Bên này Cố Từ Dư bị lôi đi, bầu không khí lúc này đang trở nên cứng ngắc.
“Anh... Anh đang hờn dỗi sao?” Cố Từ Dư thử thăm dò nói.
Nguyên Lạc Sâm không lên tiếng.
“...” Thật oan uổng, lúc nãy anh không nói gì, cô không nói thì ai nói đây.
Cố Từ Dư nghĩ nghĩ, Nguyên Lạc Sâm cũng không đến mức nhỏ nhen như vậy. Về phần tức giận thì…
“Chẳng lẽ anh để ý chuyện tôi nói chuyện với Lâm Tử Hàm sao? Vậy anh cứ yên tâm đi, giữa tôi và anh ấy không có chuyện gì cả, hơn nữa tôi cũng không thích anh ta chút nào.” Anh sẽ không vì mấy lời nói của Lâm Tử Hàm kia mà cho rằng mình bị đội nón xanh chứ.
Lâm Tử Hàm là ánh trăng sáng của nguyên chủ, nhưng không phải ánh trăng sáng của cô.
Đứng trước đồng tiền, ai cũng không quan trọng.
Trước mắt cô chỉ muốn thực hiện tốt ước định trong thỏa thuận ly hôn, rồi cẩn thận từng li từng tí tránh khỏi cốt truyện, sau khi thời gian trôi qua, cô có thể hoàn toàn tự do rồi.
Nghĩ đi nghĩ lại, tâm tình Cố Từ Dư đột nhiên vui vẻ trở lại.
Ngay cả tâm trạng chán nản lúc trước cũng đã tiêu tan hoàn toàn.
Thậm chí cô còn rút tay ra khỏi tay Nguyên Lạc Sâm, chợt vỗ vỗ bả vai Nguyên Lạc Sâm, bộ dáng vô cùng trịnh trọng, cổ vũ nói: “Cậu chủ Nguyên phải thật cố gắng, làm tốt, hạnh phúc tương lai của tôi sẽ giao hết trong tay anh.”
Đây chính cái lợi có được từ tập đoàn Nguyên thị, anh tốt, cô tốt, mọi người đều tốt.
Mà Nguyên Lạc Sâm vốn bởi vì Lâm Tử Hàm mà tức giận, lúc này cũng bởi vì một câu nói đột ngột của Cố Từ Dư mà mọi tức giận đều bay biến hết rồi.
“Xem ra tâm trạng đã tốt hơn rồi.” Nguyên Lạc Sâm đè nén tâm trạng buồn bực, bất đắc dĩ nói.
“Ừm, tốt hơn rất nhiều. Dù sao cũng cảm ơn anh đã đưa tôi đến đây để thư giãn. Nhắc mới nhớ, đây là lần đầu tiên có người đi cùng tôi đến bãi biển đấy.”
Cho dù sau khi hoàn toàn cắt đứt quan hệ với Nguyên Lạc Sâm, cô vẫn sẽ nhớ rõ cơn gió biển ẩm ướt thổi tới bên tai vào lúc chạng vạng oi bức và khô khốc này. Còn có người yên lặng đi cạnh cô nữa.
Ngày đó sau khi từ bờ biển trở về, dường như có điều gì đó đã thay đổi một cách vô hình, lại dường như không có gì thay đổi.
Bữa tiệc của nhà họ Lâm cũng đã đến.
Đây dường như là lần đầu tiên, Cố Từ Dư và Nguyên Lạc Sâm cùng mặc trang phục lộng lẫy tham gia một sự kiện lớn như thế này.
Đoán chừng trong yến tiệc nhà họ Lâm lần này có không ít người chờ xem trò hay của cô. Dù sao thì trong mọi bữa tiệc trước đây, “Cố Từ Dư” đều không ngoại lệ trở thành trò cười để mọi người giết thời gian.
Nhưng lần này, cô sẽ không cho mấy người này đạt được mục đích đâu.
Hơn nữa, bữa tiệc nhà họ Lâm lần này chủ yếu là để tuyên bố thân phận của nữ chính, theo diễn biến của cốt truyện, trong bữa tiệc này sẽ xảy ra rất nhiều chuyện.
Hai người đi thẳng đến phòng làm việc của Nguyên Lạc Sâm, ở đó có cả một quy trình trọn vẹn.
Sau khi Cố Từ Dư từ phòng trang điểm đi ra, Nguyên Lạc Sâm đang đợi bên ngoài tùy ý ngẩng đầu nhìn lên, ngay lập tức ngẩn người.
“Làm sao vậy? Rất kỳ lạ sao?”
