Sau Khi Ký Thoả Thuận Ly Hôn Cùng Vai Ác Cố Chấp

Chương 45

Khi đến chỗ của Nguyên Lạc Sâm, ánh mắt Hướng Duyên sáng quắc nhìn anh, hơn nữa cũng thuận thế đi tới bên cạnh anh, đưa qua một hộp quà tinh xảo, trang nhã trong tay.

“Lạc Sâm, đây là quà em cố ý mang từ Pháp về cho anh.”

Hướng Duyên tỏ vẻ thản nhiên, như thể một mặt muốn chứng minh hành động và tư thế lúc này của mình không có gì là không phù hợp, mặt khác lại muốn thông qua thần sắc cùng lời nói thận trọng truyền đạt chút ý tứ mờ mịt.

Nguyên Lạc Sâm tiện tay nhận lấy, cử chỉ của anh lịch sự mà lại xa cách, mặc dù không ai có thể bắt lỗi, nhưng Hướng Duyên lại khó chịu khi nhìn thấy dáng vẻ bình thản này của anh.

“Không mở ra xem là cái gì sao?” Ngón tay Hướng Duyên siết chặt, lại cười nói.

Nguyên Lạc Sâm nhíu mày, thấy cô ta nói đến chuyện này, hơn nữa lần này dù sao cũng là sân nhà của Hướng Duyên, cũng không tiện không cho cô ta mặt mũi.

Sau khi mở hộp quà ra, bên trong là một cái khuy tay áo tạo hình đơn giản, nhưng chỉnh thể  lại hoa lệ tinh xảo, mặt trên khảm một viên hồng ngọc tính chất không tệ.

Cái khuy măng sét này vừa nhìn cũng biết giá cả phải tận trời.

Cố Từ Dư ở bên cạnh dùng khóe mắt liếc một cái, ở trong lòng hừ nhẹ một tiếng.

Lúc này hệ thống đột nhiên kêu một tiếng: Bảo bối, cô ta đang câu dẫn chồng của cô!

Khóe miệng Cố Từ Dư  giật giật, cô lại ranh ma tắt tiếng hệ thống lần nữa.

Cô đương nhiên cũng nhìn ra tâm tư Hướng Duyên, chỉ có điều quan hệ hiện tại của cô với Nguyên Lạc Sâm làm sao có thể nói rõ ràng bằng một câu đơn giản.

Những người bên cạnh tất nhiên cũng liếc mắt một cái thấy được viên khuy măng sét mang theo hàm ý đặc thù kia, cả đám đều nhốn nháo lên, không hề cố kỵ Cố Từ Dư đang ở đây, có lẽ có thể nói bọn họ từ đầu tới cuối căn bản cũng không để Cố Từ Dư vào mắt.

Mà những người lúc trước có quen biết với Cố Từ Dư ở bữa tiệc nhà họ Lâm, lại mơ hồ có chút không tán thành nhìn về phía những người này.

Chỉ có điều rất nhiều người ủng hộ Hướng Duyên, bọn họ tất nhiên cũng không tiện nói gì.

Chỉ sợ đến lúc chơi quá trớn, không có can đảm nghênh đón lửa giận của anh Lạc Sâm.

Nguyên Lạc Sâm nhìn khuy áo trong hộp, nhíu mày, xem ra cũng không muốn nhận.

Hơn nữa…

Chẳng biết tại sao, Nguyên Lạc Sâm nhìn ánh mắt trắng trợn to gan của Hướng Duyên đột nhiên có chút chột dạ, anh theo bản năng nhìn Cố Từ Dư.

Giống như đang giải thích điều gì đó.

Nhưng thấy Cố Từ Dư không phản ứng gì cả,  thậm chí còn đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình, hoàn toàn không có ý muốn để ý tới anh.

Lông mày Nguyên Lạc Sâm giật giật, hận không thể tiến lên bẻ mặt Cố Từ Dư ra.

Nguyên Lạc Sâm đè nén cơn giận trong lòng, ngay khi hắn vừa định mở miệng từ chối món quà hoàn toàn không có ý tứ này của Hướng Duyên, đột nhiên sau lưng Hướng Duyên không biết bị ai đẩy mạnh một cái.

Bởi vì quá gần, Hướng Duyên kêu lên một tiếng, thuận thế lao thẳng về phía Nguyên Lạc Sâm.

Mắt thấy sắp nhào vào lòng Nguyên Lạc Sâm.

Những người khác ở một bên chờ xem náo nhiệt.

