Sau Khi Ký Thoả Thuận Ly Hôn Cùng Vai Ác Cố Chấp

Chương 47

Cố Từ Dư và Nguyên Lạc Sâm tiến hành ly hôn một cách lặng lẽ.

Dù sao chuyện này nếu như lộ ra ngoài sẽ dễ dàng làm rung chuyển thị trường chứng khoán hai bên.

Có vẻ như ngoài đương sự và một số bạn bè thân thiết thì ít ai biết chuyện.

Việc bồi thường trong thỏa thuận trước đó vẫn đang được xử lý.

Về phần chỗ ở hiện tại của Cố Từ Dư, Nguyên Lạc Sâm vốn định để cô tạm thời ở nhà.

Lý do được đưa ra lúc ấy là dù sao thì hiện tại cũng chỉ có hai người họ trong nhà, coi như một người ở ghép là được rồi.

Nhưng Cố Từ Dư không đồng ý, Nguyên Lạc Sâm hung hăng nhìn cô một cái, sau đó gọi điện thoại bảo trợ lý Lâm đi sắp xếp người thu dọn một căn nhà gần khu số mười ba An Hạ cho Cố Từ Dư.

Cố Từ Dư lại sống cực kì thoải mái.

Tuy rằng cô cũng có thể ở nhà họ Cố, nhưng cả gia đình anh cả và anh hai đều ở đó, cô cũng không muốn mỗi sáng sớm đều phải đấu trí với họ.

Mệt chết đi được.

Cuộc sống độc thân thì nên tự do và tươi đẹp mới đúng.

Hơn nữa căn nhà mà Nguyên Lạc Sâm cho cô cũng không tệ.

Đúng là một ông chồng cũ hào phóng.

Sau đó, Cố Từ Dư mới bắt đầu cuộc sống độc thân của mình, nhanh chóng gọi điện báo cho Lâm Tri Hiểu biết, hai người vô cùng có nghi thức đặt một phòng riêng ở quán bar, tổ chức một bữa tiệc chúc mừng độc thân.

Lâm Tri Hiểu luôn biết chơi, cô ấy thậm chí còn đặc biệt săn sóc gọi vài nam sinh bộ dạng không tệ bồi trò chuyện, người sau còn hơn người trước.

Kết quả bởi vì không cẩn thận chơi quá vui, Cố Từ Dư uống say như chết, kéo cũng kéo không nổi nằm lì ở trên sô pha.

Lâm Tri Hiểu: “...”

Thật không có tiền đồ, đúng là vô tích sự.

Khóe miệng cô ấy giật giật, đối với tình huống trước mắt thật sự không có cách nào.

Vì vậy đành phải gọi cho anh trai nhà mình.

Thành thật mà nói, tuy rằng bây giờ Lâm Thụy Lạp đã được đón về Lâm gia nhưng không biết có phải hai anh em Lâm Thụy Lạp và Lâm Tử Hàm bất hòa hay không, hai người kỳ thật vẫn nhìn nhau không vừa mắt.

Mà quan hệ giữa Lâm Tri Hiểu với Lâm Tử Hàm từ nhỏ đến giờ vẫn rất tốt.

Lúc Lâm Tử Hàm nhận được điện thoại, nghe được tin tức từ Lâm Tri Hiểu còn rất vui vẻ.

Bây giờ Cố Từ Dư đã độc thân rồi, có phải anh ta lại có cơ hội rồi không.

Lâm Tử Hàm nhanh chóng thu dọn một chút, rất nhanh lái xe chạy tới chỗ Lâm Tri Hiểu.

Cùng lúc đó, Nguyên Lạc Sâm nhận được một tin nhắn.

Là Dư Đào, người thích đi bar nhất gửi tới.

‘Anh Lạc Sâm, em vừa mới gặp chị dâu ở quán bar, có vẻ uống không ít, vợ chồng son hai người cãi nhau sao?’

‘Hơn nữa... đại tiểu thư Lâm gia cũng ở đây, vừa rồi đi ngang qua em có liếc một cái, hình như còn gọi không ít người.’

‘... Là đàn ông.’

Nguyên Lạc Sâm: ‘...’

Rất có tiền đồ đúng không.

Vừa mới ly hôn, anh còn chưa kịp chuẩn bị những chuyện kế tiếp, người phụ nữ kia lại lập tức vứt anh ra sau đầu.

Còn tìm những người đàn ông khác.

Quả thực càng nghĩ càng tức.

Lúc này Nguyên Lạc Sâm đang ở nhà, anh kêu Dư Đào phát định vị cho anh, ngay cả Lâm trợ lý cũng chưa kịp kêu, trực tiếp lái xe đi qua.

Dọc đường mặt mày đều đen thui, hai hàm răng nghiến chặt.

