Sau Khi Ký Thoả Thuận Ly Hôn Cùng Vai Ác Cố Chấp

Chương 16

Sau đó Nguyên Lạc Sâm đem mấy vấn đề mình biết nói cho trợ lý Lâm một chút.

Cố Từ Dư ngồi nghỉ ngơi trên ghế sô pha trong đại sảnh.

Sau khi hai người giải thích rõ mọi chuyện, dự tính người nào về nhà người đấy, dù sao bây giờ cũng đã muộn rồi.

Lúc trợ lý Lâm đang định rời đi, quay lại nhìn thấy Cố Từ Dư ngồi cách đó không xa, trong đầu hiện ra cảnh tượng mà anh ấy nhìn thấy trong thang máy trước đó, cuối cùng không nhịn được mà nói.

“Boss, cái đó, tuy tôi biết mấy trăm năm anh không chạm vào phụ nữ, có những tình huống anh không thể nào kiềm chế được nhưng chúng ta vẫn phải kiềm chế một chút. Anh và cô Cố nên về nhà xử lý chuyện đó, nếu ở công ty... Dù sao nếu có nhiều người biết thì rất khó giữ bí mật, bị người khác nhìn thấy sẽ làm tổn hại đến hình tượng của anh...”

Trong tình cảnh ngặt nghèo đó lại làm những điều đó, không hổ danh là boss, có một tấm lòng lớn.

Sau khi trợ lý Lâm nói hết những lời này, anh ấy lập tức biến mất, bộ dáng nhanh chóng rời đi như bị người đằng sau đuổi đánh.

Khóe miệng Nguyên Lạc Sâm giật giật, anh nắm chặt tay. Tối nay nếu không phải vì trợ lý Lâm nhanh chóng tìm thấy và cứu anh, vừa rồi anh đã cho anh ấy một đá rồi.

Nguyên Lạc Sâm nuốt cục tức này xuống, đã “sắp xếp” xong công việc sau này cho trợ lý Lâm rồi.

Không chút nghĩ ngơi, anh liếc nhìn khu nghỉ ngơi trong đại sảnh rồi từ từ bước tới.

Sau khi đi đến, Cố Từ Dư ở bên cạnh chờ anh đã ngủ thiếp đi.

Ở đây có đặt một cái ghế sô pha dài, cô hơi co chân cuộn người vào trong ghế ngủ ngon lành.

Lúc này khuôn mặt thanh lệ có chút phô trương của cô hết sức dịu dàng, hiếm khi người này có thể im lặng không thể tưởng tượng được như giờ phút này.

Nguyên Lạc Sâm đứng ở bên cạnh, anh im lặng nhìn thẳng vào Cố Từ Dư, sau đó từ từ đi lại gần.

Lúc chỉ còn cách đối phương vài bước, chỉ thấy Nguyên Lạc Sâm giơ tay lên che, giống như cách Cố Từ Dư đặt tay lên mắt anh trong thang máy.

Cúi đầu nhìn người phụ nữ bị che mắt như một con mèo ngoan ngoãn, con ngươi sâu thẳm của Nguyên Lạc Sâm như chứa đầy những cảm xúc khác đột nhiên nảy sinh.

Như nghĩ đến điều gì đó, tay anh hơi dừng lại, vành tai bất giác đỏ lên nhưng gương mặt ấy vẫn toát lên vẻ thanh tâm quả dục.

Hành động vừa rồi của anh đã làm Cố Từ Dư đang ngủ giật mình, cô mở mắt ra thì thấy xung quanh tối đen như mực.

"Mẹ kiếp, sao tôi lại bị mù được!”

Vừa tỉnh ngủ nên đầu óc còn chưa tỉnh táo hẳn, giọng nói cô có chút sợ hãi, hai mắt cố gắng mở to ra.

“...” Trái tim Nguyên Lạc Sâm khẽ động khi nhìn thấy hàng lông mi kia nhếch lên, khuôn mặt lạnh lùng từ từ rút tay lại.

Giọng nói trầm thấp khàn khàn, không giống với giọng nói lạnh lùng bình tĩnh ban đầu, anh nói: “Đứng lên, đi về thôi.”

Chỉ là sự kích động đó chỉ trong chốc lát, Cố Từ Dư nhanh chóng tỉnh táo lại, có chút khó chịu nhìn chằm chằm vào Nguyên Lạc Sâm.

“Không đúng, vừa rồi anh đang làm gì đó?”