Nhưng lại thấy Nguyên Lạc Sâm phản ứng vô cùng nhanh chóng, dịch sang bên cạnh một chút. Ngay sau đó, Hướng Duyên thuận thế ngã vào sô pha, tựa vào trong lòng Cố Từ Dư.

“…”

Cả đám lúc này đều có vẻ trầm mặc.

Mà Cố Từ Dư bởi vì tư thế tình cờ mà lúc này cũng đúng lúc thuận thế ôm Hướng Duyên vào trong ngực, còn theo bản năng nhéo eo nhỏ của cô ta.

Hướng Duyên: “...”

Nguyên Lạc Sâm ho nhẹ một tiếng, lúc này Cố Từ Dư mới tỉnh táo lại, vội vàng buông Hướng Duyên ra, nhìn Nguyên Lạc Sâm không nói nên lời.

Xem anh làm chuyện tốt gì kìa.

Nguyên Lạc Sâm có chút đúng lý hợp tình trả lời cô một ánh mắt.

Giống như đang nói, nếu vừa rồi tôi không làm như vậy, sự trong sạch của chồng cô sẽ khó mà giữ được.

Cố Từ Dư càng không nói gì.

Hướng Duyên ngồi ở giữa hai người, nhìn bọn họ mắt đi mày lại như thể không thèm để ý đến mình trước mặt, tức giận đến suýt chút nữa mất mặt tại chỗ.

Diễn biến này quả thực khiến mọi người không ngờ tới.

Mấy người Dư Đào ở bên cạnh nhịn không được trực tiếp bật cười.

Chị dâu bọn họ cũng thật là một nhân tài.

Lúc ở bữa tiệc nhà họ Lâm, vốn còn tưởng rằng cô là hoa si bao cỏ như lời đồn đãi, không ngờ cô lại cư xử tao nhã nhã nhặn trong bữa tiệc, kết quả vừa rồi, bọn họ lại dán một cái mác khác cho Cố Từ Dư.

Khó trách có thể khiến anh Lạc Sâm mê mệt đến choáng váng đầu óc.

Quá lợi hại.

Lần tụ họp này, Cố Từ Dư kỳ thật từ đầu tới cuối cũng chưa từng nói gì, nhưng trên thực tế lại là người gây chú ý nhất.

Bất kể là dáng vẻ kia, hay là khí chất bình thản rồi lại có vẻ bình dị gần gũi.

Hướng Duyên có vẻ như cũng ý thức được điểm này.

Sau khi đứng dậy khỏi sô pha, cô ta thu lại sự chán ghét đối với Cố Từ Dư, nhưng cũng không về chỗ, mà cứ như vậy ngồi xuống giữa Nguyên Lạc Sâm và Cố Từ Dư.

Sau đó lợi dụng tình hình mà kể lại chuyện thú vị lúc học trung học với Nguyên Lạc Sâm.

Về phần Nguyên Lạc Sâm vốn định từ chối nhận cái khuy tay áo kia cũng tạm thời bị “bóp cổ chọc cười”.

Cố Từ Dư lúc này đã bình tĩnh lại,  cô thậm chí xê sang bên cạnh một chút, lại nghiêng người một chút, có chút hăng hái thưởng thức dáng vẻ hiếm thấy của Nguyên Lạc Sâm, quả thực thú vị cực kỳ.

Nguyên Lạc Sâm đương nhiên là nhận ra cô đang trêu chọc mình, liếc cô một ánh nhìn ngầm cảnh cáo.

Cảm giác được hai người ánh mắt giao nhau, Hướng Duyên dừng một chút, ánh mắt chợt lóe lên, sau đó đột nhiên cười trêu chọc nói: “Nghĩ đến khi còn bé ở bên Lạc Sâm, lại nhớ đến hồi bé Trần Viễn cũng có một người bạn rất thân.”

Nguyên Lạc Sâm nghe đến đó, sắc mặt đột nhiên trầm xuống.

Hướng Duyên cười, tiếp tục chậm rãi nói: “Tôi nhớ rõ tiểu thanh mai này của Trần Viễn... hình như là tiểu thư Cố! Khi đó cô Cố vẫn luôn khóc nháo đòi gả cho Trần Viễn nhà tôi.”

Mọi người lần nữa bị tin tức này đập cho đầu óc choáng váng.

Các người chơi lớn thế này à?

Tình yêu tứ giác đó, đúng là nó.

Cố Từ Dư:?!!

Cô ta nói cô Cố nào vậy.

Nhưng mà hiển nhiên ở đây chỉ có một mình cô là cô Cố, hơn nữa lúc này tầm mắt mọi người cũng đều rơi vào trên người cô.

Cố Từ Dư: “...”