Nguyên Lạc Sâm và Lâm Tử Hàm gần như ra ngoài cùng một lúc, chẳng qua là có chút chênh lệch khoảng cách, lúc Nguyên Lạc Sâm đến, Lâm Tử Hàm đã đang ôm Cố Từ Dư vào lòng đi ra ngoài rồi.

“A, thì ra là chồng cũ của cô Cố tới. Đáng tiếc tới chậm một bước rồi, bây giờ để tôi đưa cô Cố về nhà đi.”

Lâm Tử Hàm nhìn người đàn ông chắn trước mặt mình, bất động thanh sắc ôm Cố Từ Dư vào lòng mình, cười híp mắt nói.

“Đưa cô ấy cho tôi.” Nguyên Lạc Sâm nhìn động tác của Lâm Tử Hàm, con ngươi tối lại, lạnh lùng nói.

Lâm Tử Hàm không hề động đậy, vẫn nhìn anh với ánh mắt khiêu khích, thậm chí còn giơ tay vén một lọn tóc xõa đang xõa xuống của Cố Từ Dư ra sau tai.

Đồng tử Nguyên Lạc Sâm đột nhiên co lại.

“Cố Từ Dư, dậy mau.” Anh lớn tiếng với Cố Từ Dư đang say khướt trong lòng Lâm Tử Hàm.

Cố Từ Dư lẩm bẩm một câu gì đó, lại ngủ tiếp.

“Cố Từ Dư!!!” Nguyên Lạc Sâm lại lớn tiếng gọi.

Lần này, có lẽ là cơn giận của Nguyên Lạc Sâm đã trực tiếp truyền đến Cố Từ Dư, ngay cả Lâm Tử Hàm ở bên cạnh cũng cảm nhận được một luồng sát khí.

Cố Từ Dư cuối cùng cũng từ từ mở mắt ra, ngẩng đầu thấy bức tường trước mắt rất giống khối băng lớn lớn Nguyên Lạc Sâm kia, vì vậy vẫn từ trong ngực Lâm Tử Hàm giãy ra, đi về phía trước vài bước, vỗ vỗ, sau đó lầm bầm một câu ‘Tiểu Sâm’ rồi lại ngủ thiếp đi.

Nguyên Lạc Sâm: “...”

Lâm Tri Hiểu ở bên cạnh nhìn bộ dạng xấu hổ của bạn thân nhà mình, che mặt thở dài.

Mặc dù Nguyên Lạc Sâm có chút không nói nên lời với Cố Từ Dư, nhưng cũng may người này sau khi say còn biết thân biết phận, nếu như cô còn vùi trong ngực Lâm Tử Hàm, anh cũng không biết mình có lao lên đánh nhau với gã hồ ly tinh Lâm Tử Hàm này không nữa.

Nhưng mà lúc này…

Cảm nhận được hơi ấm trong lòng cùng với hơi thở quen thuộc, trong con ngươi luôn bình tĩnh không gợn sóng của Nguyên Lạc Sâm lộ ra một ánh mắt cực kỳ khiêu khích với Lâm Tử Hàm.

Lâm Tử Hàm nhìn bộ dạng đáng đánh của anh, nụ cười trên mặt có chút cứng ngắc.

Sau khi hai người rời đi, Lâm Tử Hàm cười như không cười nhìn chằm chằm Lâm Tri Hiểu, da đầu Lâm Tri Hiểu tê dại, vội vàng giải thích: "Anh, em không có gọi anh ta tới.”

Xuất quỷ nhập thần, quả thực nhìn chằm chằm vợ mình như kẻ điên vậy. Nhìn anh như vậy, có chỗ nào giống người vừa mới ly hôn chứ.

“Đương nhiên anh biết không phải do em gọi tới.”

Anh ta coi như cũng hiểu rõ em gái mình, không phải tự dưng mà hướng về người ngoài.

Nhưng mà…

“Lâm Tri Hiểu, gọi không ít người đó. Chơi rất vui nhỉ!” Lâm Tử Hàm cười nói.

“Ách… Anh, anh nghe em giải thích, em đây không phải là muốn Tiểu Ngư vui vẻ một chút sao, dù sao cũng là phụ nữ vừa mới ly hôn, ít nhiều trong lòng cũng có chút tổn thương, cho nên…”

“Cho nên em tìm một đống đàn ông không quen biết nói chuyện phiếm với các em?”
Lâm Tri Hiểu cúi đầu càng ngày càng thấp.

“Về nhà úp mặt vào tường tự ngẫm đi.”

“Ồ…”

-

Bên kia, sau khi Nguyên Lạc Sâm mang Cố Từ Dư đi, trực tiếp mang cô về số mười ba An Hạ trước đó.

Lúc này đã khuya, Nguyên Lạc Sâm trở về nhẹ nhàng, không thu hút sự chú ý của bất cứ ai.

