Sau Khi Ký Ức Bị Phơi Bày, Những Người Từng Bắt Nạt Cô Đều Khóc

Chương 92

Dù rằng Khương Lưu Huỳnh phải chịu đựng sự tra tấn khủng khiếp về tinh thần lẫn thể xác, cô vẫn có thể vững vàng cầm bút, bình tĩnh và tập trung viết ra câu trả lời cho từng câu hỏi trên bài thi.

 

Điều khiến người khác kinh ngạc hơn chính là tốc độ viết của cô cực nhanh, không hề có chút ngập ngừng, hết câu này lại đến câu khác.

 

Phải biết rằng đây là môn Toán! Ngay cả học bá cũng cần dừng lại suy nghĩ một phút trước khi đặt bút, nhưng cô …

 

Thậm chí đến cả câu hỏi nâng cao cuối cùng của đề, cô cũng có thể dễ dàng viết ra toàn bộ quá trình giải!

 

[Thật quá lợi hại, tinh thần của Khương Lưu Huỳnh ổn định không giống một đứa trẻ, chứ đừng nói là một thiếu nữ đang ở tuổi dậy thì.]

 

[Khoan đã, nếu tôi nhớ không lầm, đề Toán trung khảo năm đó là đề khó nhất trong lịch sử! Thậm chí câu hỏi nâng cao cuối cùng còn vượt chương trình học! Những gì Khương Lưu Huỳnh viết đúng không? Nhìn cô ấy viết mà cứ như là chuyện nhỏ vậy? Không lẽ viết bừa?]

 

[Nếu là viết bừa thì đừng phát sóng nữa. Có nhiều người nước ngoài đang xem, thật xấu hổ.]

 

[Đúng là một kỳ tích. Từ lâu tôi đã nghe nói rằng người Hoa giỏi Toán, nhưng không ngờ lại giỏi đến thế này. Câu hỏi này khó đến mức ngang với trình độ đại học ở nước tôi. Sao các bạn có thể nỡ đối xử với thiên tài như thế ? Tôi có thể nhận nuôi cô bé được không?] I.P Mỹ.

 

[…Mọi người có phải đã quên mất lý do vì sao trước đây Khương Oản Oản có thể đứng nhất toàn trường không?]

 

Khương Tư Niên cũng là một thiên tài Toán học. Những câu hỏi này đối với anh ta chỉ có thể nói là bình thường.

 

Nhưng tốc độ cùng độ chính xác của Khương Lưu Huỳnh thật khiến người ta kinh ngạc!

 

Trời biết được, cảm giác của Khương Tư Niên khi nhìn thấy em gái mình có thể không chút ngập ngừng tìm ra cách giải phù hợp nhất cho từng câu hỏi là như thế nào.

 

“Em gái tôi là thiên tài… em gái tôi là thiên tài!”

Hạt Dẻ Rang Đường

 

Khương Tư Niên lúc đầu chỉ lẩm bẩm, sau đó không kìm được mà hét to lên đầy phấn khích.

Nhưng đáng tiếc, tất cả những điều này đã đến quá muộn.

 

Thời gian đã đến ngày cuối cùng của kỳ trung khảo, môn thi cuối cùng.

 

Khương Lưu Huỳnh vẫn như thường ngày, bước vào trường dưới ánh mắt khác lạ của rất nhiều người, nhưng cô lại có thể thản nhiên không để ý, giữ vững lưng thẳng, sải bước tự tin, dùng vẻ mặt lạnh lùng đáp trả từng ánh mắt khinh thường từ các bạn học.

 

Như thể cô đã hiểu rõ rằng cách nhìn của những người này về mình đã ăn sâu bám rễ, không cần thiết phải giải thích, cũng không cần phải bận tâm.

 

Bởi vì cô tin rằng năng lực và giá trị của bản thân không phụ thuộc vào người khác, cô cũng không cần sự công nhận của người khác để chứng minh chính mình.

 

“Khương—Lưu Huỳnh? Nghe nói mấy ngày trước em đã bỏ thi?”

 

Một lực mạnh bất ngờ vỗ lên vai cô, kèm theo giọng nam vô cùng quen thuộc vang lên phía sau.

 

Nhưng cô lại không thể ngay lập tức nhớ ra người đó là ai, chỉ theo bản năng quay đầu lại.

 

“Sao! Sao lại là anh?”

 

Khi nhìn thấy khuôn mặt của người đó, Khương Lưu Huỳnh bất giác lùi lại một bước, trạng thái bình tĩnh vừa rồi bỗng chốc biến mất không dấu vết, cả người hiện rõ vẻ căng thẳng.

 

“Sao lại không thể là tôi? Không phải chú Khương bảo tôi đến trường đón em sao? Tiện thể tôi cũng có chút việc, nên đến sớm hơn một chút.”

 

Người đến chính là Bạch Ly, chỉ có điều đây là Bạch Ly của bảy năm trước.