Làm thế nào cô lại không biết hồi bé cô còn có một tiểu trúc mã là Hướng Trần Viễn chứ? Hơn nữa còn khóc nháo đòi gả cho hắn?

Cố Từ Dư vô thức nhìn về phía một nhân vật chính khác trong chuyện này, khi chạm phải tầm mắt lạnh nhạt lại trong trẻo của Hướng Trần Viễn, đột nhiên trong lòng đập mạnh một cái.

Chuyện này hình như… đúng rồi.

 Ký ức thuở bé dần trở nên rõ ràng hơn.

Hồi bé Cố Từ Dư có sống ở nhà ông bà ngoại một thời gian, mà khi đó nhà hàng xóm chính là Hướng gia.

Khi còn bé Cố Từ Dư cũng đã bắt đầu thích các cậu bé xinh đẹp, khi đó cách Hướng gia rất gần, thường xuyên nhìn thấy con trai nhỏ Hướng gia xuất hiện ở vườn hoa sau nhà, im lặng trầm mặc nghiên cứu các loại hoa cỏ.

Ngoại hình đứa bé kia rất xinh đẹp, tinh xảo lại có chút dễ vỡ.

Khi Cố Từ Dư nhỏ lần đầu nhìn thấy đối phương, đã bị anh trai xinh đẹp này đánh cắp trái tim.

Sau đó bé bắt đầu lẽo đẽo bên cạnh anh trai nhỏ này không rời nửa bước.

Mãi cho đến khi Tiểu Cố Từ Dư được đón về, hai người mới tách ra.

Cố Từ Dư đánh giá phản ứng của Hướng Trần Viễn, còn có ánh mắt kia, mơ hồ cảm giác được cái gì đó.

Lúc này hệ thống khẳng định phỏng đoán của cô.

“Anh ta nhìn ra rồi.” 

“Cô không phải cô nhóc kia.”

Cố Từ Dư cũng nghĩ như vậy.

Mặc dù không rõ ràng nhưng cô có thể cảm nhận rõ điều đó từ ánh mắt anh ta.

Sau Nguyên Lạc Sâm, đây là người thứ hai có thể nhìn ra cô không giống với nguyên chủ lúc trước.

“Muộn rồi, hôm nay chúng ta dừng ở đây đi, Lâm Lâm vẫn đang đợi ở nhà.”

Nguyên Lạc Sâm đột nhiên đứng lên, sau đó giơ tay kéo Cố Từ Dư đang ngây người bên cạnh lên, nói với mọi người một tiếng rồi trực tiếp rời đi.

Môi Hướng Duyên khẽ nhếch lên, cô ta nhìn bóng lưng Nguyên Lạc Sâm, trong mắt tràn đầy không cam lòng.

Mà ở sô pha vừa rồi Nguyên Lạc Sâm đứng dậy, nơi tiếp giáp với chỗ Hướng Duyên, cái khuy tay áo kia lẳng lặng để lại nơi đó, giống như đang thể hiện điểu gì đó.

Từ lầu hai đi xuống, Cố Từ Dư cứ như vậy bị Nguyên Lạc Sâm lặng lẽ kéo đi.

Lúc này cô còn chưa tỉnh táo lại. 

Tại sao đang nói chuyện lại nói đi là đi luôn vậy?

Còn có Lâm Lâm?

Lâm Lâm bây giờ vẫn còn ở chỗ bà nội, nhưng mà Nguyên Lạc Sâm dùng cái cớ này thì đúng thật là thông minh.

Mãi cho đến khi ngồi lên xe, đối phương cũng không có ý định mở miệng nói chuyện.

Cố Từ Dư không thể chịu được bầu không khí khó xử này, mở miệng hỏi: “Anh làm sao vậy? Sao đột nhiên lại muốn về?”

Vốn cho rằng người này sẽ không trả lời cô, không nghĩ tới đối phương trực tiếp nhìn qua, mở miệng ra là âm dương quái khí nói.

“Sao nào, chẳng lẽ cô còn muốn tiếp tục ở lại đó? Nếu không nỡ đi, vừa rồi có thể không cần theo tôi về.”

Cố Từ Dư: “...”

Có bệnh, còn bệnh không nhẹ.

“Là anh kéo tôi ra đấy được chứ!” Cố Từ Dư tức giận phản bác.

Nguyên Lạc Sâm nghẹn họng, vẻ mặt phẫn nộ đột nhiên biến mất ngay lập tức.

Còn không phải bởi vì cô vẫn nhìn chằm chằm Hướng Trần Viễn ư, sao nào, đột nhiên tìm được trúc mã của mình, không cần chồng nữa phải không?

Bình Luận (0)
Comment