“... Cô buồn ngủ đến lơ mơ nên nhìn nhầm rồi.” Nguyên Lạc Sâm nhìn chằm chằm vào Cố Từ Dư, nói dối một cách trang nghiêm.

Vẻ mặt Cố Từ Dư không tin. Nguyên Lạc Sâm hoàn toàn không có ý định thừa nhận, hai người cứ như vậy đi về nhà. Bởi vì sự cố thang máy nên khi về đến nhà gần như là nửa đêm rồi, khi Cố Từ Dư và Nguyên Lạc Sâm về, Nguyên Lâm đã buồn ngủ rồi.

Dì Lâm vẫn luôn chờ, thấy hai người về cùng nhau, cuối cùng cũng yên tâm.

Cố Từ Dư và Nguyên Lạc Sâm ăn một chút gì đó sau đó thu dọn đồ đạc và chuẩn bị đi ngủ.

Vẫn ngủ chung phòng như trước.

Cố Từ Dư tắm rửa trước, đến khi Nguyên Lạc Sâm đi từ trong phòng tắm ra, cũng giống như lần trước, người phụ nữ trên ghế sô pha đã chìm vào giấc ngủ say.

Nguyên Lạc Sâm in lặng, đặt khăn ướt sang một bên rồi ngồi lên giường.

Anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Cố Từ Dư, nhìn một lúc lâu rồi mới thu ánh mắt lại, nằm xuống.

Sau khi trải qua chuyện trong thang máy, cơn giận của Nguyên Lạc Sâm đã tiêu tan từ lâu.

Vốn định để cho Cố Từ Dư về giường của mình, sau đó anh sẽ ngủ ở ghế sô pha nhưng bây giờ xem ra không cần phải vậy.

Không nghĩ nhiều nữa, nghe tiếng hít thở khe khẽ ở bên cạnh, Nguyên Lạc Sâm nhắt mắt lại, ngủ thiếp đi.

-

Sáng sớm Cố Từ Dư vẫn đang mơ màng, lập tức nhận được rất nhiều cuộc gọi liên tiếp đe dọa đến tính mạng.

"Tốt nhất là cô nên có việc gấp gì đó đi!"

Tối qua vất vả đến đêm muộn, khi Cố Từ Dư mở mắt ra, mắt cô đỏ lên, quầng thâm rất nặng, sắc mặt u ám.

“Cố Thanh Vi đang định sa thải cô kìa, thậm chí cô ta còn gọi tổng giám đốc Cố ra! Trong khoảng thời gian này trong công ty rất loạn, bà cô của tôi ơi! Nếu cô còn không ra mặt, đợi đến lúc cô quay lại sẽ không có chỗ cho cô nói chuyện đâu!”

Cố Từ Dư từ từ ngồi dậy, vuốt tóc vài cái.

“Kệ cô ta, để cho cô ta làm.”

“... Bà cô của tôi ơi!” Giọng nam trong điện thoại r.ê.n r.ỉ.

"Hiểu rồi hiểu rồi, anh tiếp tục theo dõi tình hình của bọn họ, bây giờ tôi chuẩn bị đi ra ngoài.”

Cố Từ Dư ném điện thoại sang một bên, thu dọn ghế sô pha.

Nghe cô nói như vậy, người trong điện thoại sững sờ.

“Cô đi ra ngoài? Đi đâu?”

“Chỗ ông đó!” Đây chính là con át chủ bài lớn nhất mà cô nắm giữ.

Sau khi Cố Từ Dư mặc đồ xong, cô lái chiếc xe màu hồng quyến rũ của mình về nhà họ Cố.

Khi đến nhà họ Cố, cô thấy trong nhà cũng không có nhiều người.

“Dì Lý, hiếm thấy trong nhà yên tĩnh như vậy, mọi người đều ra ngoài rồi à?”

Dì Lý mỉm cười đón Cố Từ Dư vào nhà, giải thích nói: “Cậu chủ và cậu hai đều đến công ty, sáng sớm cô Thanh Vi và cô Tâm Nhu cũng đi ra ngoài rồi.”

Xem ra lần này rất hùng hổ... Đây là định đuổi cô ra khỏi công ty sao.

Cố Từ Dư cởi áo khoác ngoài ra đưa cho dì Lý, mỉm cười.

“Dì Lý, ông nội đâu?”

"Bây giờ ông chủ đang ở trong thư phòng.”