 

Nhìn Khương Lưu Huỳnh né tránh mình như rắn rết, đáy mắt của Bạch Ly rõ ràng hiện lên chút tò mò.

 

Khương Lưu Huỳnh nuốt nước bọt một cách khó khăn, cổ họng khẽ động, ánh mắt không rời khỏi chàng trai trước mặt.

 

Hôm nay, anh không mặc đồng phục của trường mà là một chiếc áo thun trắng đơn giản, sạch sẽ, kết hợp với chiếc quần dài màu sắc tương đồng.

 

“Sao phải sợ tôi đến thế? Xung quanh đều là người, không biết còn tưởng… em đang mang thai con của tôi đấy.”

 

Bạch Ly nhớ lại những tin nhắn trong nhóm lớp, không suy nghĩ nhiều đã buột miệng trêu chọc, mặc dù anh biết rõ mọi chuyện đó đều là giả.

 

“Rắc——”

 

Một tiếng chụp ảnh đột ngột vang lên, lọt vào tai cả hai người. Bạch Ly khẽ nheo mắt,

 

“Nơi này không thích hợp để nói chuyện, mọi người xung quanh đều đang nhìn chúng ta. Đi theo tôi đến chỗ khác.”

 

Vừa nói, Bạch Ly vừa đưa tay ra, từ từ tiến lại gần.

 

Trong khoảnh khắc này, hình ảnh của thiếu niên trước mặt dần trùng khớp với bóng dáng trong ký ức của Khương Lưu Huỳnh.

 

Người đàn ông cầm kim tiêm cũng từng từng bước tiến gần cô như thế.

 

Dù cô đã thoát ra được, cảm giác sợ hãi vẫn quẩn quanh không chịu buông tha, khiến cô không kiềm được mà run rẩy.

 

Khương Lưu Huỳnh muốn né tránh, nhưng đôi chân như bị đóng đinh tại chỗ, không thể nhúc nhích dù chỉ một chút.

 

Cho đến khi khoảng cách giữa hai người chỉ còn chưa đến mười centimet, cô rốt cuộc không chịu nổi nữa, hét to:

 

“Đừng lại gần!”

 

Bạch Ly nghe thấy, bước chân khựng lại đôi chút, nhưng chính điều này đã tạo cơ hội để Khương Lưu Huỳnh hoàn hồn, nhanh chóng quay người, hoảng hốt bỏ chạy.

 

Dù cảnh tượng này chỉ diễn ra trong ba phút ngắn ngủi, nhưng đã khiến rất nhiều người xem tò mò. Ngay lúc chính chủ còn đang ở đó, họ lập tức điên cuồng gõ phím hỏi:

 

[Bạch Ly, anh rốt cuộc đã làm gì Khương Lưu Huỳnh mà cô ấy sợ anh đến thế?]

 

[Có điều gì bất thường ắt có điều khuất tất. Có phải anh sợ bị chúng tôi mắng nên cố tình không tiết lộ những điều xấu xa mình đã làm với cô ấy không?]

 

 

[Có lý đấy, trước giờ tôi đã không ưa anh rồi. Hôm nay còn nói ra mấy lời như vậy, đúng là hạ đẳng.]

 

Bạch Ly nhìn dòng bình luận dồn dập, môi khẽ mấp máy rồi lại ngậm chặt, cuối cùng lựa chọn im lặng.

 

Hình ảnh hiện tại của anh hoàn toàn khác xa với cậu thiếu niên hoạt bát trong màn hình.

 

Nhưng Khương Tư Niên thì không dễ dàng bỏ qua như vậy.

 

Anh ta bước nhanh tới, nắm lấy cổ áo của Bạch Ly, kéo lên và chất vấn:

 

“Cậu đã làm gì em gái tôi?!”

 

“Nếu tôi nói tôi không biết, anh có tin không?”

 

Bạch Ly đáp ngay không chút do dự, dù phải đối mặt với ánh mắt đầy hung hãn của đối phương, anh vẫn không hề tỏ ra e ngại, tiếp tục nói:

 

“Tôi không cần phải lừa anh. Nếu tôi muốn rũ sạch mọi trách nhiệm, tôi đã không để cảnh này được phát sóng, đúng không?”

 

Lúc này, Khương Thành Du cũng bước tới, kéo Khương Tư Niên ra, vừa làm vừa nói:

 

“Anh, mau thả… em rể ra đi. Dù sao cậu ấy cũng là vị hôn phu của Lưu Huỳnh mà.”

 

Hai chữ này được Khương Thành Du nói ra một cách cực kỳ khó khăn.

 

Dù gì thì không lâu trước đây, Khương Thành Du còn tuyên bố rằng mình sẽ không bao giờ thừa nhận Bạch Ly là “em rể,” thậm chí còn mắng Bạch Ly là kẻ vong ân bội nghĩa.

 

Trong mắt Khương Thành Du, Bạch Ly từ trước đến giờ luôn là vị hôn phu của Khương Oản Oản.

