ai muốn lên thể hiện không. Mọi người đưa đẩy lẫn nhau, chẳng ai xung phong.
Kiều Nhạc nghĩ một lúc rồi hỏi Thẩm Hạc Xuyên: "Anh hiểu tiếng Quảng không ạ?"
"Hiểu." Thẩm Hạc Xuyên gật đầu, khi chi nhánh Hong Kong mới thành lập, anh đã qua đó công tác 2 năm.
Kiều Nhạc nói: "Vậy thì ổn rồi."
"Hửm?"
Thẩm Hạc Xuyên còn chưa hiểu mô tê, Kiều Nhạc đã rẽ đám đông, đi tới chỗ ban nhạc.
Kiều Nhạc trao đổi gì đó với ca sĩ, đối phương đưa micro cho cậu. Kiều Nhạc nhận lấy, xoay người vẫy tay với Thẩm Hạc Xuyên lẫn trong đám đông.
Thẩm Hạc Xuyên nói: "Xin lỗi, làm ơn cho tôi qua." với mọi người rồi thoát khỏi đám người, đứng lên hàng đầu.
Kiều Nhạc cười với anh rồi ra hiệu "OK" với ban nhạc.
Nhạc đệm vang lên, Kiều Nhạc hát theo nhịp điệu: "Từng giây từng phút đều hy vọng gặp được anh ấy, lặng lẽ đến giờ cũng không trách móc, mỗi phút trôi qua đều mong ngóng gặp được anh, chạm nhau trên đường cũng đủ vui mấy ngày(*)..."
(*)Lời bài hát "Tình đầu", thể hiện bởi ca sĩ Hồi Xuân Đan, cả nhà nghe để biết sự hân hoan và tình cảm của Kiều Nhạc dành cho Thẩm Hạc Xuyên nhé. Cảm ơn bản Vietsub của Deep Cloud!
Đây là ca khúc bằng tiếng Quảng rất vui tươi, dễ dàng khuấy động bầu không khí.
Kiều Nhạc hát tiếng Quảng rất chuẩn, giọng hát qua micro rõ ràng và cuốn hút, trên môi luôn treo nụ cười nhẹ nhàng.
Chẳng mấy chốc, có vài người lẩm nhẩm hát theo.
Ánh mắt của Thẩm Hạc Xuyên từ đầu đến cuối chỉ tập trung vào Kiều Nhạc. Kiều Nhạc cũng vậy, một ca khúc ngắn ngủi mà bốn mắt chạm nhau vô số lần.
"Chẳng có kinh nghiệm tình yêu, hôm nay là cảm giác đầu tiên, nhìn thấy anh đứng nơi xa xa, chợt thấy có chút hạnh phúc..."
Khi câu hát cuối cùng kết thúc, Kiều Nhạc hơi cúi mình với khán giả, mọi người không hẹn mà cùng vỗ tay như sấm, có người còn yêu cầu thêm một bài.
Kiều Nhạc mỉm cười từ chối, trả micro cho ban nhạc, kéo Thẩm Hạc Xuyên rời khỏi đám dông.
Cả hai rời đi, ban nhạc bắt đầu chơi bài khác, âm thanh càng lúc càng xa.
Hai người nắm tay, chậm rãi thả bước bên bờ sông, Thẩm Hạc Xuyên khen: "Em hát hay lắm."
"Thật không ạ?" Kiều Nhạc nhẹ giọng hỏi: "Thế anh nghe hiểu không?"
Thẩm Hạc Xuyên tưởng đối phương đang hỏi mình có hiểu tiếng Quảng không, gật đầu đáp: "Hiểu chứ."
Kiều Nhạc lại lắc đầu: "Anh chẳng hiểu gì cả."
Thẩm Hạc Xuyên: "Hửm?"
"Khuy măng sét đâu ạ?" Kiều Nhạc đột nhiên hỏi.
Dù chủ đề tự dưng thay đổi nhanh như chớp, nhưng Thẩm Hạc Xuyên vẫn lấy hộp khuy măng sét ra khỏi túi áo. Kiều Nhạc cầm hộp, lấy cúc áo ra, tiện tay nhét hộp vào lại túi của mình.
"Tay ạ." Cậu nói với Thẩm Hạc Xuyên.
Thẩm Hạc Xuyên biết đối phương muốn giúp mình, nghe lời vươn tay ra.
Kiều Nhạc tháo hai chiếc cúc trên tay áo của Thẩm Hạc Xuyên rồi đính cặp mới lên, vừa đính vừa nói: "Theo truyền phống phương Tây, khuy măng sét có ý nghĩa đặc biệt đấy."
"Ý nghĩa gì vậy?"
Kiều Nhạc cài khuy: "Ý nghĩa khác của nó là lời hứa hẹn của tình yêu(*) ạ."
(*)Chính xác hơn thì ý nghĩa của việc tặng khuy măng sét là món quà đính ước giữa đôi bên, là lời hứa hai người sẽ nắm tay nhau đi hết quãng đường đời, không bao giờ lìa xa.
Tim Thẩm Hạc Xuyên nhảy bình bịch, như thể đã nhận ra nguyên nhân sự khác thường của Kiều Nhạc, nhưng lại chưa dám xác định: "Ý là sao?"
"Ý là...."
Kiều Nhạc cài xong đôi cúc áo, ngẩng đầu nhìn người kia, đôi mắt ngậm ý cười, thẳng thắn, chân thành nói: "Em đang theo đuổi anh đó, Thẩm Hạc Xuyên ạ."
Đúng lúc này, pháo hoa bên kia sông nở rộ, những màu sắc lung linh chiếu sáng bầu trời đêm.
Trong nháy mắt ấy...
Thẩm Hạc Xuyên cũng cảm thấy đầu mình như nổ tung.
Ngoài Kiều Nhạc ra, mọi thứ xung quanh đều bị làm mờ.