Sau Khi Ký Hợp Đồng Hôn Nhân Với Thẩm Tiên Sinh

Chương 59

Trước đây Kiều Nhạc đã tưởng tượng biết bao lần mình sẽ gặp lại Lương Thục Linh trong hoàn cảnh nào. Về sau gặp được Khương Hồng, biết thái độ của bà ta với mình và Kiều Mãn, cậu đã chẳng còn chút mong ngóng gì nữa.

Dù có gặp lại thì sẽ chỉ còn là người lạ, hoặc thậm chí không có cơ hội ấy.

Nhưng cuộc đời luôn có những khúc bẻ lái bất ngờ.

Như biến cố gia đình ngày ấy, hoặc ngày hôm nay gặp lại.

Ở thời điểm cuộc đời cậu khó khăn nhất, Lương Thục Linh bặt vô âm tín, vào thời điểm cậu hạnh phúc nhất, Lương Thục Linh lại đột nhiên xuất hiện.

Lương Thục Linh cũng shock y hệt Kiều Nhạc, vẻ mặt thấy cậu cứ như gặp quỷ.

Kiều Nhạc đoán bà đang nghĩ chẳng ngờ đụng phải mình ở nơi này, ở vị thế này.

Trong tình huống khó xử, Kiều Nhạc đột nhiên hơi buồn cười, lại cảm thấy đôi chút mỉa mai.

Cái ly vỡ trên sàn tượng trưng cho liên kết máu mủ giữa hai người, đã tan vỡ chẳng còn vẹn nguyên.

"Thục Linh, bà sao thế?" Lưu Phong giật mình, không vui ra mặt: "Sao bà lại vô duyên vậy? Doạ người yêu của Thẩm tổng thì sao?"

Lương Thục Linh thoáng sững sờ, có vẻ ngần ngừ: "Người yêu... của Thẩm tổng?"

Những người ở đây không biết mối quan hệ giữa bà với Kiều Nhạc, Trịnh Huy nghe thế, tiện đường giới thiệu: "Đúng vậy, đây là Thẩm tổng của tập đoàn Hoa Lang và người yêu của cậu ấy, cậu Kiều."

Nói rồi, anh tốt bụng nhắc Lương Thục Linh: "Bà Lưu, để tôi bảo phục vụ dẫn bà đi lau vết rượu trên áo nhé?"

Váy dạ hội của Lương Thục Linh bị rượu bắn lên, tạo thành vệt đỏ vô cùng nhức mắt.

"Tôi..."

Bà bước một bước về phía Kiều Nhạc, tính nói gì đó, nhưng Kiều Nhạc lại đảo mắt, không thèm nhìn qua.

Mà Lưu Phong giữ chặt bà, giọng trầm xuống: "Bà đi làm sạch đi."

Hiển nhiên ông ta thấy mất mặt vì hành động bất cẩn của Lương Thục Linh. Bà chẳng biết làm sao, chỉ có thể theo phục vụ đến chỗ làm sạch váy, trước khi đi vẫn cố nhìn Kiều Nhạc nhiều hơn chút.

Nhân viên khác đến dọn dẹp vụn thuỷ tinh, Lưu Phong vô cùng hối lỗi: "Thành thật xin lỗi, bà nhà tôi chưa hiểu nhiều về đời nên hơi hấp tấp, mong Thẩm tổng và cậu Kiều đừng để bụng."

"Không sao." Thẩm Hạc Xuyên hỏi: "Lưu tổng là người Hong Kong à?"

"Tôi là người Hong Kong, nhưng vợ tôi là người bản địa ở đây." Lưu Phong cười nói: "Cũng coi như có duyên đi, tôi xin kính Thẩm tổng một ly."

Thẩm Hạc Xuyên chạm ly với ông ta, rồi nhấp một ngụm. Lưu Phong cũng làm thế, sau đó tiếp tục cầm ly rượu quay sang Kiều Nhạc: "Cậu Kiều, tôi cũng kính..."

"Em ấy không uống rượu." Thẩm Hạc Xuyên đưa tay cản lại, nghiêng đầu nhìn Kiều Nhạc, nhận ra cậu đang thẫn thờ: "Nhạc Nhạc?"

Kiều Nhạc giật mình: "Dạ?"

"Sao vậy em?" Thẩm Hạc Xuyên quan tâm: "Em mệt à?"

Trịnh Huy xen vào: "Tầng trên có phòng, chúng ta lên trên nói..."

"Không cần." Thẩm Hạc Xuyên từ chối khéo: "Để lần sau đi, chúng tôi phải về rồi."