Cố Từ Dư thấy Nguyên Lạc Sâm vẫn cau mày nhìn cô không nói lời nào, nhìn gương xoay một vòng, đánh giá từ trên xuống dưới một hồi, không khỏi hỏi.
“... Không có, rất hợp.” Nguyên Lạc Sâm thu hồi tầm mắt, ánh mắt dừng lại trên làn da trắng nõn lộ ra bên ngoài.
Ánh mắt anh tối sầm lại, đứng dậy cầm lấy chiếc khăn choàng nhỏ đồng bộ bên cạnh, giơ tay choàng qua lưng cô, choàng khăn lên người cô, còn kéo vào vài vòng.
“Cô mặc bộ này rất đẹp.”
“Cảm ơn.” Cố Từ Dư nghe thấy lời khen hiếm có này, trong lòng rất là vui vẻ.
Ai mà không thích được khen cơ chứ? Hơn nữa lời khen từ miệng Nguyên Lạc Sâm, hình như càng khiến tâm tình người ta thoải mái hơn.
“Anh Nguyên thật đúng là quan tâm vợ.” Người phục vụ bên cạnh nhìn thấy một màn vừa rồi, cười trêu nói.
Thật không ngờ anh Nguyên này ngày thường như một khối băng, lúc dịu dàng lại làm người ta không đỡ nổi như vậy.
Cô ấy tỏ vẻ mình đã ăn cẩu lương đến no rồi.
Cố Từ Dư nghe được lời của cô ấy cũng không nghĩ nhiều. Dù sao, ở bên ngoài, cô và Nguyên Lạc Sâm đúng là muốn diễn một đôi vợ chồng ân ân ái ái. Huống chi thỏa thuận ban đầu cũng viết như vậy.
Vì thế, cô mỉm cười ôm lấy cánh tay Nguyên Lạc Sâm, thân mật nói: “A Sâm luôn là một người rất dịu dàng.”
“A Sâm, anh nói có đúng không?” Cố Từ Dư ngẩng đầu nhìn anh.
“Ừm…” Nguyên Lạc Sâm cảm nhận được hơi ấm truyền đến từ người Cố Từ Dư bên cạnh, hơi cứng đờ một chút, rồi sau đó lạnh lùng, lơ đãng đáp một tiếng.
Chờ Cố Từ Dư thu dọn xong toàn bộ, Nguyên Lạc Sâm kéo tay cô, đưa cô trở lại xe.
Cũng không biết có phải là vì muốn công khai tham dự yến tiệc bên ngoài hay không, Nguyên Lạc Sâm cảm thấy Cố Từ Dư hôm nay có chút nhiệt tình hơn so với bình thường.
Nguyên Lạc Sâm ngồi bên cửa sổ ghế sau, nhìn ánh đèn lập lòe ngoài cửa sổ, nhưng mặc nhiên không hề nhìn người ngồi bên cạnh mình.
“Này, Nguyên Lạc Sâm, sao hôm nay anh lạnh lùng thế?” Cố Từ Dư dựa vào cửa sổ xe bên kia, chống đầu nhìn về phía Nguyên Lạc Sâm.
Sau khi ra khỏi cửa hàng quần áo, Nguyên Lạc Sâm bắt đầu trầm mặc, thật sự rất... Khác thường.
Bất thình lình nghe Cố Từ Dư nói, Nguyên Lạc Sâm dừng lại, không lên tiếng.
“Anh làm sao vậy?... Chẳng lẽ khó chịu trong người sao? Hay là lại đau dạ dày?” Nói xong, Cố Từ Dư đã bị mình làm cho hoảng sợ. Nghĩ đến bệnh dạ dày của nhân vật phản diện trong kịch bản, Cố Từ Dư nhíu mày. Nhưng may thay lúc đi ra ngoài, cô đã đặc biệt nhờ chị Lưu giúp chuẩn bị nước nóng.
Cô dịch người, kéo Nguyên Lạc Sâm lại, quan sát tình hình của anh từ trên xuống dưới.
“Trên xe có bình giữ nhiệt, có muốn uống chút nước nóng không, nếu anh thật sự không thoải mái, không cần nhịn, trong túi tôi có thuốc đau dạ dày khẩn cấp.”
Sau khi nghe cô nói, Nguyên Lạc Sâm khựng lại một chút.
Tuy rằng anh biết Cố Từ Dư vẫn luôn quan tâm đến việc thỉnh thoảng bị đau bụng của mình một cách khó hiểu, nhưng thật không ngờ cô sẽ vì chuyện này mà chuẩn bị tỉ mỉ như vậy.
Lại nghĩ đến tất cả những gì cô làm có thể chỉ liên quan đến thỏa thuận kia, trong phút chốc anh có cảm giác như cả một tảng đá đang đè nặng lên trái tim anh, ép anh đến mức không thở nổi.