 

Cho đến khi Bạch Ly bất ngờ đến hỏi cưới, đối tượng lại là Khương Lưu Huỳnh.

 

Nhưng trong mắt Khương Thành Du, Khương Lưu Huỳnh vốn không xứng làm em gái anh ta, chứ đừng nói đến việc cô dám cướp người đàn ông mà Khương Oản Oản yêu thương.

 

Kết quả, hóa ra…

 

Bạch Ly từ lâu đã biết người cứu anh là Khương Lưu Huỳnh, cũng biết Khương Oản Oản luôn bắt nạt cô.

 

Còn Khương Oản Oản thì lại lừa gạt mọi người rằng chính cô ta đã cứu Bạch Ly, và nói rằng Khương Lưu Huỳnh quyến rũ người đàn ông mà cô ta yêu.

 

Khương Thành Du bỗng cảm thấy mình mỗi lần giúp Oản Oản mắng Bạch Ly là đồ vong ân trông chẳng khác gì một thằng hề. Anh ta im lặng ngồi lại chỗ, ngẩn ngơ nhìn xa xăm.

 

“Nếu cậu dám bắt nạt Lưu Huỳnh, tôi tuyệt đối sẽ không để em ấy gả cho cậu!”

 

Khương Tư Niên lạnh giọng nói, sau đó cũng trở về chỗ ngồi, để lại Bạch Ly đứng đó với quần áo xộc xệch, trong mắt đầy vẻ thê lương.

 

Khương Tư Niên, Khương Thành Du, hầu hết người nhà họ Khương và truyền thông bên ngoài đều ngầm thừa nhận rằng anh là chồng của Lưu Huỳnh.

 

Nhưng chỉ có anh biết, đó chỉ là sự mong muốn một chiều, là tự lừa dối chính mình.

 

Anh đã phạm quá nhiều sai lầm, đáng lẽ phải lường trước kết cục này từ lâu.

 

Thấy Bạch Ly không thể đưa ra lời giải thích nào, sự chú ý của mọi người cũng nhanh chóng nguội đi, họ tiếp tục xem buổi phát sóng trực tiếp.

 

Khương Lưu Huỳnh chạy suốt một quãng đường dài. Dọc theo đường đi, không ít người lấy điện thoại ra chụp ảnh cô, tiếng “tách tách” vang lên không ngừng, giống như lời nguyền ma quỷ bám riết không buông.

 

Cuối cùng, cô tìm được một hành lang không người. Lúc này, cô mới dám dừng lại thở dốc.

 

Khi vừa dừng chân, cơ thể cô như mất đi sức lực, ngã khuỵu xuống đất, thở hổn hển. Vì mệt mỏi, cô không để ý đến dải băng cảnh báo bị xé rách bên cạnh.

 

Ánh mắt cô trở nên vô hồn, tâm trí trôi dạt về cuộc đối thoại với Bạch Ly vừa rồi.

 

Bố … lại để Bạch Ly đến đón cô sao? Nhưng tại sao lại là anh ấy?

 

Khi Khương Lưu Huỳnh còn đang mải mê suy nghĩ, bất ngờ có tiếng nói truyền đến gần:

 

“Cô ơi, ở đằng kia kìa! Vừa nãy em tận mắt thấy có một học sinh xé dải băng cảnh báo để vào phòng thi, chắc là muốn gian lận trong bài thi. Như thế là không công bằng với chúng em!”

 

Khương Lưu Huỳnh giật mình, lập tức đứng dậy, ánh mắt bối rối nhìn xung quanh.

 

Một dải băng cảnh báo màu đỏ và trắng bị xé rách cuộn thành một đống, nằm bên cạnh cột cứu hỏa.

 

Không trách được, nơi này không có người.

 

Cô nhận ra mình đã vô tình đi lạc vào khu vực phòng thi trước giờ kiểm tra!

 

Nhưng giờ muốn rời đi cũng đã quá muộn. Trong tầm mắt của cô, Khương Oản Oản xuất hiện, và câu nói vừa rồi chính là của cô ta.

 

“Cô ơi, cô nhìn xem! Bạn ấy ở đây!”

 

Ngay sau đó, một giám thị bước ra. Cô giám thị đánh giá Khương Lưu Huỳnh đang đứng dựa vào tường, gương mặt đầy hoảng loạn.

 

Bà ta bước đến nhặt dải băng cảnh báo bị xé rách trên đất, cùng với một mẩu giấy nhỏ nằm cạnh bên cô.

 

Một dự cảm chẳng lành ập đến, khiến trái tim Khương Lưu Huỳnh chùng xuống.

 

Nhưng lý trí vẫn mách bảo cô phải giữ bình tĩnh. Cô nghĩ, chỉ cần giải thích rõ với giám thị, chắc chắn…

 

“Mời thí sinh gian lận này theo tôi một chuyến.”

 
Bình Luận (0)
Comment