Lưu Phong nghe thế, vội nói: "Vẫn còn sớm mà, Thẩm tổng không thể nán lại một chút ư? Tôi có chút công chuyện muốn bàn với ngài."

"Không được." Thẩm Hạc Xuyên không thèm quan tâm đến lời van nài, hỏi Kiều Nhạc: "Mình về nhé?"

Kiều Nhạc gật đầu, Lưu Phong thấy vậy, vội vàng đưa danh thiếp cho Thẩm Hạc Xuyên, lúc nãy Lương Thục Linh làm vỡ ly rượu nên chưa kịp hành động.

Thẩm Hạc Xuyên lịch sự nhận, cầm đồng hồ quả quýt, rời đi cùng Kiều Nhạc, Trịnh Huy tự tiễn người về.

Lương Thục Linh tẩy sạch vết bẩn trên váy xong, vội vàng quay lại thì người đi mất rồi, bà tìm được Lưu Phong im lìm ngồi một mình trên sopha, kéo chồng hỏi: "Họ đâu rồi?"

Lưu Phong đang uống rượu: "Ai?"

"Thì Nhạc..." Lương Thục Linh lập tức khựng lại, sửa lời: "Thẩm tổng và người yêu của ngài ấy đâu?"

"Về rồi." Lưu Phong đáp: "Đi từ sớm rồi."

"Chẳng phải ông muốn bàn chuyện hợp tác với họ à? Sao lại để người đi về vậy?" Lương Thục Linh quýnh lên, giọng nói đi kèm trách móc: "Sao không ngăn lại?!"

Lưu Phong phải cất công nhờ vả bạn bè mới có được tấm thiệp mời buổi tiệc đêm nay, nếu không phải Trịnh Huy còn thiếu ân tình với người bạn đó thì chắn không có cửa được anh móc nối làm quen với Thẩm Hạc Xuyên.

Ông ta đã cố gắng chuẩn bị tươm tất, tính làm thân với Thẩm Hạc Xuyên, làm bước đệm cho việc hợp tác với tập đoàn Hoa Lang, chẳng ngờ mông còn chưa vuốt nổi một cái.

"Tôi cản kiểu gì? Cản bằng cách nào?" Lưu Phong bực bội: "Tôi có cơ hội được nói chuyện với người ta đã là may mắn rồi, bà nghĩ Thẩm Hạc Xuyên là ai? Là người chúng ta có thể tuỳ tiện đu bám được à?"

Dù Lương Thục Linh á khẩu không phản bác được lời nào, nhưng trong lòng lại không phục.

Sao lại không trèo lên được? Con trai của bà không phải đang đu trên cổ đối phương ư?!

Nhớ đến thân phận của Kiều Nhạc mà Trịnh Huy giới thiệu, bà vẫn cảm thấy khó tin.

Con trai của bà thế mà lại là người yêu của người nắm quyền tập đoàn Hoa Lang ư? Bắt đầu tư khi nào vậy?

Lòng Lương Thục Linh rối như tơ vò, chẳng hề chú ý đến những gì Lưu Phong ca cẩm.

Gặp Kiều Nhạc tình huống không thể ngờ đến, lòng bà vừa mừng vừa hoảng. Vui vì đã 3 năm rồi hai mẹ con chưa thấy mặt nhau, còn hoảng là do Lưu Phong không hề biết bà đã có hai đứa con.

Khi quen biết Lưu Phong, bà chỉ nói mình đã ly dị, nhưng giấu nhẹm chuyện đã có hai đứa con.

Tính Lưu Phong không hề dễ chịu, lại theo chủ nghĩa gia trưởng, không chấp nhận việc bị người ta lừa. Mấy năm nay dùng bao thủ đoạn mới khiến Lưu Phong li hôn với vợ, ngồi vào vị trí bà Lưu, không thể có bất kì sai lầm nào.

Lương Thục Linh thầm nghĩ vậy rồi ngồi xuống cạnh Lưu Phong, lại nghe đối phương lầm bầm: "Không ngờ Thẩm tổng lại yêu đàn ông, chả hiểu đầu óc bị làm sao, chắc bị ấm đầu."

Liên quan đến Kiều Nhạc, Lương Thục Linh kìm không được mà phản bác: "Đàn ông thì sao? Giờ nước mình hợp pháp hoá hôn nhân đồng tính rồi mà."

"Đàn ông thì sao à?" Lưu Phong chế nhạo: "Đàn ông không đẻ được, không nối dõi tông đường được. Bà bị làm sao đấy? Chẳng lẽ muốn Thẩm Hạc Xuyên dâng tận tay tập đoàn Hoa Lang cả trăm năm cho người khác à?"

