Sau Khi Ký Hợp Đồng Hôn Nhân Với Thẩm Tiên Sinh

Chương 8

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dương Mục khiếp sợ nhìn Kiều Mãn, lại quay sang Kiều Nhạc, phát hiện ra hai người có phần giống nhau.

Nhưng mà nhìn Kiều Nhạc rất trẻ, sao lại có con lớn đến nhường này?!

Hắn vẫn không dám tin, ôm chút hi vọng mong manh hỏi Kiều Mãn: "Bạn nhỏ à, cháu gọi ai là bố hả?"

Tháng trước Dương Mục mới ghé Tiểu Chước Di Tình, lúc ấy Kiều Mãn vẫn ở quê với mợ, nên chưa từng gặp bé, cũng không biết Kiều Mãn là em trai của Kiều Nhạc.

Cơ hội tốt nhường này thì Kiều Nhạc sẽ không bỏ qua, lập tức tuyệt tình đánh gãy hi vọng của hắn: "Gọi tôi ạ, con của tôi."

Rồi nói với Kiều Mãn: "Bé cưng à, chào chú đi con."

Kiều Mãn vô cùng ăn ý: "Chào chú ạ! Con là Tiểu Mãn, năm nay 5 tuổi ạ!"

"5... 5 tuổi?" Dương Mục hốt hoảng nhìn Kiều Nhạc, vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng: "Nhưng trông em còn nhỏ lắm, sao con lại lớn thế?"

"Tôi?" Kiều Nhạc nói: "Tôi trông trẻ hơn tuổi, chứ sắp 30 rồi."

Dương Mục: "..."

Phương Gia Tự đứng ở quầy bar kịp thời giải cứu: "Tôi làm chứng đây là sự thật, tôi là chủ mà, sao dám thuê trẻ vị thành niên."

Chút hi vọng cuối cùng của Dương Mục đã bị dập tắt. Biểu cảm thay đổi liên tục như số lần tặng đoá hoa hồng. Cuối cùng cố tỏ ra mạnh mẽ, giữ nét đàn ông phong độ, nói: "Xin lỗi" với Kiều Nhạc rồi thất thiểu bỏ đi.

Người khuất bóng, Kiều Nhạc mới thở phào, giơ tay vỗ Kiều Mãn: "Bé yêu thông minh lắm!"

Kiều Nhạc hếch mặt cười hì hì: "Anh Gia Tự dạy em ạ!"

Nãy bé đang đọc truyện cổ tích trong phòng nghỉ, Phương Gia Tự đột nhiên đi vào, bảo anh bé đang gặp phiền phức, bị người ta quấy rối, muốn bé ra bảo vệ anh trai.

Kiều Mãn vừa nghe anh trai gặp rắc rối, chẳng nói nhiều lời liền bỏ quyển truyện xuống, đi ra.

Phiền đến mức nào mà bé con phải gọi anh trai là bố thì không hiểu cho lắm, nhưng anh Gia Tự bảo làm thế mới đuổi được người xấu.

Không ngờ đuổi được thật!

Kiều Nhạc chuyển sang Phương Gia Tự: "Cảm ơn anh."

Phương Gia Tự xua tay: "Mau làm việc đi."

"Em làm liền!" Kiều Nhạc lại khen Kiều Mãn: "Tiểu Mãn giỏi lắm! Về đọc sách tiếp đi em!"

"Vâng ạ!" Kiều Mãn gật đầu, bò xuống ghế, nhảy nhót về lại phòng nghỉ.

Tuy có chút rắc rối, nhưng công việc cả ngày rất thuận lợi, lúc chuẩn bị đóng cửa, các đồng nghiệp đều bảo Kiều Nhạc đưa Kiều Mãn về nhà trước.

Lúc Kiều Nhạc trở vào phòng nghỉ, Kiều Mãn đã khò khò trên giường gấp rồi.

Giường chỉ có 80cm, nhưng Kiều Mãn còn bé nên rất vừa vặn, ôm vịt Koduck(*) ngủ ngon lành, Kiều Nhạc đi vào cũng không tỉnh.

(*) Vt Koduck:

68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e617773

Kiều Nhạc đánh thức Kiều Mãn: "Bé yêu ơi, mình về thôi."

Kiều Mãn dụi dụi mắt, dậy liền gấp gọn chăn, chờ Kiều Nhạc dọn giường vào góc rồi cùng nhau về nhà.