Dì Lý là người chăm sóc cho ông cụ, làm cho nhà họ Cố từ lúc nguyên chủ mới sinh ra, có thể coi là nhìn nguyên chủ lớn lên, hơn nữa dì Lý là người bên cạnh ông cụ, tất nhiên Cố từ Dư cũng yêu thương phải phép với dì ấy.

Cố Từ Dư kín đáo nhét món quà mà cô mang đến cho dì Lý, giơ tay ra lắc lắc tay bà ấy, mỉm cười quay người đi về phía thư phòng.

Dì Lý đứng đằng sau nhìn bóng lưng trầm ổn của Cố Từ Dư, lắc đầu mỉm cười bất lực.

“Cuối cùng tam tiểu thư cũng trưởng thành, ông chủ cũng có thể yên tâm được rồi...”

Ngoài cửa thư phòng.

Cố Từ Dư gõ cửa không quy củ mấy.

“Vào đi.” Một giọng nói già nua từ bên trong truyền ra, nghe rất uy nghiêm và tràn đầy năng lượng.

Cố Từ Dư chỉnh chang lại rồi đẩy cửa đi vào.

“Con chào ông nội!”

“Nghe tiếng gõ cửa cũng biết là nhóc con con, con chính là người gõ cửa không có quy củ nhất nhà này đấy.”

Ông cụ Cố trừng mắt nhìn lại, trong tay cầm một cây trượng bằng gỗ nện mạnh lên mặt đất, giống như cố ý ra oai với Cố Từ Dư.

“Ông nội, không phải là do con sốt ruột gặp ông nên mới như vậy sao. Những người khác đều không có đãi ngộ này đâu.”

Cố Từ Dư mỉm cười đi thẳng đến đằng sau ông cụ Cố, giúp ông đấm lưng bóp vai, bộ dạng không thể hiếu thuận hơn.

Bộ dạng trước sau như một của cô, ông cụ Cố không thích bộ dạng này của cô chút nào.

“Cháu đó, chỉ biết nói năng ngọt xớt.”

“Ông nội đừng mắng cháu nữa, ông giận quá rồi, nói thêm vài câu nữa cháu sợ mình sẽ bị sợ chết mất."

Ông cụ Cố nghe cô nói như vậy, cau mày rồi dùng gậy đánh vào chân cô.

“Cả ngày chỉ nói mấy từ xúi quẩy, nếu để cho ông nghe được một chữ nữa ông sẽ đánh gãy chân cháu!”

Cố Từ Dư giả ngốc qua loa đáp lại.

Ông cụ Cố biết cô đến đây chắc chắn không phải chỉ để gặp mình, cho nên ông hất tay của cô ra, hừ lạnh một tiếng nói: “Nói đi, lại gây ra chuyện gì cần ông già này đến dọn dẹp cục diện rối rắm cho cháu.”

Tay của Cố Từ Dư bị hất ra cô cũng không tức giận, không đứng sau lưng ông cụ Cố nữa, đi đến ghế sô pha bên cạnh ngồi xuống, vuốt vuốt chỗ tay bị đánh có chút đau, vừa cười vừa nói: “Sao ông nội lại nói con như vậy, lần này không phải là cháu gặp rắc rối, cháu là bị ấm ức rất lớn nên mới tìm đến ông đấy.”

Ông cụ Cố liếc nhìn cô.

Cố Từ Dư lại nói: “Ông nội, gần đây con rất ngoan, mỗi ngày đều đến xem tình hình công ty, nhưng những người khác lại không nhìn thấy chuyện tốt của cháu, lại nghĩ trăm phương nghìn kế để bãi chức cháu, ông nội, ông nói xem cháu oan ức như thế nào...”

“Nhóc con như cháu có thể chịu oan ức gì chứ?” Ông cụ Cố có chút không tin nhìn qua.

“Cháu nói đều là sự thật, hiện tại anh cả và anh hai đều ở công ty chờ cháu, nếu chân trước của cháu vừa bước vào có khi chân sau đã bị đá ra ngoài rồi.”

Cố Từ Dư bị oan ức đến mức sắp khóc.

"Bọn họ dám!”

Từ nhỏ ông cụ Cố đã nuông chiều cô cháu gái này hơn mạng sống của mình. Mặc dù rất nghiêm khắc nhưng cũng không cho phép người khác khiến cô chịu ấm ức. Lúc này nhìn thấy Cố Từ Dư như vậy, trong lòng ông tuy biết nhóc con này nhất định đang giả vờ nhưng cũng chỉ có thể bị cô dắt mũi.

Ai bảo ông là ông nội của cô chứ.

Bình Luận (0)
Comment