Anh ôm Cố Từ Dư lên lầu, đặt cô lên giường.

Khi ánh mắt rơi vào bộ quần áo rất mát mẻ mà cô đang mặc, lông mày anh giật giật dữ dội.

Anh khiến cô chịu ấm ức chỗ nào?

Vừa mới ly hôn đã lập tức giống như ngựa hoang thoát cương, hoàn toàn giải phóng.

Nguyên Lạc Sâm căm tức nhìn Cố Từ Dư một hồi, lại cảm thấy có chút thất bại.

Cả đời này anh đúng là không có biện pháp với cô.

Thu dọn xong cho Cố Từ Dư, Nguyên Lạc Sâm lăn qua lăn lại đến nửa đêm mới ngủ.

Sáng hôm sau.

Cố Từ Dư mở to mắt, phát hiện mình đang mắc kẹt trong một lồng ngực rất an toàn.

Đồng tử cô co lại, đẩy mạnh người ta một cái.

Người đàn ông r.ên r.ỉ một tiếng.

Cố Từ Dư nghe thấy âm thanh ngẩng đầu nhìn lại, sau khi nhìn thấy là Nguyên Lạc Sâm thì thở phào nhẹ nhõm.

May là không phải kẻ điên nào.

“Đã biết sợ rồi sao, còn dám một mình ở quán bar uống say mèm.” Nguyên Lạc Sâm kéo quần áo lộn xộn, âm dương quái khí nói.

Khóe miệng Cố Từ Dư giật giật: “Không phải có Hiểu Hiểu ở đó sao? Bởi vì có cô ấy ở đó nên tôi mới dám uống như điên đấy, được chưa!!”

Cố Từ Dư hung hăng phản bác.

“Đúng đúng đúng, có Lâm Tri Hiểu ở đó, nếu không là tôi đến sớm, phỏng chừng sáng hôm sau, nơi cô tỉnh lại chính là nhà Lâm Tử Hàm rồi. Loại người như Lâm Tử Hàm nhìn thấy phụ nữ là tớn hết cả lên, cô cảm thấy cô có thể có kết cục tốt gì.”

Nguyên Lạc Sâm nói xấu sau lưng Lâm Tử Hàm.

Tất nhiên Lâm Tử Hàm không phải là loại người mà Nguyên Lạc Sâm nói, tuy rằng anh ta thực sự cảm thấy hứng thú với Cố Từ Dư, nhưng ngày hôm qua cũng thật lòng chỉ là muốn đưa Cố Từ Dư về nhà cô mà thôi.

Lời này mà để Lâm Tử Hàm nghe được, chắc chắn sẽ đấm cho Nguyên Lạc Sâm một cú.

Chồng trước của cô trực tiếp đưa cô về nhà mình, lại còn ở nơi này quở trách anh ta.

Đương nhiên Cố Từ Dư cũng sẽ không tin lời vô nghĩa này.

Cô chống người ngồi dậy, thật lâu sau mới mơ hồ nhớ tới chuyện tối hôm qua. 

Hình như là... người này chăm sóc cô cả đêm.

Bởi vì hiếm khi uống rượu, tối hôm qua Cố Từ Dư nôn rất nhiều, hình như còn nôn lên người người nào đó.

Nghĩ đi nghĩ lại, tự dưng cô có chút chột dạ.

Cố Từ Dư lặng lẽ ngẩng đầu nhìn Nguyên Lạc Sâm, đúng lúc đụng phải ánh mắt đối phương, lại vội vàng thu hồi tầm mắt.

“Mặc kệ thế nào, tối hôm qua vẫn cám ơn anh.” Cố Từ Dư chầm chậm nói.

“Cho nên?” Nguyên Lạc Sâm lạnh lùng nhướng mày.

“Còn có cho nên?” Cố Từ Dư đột nhiên có dự cảm không lành, như thể Nguyên Lạc Sâm muốn nhân cơ hội sử dụng công phu sư tử há mồm vậy.

“Nếu không cô cho rằng đêm hôm khuya khoắt tôi không ngủ, đến đó đón cô về à?” Nguyên Lạc Sâm ra vẻ đa tình.

“...” Cố Từ Dư bị anh làm cho nghẹn họng đến mức hận không thể lấy gối đánh anh một cái.

Đúng vậy, trong lòng Cố Từ Dư, Nguyên Lạc Sâm bây giờ miệng rất đê tiện.

Hơn nữa còn như mấy con chó vậy.

Cố Từ Dư tức giận rời đi.

Nguyên Lạc Sâm nhìn bóng lưng cô từ phía sau, trong con ngươi lạnh lùng xẹt qua một nụ cười khẽ nhưng rất nhanh lại biến mất.

Bình Luận (0)
Comment