Trên đường trở về, Kiều Nhạc nói mấy ngày nữa mình sẽ khá bận, nên Kiều Mãn sẽ ở nhà Phương Gia Tự trong những ngày đó.

Lần nào cậu đến quán khác hỗ trợ thì cũng phải 3-4 giờ sáng mới về.

Trước giờ Kiều Mãn cũng từng đến nhà Phương Gia Tự ở, nên không có gì phản đối, ngoan ngoãn gật: "Được ạ!"

Về đến nhà, tắm xong nhìn nhóc con đã buồn ngủ đến rũ mắt.

Kiều Nhạc nhét bé vào trong chăn, bản thân cũng nằm lên giường.

-

Mấy ngày nay Thẩm Hạc Xuyên lại nhận được điện thoại giục hôn của quý bà Ngô Tuệ Lam.

Mấy hôm trước, bà chơi mạt chược với phu nhân nhà họ Lâm, biết được bên nhà họ có đứa cháu gái đến tuổi kết hôn nhưng vẫn độc thân. Sau khi tìm hiểu kĩ càng, bà phát hiện dù ngoại hình hay tính cách, cô gái này đều phù hợp với tiêu chuẩn con dâu của mình.

Quan trọng là, cô bé này chỉ kém Thẩm Hạc Xuyên có 5 tuổi thôi.

Con gái nhà họ Trình thì Thẩm Hạc Xuyên nói lệch tuổi quá không phù hợp, cô gái lần này chỉ chênh 5 tuổi, quá là phù hợp đúng không?

Cho nên bà bắt đầu oanh tạc điện thoại của Thẩm Hạc Xuyên, bảo anh phải sắp xếp thời gian đi gặp đối phương, tìm hiểu nhau xem thế nào.

Thẩm Hạc Xuyên không chịu nổi nhiệt, mà đối phương là mẹ anh, đã thế ông nội và bố còn cùng chiến tuyến với bà, ba con người tấn công tôi cùng một lúc!

Rơi vào đường cùng, Thẩm Hạc Xuyên dứt khoát không về nhà bố mẹ đẻ luôn.

Sau nhiều lần giục giã mà không được, quý bà Ngô Tuệ Lam liền úp sọt tại Lâm Giang luôn.

Thẩm Hạc Xuyên biết bà đến, còn thư thả đun nước pha trà chờ đợi.

"Mẹ không uống!"

Ngô Tuệ Lam xụ mặt đặt túi xách sang một bên, ngồi xuống sopha: "Sao con không nghe điện thoại? Mẹ đã hẹn người ta tối nay rồi, con muốn mặt mũi mẹ để đâu!"

Thẩm Hạc Xuyên đặt chén trà trước mặt bà: "Tuyết Sơn."

Mũi bà hơi giật giật, ngửi được mùi loại trà mình thích nhất, trừng mắt với con trai một cái, nâng chén trà lên nhấp một ngụm.

Ừm, là trà mình thích nhất.

Coi như con vẫn biết điều, mắng ít đi hai câu vậy.

Đặt chén trà xuống, giọng bà mềm mỏng hơn chút, nói tiếp: "Đừng nghĩ mẹ sẽ bỏ qua chỉ bằng một chén trà, mẹ vẫn chưa hết bực đâu!"

Thẩm Hạc Xuyên nhắc: "Con cũng đâu có đồng ý gặp, hôm qua đã nói với mẹ rồi."

"Hôm qua không muốn, hôm nay cũng không, ngày mai cũng không gặp, thế lúc nào mới được? Cho mẹ một câu trả lời chắc chắn đi." Ngô Tuệ Lam hỏi.

Thẩm Hạc Xuyên nghĩ, con đã trả lời mẹ từ lâu rồi, nhưng mẹ chỉ coi như gió thoảng bên tai thôi.

Nên anh nhắc lại lần nữa: "Trước mắt con không có kế hoạch kết hôn."

Vì vấn đề chung thân đại sự của con trai mà Ngô Tuệ Lam buồn thối ruột. Lúc còn trẻ thì còn có thể thông cảm việc học, sau khi tốt nghiệp thì thấu hiểu bận rộn sự nghiệp nên bà chưa hề nhúng tay vào vấn đề này.

Nhưng ngần ấy năm đi qua, tập đoàn càng ngày càng phát triển, tiền kiếm càng nhiều mà bóng con dâu chưa từng lướt qua.

