Người con gái mà ông từng luôn tự hào - Khương Oản Oản hóa ra thành tích học tập lại là giả dối.
Là bỏ ra một trăm vạn thuê người khác thi hộ cô.
“Không… không thể nào…”
Khương Chấn Thiên vẫn muốn cố chấp hy vọng vào một sự đảo ngược chính thức từ Bộ Giáo dục.
Tuy nhiên, ngay giây tiếp theo, điện thoại của ông ta đột nhiên vang lên.
Có lẽ vì muốn trốn tránh, ông ta không thèm nhìn mà trực tiếp nghe máy:
“Xin chào, chúng tôi là Bộ Giáo dục thành phố Bắc Kinh. Chúng tôi nhận được đơn tố cáo rằng con gái ông, Khương Oản Oản, đã thuê người thi hộ trong kỳ thi tuyển sinh cấp ba cách đây bảy năm. Qua điều tra, đã xác nhận có hành vi vi phạm pháp luật. Xin mời ông trong vòng ba ngày dẫn con gái đến Bộ Giáo dục để giải quyết.”
Tút… tút… tút…
Điện thoại ngắt máy trước khi Khương Chấn Thiên kịp phản ứng. Cuộc gọi chẳng khác gì một thông báo ngắn gọn.
Ngay sau đó, Bộ Giáo dục đã đăng tải công bố, tin tức này lập tức lan truyền khắp cả nước.
Những người từng chứng kiến Khương Oản Oản ép buộc Khương Lưu Huỳnh thi hộ cho cô ta sớm đã đoán trước kết quả này.
Chỉ có Khương Chấn Thiên cảm thấy như trời đất sụp đổ. Ông ta ngơ ngác nhìn bản ghi cuộc gọi thật lâu, rồi quay lại nhìn hai người con trai của mình.
Trên khuôn mặt họ là vẻ bình thản, nhưng trong ánh mắt lại hiện lên sự thất vọng sâu sắc dành cho ông ta.
Hạt Dẻ Rang Đường
Khoảnh khắc đó, ông ta đột nhiên nhớ đến người vợ vì bệnh tim mà qua đời đột ngột. Kể từ sau khi Khương Lưu Huỳnh mất tích, ngày nào bà cũng thì thầm lẩm bẩm:
“Nhất định phải tìm lại được Huỳnh Huỳnh. Lần này, tôi nhất định sẽ chăm sóc tốt cho con bé, để nó lớn lên khỏe mạnh và hạnh phúc…”
Không ít lần bà thúc giục ông ta mau chóng tìm lại con gái, rồi bù đắp gấp bội cho cô.
Những lời nói ấy không ngừng vang vọng trong đầu Khương Chấn Thiên, khiến ông ta nhớ lại lúc trước mình đã hứa chắc nịch như thế nào, còn cam đoan không ngừng.
Nhưng ông ta đã làm gì?
Không chỉ từng nghĩ đến việc từ bỏ tìm kiếm con gái, mà còn khiến cô sống không hạnh phúc ở trong chính ngôi nhà của mình.
Trước mặt mọi người, ông ta nói cô chỉ là con nuôi, còn Khương Oản Oản mới là con gái ruột. Ông mắng cô là bạch nhãn lang, thậm chí còn thẳng tay tát cô một cái.
Đau quá…
Trái tim ông ta chưa bao giờ đau như vậy.
Âm thanh “ầm” vang lên khắp trường quay, tất cả ánh mắt lại đổ dồn về phía Khương Chấn Thiên.
Ông ta quỳ xuống ngay trước mặt mọi người. Nhưng cái quỳ này không phải để cầu xin, mà rõ ràng là vì nỗi đau không thể đứng vững.
Khuôn mặt ông ta nhăn nhúm, đỏ bừng.
“Bố!” Khương Thành Du là người đầu tiên phản ứng, vội lao đến đỡ ông ta dậy.
Nhưng điều khiến Khương Thành Du không ngờ là Khương Chấn Thiên đã vùng khỏi sự đỡ đần của anh ta, nghiến răng chịu đựng cơn đau, quỳ trên hai đầu gối, từng chữ từng chữ nói trước màn hình:
“Xin lỗi con, Lưu Huỳnh, ngày đó là bố đã hiểu lầm con, càng không nên nói những lời hồ đồ như vậy.”
Nói đến đây, không biết có phải do tâm lý hay không, nhưng sau khi thốt ra những lời ấy, trái tim vốn nghẹt thở của ông ta bỗng nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Vì thế, ông ta tiếp tục nói:
“Lâu rồi bố không gặp con. Bố rất nhớ con, rất nhớ ‘tiểu Tinh Tinh’ của bố.”
“Tiểu Tinh Tinh” là biệt danh mà Khương Chấn Thiên và Khương Nhược đặt cho Khương Lưu Huỳnh khi cô còn trong bụng mẹ.
Dù khi cô còn là một thai nhi hay sau khi chào đời, mỗi khi nghe họ gọi như vậy, cô đều đáp lại.
Chỉ là, cái tên ấy đã không còn được nhắc đến kể từ khi cô có tên chính thức.
Nhưng lúc này, Khương Chấn Thiên, người nhớ rõ từng chuyện trong quá khứ, không kìm được gọi lại một lần nữa, nước mắt lưng tròng hỏi:
“Tối nay, con có thể về nhà ăn cơm cùng chúng ta được không?”
“Con yên tâm! Không có bò bít tết đâu. Sau này bố sẽ nhớ rằng con không ăn được thịt bò. Còn tiền tiêu vặt, bố sẽ cho con một trăm triệu, được không?”
“Chỉ cần con vui vẻ, vui vẻ là đủ rồi. Bố sẽ không bao giờ yêu cầu con phải xinh đẹp, phải thông minh nữa. Bố cũng sẽ không đánh, không mắng con nữa. Con về nhà đi… được không?”