Lương Thục Linh khựng lại, phải, đàn ông không sinh nở được, không thể nối dõi tông đường.

Kiều Nhạc và Thẩm Hạc Xuyên yêu nhau, sau này cậu cũng sẽ không có con, thế sao mà được? Lương Kiến Thành và Trần Lệ nghĩ cái gì vậy? Sao lại không quản thằng bé?!

Còn Tiểu Mãn? Tiểu Mãn giờ sao rồi? Thằng bé ở với Nhạc Nhạc có chịu ảnh hưởng gì không?

Những câu hỏi cứ nhảy ra liên tục, Lương Thục Linh rối như tơ vò, không còn tâm trạng tiếp đón ai, hỏi Lưu Phong: "Vậy ông có xin số của Thẩm tổng chưa? Nếu có cơ hội thì mình lại đến bái phỏng đi?"

"Không có." Lưu Phong thở dài, muốn xin lắm, nhưng Thẩm Hạc Xuyên  không có ý định nán lại, ông ta tính toán, đợi mấy ngày nữa sẽ đến tập đoàn Hoa Lang chào hỏi tử tế.

Lương Thục Linh cũng không hỏi tiếp, trước mắt chưa có số điện thoại của Kiều Nhạc, chỉ có thể sắp xếp thời gian về quê cũ một chuyến, hỏi cặn kẽ Lương Kiến Thành và Trần Lệ.

Ở bên này, Kiều Nhạc và Thẩm Hạc Xuyên cùng nhau về nhà.

Hai người ngồi hàng ghế sau, Thẩm Hạc Xuyên hỏi Kiều Nhạc có vấn đề gì, anh đã nhận ra Kiều Nhạc có vẻ sai sai.

Kiều Nhạc không tính giấu diếm, nói Lương Thục Linh, vợ của Lưu Phong chính là mẹ ruột mình.

"Là mẹ của em ư?" Thẩm Hạc Xuyên kinh ngạc: "Sao lại trùng hợp đến vậy?"

"Em cũng thấy thế." Kiều Nhạc cảm thán: "Cứ như trong phim, tự dưng thù lù xuất hiện, khiến em thót cả tim."

Thẩm Hạc Xuyên nắm bàn tay đang đặt trên đùi của cậu: "Em muốn làm thế nào?"

Kiều Nhạc nhìn anh: "Làm sao là làm sao ạ?"

Thẩm Hạc Xuyên hỏi: "Nếu bà ấy tìm em, em muốn làm thế nào?"

Làm sao bây giờ?

Kiều Nhạc nhớ lại những gì Khương Hồng kể cho mình, cùng với câu: "Coi như tôi đã chết đi." mà Lương Thục Linh nhờ bà ấy chuyển lời.

Cậu nhận ra, ngoài bất ngờ, thì khoảnh khắc đụng phải Lương Thục Linh, lòng mình chẳng chút gợn sóng.

Hoá ra những tự hỏi, thất vọng cùng mong ngóng đều đã buông xuôi.

Hoá ra buông dễ đến vậy.

Kiều Nhạc nghĩ, dù Lương Thục Linh có tìm mình đi chăng nữa, cậu tự tin bản thân có thể bình tĩnh tiếp đón bà.

Ngược lại, nếu Lương Thục Linh không làm vậy, thì cứ xuôi theo những gì bà ta muốn đi.

Cái nắm tay kéo về suy nghĩ của Kiều Nhạc, cậu ngẩng đầu, đối mắt với Thẩm Hạc Xuyên, đáy mắt của đối phương chỉ ngập quan tâm, lo lắng, không khỏi cười nhẹ: "Anh yên tâm, dù có tìm em thì cũng chẳng sao, bà ấy đã chẳng còn khiến em bận tâm nữa."

"Vậy thì tốt." Thẩm Hạc Xuyên vỗ về nhéo nhẹ lòng bàn tay đối phương: "Nếu bà ấy kiếm em, nhất định phải nói với anh nhé."

"Vâng ạ." Kiều Nhạc gật đầu, nhớ lại sự nhiệt tình của Lưu Phong với Thẩm Hạc Xuyên: "Em không chắc bà ấy sẽ làm thế, nhưng lại cảm thấy Lưu tổng sẽ mon men tiếp cận anh đấy, có vẻ ông ta rất muốn hợp tác với anh."

Người muốn làm ăn với Hoa Lang rất nhiều, Thẩm Hạc Xuyên chưa từng nghe ngóng về công ty của Lưu Phong, nên cũng không để bụng.

Hai người về đến nhà, Kiều Nhạc tặng đồng hồ quả quýt cho cụ Thẩm.