Giờ lại nghe Thẩm Hạc Xuyên từ chối lần nữa, bà thật sự rất là bực: "Này không được, kia cũng không được, rốt cuộc là con không hài lòng chỗ nào hả? Lần trước con nói Gia Vanh nhỏ tuổi nên mẹ đã tìm người tuổi tác tương đương, hay con lại định nói là tính cách không hợp?"

Ngay cả người Thẩm Hạc Xuyên cũng chưa gặp được, sao biết tính tình hợp nhau hay không, mà anh cũng không muốn biết.

Ngô Tuệ Lam thấy con trai im lặng, bực càng thêm bực, một tay xoa ngực, tay kia chỉ anh: "Mẹ đã gây nghiệp gì chứ! Còn không phải là vì con à? Mình con cô đơn, chắc chắn đêm đông ngủ sẽ lạnh cóng!"

Thẩm Hạc Xuyên lên tiếng nhắc bà: "Nhà có lò sưởi, không lạnh."

Ngô Tuệ Lam: "..."

"Có lò sưởi thì sao? Ngay cả người để tâm tình cũng không có!" Ngô Tuệ Lam cả giận: "Người này không thích, người kia thì không hài lòng! Con giỏi thì tự tìm đi! Kể cả là đàn ông thì mẹ cũng đồng ý!"

Thẩm Hạc Xuyên nghe thế, hơi ngạc nhiên nhìn bà: "Ý mẹ là..."

Ngô Tuệ Lam nói xong mới nhận ra mình giận quá mất khôn, nhưng nói thì cũng nói rồi, rút lại thì mất mặt lắm, chỉ có thể cứng miệng: "Theo mẹ thấy, kể cả là đàn ông thì con cũng không tìm nổi! Vô dụng!"

Nói rồi, bà không muốn ở lại chịu đày đoạ nữa, xách túi lên định bỏ đi.

Thẩm Hạc Xuyên tiễn người, thấy bà đột nhiên dừng lại ở huyền quan, quan tâm hỏi: "Sao thế ạ?"

Ngô Tuệ Lam ngẩng đầu nhìn anh, vẻ mặt hơi kì lạ: "Con không chịu đi xem mắt... có phải vì yêu đương vụng trộm không?"

Thẩm Hạc Xuyên: "Dạ?"

Ngô Tuệ Lam chỉ tầng dưới tủ giày, Thẩm Hạc Xuyên nhìn theo, liền thấy đôi dép gấu vàng treo trong đó.

Đôi dép gấu dựng vào tường rất gọn gàng ngăn nắp.

Thẩm Hạc Xuyên nhớ ra Kiều Nhạc đã đi nó vào 2 hôm trước, mấy nay cô giúp việc đang xin nghỉ, giày lại cất ở ngăn khác nên anh không để ý.

Chẳng ngờ lại bị Ngô Tuệ Lam tinh mắt phát hiện.

Dép là bà mua, không phải phong cách của Thẩm Hạc Xuyên, đã bỏ xó trong tủ giày cả nửa năm, giờ lại được đặt gọn ở ngoài.

Tức là gì, là có người đi nó, còn xếp gọn lại nữa!

Có thể bước chân vào nhà Thẩm Hạc Xuyên thì mối quan hệ chắc chắn không bình thường, nhà nhiều dép đến vậy, sao cứ phải là dép gấu nho nhỏ đáng yêu này!

Tức là gì, tuổi tác của đối phương không lớn, còn rất thích những thứ đáng yêu!

Ngô Tuệ Lam đi theo dấu vết này, lại nhớ tới cuộc điện thoại 2 hôm trước, vẻ mặt lập tức thay đổi!

"Không như mẹ nghĩ..."

Thẩm Hạc Xuyên muốn giải thích, nhưng Ngô Tuệ Lam không cho cơ hội: "Đừng có lấp li.ếm! Thành thật với mẹ, con đang quen cậu bé nhỏ tuổi mà 2 hôm trước gọi con là chồng trong điện thoại đúng không?"

Thẩm Hạc Xuyên: "Không phải, con đã bảo là hàng xóm bên cạnh..."

"Định lừa ai hả!" Ngô Tuệ Lam nói: "Ở đây mỗi tầng chỉ có một hộ, hàng xóm ở đâu ra!"

Thẩm Hạc Xuyên: "..."

Ặc... lộ rồi!

Bình Luận (0)
Comment