Nguyên Lạc Sâm giơ tay nắm lấy tay Cố Từ Dư đang làm loạn vì kiểm tra tình hình của anh, giải thích: “Tôi không sao, không cần lo lắng.”
Cố Từ Dư nghi ngờ hỏi: “Thật sự không có việc gì sao?”
Nguyên Lạc Sâm nói: “Ừ, gần đây tôi ăn cơm rất ngon.”
Cố Từ Dư nhìn anh từ trên xuống dưới, khuôn mặt anh trông hồng hào hơn bình thường, quả thật không giống như đang lừa gạt cô, lúc này mới yên lòng.
“Ừ, biểu hiện không tệ.”
Trợ lý Lâm lái xe phía trước nhìn bộ dạng tổng giám đốc nhà mình qua kính chiếu hậu, suýt chút nữa cười chết.
Đây thật sự là cái tên cuồng công việc lạnh lùng, một chút nhân tính cũng không có sao? Bộ dạng ngoan ngoãn giải thích như học sinh tiểu học bị phê bình kia, chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
Dường như Cố Từ Dư cũng nhận ra điều này, cô nhìn Nguyên Lạc Sâm lúc này đang giải thích với mình.
Đối phương mặc một thân âu phục cao cấp được cắt may vừa vặn, bởi vì tham dự yến tiệc nên tóc cũng được đặc biệt vuốt lên, giờ phút này ngồi ở bên cạnh, vụng về giải thích cho cô bằng khuôn mặt xinh đẹp đó, dáng vẻ này khiến trái tim Cố Từ Dư ngứa ngáy vô cớ.
Nhìn là muốn tát một cái thật mạnh.
“Tôi không sao, cô ngoan ngoãn ngồi xuống đi, rất nhanh sẽ tới nhà họ Lâm thôi.” Nguyên Lạc Sâm thấy Cố Từ Dư nhìn mình chằm chằm thì đột nhiên bất động, bắt gặp ánh mắt kia, rốt cuộc cũng phát hiện điều gì đó.
Bất tri bất giác ý thức được dáng vẻ giải thích vừa rồi của mình thật sự có chút ngốc nghếch, nhất thời trong lòng tràn đầy xấu hổ và ngượng ngùng, đồng thời còn có chút khó tin.
Cuối cùng cứng nhắc quay đầu, tránh đi ánh mắt như lửa đốt của người bên cạnh.
Cố Từ Dư không nhận ra sự thay đổi của anh.
Hơn nữa lời nói của Nguyên Lạc Sâm cũng nhắc nhở Cố Từ Dư, lúc này cũng không phải lúc nghĩ đến những chuyện ấy. Sắp đến nhà họ Lâm rồi, kế tiếp cô phải ứng phó thật tốt mới được.
Cảm giác như nữ chính Lâm Thụy Lạp sẽ tạo cho cô một cái bẫy, còn có Lâm Tử Hàm cũng là một nhân tố đáng nghi.
Cố Từ Dư suy nghĩ, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.
“Trong bữa tiệc, có thể tôi sẽ không chăm sóc cho cô được, đến lúc đó tôi sẽ để trợ lý Lâm đi theo cô. Chỉ cần không phải vấn đề gì lớn, anh ấy đều có thể giúp cô giải quyết.”
Nguyên Lạc Sâm thấy cô đột nhiên an tĩnh lại, còn tưởng rằng cô đang căng thẳng, tiếp đến có thể sẽ phải đối mặt với một ít lời đồn đãi nhảm nhí.
Trợ lý Lâm ở phía trước sau khi nghe được, vội vàng đáp một câu: “Đúng vậy cô chủ, đến lúc đó cô có bất cứ chuyện gì cứ việc phân phó tôi là được, nếu thật sự không giải quyết được, còn có ông chủ của chúng tôi ở phía sau làm chỗ dựa cho cô cơ mà. Chỉ một bữa tiệc nhỏ mà thôi, cô chủ không cần khẩn trương như vậy.”
“Ừm… Được, cảm ơn.”
Mặc dù Nguyên Lạc Sâm không có dính dáng gì tới bữa tiệc lần này, nhưng sau khi nhìn thấy khuôn mặt trước sau như một không có biểu cảm gì của Nguyên Lạc Sâm, trong phúc chốc Cố Từ Dư lại cảm thấy an tâm, giống như mặc kệ nữ chính nam chính gì đó, tất cả đều không có gì ghê gớm.
Quả thật không có gì ghê gớm, nhân vật phản diện cô còn không sợ, vậy nữ chính có gì mà phải sợ, Lâm Tử Hàm có gì mà phải sợ.