Cậu đấu giá chiếc đồng hồ này không phải cho bản thân, mà cảm thấy kiểu dáng và khí chất của nó vô cùng hợp với cụ. Ông cụ được tặng quà thì thích lắm, chụp choẹt liên tục khoe với các bạn già.

Mùng 5, Kiều Nhạc và Thẩm Hạc Xuyên dẫn Kiều Mãn về thị trấn Lưu Hà.

Để đón mừng cả ba, Trần Lệ và Lương Kiến Thành đã tất bật nấu bữa trưa từ sớm, hai anh họ thì quét tước sân vườn gọn gàng, bày đầy một bàn nào trà bánh, hoa quả, đồ ngọt.

Xe vừa đến cửa, cả nhà đã ào ra đón: "Về rồi! Về rồi!"

Kiều Mãn vừa xuống xe đã nhào đến trước mặt Trần Lệ, ôm chân bà: "Chúc mừng năm mới cậu mợ ạ! Chúc cậu mợ luôn luôn khoẻ mạnh, vạn sự như ý!"

"U chu choa! Cục cưng ngoan quá đi!" Trần Lệ cười đến tận mang tai, bế bé lên, lại đón Kiều Nhạc và Thẩm Hạc Xuyên vừa bước xuống: "Mau vào nhà đi! Chỉ chờ các con về ăn cơm thôi đó!"

Các anh họ đi đến nhận quà tết từ hai người, tấm tắc khen: "Đây là chồng của em họ à! Đúng là đẹp trai, lịch sự, rất xứng đôi với Nhạc Nhạc nhà mình!"

Chị dâu bụm miệng cười, bé gái đứng cạnh tò mò nhìn Kiều Nhạc và Thẩm Hạc Xuyên.

Cái cách gọi chồng của em họ này khiến Kiều Nhạc bật cười, huých huých Thẩm Hạc Xuyên: "Chào mọi người đi chồng của em họ."

Chồng của em họ: "...."

Trần Lệ và Lương Kiến Thành nấu toàn những món quen thuộc, món nào cũng ngon, mâm cao cỗ đầy.

Lương Kiến Thành giục Thẩm Hạc Xuyên ngồi xuống, đã gặp mấy lần nên không còn câu nệ như lần đầu, cười sang sảng: "Hôm nay nhà mình ăn bữa đoàn viên, cậu không dài dòng. Năm mới đến rồi, chúc cả nhà mình đều khoẻ mạnh, bình an, thuận lợi!"

"Luôn luôn mạnh khoẻ! Bình an, thuận lợi!" Những người khác nâng ly: "Dô!"

Ăn trưa xong, Trần Lệ và chị dâu đưa cháu gái với Tiểu Mãn đi chúc Tết, Lương Kiến Thành thì dẫn Kiều Nhạc và Thẩm Hạc Xuyên đi xem nhà mới.

Nhà đã xây được 3 tầng, sau khi hoàn thiện sẽ là 5 tầng, mỗi tầng một ngủ một khách. Kiều Nhạc, Kiều Mãn và hai anh họ mỗi người xí một tầng, ai cũng có không gian riêng.

Lương Kiến Thành vốn làm xây dựng, nhà cũng do đội xây dựng của ông thầu, mỗi lần nói đến lĩnh vực của mình là luyến thoắng như cái máy, kéo Kiều Nhạc với Thẩm Hạc Xuyên chuyện trò đến 2 tiếng.

Rời khỏi nhà mới, Kiều Nhạc dẫn Thẩm Hạc Xuyên đi dạo trong thôn, đến gần bữa tối mới về.

Chuyến này tính đến mùng 7 mới lên thành phố. Vì vấn để của Lương Thục Linh, Kiều Nhạc vẫn chưa nói chuyện có thai với vợ chồng Trần Lệ, tính tìm cơ hội giải thích cặn kẽ sau.

Khi về thành phố, Trần Lệ lại gói ghém rất nhiều đặc sản nơi quê nhà, hai người tay nải đầy ắp hoan hỉ về nhà.

Xe mới ra khỏi cửa thôn chưa bao xa, lại lướt qua một chiếc SUV màu đen.

Chiếc SUV đó dừng lại trước cửa nhà họ Lương, Trần Lệ đang phơi khoai lang ngoài sân, tưởng các cháu quay lại, lau tay ra ngoài, nhận ra không phải cùng một chiếc xe.

Ngay lúc đó, liền thấy người bước xuống.

Lương Thục Linh đi về phía bà: "Chị dâu."

Trần Lệ: "..."

Người đã chết mấy năm tự dưng đội mồ sống dậy!

Bình Luận (0)
Comment